- Hắn là Trần Phàm, chủ tịch của tập đoàn Cao Tường phải không?
- Đúng vậy, nghe nói một đoạn thời gian trước hắn đã bị đuổi ra khỏi Trần gia.
- Nếu không còn Trần gia bao che, hắn từ trên đài cao ngã xuống, bị gia tộc Kerner Er ném sang một bên cũng là điều dễ hiểu. Chẳng qua không nghĩ đến, tối hôm nay hắn còn dám đến tham dự buổi lễ đính hôn này à!
- Phải, theo những gì tôi biết, lúc trước vì Grimm muốn tán tỉnh Dai Fu, đã từng đến Đông Hải tìm Dai Fu đua xe. Kết quả Trần Phàm đua thay cho Dai Fu đã thắng trận đấu ấy, Grimm thì nhận đả kích cường đại, vất vả lắm mới khôi phục bình thường. Lần này Grimm đính hôn với Dai Fu hơn phân nửa là mang theo ý báo thù. Thế nhưng Trần Phàm còn dám tới đây, quả đúng là thần kỳ!
Nhất thời, khách nhân bên trong quảng trường đã hạ thấp giọng bàn tán.
Không quan tâm đến chuyện này, Grimm vẫn mỉm cười nhìn Edward nói:
- Ngài Edward, không phải ngài đang tính toán ngừng hợp tác cùng tập đoàn Cao Tường, chuẩn bị hợp tác cùng đối tượng mới hay sao? Như thế nào còn mời hắn đến đây?
Bên tai vang lên thanh âm của Grimm, Edward mặt không đổi sắc mỉm cười nói:
- Grimm, đó là những chuyện tình ngày sau, ít nhất ở dưới tình huống trước mắt, hắn vẫn là đối tác của gia tộc chúng tôi. Hắn đến Anh quốc, tôi là chủ nhà, buổi tối hôm nay mời hắn đến đây cũng là lý thường tình, không phải sao?
Lời tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Edward lại đang cảm thán tâm tư của Grimm cũng đủ oán độc. Sau đó vẫn không quên đả kích Dai Fu.
Dai Fu cũng không biết chuyện tình gia tộc Kerner Er muốn ngừng hợp tác cùng tập đoàn Cao Tường. Lúc này vừa nghe thấy Grimm nói như thế, thì sắc mặt của nàng không khỏi biến đổi. Bất quá rất nhanh nàng hiểu rõ, chính mình bị đem trở thành quân cờ ném sang cho gia tộc Michelle, vậy thì bài thi ở thị trường Đại Lục, hiển nhiên cũng sẽ giao cho người khác mà thôi. Hiểu rõ điểm này, Dai Fu không khỏi nắm chặt phấn quyền.
Hết thảy mọi biểu tình biến hóa của Dai Fu đều rơi vào trong mắt của Grimm, khóe miệng hắn càng toát ra nét tươi cười sáng lạn:
- Em yêu, nghe nói hắn và em có quan hệ không tồi. Nếu em muốn, ngày sau gia tộc Michelle khuếch trương đến thị trường Châu Á, anh sẽ nghĩ tới chuyện mời hắn làm đối tác.
Nghe vậy, Dai Fu không khỏi nhíu mày.
Grimm lòng tham không đáy vẫn nói tiếp:
- Anh nghe nói tình huống của hắn giờ không tốt lắm đâu. Anh xem trên thể diện của em nên mới giúp hắn. Nói vậy, hắn sẽ cảm kích chúng ta, đúng không em yêu?
- Grimm, bộ dạng vênh váo đắc ý của anh làm tôi cảm thấy thực ghê tởm.
Bị Grimm khiêu khích liên tục, rốt cuộc Dai Fu đã nổi giận rồi.
Nàng vừa thốt ra câu này, diễn cảm tươi cười của Edward và Mendelsohn đều trở nên cứng nhắc. Thoáng liếc mắt nhìn nhau một cái, mỗi người đều có mục đích riêng cần phải giành được, vì thế diễn cảm phi thường ngượng ngùng. Còn Grimm thì chẳng hề bận tâm chút nào, tựa hồ...đối với hắn mà nói, lúc này Dai Fu càng tức giận, thì trong nội tâm của hắn càng vui sướng hân hoan.
Ở lối vào quảng trường, Trần Phàm đưa thiếp mời giao cho quản gia xong, liền bước dọc theo thảm sàn màu đỏ mà tiến vào.
Ngắn ngủi náo nhiệt qua đi, rất nhiều khách nhân đều đem ánh mắt trên người Trần Phàm di chuyển di. Một lần nữa đem tinh thần cao độ, toan tính đến chuyện mở rộng mạng lưới quan hệ kinh doanh.
Nhưng cũng có một vị khách nhân bất đồng. Hắn đứng ở quảng trường phía Tây, bên cạnh vây quanh mấy nhân sĩ quý tộc, trong đó phần lớn đều là người đến từ nước Mỹ.
Lúc này hắn hoàn toàn khinh thường cuộc nói chuyện của mấy người xung quanh. Hắn cố gắng mở to hai mắt ra, cố gắng làm cho bản thân mình nhìn rõ hơn một chút.
- Silva tiên sinh tôn quý, ngài làm sao thế?
Đứng ngay bên cạnh Silva, một tay trùm thương giới nước Mỹ thường xuyên xuất hiện trên những trang bìa của tạp chí Tài Chính & Kinh Tế, lúc này không khỏi tò mò hỏi han.
Không quản đến tay trùm thương giới này. Silva cả người như trúng ma pháp, đứng nguyên nhìn chằm chằm về phía Trần Phàm, không hề nhúc nhích!
Trần Phàm tựa hồ như không nhận ra ánh nhìn chăm chú của Silva, hắn cũng không quan tâm đến nụ cười trào phúng của đám khách nhân xung quanh, mà thản nhiên đi vào giữa quảng trường.
- Tiên sinh, tôi có thể giúp ngài chuyện gì hay không?
Rất nhanh, một gã bồi bàn bưng rượu đến trước người Trần Phàm hỏi.
- Cảm ơn.
Trần Phàm mỉm cười, nâng một ly rượu lên.
Sau khi bồi bàn rời đi, xung quanh Trần Phàm không hề thấy một bóng người nào. Hiển nhiên, đối với nhóm quan khách đại nhân vật mà nói, Trần Phàm không đáng để cho bọn hắn hao tổn tinh lực. Thậm chí, coi như Trần Phàm khóc lóc van xin liếm giày bọn hắn, bọn hắn cũng sẽ không nguyện ý nói chuyện phiếm cùng Trần Phàm.
Dưới ánh đèn. Trần Phàm hoàn toàn bị cô lập, cùng bầu không khí bên trong quảng trường có vẻ như không hợp cách lắm.
Đứng ngoài phía xa, Dai Fu thấy một màn này, thì trong lòng nàng mơ hồ đã rướm máu. Bất quá, nàng vẫn tin tưởng Trần Phàm sẽ cấp cho nàng kinh hỉ, nên Dai Fu không hề nhúc nhích. Nàng chỉ yên lặng chờ, chờ cái người thanh niên đang bị cô lập kia, nháy mắt sẽ hóa thân trở thành chiến thần.
- Ba!
Bỗng nhiên, từ phía xa truyền đến một thanh âm giòn tan. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Bởi vì chén rượu nằm trong tay Silva không hiểu như thế nào, mà bỗng nhiên trượt khỏi lòng bàn tay rơi xuống vỡ nát tan ở dưới mặt đất.
Bất thình lình xảy ra cảnh tượng này, làm cho đám khách nhân đứng bên người Silva đều mang biểu tình kinh ngạc. Mà lão Edward và Mendelsonhn cùng nhóm quan khách đại nhân vật ở phía xa, trên mặt cũng dâng lên biểu tình nghi hoặc.
Theo sau, lão Edward nhanh chóng giao ly rượu cho gã bồi bàn đứng bên cạnh, chuyển thân bước về phía Silva.
Nhưng lúc này...Silva đã di chuyển!
Hắn không có nghênh đón lão Edward đang lộ ra biểu tình lo lắng đi tới. Mà kích động run rẩy nhanh chân bước về phía người thanh niên đang đứng cô lập ở phía xa xa.
Một bước, hai bước, ba bước...
Nhịp bước chân của hắn mười phần gấp gáp. Vậy nên cũng làm cho hắn thiếu chút nữa đã vấp ngã xuống.
Silva làm sao vậy?
Thấy một màn này, tất cả mọi người đều ngừng nói chuyện với nhau.
Còn lão Edward thì bước nhanh hơn, nửa đường chặn Silva, lo lắng hỏi:
- Silva, người bạn thân mến của tôi, ông làm sao vậy?
Nhưng lúc này, Silva đã đem lão Edward trở thành không khí. Hắn vẫn nhanh chân bước về phía trước, ánh mắt dán chật lên người của Trần Phàm. Hành động khác thường của Silva làm cho diễn cảm trên mặt Edward hơi đổi. Thoáng chần chừ một lát, sau đó Edward cũng bước theo.
Bởi vì...Silva đến từ nước Mỹ, là một trong số ít những khách nhân, mà lão Edward cảm thấy phải hạ mình lấy lòng trong buổi tối ngày hôm nay.
Theo sau...Silva dừng bước, hắn đứng cách khoảng một thước trước người của chàng thanh niên bị cô lập.
Ực...Khẽ nuốt xuống một ngụm nước miếng. Sau đó Silva thân mình run rẩy, kích động hướng Trần Phàm khom lung cúi chào:
- Tiên sinh tôn quý, thực vinh hạnh khi gặp ngài ở đây.
Giờ khắc này, Silva thân là người đỡ đầu của giới Mafia nước Mỹ, đã buông tha lòng kiêu ngạo và cao quý của gia tộc Gambino, giống như một người hầu bình thường, cung kính khom lưng cúi chào ở trước mặt Trần Phàm.
Hành động này khiến cho lão Edward phải dừng bước. Dưới ánh đèn, hai mắt lão trợn tròn, há hốc miệng ra ngơ ngác nhìn ông trùm Mafia nước Mỹ đang cúi tấm lưng kiêu ngạo xuống chào hỏi với Trần Phàm.
Không riêng gì lão Edward, mà trên quảng trường, những khách nhân lúc trước chẳng thèm ngó ngàng gì đến Trần Phàm, cùng Mendelsohn và Grimm đều ngây dại!
Tất cả bọn họ đều choáng váng!
Thậm chí không một ai dám tin tưởng, cảnh tượng đang diễn ra trước mắt này lại chính là sự thật.
Khiếp sợ!
Lúc này trong nội tâm của mọi người đã tràn ngập một nỗi khiếp sợ khó có thể dùng ngôn ngữ để miêu tả!
Nhưng có một người ngoại lệ trong lúc này. Đó chính là Dai Fu!
Nàng không lộ ra biểu tình khiếp sợ như mọi người. Tương phản, nàng khẽ mỉm cười, dưới ánh đèn, nàng thoáng lộ ra nụ cười sáng lạn mê hoặc chúng sinh. Bên khóe mắt còn trào ra hai hàng lệ châu. Nhưng nàng không có vươn tay lau nước mắt đi, mà chỉ yên lặng ngắm nhìn...và chờ đợi...
Nàng biết, màn diễn xuất của Đồ Tể đã bắt đầu rồi...
Nhìn Silva diễn cảm kích động trước mắt, Trần Phàm khẽ lắc ly rượu trong tay, mỉm cười nói:
- Silva, thật bất ngờ, ông vẫn còn chưa quên tôi sao!
- Tiên sinh thân mến, xin hãy tha thứ cho Silva không nhận ra ngài lúc trước.
Trong ngữ khí của Silva đã tràn ngập vẻ áy náy.
- Silva, chẳng lẽ ông không nghĩ rằng, trước tiên chúng ta nên uống với nhau một ly đã hay sao?
Trần Phàm thản nhiên chuyển đề tài.
- A! Đúng...đúng rồi.
Vừa nghe thấy Trần Phàm nói, Silva rất nhanh đã tỉnh ngộ, hắn thần tình kích động quay sang nhìn một gã bồi bàn cách đó không xa, hô:
- Rượu, mang cho ta một ly rượu, nhanh lên, cái tên ngu ngốc này.
Gã bồi bàn chứng kiến hành động khác thường của Silva cũng hoảng sợ không nhẹ. Nhưng lại không dám phản ứng, vội vàng bưng rượu đưa tới trước người Silva.
- Tiên sinh thân ái, để ăn mừng ngày chúng ta gặp lại nhau, hãy cạn ly này.
Theo sau, Silva mới bình ổn được một chút cảm xúc, nhưng cỗ hưng phấn ở trong đôi con ngươi là không thể nào che giấu, nói.
Trần Phàm cũng không muốn nhiều lời vô nghĩa, mà giơ ly rượu lên cùng Silva chạm cốc.
- Tách.
Thanh âm của hai ly rượu vang lên giữa không trung quảng trường, nghe có vẻ dị thường chói tai.
Thanh âm này như một chiếc gai nhọn hung hăng đâm vào trong nội tâm của một số người. Đem phần kiêu ngạo của bọn họ chọc thủng ra.
So sánh cùng đám khách nhân kia mà nói, thì Grimm gặp đả kích mới là khủng bố nhất. Sở dĩ hắn nhờ lão Edward mời Trần Phàm đến, chính là muốn làm bẽ mặt Trần Phàm ở trước đám đông khách nhân. Dùng vô số phương thức hung hăng vả lên mặt Trần Phàm.
Hiện giờ xem ra, tình huống như trong tưởng tượng có chút khác thường...
Sau khi cạn ly xong, Trần Phàm cũng không quan tâm đến biểu tình quái dị của mọi người đang nhìn mình và Silva nói chuyện. Chỉ thản nhiên mỉm cười, như người bạn lâu năm cùng Silva nói chuyện phiếm.
Đứng ở cách đó không xa, Edward chần chừ một lát. Cuối cùng vẫn không có tiến đến chào hỏi Trần Phàm.
Bởi vì lão xem ra, tuy rằng mối quan hệ giữa Trần Phàm và Silva đáng để coi trọng, nhưng ván đã đóng thuyền, chuyện cho tới nước này, hắn chỉ đành mặc chung một cái quần với gia tộc Michelle mà thôi.
Lão Edward lại quay về bên cạnh Dai Fu, mà khách nhân trong quảng trường cũng dần dần khôi phục lại tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ. Bắt đầu cùng những người đứng bên cạnh mình nói chuyện phiếm, chẳng qua thi thoảng vẫn đem ánh mắt nhìn về phía Trần Phàm cùng Silva.
Giờ khắc này, bóng thân ảnh lẻ loi đứng ở phía xa, đã không còn cô đơn nữa rồi.
- Đúng vậy, nghe nói một đoạn thời gian trước hắn đã bị đuổi ra khỏi Trần gia.
- Nếu không còn Trần gia bao che, hắn từ trên đài cao ngã xuống, bị gia tộc Kerner Er ném sang một bên cũng là điều dễ hiểu. Chẳng qua không nghĩ đến, tối hôm nay hắn còn dám đến tham dự buổi lễ đính hôn này à!
- Phải, theo những gì tôi biết, lúc trước vì Grimm muốn tán tỉnh Dai Fu, đã từng đến Đông Hải tìm Dai Fu đua xe. Kết quả Trần Phàm đua thay cho Dai Fu đã thắng trận đấu ấy, Grimm thì nhận đả kích cường đại, vất vả lắm mới khôi phục bình thường. Lần này Grimm đính hôn với Dai Fu hơn phân nửa là mang theo ý báo thù. Thế nhưng Trần Phàm còn dám tới đây, quả đúng là thần kỳ!
Nhất thời, khách nhân bên trong quảng trường đã hạ thấp giọng bàn tán.
Không quan tâm đến chuyện này, Grimm vẫn mỉm cười nhìn Edward nói:
- Ngài Edward, không phải ngài đang tính toán ngừng hợp tác cùng tập đoàn Cao Tường, chuẩn bị hợp tác cùng đối tượng mới hay sao? Như thế nào còn mời hắn đến đây?
Bên tai vang lên thanh âm của Grimm, Edward mặt không đổi sắc mỉm cười nói:
- Grimm, đó là những chuyện tình ngày sau, ít nhất ở dưới tình huống trước mắt, hắn vẫn là đối tác của gia tộc chúng tôi. Hắn đến Anh quốc, tôi là chủ nhà, buổi tối hôm nay mời hắn đến đây cũng là lý thường tình, không phải sao?
Lời tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Edward lại đang cảm thán tâm tư của Grimm cũng đủ oán độc. Sau đó vẫn không quên đả kích Dai Fu.
Dai Fu cũng không biết chuyện tình gia tộc Kerner Er muốn ngừng hợp tác cùng tập đoàn Cao Tường. Lúc này vừa nghe thấy Grimm nói như thế, thì sắc mặt của nàng không khỏi biến đổi. Bất quá rất nhanh nàng hiểu rõ, chính mình bị đem trở thành quân cờ ném sang cho gia tộc Michelle, vậy thì bài thi ở thị trường Đại Lục, hiển nhiên cũng sẽ giao cho người khác mà thôi. Hiểu rõ điểm này, Dai Fu không khỏi nắm chặt phấn quyền.
Hết thảy mọi biểu tình biến hóa của Dai Fu đều rơi vào trong mắt của Grimm, khóe miệng hắn càng toát ra nét tươi cười sáng lạn:
- Em yêu, nghe nói hắn và em có quan hệ không tồi. Nếu em muốn, ngày sau gia tộc Michelle khuếch trương đến thị trường Châu Á, anh sẽ nghĩ tới chuyện mời hắn làm đối tác.
Nghe vậy, Dai Fu không khỏi nhíu mày.
Grimm lòng tham không đáy vẫn nói tiếp:
- Anh nghe nói tình huống của hắn giờ không tốt lắm đâu. Anh xem trên thể diện của em nên mới giúp hắn. Nói vậy, hắn sẽ cảm kích chúng ta, đúng không em yêu?
- Grimm, bộ dạng vênh váo đắc ý của anh làm tôi cảm thấy thực ghê tởm.
Bị Grimm khiêu khích liên tục, rốt cuộc Dai Fu đã nổi giận rồi.
Nàng vừa thốt ra câu này, diễn cảm tươi cười của Edward và Mendelsohn đều trở nên cứng nhắc. Thoáng liếc mắt nhìn nhau một cái, mỗi người đều có mục đích riêng cần phải giành được, vì thế diễn cảm phi thường ngượng ngùng. Còn Grimm thì chẳng hề bận tâm chút nào, tựa hồ...đối với hắn mà nói, lúc này Dai Fu càng tức giận, thì trong nội tâm của hắn càng vui sướng hân hoan.
Ở lối vào quảng trường, Trần Phàm đưa thiếp mời giao cho quản gia xong, liền bước dọc theo thảm sàn màu đỏ mà tiến vào.
Ngắn ngủi náo nhiệt qua đi, rất nhiều khách nhân đều đem ánh mắt trên người Trần Phàm di chuyển di. Một lần nữa đem tinh thần cao độ, toan tính đến chuyện mở rộng mạng lưới quan hệ kinh doanh.
Nhưng cũng có một vị khách nhân bất đồng. Hắn đứng ở quảng trường phía Tây, bên cạnh vây quanh mấy nhân sĩ quý tộc, trong đó phần lớn đều là người đến từ nước Mỹ.
Lúc này hắn hoàn toàn khinh thường cuộc nói chuyện của mấy người xung quanh. Hắn cố gắng mở to hai mắt ra, cố gắng làm cho bản thân mình nhìn rõ hơn một chút.
- Silva tiên sinh tôn quý, ngài làm sao thế?
Đứng ngay bên cạnh Silva, một tay trùm thương giới nước Mỹ thường xuyên xuất hiện trên những trang bìa của tạp chí Tài Chính & Kinh Tế, lúc này không khỏi tò mò hỏi han.
Không quản đến tay trùm thương giới này. Silva cả người như trúng ma pháp, đứng nguyên nhìn chằm chằm về phía Trần Phàm, không hề nhúc nhích!
Trần Phàm tựa hồ như không nhận ra ánh nhìn chăm chú của Silva, hắn cũng không quan tâm đến nụ cười trào phúng của đám khách nhân xung quanh, mà thản nhiên đi vào giữa quảng trường.
- Tiên sinh, tôi có thể giúp ngài chuyện gì hay không?
Rất nhanh, một gã bồi bàn bưng rượu đến trước người Trần Phàm hỏi.
- Cảm ơn.
Trần Phàm mỉm cười, nâng một ly rượu lên.
Sau khi bồi bàn rời đi, xung quanh Trần Phàm không hề thấy một bóng người nào. Hiển nhiên, đối với nhóm quan khách đại nhân vật mà nói, Trần Phàm không đáng để cho bọn hắn hao tổn tinh lực. Thậm chí, coi như Trần Phàm khóc lóc van xin liếm giày bọn hắn, bọn hắn cũng sẽ không nguyện ý nói chuyện phiếm cùng Trần Phàm.
Dưới ánh đèn. Trần Phàm hoàn toàn bị cô lập, cùng bầu không khí bên trong quảng trường có vẻ như không hợp cách lắm.
Đứng ngoài phía xa, Dai Fu thấy một màn này, thì trong lòng nàng mơ hồ đã rướm máu. Bất quá, nàng vẫn tin tưởng Trần Phàm sẽ cấp cho nàng kinh hỉ, nên Dai Fu không hề nhúc nhích. Nàng chỉ yên lặng chờ, chờ cái người thanh niên đang bị cô lập kia, nháy mắt sẽ hóa thân trở thành chiến thần.
- Ba!
Bỗng nhiên, từ phía xa truyền đến một thanh âm giòn tan. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Bởi vì chén rượu nằm trong tay Silva không hiểu như thế nào, mà bỗng nhiên trượt khỏi lòng bàn tay rơi xuống vỡ nát tan ở dưới mặt đất.
Bất thình lình xảy ra cảnh tượng này, làm cho đám khách nhân đứng bên người Silva đều mang biểu tình kinh ngạc. Mà lão Edward và Mendelsonhn cùng nhóm quan khách đại nhân vật ở phía xa, trên mặt cũng dâng lên biểu tình nghi hoặc.
Theo sau, lão Edward nhanh chóng giao ly rượu cho gã bồi bàn đứng bên cạnh, chuyển thân bước về phía Silva.
Nhưng lúc này...Silva đã di chuyển!
Hắn không có nghênh đón lão Edward đang lộ ra biểu tình lo lắng đi tới. Mà kích động run rẩy nhanh chân bước về phía người thanh niên đang đứng cô lập ở phía xa xa.
Một bước, hai bước, ba bước...
Nhịp bước chân của hắn mười phần gấp gáp. Vậy nên cũng làm cho hắn thiếu chút nữa đã vấp ngã xuống.
Silva làm sao vậy?
Thấy một màn này, tất cả mọi người đều ngừng nói chuyện với nhau.
Còn lão Edward thì bước nhanh hơn, nửa đường chặn Silva, lo lắng hỏi:
- Silva, người bạn thân mến của tôi, ông làm sao vậy?
Nhưng lúc này, Silva đã đem lão Edward trở thành không khí. Hắn vẫn nhanh chân bước về phía trước, ánh mắt dán chật lên người của Trần Phàm. Hành động khác thường của Silva làm cho diễn cảm trên mặt Edward hơi đổi. Thoáng chần chừ một lát, sau đó Edward cũng bước theo.
Bởi vì...Silva đến từ nước Mỹ, là một trong số ít những khách nhân, mà lão Edward cảm thấy phải hạ mình lấy lòng trong buổi tối ngày hôm nay.
Theo sau...Silva dừng bước, hắn đứng cách khoảng một thước trước người của chàng thanh niên bị cô lập.
Ực...Khẽ nuốt xuống một ngụm nước miếng. Sau đó Silva thân mình run rẩy, kích động hướng Trần Phàm khom lung cúi chào:
- Tiên sinh tôn quý, thực vinh hạnh khi gặp ngài ở đây.
Giờ khắc này, Silva thân là người đỡ đầu của giới Mafia nước Mỹ, đã buông tha lòng kiêu ngạo và cao quý của gia tộc Gambino, giống như một người hầu bình thường, cung kính khom lưng cúi chào ở trước mặt Trần Phàm.
Hành động này khiến cho lão Edward phải dừng bước. Dưới ánh đèn, hai mắt lão trợn tròn, há hốc miệng ra ngơ ngác nhìn ông trùm Mafia nước Mỹ đang cúi tấm lưng kiêu ngạo xuống chào hỏi với Trần Phàm.
Không riêng gì lão Edward, mà trên quảng trường, những khách nhân lúc trước chẳng thèm ngó ngàng gì đến Trần Phàm, cùng Mendelsohn và Grimm đều ngây dại!
Tất cả bọn họ đều choáng váng!
Thậm chí không một ai dám tin tưởng, cảnh tượng đang diễn ra trước mắt này lại chính là sự thật.
Khiếp sợ!
Lúc này trong nội tâm của mọi người đã tràn ngập một nỗi khiếp sợ khó có thể dùng ngôn ngữ để miêu tả!
Nhưng có một người ngoại lệ trong lúc này. Đó chính là Dai Fu!
Nàng không lộ ra biểu tình khiếp sợ như mọi người. Tương phản, nàng khẽ mỉm cười, dưới ánh đèn, nàng thoáng lộ ra nụ cười sáng lạn mê hoặc chúng sinh. Bên khóe mắt còn trào ra hai hàng lệ châu. Nhưng nàng không có vươn tay lau nước mắt đi, mà chỉ yên lặng ngắm nhìn...và chờ đợi...
Nàng biết, màn diễn xuất của Đồ Tể đã bắt đầu rồi...
Nhìn Silva diễn cảm kích động trước mắt, Trần Phàm khẽ lắc ly rượu trong tay, mỉm cười nói:
- Silva, thật bất ngờ, ông vẫn còn chưa quên tôi sao!
- Tiên sinh thân mến, xin hãy tha thứ cho Silva không nhận ra ngài lúc trước.
Trong ngữ khí của Silva đã tràn ngập vẻ áy náy.
- Silva, chẳng lẽ ông không nghĩ rằng, trước tiên chúng ta nên uống với nhau một ly đã hay sao?
Trần Phàm thản nhiên chuyển đề tài.
- A! Đúng...đúng rồi.
Vừa nghe thấy Trần Phàm nói, Silva rất nhanh đã tỉnh ngộ, hắn thần tình kích động quay sang nhìn một gã bồi bàn cách đó không xa, hô:
- Rượu, mang cho ta một ly rượu, nhanh lên, cái tên ngu ngốc này.
Gã bồi bàn chứng kiến hành động khác thường của Silva cũng hoảng sợ không nhẹ. Nhưng lại không dám phản ứng, vội vàng bưng rượu đưa tới trước người Silva.
- Tiên sinh thân ái, để ăn mừng ngày chúng ta gặp lại nhau, hãy cạn ly này.
Theo sau, Silva mới bình ổn được một chút cảm xúc, nhưng cỗ hưng phấn ở trong đôi con ngươi là không thể nào che giấu, nói.
Trần Phàm cũng không muốn nhiều lời vô nghĩa, mà giơ ly rượu lên cùng Silva chạm cốc.
- Tách.
Thanh âm của hai ly rượu vang lên giữa không trung quảng trường, nghe có vẻ dị thường chói tai.
Thanh âm này như một chiếc gai nhọn hung hăng đâm vào trong nội tâm của một số người. Đem phần kiêu ngạo của bọn họ chọc thủng ra.
So sánh cùng đám khách nhân kia mà nói, thì Grimm gặp đả kích mới là khủng bố nhất. Sở dĩ hắn nhờ lão Edward mời Trần Phàm đến, chính là muốn làm bẽ mặt Trần Phàm ở trước đám đông khách nhân. Dùng vô số phương thức hung hăng vả lên mặt Trần Phàm.
Hiện giờ xem ra, tình huống như trong tưởng tượng có chút khác thường...
Sau khi cạn ly xong, Trần Phàm cũng không quan tâm đến biểu tình quái dị của mọi người đang nhìn mình và Silva nói chuyện. Chỉ thản nhiên mỉm cười, như người bạn lâu năm cùng Silva nói chuyện phiếm.
Đứng ở cách đó không xa, Edward chần chừ một lát. Cuối cùng vẫn không có tiến đến chào hỏi Trần Phàm.
Bởi vì lão xem ra, tuy rằng mối quan hệ giữa Trần Phàm và Silva đáng để coi trọng, nhưng ván đã đóng thuyền, chuyện cho tới nước này, hắn chỉ đành mặc chung một cái quần với gia tộc Michelle mà thôi.
Lão Edward lại quay về bên cạnh Dai Fu, mà khách nhân trong quảng trường cũng dần dần khôi phục lại tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ. Bắt đầu cùng những người đứng bên cạnh mình nói chuyện phiếm, chẳng qua thi thoảng vẫn đem ánh mắt nhìn về phía Trần Phàm cùng Silva.
Giờ khắc này, bóng thân ảnh lẻ loi đứng ở phía xa, đã không còn cô đơn nữa rồi.
/839
|