Cực Phẩm Thiên Vương
Chương 451: Một bên mạch nước ngầm bắt đâu khởi động, một bên cảnh xuân đầy nhà.
/839
|
Khi vầng mặt trời hoàn toàn lặn xuống đỉnh núi, thì màn đêm cũng chậm rãi bao phủ. Bốn phía xung quanh Tây Hồ liền trở nên náo nhiệt, người xe đông đúc tấp nập thành dòng.
Mọi người đều biết, một số địa phương hoàng kim bên bờ Tây Hồ ở Hàng Châu, đều thuộc quyền sở hữu của một số vị quan chức nhà nước. Nhưng Mai gia trà xã là một cái ngoại lệ.
Mai gia trà xã.
Nghe tên đã biết, ông chủ họ Mai. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Trà xã nằm ở đoạn đường đắt giá nhất ven bờ Tây Hồ, nương theo cửa sổ có thể nhìn thấy Lôi Phong Tháp một cách rõ ràng.
Cũng giống như những căn nhà thần bí khác, đại môn của Mai gia trà xã rất cao lớn, người bình thường căn bản là vô pháp bước vào.
Khi Nạp Lan Vĩnh Kha dẫn theo Tiểu Cửu toàn thân khí tức ẻo lả trong trang phục bó sát người cùng đi vào Mai gia trà xã, liền hấp dẫn lực chú ý của không ít người.
Người có thể bước vào tiệm trà này không giàu thì cũng là quý nhân, kẻ bất thường như Tiểu Cửu hiển nhiên là không thể rơi vào tầm mắt của bọn họ, chân chính hấp dẫn ánh mắt của bọn họ chính là Nạp Lan Vĩnh Kha.
Chính xác ra là khí tức nho nhã cùng hai viên cầu và chiếc nhẫn trên ngón tay cái của Nạp Lan Vĩnh Kha đã thu hút bọn họ!
- Viên cầu và chiếc nhẫn kia đã từng xuất hiện qua trong một buổi đấu giá ở Yên Kinh, nghe nói là bị người của Nạp Lan gia dùng tám trăm ngàn mua lấy, vậy thì người này hẳn chính là Nạp Lan Vĩnh Kha, tiểu vương gia ở vùng Đông Bắc.
- Lúc trước tôi đã nhìn thấy Khổng Khê đi vào tiệm trà, hay là Đông Bắc tiểu vương gia Nạp Lan Vĩnh Kha tới đây để gặp hắn?
- Chắc chắn mười phần rồi!
- Khổng Khê đang được Tiết Hồ xem trọng, trở thành người quản lý ở Hàng Châu, thậm chí là cả tỉnh Chiết Giang, hiện giờ Khổng Khê gặp mặt cùng Nạp Lan Vĩnh Kha, hay là Tiết gia và Nạp Lan gia muốn liên thủ đối phó tiểu tử Trần gia?
- Nạp Lan Hương Hương dựa vào khuôn mặt xinh đẹp, đi chung quanh mời chào nhân sĩ quyền quý, muốn tìm một người bám lấy váy của nàng, nhưng phải có năng lực đánh gục nhân vật như tiểu tử Trần gia. Bất quá, nàng vẫn chưa hoàn thành được tâm nguyện. Điều này đủ để chứng minh ân oán giữa Nạp Lan gia cùng Trần gia tiểu tử là rất sâu đậm, nói không chừng có khả năng Nạp Lan gia cùng Tiết gia sẽ liên thủ với nhau!
- Hắc, phía nam cũng đã rất loạn, nếu Nạp Lan gia nhúng tay vào, thì màn kịch này sẽ càng thêm hấp dẫn à!
Trong một phòng trà, vài người trung niên khí độ bất phàm, vừa nhìn thấy Nạp Lan Vĩnh Kha xuất hiện, thì rảnh rỗi hàn huyên.
Đối với hết thảy những chuyện này, Nạp Lan Vĩnh Kha cũng không biết rõ tình hình.
Lần đầu bước vào tiệm trà danh khí lớn nhất ở Hàng Châu thậm chí là cả phía nam bán quốc này, hắn cũng không hề cảm thấy có gì khác thường. Hơn nữa còn giống như một vị du khách, nhiều hứng thú đánh giá từng gian phòng do cây trúc tạo thành, bộ dáng vô cùng ung dung nhàn nhã.
Rất nhanh, dưới sự dẫn dắt của nhân viên phục vụ tiệm trà, Nạp Lan Vĩnh Kha đi tới trước cửa một gian phòng.
Nhẹ nhàng gõ lên cửa hai lần, nghe được bên trong phòng truyền ra thanh âm từ tính mười phần, nhân viên phục vụ đẩy cửa phòng ra, nói:
- Khổng tiên sinh, khách nhân ngài mời đã tới!
- Nạp Lan tiên sinh, mời.
Theo sau, nhân viên phục vụ làm ra thủ thế mời Nạp Lan Vĩnh Kha.
Khác với một thân bá đạo của ông trùm hắc đạo Hàng Châu Triệu Thiên Bá trước kia, hiện giờ dáng người của Khổng Khê ông trùm hắc đạo Hàng Châu, lại có vẻ phong phanh, khuôn mặt thanh tú, trên mặt còn đeo một chiếc kính gọng vàng, vừa nhìn vào liền thấy đây là cách ăn mặc của một nhân vật tinh anh trong giới thương trường.
- Nạp Lan huynh nhận lời mời, Khổng Khê cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Mời, mời vào.
Khổng Khê đứng dậy, thần tình sáng lạn, khi nói chuyện cũng kín đáo âm thần đánh giá Nạp Lan Vĩnh Kha.
Nạp Lan Vĩnh Kha cũng đang đánh giá Khổng Khê, nghe được lời nói của hắn, thì nhàn nhạt cười:
- Khổng huynh nói quá lời rồi.
Khi nói chuyện, hắn thần tình tươi cười ung dung bước vào phòng, mà Tiểu Cửu thì đóng cửa phòng lại.
- Nạp Lan huynh, Hàng Châu cảnh đẹp người đẹp, trà thơm, hôm nay tiểu đệ đành phơi bày ra một chút sự vụng về kém cỏi của mình vậy.
Chờ Nạp Lan Vĩnh Kha ngồi xuống, Khổng Khê liền mỉm cười nói, sau đó vươn tay pha trà cho Nạp Lan Vĩnh Kha.
Đã tới đây nên Nạp Lan Vĩnh Kha cũng không khách khí, mà cười nói:
- Tôi đành cung kính không bằng tuân mệnh.
Vừa nghe Nạp Lan Vĩnh Kha nói như thế, Khổng Khê cũng không nhiều lời vô nghĩa, mà bắt đầu dùng thủ pháp thuần thục pha trà.
Không biết qua bao lâu, Khổng Khê tự mình cầm một chung trà đặt xuống trước mặt Nạp Lan Vĩnh Kha, cười nói:
- Nạp Lan huynh, trình độ của tiểu đệ có hạn, thứ lỗi, thứ lỗi.
Nạp Lan Vĩnh Kha nâng chung trà lên, ngửi hương trà, sau đó thử vị, vừa ngửi vừa thưởng thức, nhấm nháp từng ngụm nhỏ, tư thế tao nhã, vừa nhìn liền biết là nhân vật tinh thông trà đạo.
- Trà ngon!
Khẽ nhấm nháp một ngụm, Nạp Lan Vĩnh Kha khen một câu, sau đó nhẹ nhàng đặt chung trà xuống.
- Nạp Lan huynh khen quá lời.
Khổng Khê khiêm tốn cười cười, sau đó cũng uống một ngụm trà, cân nhắc một chút, hỏi:
- Nói vậy Nạp Lan huynh từ Đông Bắc xa xôi ngàn dặm chạy tới Hàng Châu, là vì muốn thăm con gái sao?
- Ân.
Nạp Lan Vĩnh Kha nhẹ nhàng gật đầu.
- Nạp Lan huynh, thực không dám giấu diếm, hôm nay mời anh tới uống trà, chính là ý tứ của Tiết gia.
Khổng Khê thấy thế, thoáng trầm ngâm, sau đó liền nói thẳng vào vấn đề:
- Thời gian trước, Tưởng Cương luôn quấy rầy Hương Hương tiểu thư, ngay khi Tiết gia biết được chuyện này thì giận tím mặt, hiện giờ đã thông báo cho Tưởng Cương, sau này không được phép quấy rầy Hương Hương tiểu thư nữa. Đồng thời muốn Khổng Khê thay mặt Tưởng Cương cùng Tiết gia bồi tội với Nạp Lan huynh, mong Nạp Lan huynh rộng lượng đừng trách.
Nói xong, Khổng Khê đứng dậy, hướng Nạp Lan Vĩnh Kha chắp tay.
- Việc này cũng không thể trách Tiết gia, dù sao Tiết gia không biết rõ tình hình. Mặt khác, con gái tôi cũng đang hồ nháo, sao lại có chuyện bồi tội ở đây, Khổng huynh nói nghiêm trọng rồi, uống trà uống trà đi.
Nạp Lan Vĩnh Kha nhàn nhạt cười, không thèm để ý chút nào.
- Giang hồ lưu truyền Nạp Lan tiểu vương gia khí độ bất phàm, trí tuệ cao siêu, hôm nay vừa thấy quả nhiên là thế, Khổng mỗ xấu hổ, xấu hổ à...
Khổng Khê giả vờ khen ngợi một câu, sau đó lại ngồi xuống, uống một ngụm trà sửa sang lại suy nghĩ một phen, sau đó thử thăm dò:
- Nạp Lan huynh, tôi từng có duyên gặp mặt Hương Hương tiểu thư vài lần, mơ hồ biết được Hương Hương tiểu thư và Trần Phàm của Trần gia, từng có khúc mắc, nhưng không biết chuyện này là thật hay giả?
- Quả thật có chuyện này.
Nằm ngoài dự đoán của KhổngKhê. Nạp Lan Vĩnh Kha không hề che giấu nói.
- Hả?
Khổng Khê giả vờ làm ra bộ dáng kinh ngạc, sau đó nhìn chằm chằm Nạp Lan Vĩnh Kha hỏi:
- Một khi đã như vậy, không biết Nạp Lan huynh có ý tứ cùng Tiết gia liên thủ đối phó với Trần gia tiểu tử hay không?
- Liên thủ?
Nạp Lan Vĩnh Kha cười cười, điều chỉnh tâm tư một chút, nói:
- Là liên thủ như thế nào?
- Liên thủ diệt trừ tiểu tử Trần gia và Hồng Trúc bang, sau khi chuyện thành công, vùng đất trù phú Đông Hải sẽ phân chia cho Nạp Lan gia cùng Thanh bang mỗi bên một nửa.
Khổng Khê tung mồi nói.
- Một nửa địa bàn ở Đông Hải? Ưm, điều kiện này không tệ.
Nạp Lan Vĩnh Kha ra vẻ tiếc nuối:
- Đáng tiếc, năm xưa cha tôi xuôi nam cố gắng cắm rễ ở Đông Hải, kết quả bị đuổi ra khỏi Đông Hải, chật vật quay trở về Đông Bắc. Bắt đầu từ khi đó, cha tôi đã lập ra quy củ, không cho phép con cháu đời sau của Nạp Lan gia, vượt qua Sơn Hải Quan, cho nên...chuyện liên thủ tôi đành hữu tâm mà vô lực, khó có thể thuyết phục được cha tôi.
Thân là người nắm quyền hắc đạo ở Hàng Châu, Khổng Khê cũng hiểu biết về ân oán giữa Nạp Lan gia tộc và Trần Phàm, ở dưới tình hình này, hắn căn bản chưa nghĩ qua Nạp Lan Vĩnh Kha sẽ cự tuyệt, bây giờ nhìn thấy Nạp Lan Vĩnh Kha uyển chuyển cự tuyệt, thì nhất thời không biết phải tiếp tục mở miệng như thế nào.
Trong phòng, bầu không khí cũng trở nên quỷ dị.
Khổng Khê uống ngụm trà, lại bắt đầu mở miệng:
- Nạp Lan huynh, có cần suy nghĩ thêm một chút nữa hay không? Lúc Khổng mỗ đến, Tiết gia từng điện thoại căn dặn, nếu Nạp Lan huynh có ý tứ này, thì có thể bàn thêm điều kiện khác.
- Cũng không phải vấn đề điều kiện. Trước đó anh đã đưa ra điều kiện thực mê người, mấu chốt là trở ngại bên phía cha tôi.
Nạp Lan Vĩnh Kha áy náy cười:
- Ý tốt của Tiết gia tôi đại biểu Nạp Lan gia xin tâm lĩnh, nhờ Khổng huynh thay tôi cảm tạ Tiết gia, mong ông ấy thông cảm.
Lại nghe được câu trả lời khẳng định của Nạp Lan Vĩnh Kha, Khổng Khê mới hiểu chuyện liên thủ chỉ sợ là không thành, nét tươi cười trên khuôn mặt không khỏi giảm bớt xuống vài phần.
Tiết Hồ à Tiết Hồ, ông và Yến gia đã xuất thủ, lại còn muốn Nạp Lan gia nhúng tay vào, chẳng phải là đang vẽ rắn thêm chân? Chỉ sợ ý ông là muốn kéo theo Nạp Lan gia xuống nước ah!
Nạp Lan Vĩnh Kha cũng không biểu hiện điều gì khác thường, nâng chung trà lên, nhẹ nhàng uống một ngụm, nhưng trong lòng thì sáng như gương.
Lúc này, bầu không khí càng thêm quỷ dị, song phương tựa hồ đều đang chờ đối phương lên tiếng, sau đó mỗi người một ngả, không vui vẻ ra về.
Trong lúc Khổng Khê dựa theo chỉ thị của Tiết Hồ trao đổi việc liên thủ với Nạp Lan Vĩnh Kha, thì Trần Phàm cũng không đi cùng Hoàng Phủ Hồng Trúc đến biệt thự tại quận Golf.
Hắn để A Ngốc lái chiếc Bentley chạy về nhà.
Khi chiếc Bentley của Trần Phàm về tới cửa tiểu khu, thì những nhãn tuyến bảo vệ quanh khu nhà liền hiện thân.
Nhân mã canh gác đều là người của Ám Đường Hồng Trúc bang, phụ trách bảo hộ cho sự an toàn của ba người Tô San, Lý Vân, Lưu Oánh Oánh, trước đó Trần Phàm từ miệng Hoàng Phủ Hồng Trúc biết được trong khoảng thời gian này cũng không có ai đến quấy rầy ba người, điều này làm cho Trần Phàm yên tâm hơn không ít.
Vì thế, lúc này nhìn thấy thành viên Ám Đường hiện thân chào hỏi, hắn liền hạ cửa xe xuống khoát tay mỉm cười.
Đám thủ vệ nhìn thấy thế, lập tức quay trở về vị trí của mình.
- A Ngốc, mấy ngày nay anh đã mệt lắm rồi, quay trở về ngủ một giấc thoải mái đi.
Khi xe dừng ở bãi đỗ xe trong tiểu khu. Trần Phàm vỗ vai a Ngốc nói.
Nghe Trần Phàm nói vậy, trong lòng a Ngốc chấn động, nhất thời chợt cảm thấy vô cùng ấm áp, hắn mỉm cười hàm hậu lắc đầu:
- Cảm ơn Trần tiên sinh đã quan tâm.
Trần Phàm cũng không nói gì nữa, mở cửa xe ra, xuống xe đi vào trong nhà.
Bên trong nhà đèn đuốc sáng chưng, hiển nhiên Tô San đang ở bên trong.
Hiểu được điểm này, Trần Phàm không khỏi bước nhanh hơn, nhưng trong lòng thì đang suy nghĩ, khi Tô San nhìn thấy mình, thì biểu tình của nàng sẽ đặc sắc đến cỡ nào!
- A ách...
Bên trong phòng khách, Tô San chỉ mặc một bộ nội y sexy, vốn đang đứng trước tivi, bày ra bộ dáng của người mẫu, lúc chiều Lý Dĩnh cùng nàng đi dạo phố đã nhìn thấy. Lúc này Tô San lại kìm lòng không được, khẽ hắt hơi vài cái.
- San San, mặc lại quần áo đi, cẩn thận không cảm lạnh.
Lý Dĩnh cũng đang mặc một bộ nội y sexy chân mang giày cao gót, ngồi trên sô pha, nhìn thấy Tô San hắt hơi một cái, nhịn không được nhắc nhở.
- Không có việc gì, mở máy điều hòa mà, không cảm mạo được đâu.
Tô San lắc đầu thật nhanh, sau đó cố ý ưỡn bộ ngực càng ngày càng lớn, nói:
- Chị Lý Dĩnh, chị cảm thấy em mặc bộ nội y này có gợi cảm không?
- Gợi cảm.
Lý Dĩnh gật đầu cười.
Lúc chiều, Tô San gọi điện thoại hẹn nàng cùng đi dạo phố, kết quả không biết Tô San bị làm sao, lại lôi kéo nàng đi mua vài bộ nội y gợi cảm, thực dễ dàng làm cho người khác phun máu mũi.
Điều này còn không nói, sau khi trở về, Tô San lại vô cùng hứng trí lôi kéo nàng thay nội y, nói rằng muốn làm một buổi trình diễn thời trang nội y.
Nguyên bản quan hệ giữa Lý Dĩnh cùng Tô San rất tốt, thân như chị em, nhưng về sau bởi vì chuyện của Trần Phàm, nhiều ít đã làm cho Lý Dĩnh cảm thấy có lỗi với Tô San, vì thế tuy rằng cảm thấy ngượng ngùng, nhưng vẫn chiều theo ý Tô San.
- Thật không?
Tô San được Lý Dĩnh thổi phồng, cả người lâng lâng, cười hì hì hỏi:
- Chị Lý Dĩnh, chị nói, nếu để cho tên ngốc kia nhìn thấy em mặc bộ nội y này, hắn có chảy máu mũi hay không à?
- San San, chẳng thể trách hôm nay em lại lôi kéo chị đi mua mấy thứ này, nguyên lai là do em xuân tâm đại động!...
Trong lòng Lý Dĩnh vừa động, gương mặt cũng không thay đổi, cười trêu ghẹo nói:
- Thành thật khai ra đi, có phải tính toán muốn cùng Trần Phàm ăn vụng trái cấm hay không?
- Nào có chuyện đó chứ, San San chỉ là cảm thấy chị Lý Dĩnh xinh đẹp động lòng người, muốn cùng chị chơi trò bách hợp mà thôi...
Tô San vừa nghe, liền cười xấu xa đi tới bên cạnh sô pha, vừa đè Lý Dĩnh ngã xuống sô pha, lại vươn tay cù vào dưới nách của Lý Dĩnh.
- A...a...San San, đừng làm rộn, nhột...nhột a...
Lý Dĩnh cười cầu xin tha thứ.
Cùng lúc đó.
Trần Phàm vừa đi tới cửa nhà, mơ hồ nghe được thanh âm "a a...
Điều này không khỏi làm gương mặt của hắn biến đổi, không nói lời nào, lập tức lấy ra chìa khóa bước vọt tới trước cửa, mở ra.
Khách sát!
Nương theo một tiếng vang giòn, cửa phòng bật mở.
Trần Phàm xuất hiện ngay cửa phòng, nhìn thấy một màn không thể tưởng tượng trên sô pha, nhất thời trợn tròn mắt lên...
Mọi người đều biết, một số địa phương hoàng kim bên bờ Tây Hồ ở Hàng Châu, đều thuộc quyền sở hữu của một số vị quan chức nhà nước. Nhưng Mai gia trà xã là một cái ngoại lệ.
Mai gia trà xã.
Nghe tên đã biết, ông chủ họ Mai. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Trà xã nằm ở đoạn đường đắt giá nhất ven bờ Tây Hồ, nương theo cửa sổ có thể nhìn thấy Lôi Phong Tháp một cách rõ ràng.
Cũng giống như những căn nhà thần bí khác, đại môn của Mai gia trà xã rất cao lớn, người bình thường căn bản là vô pháp bước vào.
Khi Nạp Lan Vĩnh Kha dẫn theo Tiểu Cửu toàn thân khí tức ẻo lả trong trang phục bó sát người cùng đi vào Mai gia trà xã, liền hấp dẫn lực chú ý của không ít người.
Người có thể bước vào tiệm trà này không giàu thì cũng là quý nhân, kẻ bất thường như Tiểu Cửu hiển nhiên là không thể rơi vào tầm mắt của bọn họ, chân chính hấp dẫn ánh mắt của bọn họ chính là Nạp Lan Vĩnh Kha.
Chính xác ra là khí tức nho nhã cùng hai viên cầu và chiếc nhẫn trên ngón tay cái của Nạp Lan Vĩnh Kha đã thu hút bọn họ!
- Viên cầu và chiếc nhẫn kia đã từng xuất hiện qua trong một buổi đấu giá ở Yên Kinh, nghe nói là bị người của Nạp Lan gia dùng tám trăm ngàn mua lấy, vậy thì người này hẳn chính là Nạp Lan Vĩnh Kha, tiểu vương gia ở vùng Đông Bắc.
- Lúc trước tôi đã nhìn thấy Khổng Khê đi vào tiệm trà, hay là Đông Bắc tiểu vương gia Nạp Lan Vĩnh Kha tới đây để gặp hắn?
- Chắc chắn mười phần rồi!
- Khổng Khê đang được Tiết Hồ xem trọng, trở thành người quản lý ở Hàng Châu, thậm chí là cả tỉnh Chiết Giang, hiện giờ Khổng Khê gặp mặt cùng Nạp Lan Vĩnh Kha, hay là Tiết gia và Nạp Lan gia muốn liên thủ đối phó tiểu tử Trần gia?
- Nạp Lan Hương Hương dựa vào khuôn mặt xinh đẹp, đi chung quanh mời chào nhân sĩ quyền quý, muốn tìm một người bám lấy váy của nàng, nhưng phải có năng lực đánh gục nhân vật như tiểu tử Trần gia. Bất quá, nàng vẫn chưa hoàn thành được tâm nguyện. Điều này đủ để chứng minh ân oán giữa Nạp Lan gia cùng Trần gia tiểu tử là rất sâu đậm, nói không chừng có khả năng Nạp Lan gia cùng Tiết gia sẽ liên thủ với nhau!
- Hắc, phía nam cũng đã rất loạn, nếu Nạp Lan gia nhúng tay vào, thì màn kịch này sẽ càng thêm hấp dẫn à!
Trong một phòng trà, vài người trung niên khí độ bất phàm, vừa nhìn thấy Nạp Lan Vĩnh Kha xuất hiện, thì rảnh rỗi hàn huyên.
Đối với hết thảy những chuyện này, Nạp Lan Vĩnh Kha cũng không biết rõ tình hình.
Lần đầu bước vào tiệm trà danh khí lớn nhất ở Hàng Châu thậm chí là cả phía nam bán quốc này, hắn cũng không hề cảm thấy có gì khác thường. Hơn nữa còn giống như một vị du khách, nhiều hứng thú đánh giá từng gian phòng do cây trúc tạo thành, bộ dáng vô cùng ung dung nhàn nhã.
Rất nhanh, dưới sự dẫn dắt của nhân viên phục vụ tiệm trà, Nạp Lan Vĩnh Kha đi tới trước cửa một gian phòng.
Nhẹ nhàng gõ lên cửa hai lần, nghe được bên trong phòng truyền ra thanh âm từ tính mười phần, nhân viên phục vụ đẩy cửa phòng ra, nói:
- Khổng tiên sinh, khách nhân ngài mời đã tới!
- Nạp Lan tiên sinh, mời.
Theo sau, nhân viên phục vụ làm ra thủ thế mời Nạp Lan Vĩnh Kha.
Khác với một thân bá đạo của ông trùm hắc đạo Hàng Châu Triệu Thiên Bá trước kia, hiện giờ dáng người của Khổng Khê ông trùm hắc đạo Hàng Châu, lại có vẻ phong phanh, khuôn mặt thanh tú, trên mặt còn đeo một chiếc kính gọng vàng, vừa nhìn vào liền thấy đây là cách ăn mặc của một nhân vật tinh anh trong giới thương trường.
- Nạp Lan huynh nhận lời mời, Khổng Khê cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Mời, mời vào.
Khổng Khê đứng dậy, thần tình sáng lạn, khi nói chuyện cũng kín đáo âm thần đánh giá Nạp Lan Vĩnh Kha.
Nạp Lan Vĩnh Kha cũng đang đánh giá Khổng Khê, nghe được lời nói của hắn, thì nhàn nhạt cười:
- Khổng huynh nói quá lời rồi.
Khi nói chuyện, hắn thần tình tươi cười ung dung bước vào phòng, mà Tiểu Cửu thì đóng cửa phòng lại.
- Nạp Lan huynh, Hàng Châu cảnh đẹp người đẹp, trà thơm, hôm nay tiểu đệ đành phơi bày ra một chút sự vụng về kém cỏi của mình vậy.
Chờ Nạp Lan Vĩnh Kha ngồi xuống, Khổng Khê liền mỉm cười nói, sau đó vươn tay pha trà cho Nạp Lan Vĩnh Kha.
Đã tới đây nên Nạp Lan Vĩnh Kha cũng không khách khí, mà cười nói:
- Tôi đành cung kính không bằng tuân mệnh.
Vừa nghe Nạp Lan Vĩnh Kha nói như thế, Khổng Khê cũng không nhiều lời vô nghĩa, mà bắt đầu dùng thủ pháp thuần thục pha trà.
Không biết qua bao lâu, Khổng Khê tự mình cầm một chung trà đặt xuống trước mặt Nạp Lan Vĩnh Kha, cười nói:
- Nạp Lan huynh, trình độ của tiểu đệ có hạn, thứ lỗi, thứ lỗi.
Nạp Lan Vĩnh Kha nâng chung trà lên, ngửi hương trà, sau đó thử vị, vừa ngửi vừa thưởng thức, nhấm nháp từng ngụm nhỏ, tư thế tao nhã, vừa nhìn liền biết là nhân vật tinh thông trà đạo.
- Trà ngon!
Khẽ nhấm nháp một ngụm, Nạp Lan Vĩnh Kha khen một câu, sau đó nhẹ nhàng đặt chung trà xuống.
- Nạp Lan huynh khen quá lời.
Khổng Khê khiêm tốn cười cười, sau đó cũng uống một ngụm trà, cân nhắc một chút, hỏi:
- Nói vậy Nạp Lan huynh từ Đông Bắc xa xôi ngàn dặm chạy tới Hàng Châu, là vì muốn thăm con gái sao?
- Ân.
Nạp Lan Vĩnh Kha nhẹ nhàng gật đầu.
- Nạp Lan huynh, thực không dám giấu diếm, hôm nay mời anh tới uống trà, chính là ý tứ của Tiết gia.
Khổng Khê thấy thế, thoáng trầm ngâm, sau đó liền nói thẳng vào vấn đề:
- Thời gian trước, Tưởng Cương luôn quấy rầy Hương Hương tiểu thư, ngay khi Tiết gia biết được chuyện này thì giận tím mặt, hiện giờ đã thông báo cho Tưởng Cương, sau này không được phép quấy rầy Hương Hương tiểu thư nữa. Đồng thời muốn Khổng Khê thay mặt Tưởng Cương cùng Tiết gia bồi tội với Nạp Lan huynh, mong Nạp Lan huynh rộng lượng đừng trách.
Nói xong, Khổng Khê đứng dậy, hướng Nạp Lan Vĩnh Kha chắp tay.
- Việc này cũng không thể trách Tiết gia, dù sao Tiết gia không biết rõ tình hình. Mặt khác, con gái tôi cũng đang hồ nháo, sao lại có chuyện bồi tội ở đây, Khổng huynh nói nghiêm trọng rồi, uống trà uống trà đi.
Nạp Lan Vĩnh Kha nhàn nhạt cười, không thèm để ý chút nào.
- Giang hồ lưu truyền Nạp Lan tiểu vương gia khí độ bất phàm, trí tuệ cao siêu, hôm nay vừa thấy quả nhiên là thế, Khổng mỗ xấu hổ, xấu hổ à...
Khổng Khê giả vờ khen ngợi một câu, sau đó lại ngồi xuống, uống một ngụm trà sửa sang lại suy nghĩ một phen, sau đó thử thăm dò:
- Nạp Lan huynh, tôi từng có duyên gặp mặt Hương Hương tiểu thư vài lần, mơ hồ biết được Hương Hương tiểu thư và Trần Phàm của Trần gia, từng có khúc mắc, nhưng không biết chuyện này là thật hay giả?
- Quả thật có chuyện này.
Nằm ngoài dự đoán của KhổngKhê. Nạp Lan Vĩnh Kha không hề che giấu nói.
- Hả?
Khổng Khê giả vờ làm ra bộ dáng kinh ngạc, sau đó nhìn chằm chằm Nạp Lan Vĩnh Kha hỏi:
- Một khi đã như vậy, không biết Nạp Lan huynh có ý tứ cùng Tiết gia liên thủ đối phó với Trần gia tiểu tử hay không?
- Liên thủ?
Nạp Lan Vĩnh Kha cười cười, điều chỉnh tâm tư một chút, nói:
- Là liên thủ như thế nào?
- Liên thủ diệt trừ tiểu tử Trần gia và Hồng Trúc bang, sau khi chuyện thành công, vùng đất trù phú Đông Hải sẽ phân chia cho Nạp Lan gia cùng Thanh bang mỗi bên một nửa.
Khổng Khê tung mồi nói.
- Một nửa địa bàn ở Đông Hải? Ưm, điều kiện này không tệ.
Nạp Lan Vĩnh Kha ra vẻ tiếc nuối:
- Đáng tiếc, năm xưa cha tôi xuôi nam cố gắng cắm rễ ở Đông Hải, kết quả bị đuổi ra khỏi Đông Hải, chật vật quay trở về Đông Bắc. Bắt đầu từ khi đó, cha tôi đã lập ra quy củ, không cho phép con cháu đời sau của Nạp Lan gia, vượt qua Sơn Hải Quan, cho nên...chuyện liên thủ tôi đành hữu tâm mà vô lực, khó có thể thuyết phục được cha tôi.
Thân là người nắm quyền hắc đạo ở Hàng Châu, Khổng Khê cũng hiểu biết về ân oán giữa Nạp Lan gia tộc và Trần Phàm, ở dưới tình hình này, hắn căn bản chưa nghĩ qua Nạp Lan Vĩnh Kha sẽ cự tuyệt, bây giờ nhìn thấy Nạp Lan Vĩnh Kha uyển chuyển cự tuyệt, thì nhất thời không biết phải tiếp tục mở miệng như thế nào.
Trong phòng, bầu không khí cũng trở nên quỷ dị.
Khổng Khê uống ngụm trà, lại bắt đầu mở miệng:
- Nạp Lan huynh, có cần suy nghĩ thêm một chút nữa hay không? Lúc Khổng mỗ đến, Tiết gia từng điện thoại căn dặn, nếu Nạp Lan huynh có ý tứ này, thì có thể bàn thêm điều kiện khác.
- Cũng không phải vấn đề điều kiện. Trước đó anh đã đưa ra điều kiện thực mê người, mấu chốt là trở ngại bên phía cha tôi.
Nạp Lan Vĩnh Kha áy náy cười:
- Ý tốt của Tiết gia tôi đại biểu Nạp Lan gia xin tâm lĩnh, nhờ Khổng huynh thay tôi cảm tạ Tiết gia, mong ông ấy thông cảm.
Lại nghe được câu trả lời khẳng định của Nạp Lan Vĩnh Kha, Khổng Khê mới hiểu chuyện liên thủ chỉ sợ là không thành, nét tươi cười trên khuôn mặt không khỏi giảm bớt xuống vài phần.
Tiết Hồ à Tiết Hồ, ông và Yến gia đã xuất thủ, lại còn muốn Nạp Lan gia nhúng tay vào, chẳng phải là đang vẽ rắn thêm chân? Chỉ sợ ý ông là muốn kéo theo Nạp Lan gia xuống nước ah!
Nạp Lan Vĩnh Kha cũng không biểu hiện điều gì khác thường, nâng chung trà lên, nhẹ nhàng uống một ngụm, nhưng trong lòng thì sáng như gương.
Lúc này, bầu không khí càng thêm quỷ dị, song phương tựa hồ đều đang chờ đối phương lên tiếng, sau đó mỗi người một ngả, không vui vẻ ra về.
Trong lúc Khổng Khê dựa theo chỉ thị của Tiết Hồ trao đổi việc liên thủ với Nạp Lan Vĩnh Kha, thì Trần Phàm cũng không đi cùng Hoàng Phủ Hồng Trúc đến biệt thự tại quận Golf.
Hắn để A Ngốc lái chiếc Bentley chạy về nhà.
Khi chiếc Bentley của Trần Phàm về tới cửa tiểu khu, thì những nhãn tuyến bảo vệ quanh khu nhà liền hiện thân.
Nhân mã canh gác đều là người của Ám Đường Hồng Trúc bang, phụ trách bảo hộ cho sự an toàn của ba người Tô San, Lý Vân, Lưu Oánh Oánh, trước đó Trần Phàm từ miệng Hoàng Phủ Hồng Trúc biết được trong khoảng thời gian này cũng không có ai đến quấy rầy ba người, điều này làm cho Trần Phàm yên tâm hơn không ít.
Vì thế, lúc này nhìn thấy thành viên Ám Đường hiện thân chào hỏi, hắn liền hạ cửa xe xuống khoát tay mỉm cười.
Đám thủ vệ nhìn thấy thế, lập tức quay trở về vị trí của mình.
- A Ngốc, mấy ngày nay anh đã mệt lắm rồi, quay trở về ngủ một giấc thoải mái đi.
Khi xe dừng ở bãi đỗ xe trong tiểu khu. Trần Phàm vỗ vai a Ngốc nói.
Nghe Trần Phàm nói vậy, trong lòng a Ngốc chấn động, nhất thời chợt cảm thấy vô cùng ấm áp, hắn mỉm cười hàm hậu lắc đầu:
- Cảm ơn Trần tiên sinh đã quan tâm.
Trần Phàm cũng không nói gì nữa, mở cửa xe ra, xuống xe đi vào trong nhà.
Bên trong nhà đèn đuốc sáng chưng, hiển nhiên Tô San đang ở bên trong.
Hiểu được điểm này, Trần Phàm không khỏi bước nhanh hơn, nhưng trong lòng thì đang suy nghĩ, khi Tô San nhìn thấy mình, thì biểu tình của nàng sẽ đặc sắc đến cỡ nào!
- A ách...
Bên trong phòng khách, Tô San chỉ mặc một bộ nội y sexy, vốn đang đứng trước tivi, bày ra bộ dáng của người mẫu, lúc chiều Lý Dĩnh cùng nàng đi dạo phố đã nhìn thấy. Lúc này Tô San lại kìm lòng không được, khẽ hắt hơi vài cái.
- San San, mặc lại quần áo đi, cẩn thận không cảm lạnh.
Lý Dĩnh cũng đang mặc một bộ nội y sexy chân mang giày cao gót, ngồi trên sô pha, nhìn thấy Tô San hắt hơi một cái, nhịn không được nhắc nhở.
- Không có việc gì, mở máy điều hòa mà, không cảm mạo được đâu.
Tô San lắc đầu thật nhanh, sau đó cố ý ưỡn bộ ngực càng ngày càng lớn, nói:
- Chị Lý Dĩnh, chị cảm thấy em mặc bộ nội y này có gợi cảm không?
- Gợi cảm.
Lý Dĩnh gật đầu cười.
Lúc chiều, Tô San gọi điện thoại hẹn nàng cùng đi dạo phố, kết quả không biết Tô San bị làm sao, lại lôi kéo nàng đi mua vài bộ nội y gợi cảm, thực dễ dàng làm cho người khác phun máu mũi.
Điều này còn không nói, sau khi trở về, Tô San lại vô cùng hứng trí lôi kéo nàng thay nội y, nói rằng muốn làm một buổi trình diễn thời trang nội y.
Nguyên bản quan hệ giữa Lý Dĩnh cùng Tô San rất tốt, thân như chị em, nhưng về sau bởi vì chuyện của Trần Phàm, nhiều ít đã làm cho Lý Dĩnh cảm thấy có lỗi với Tô San, vì thế tuy rằng cảm thấy ngượng ngùng, nhưng vẫn chiều theo ý Tô San.
- Thật không?
Tô San được Lý Dĩnh thổi phồng, cả người lâng lâng, cười hì hì hỏi:
- Chị Lý Dĩnh, chị nói, nếu để cho tên ngốc kia nhìn thấy em mặc bộ nội y này, hắn có chảy máu mũi hay không à?
- San San, chẳng thể trách hôm nay em lại lôi kéo chị đi mua mấy thứ này, nguyên lai là do em xuân tâm đại động!...
Trong lòng Lý Dĩnh vừa động, gương mặt cũng không thay đổi, cười trêu ghẹo nói:
- Thành thật khai ra đi, có phải tính toán muốn cùng Trần Phàm ăn vụng trái cấm hay không?
- Nào có chuyện đó chứ, San San chỉ là cảm thấy chị Lý Dĩnh xinh đẹp động lòng người, muốn cùng chị chơi trò bách hợp mà thôi...
Tô San vừa nghe, liền cười xấu xa đi tới bên cạnh sô pha, vừa đè Lý Dĩnh ngã xuống sô pha, lại vươn tay cù vào dưới nách của Lý Dĩnh.
- A...a...San San, đừng làm rộn, nhột...nhột a...
Lý Dĩnh cười cầu xin tha thứ.
Cùng lúc đó.
Trần Phàm vừa đi tới cửa nhà, mơ hồ nghe được thanh âm "a a...
Điều này không khỏi làm gương mặt của hắn biến đổi, không nói lời nào, lập tức lấy ra chìa khóa bước vọt tới trước cửa, mở ra.
Khách sát!
Nương theo một tiếng vang giòn, cửa phòng bật mở.
Trần Phàm xuất hiện ngay cửa phòng, nhìn thấy một màn không thể tưởng tượng trên sô pha, nhất thời trợn tròn mắt lên...
/839
|