Dưới trời chiều, ngay cửa trường đại học Đông Hải rất nhiều sinh viên đang ra vào đều dừng bước, nhìn vào trong đám người, nhìn thấy Trần Phàm cùng Tô San đang ôm lấy nhau.
Khi trước bọn hắn biết được Trần Phàm trở thành bạn trai của Tô San, đều cho rằng là đóa hoa lài cắm bãi phân trâu.
Khi đó Trần Phàm ở trong trường đại học Đông Hải còn có một ngoại hiệu thật vang dội: con cóc.
Sau đó, Trần Phàm phát ra ánh hào quang kỳ dị ở trong trận đấu CS, trận đấu bóng rổ cùng trận đấu võ thuật, ra sức đánh thắng trường đại học Tokyo, làm cho bọn họ dần dần thay đổi cách nhìn. Đều nghĩ rằng, nếu Trần Phàm muốn phao bạn gái thì sẽ dễ dàng như trở bàn tay, nhưng nếu muốn ăn thịt thiên nga thì vẫn còn kém lắm.
Khi đó ngoại hiệu của Trần Phàm đã biến thành "Hoàng Tử Ếch".
Hoàng Tử Ếch.
Mấy chữ này nếu đem ra phân tích, ếch là đại biểu cho thân phận bình dân của Trần Phàm, thân phận cùng địa vị đều không xứng với Tô San, mà hai chữ hoàng tử là ca ngợi với những phương diện ưu tú của Trần Phàm.
Hoàng Tử Ếch tuy rằng phong quang vô hạn, nhưng ở niên đại vật chất tràn đầy, mọi người dần dần bị tiền tài ăn mòn, thật xa không sánh bằng những thiếu gia ăn chơi tràn đầy lực hấp dẫn đối với các thiếu nữ.
Bởi vì Hoàng Tử Ếch chỉ có thể cấp cho các thiếu nữ sự hưởng thụ về tinh thần, nhưng những thiếu gia ăn chơi lại có thể thỏa mãn nhu cầu vật chất của các thiếu nữ.
Nhu cầu vật chất mà chưa thỏa mãn, thì hưởng thụ tinh thần sẽ có lợi ích gì?
Đây là ý nghĩ trong lòng của đại đa số người trong thời đại này.
Tiếp tục sau đó, Trần Phàm lấy thân phận chủ tịch tập đoàn Cao Tường xuất hiện trong buổi dạ hội từ thiện của tập đoàn Cao Tường, chấn kinh toàn bộ giáo viên cùng sinh viên trường đại học Đông Hải, cũng làm cho bọn họ thay đổi cách nhìn: Không phải Trần Phàm không xứng với Tô San, mà là Tô San không xứng với Trần Phàm.
Lúc này Hoàng Tử Ếch nhanh chóng biến hóa thành người trong mộng.
Ở thời đại này, thân phận nhiều khi còn hữu dụng hơn so với tiền tài.
Nhìn Trần Phàm hiện tại đã trở thành "người trong mộng" của toàn bộ nữ sinh viên trường đại học Đông Hải đang kéo Tô San ôm vào trong lòng, thì các nam sinh viên không hề nghi ngờ việc Trần Phàm có đủ tư cách giành được tâm hồn thiếu nữ của Tô San hay không, mà là hâm mộ Trần Phàm tốt số. Còn những nữ sinh viên lại vừa hâm mộ vừa đố kỵ Tô San.
- Lão bà, nhiều người đang nhìn kìa, không xấu hổ sao?
Nhận thấy được tất cả mọi người xung quanh đều đem ánh mắt quăng ném về phía mình và Tô San, Trần Phàm cười trêu ghẹo.
Cho tới nay, Trần Phàm cũng không phải là người để ý tới cách nhìn của người xung quanh.
Thời kỳ làm con cóc cũng vậy.
Thời kỳ làm Hoàng Tử Ếch cũng thế.
Thời kỳ làm người trong mộng cũng là như thế.
Cho nên vẻ mặt của hắn thật thản nhiên.
Trần Phàm thật thản nhiên, hoặc là nói da mặt đủ dày, Tô San lại không đủ thản nhiên - vừa nghe được lời nói của Trần Phàm, trong nháy mắt nàng giống như hiếu được điều gì, trong lòng cả kinh, vội vàng buông Trần Phàm ra.
Dưới trời chiều, nàng cũng không dám nhìn vào những sinh viên đứng chung quanh, mà cúi đầu, trái tim nhảy lên kinh hoàng không thôi, gương mặt trắng nõn đỏ ửng, cảm giác như chỉ hận không thể lập tức tìm một lỗ trống chui vào mới tốt.
- Di, nguyên lai lão bà của anh còn biết thẹn thùng a.
- Đáng ghét...
Tô San vốn xấu hổ đến nóng cả mặt, lúc này tiếp tục nghe được lời nói trêu chọc của Trần Phàm, cũng không còn tiếp tục thẹn thùng mà là đỏ mặt, làm nũng đánh Trần Phàm một cái, sau đó lại kéo cánh tay Trần Phàm, ngẩng đầu, ưỡn lên thân thể kiêu ngạo, đối diện với ánh nhìn chăm chú của những người xung quanh.
Cảm giác kia giống như đang nói:
- Hừ, tôi cùng chồng tôi liếc mắt đưa tình không được sao a...
Trần Phàm dở khóc dở cười, chỉ đành tùy ý cho Tô San kéo cánh tay hắn đi tới chiếc Bentley đỗ ngoài cửa trường.
- Hay là gọi điện thoại cho dì Điền, để dì Điền khỏi nấu cơm, chúng ta đi ra ngoài ăn?
Lên xe, Tô San cũng không ngồi ở băng sau, mà ngồi lên vị trí tay lái phụ, thần tình đầy vẻ hưng phấn.
- Đã gọi rồi.
Trần Phàm cười cười, nói:
- Tiêu Phong nói nhận được tiền lương thực tập, muốn thỉnh chúng ta ăn bữa ăn ngon, Ngu Huyền cùng Chu Văn cũng đã đến. Mặt khác, anh đã thông tri cho Oánh Oánh cùng tiểu Qua.
- Thật sự?
Tô San vốn là người thích náo nhiệt, vừa nghe Trần Phàm nói như thế, lập tức hưng phấn ôm lấy Trần Phàm hôn một cái:
- Đồ ngốc, em yêu anh chết mất! vốn em còn đang suy nghĩ, ngày mai là ngày nghỉ một tây tháng năm, không có trò gì chơi, đêm nay mọi người tập hợp đông đủ, chúng ta có thể an bài xem đi đâu chơi...
- Được.
Nghe Tô San nói. Trần Phàm cũng hiểu được trong khoảng thời gian gần đây hắn liên tục bận rộn, chẳng những không có cơ hội tề tụ với nhóm người Ngu Huyền, cũng đã lạnh nhạt với Tô San, trong mấy ngày này hẳn nên bồi cạnh Tô San mới đúng.
- Đúng rồi, anh ạ, em đã phát hiện một bí mật nhỏ.
Tô San bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì đó, vẻ mặt thần bí nói.
Trần Phàm sửng sốt:
- Bí mật gì vậy?
- Tiểu bồ câu giống như đang hẹn hò với Oánh Oánh nha.
Tô San tỏ vẻ thần bí nói.
- Gì?
Trần Phàm cả kinh trừng to mắt.
- Hắc hắc, anh bị làm giật mình phải không?
Tô San đắc ý cười.
- Lão bà a, em không có nói đùa chứ?
Trần Phàm có điểm không tin.
Tô San trợn mắt nhìn Trần Phàm:
- Hừ, chẳng lẽ em còn lừa anh sao? Trong khoảng thời gian này, mỗi tối tiểu Qua đều tiễn Oánh Oánh về nhà, hơn nữa...tiểu Qua đưa Oánh Oánh vào nhà rồi còn lưu luyến không rời, chờ đến khi Oánh Oánh xuất hiện bên cửa sổ vẫy tay với hắn, hắn mới rời đi.
Nhìn bộ dáng nghiêm trang của Tô San, Trần Phàm thoáng suy tư, chợt nghĩ việc này hẳn là sự thật.
Bởi vì, Sở Qua cùng Lưu Oánh Oánh từng có chuyện quá khứ gần giống như nhau.
Tuy rằng Sở Qua xuất thân hào môn, nhưng từ nhỏ đã mất mẹ, Sở Vấn Thiên bởi vì quá bận rộn nên không rành bận tâm hắn, làm quan hệ cha con thật không xong, thẳng đến khi Sở Vấn Thiên chết, mới có thể thay đổi.
Bên phía Lưu Oánh Oánh, bởi vì tính chất công tác của Lưu Mãnh quá mức đặc thù, vốn không rảnh lo lắng cho gia đình, tự nhiên cũng không thể cho Lưu Oánh Oánh được tình thương của cha như những đứa trẻ bình thường.
Quá khứ giống nhau, chẳng những có thể giúp hai người có tiếng nói chung, còn có thể khiến cho đối phương cùng cộng hưởng.
- Đồ ngốc, em cảm thấy bọn họ rất xứng đôi, anh nói đi?
Tô San thấy Trần Phàm không nói lời nào, nhịn không được hỏi.
- Ân, thật xứng đôi.
Trần Phàm gật đầu cười, trong lòng cảm thấy thật vui vẻ vì Sở Qua và Lưu Oánh Oánh đã đến với nhau.
Mấy phút sau, Ngu Huyền cùng Chu Văn ăn mặc chỉnh tề từ trong trường học đi ra, lập tức đi về hướng chiếc Bentley của Trần Phàm, Trần Phàm cùng Tô San đều xuống xe nghênh đón.
- Tiểu Văn tử, tôi nói không biết ăn mặc thì cũng không nên lôi kéo tôi cùng ăn mặc một kiểu như cậu vậy.
Ngu Huyền nhìn thấy Trần Phàm, lại nhìn Chu Văn nói:
- Hiện tại được chưa, khiến cho tiểu Phàm cùng Tô San phải chờ thời gian dài như vậy.
- Mỹ Nhân, đêm nay chúng ta đến khách sạn Cửu Châu, ít nhất phải ăn mặc đàng hoàng một chút a.
Chu Văn mặc bộ âu phục màu vàng nhạt, nghiêm trang nói.
Nhìn hai tên hoạt bảo đang tranh cãi, Trần Phàm cười cười nói:
- Được rồi, lên xe đi, Tiêu Phong cùng Tiểu Qua bọn họ đều đã đến.
Hai người nghe Trần Phàm nói như thế, liền cười hắc hắc, sau đó mở cửa xe chen đi vào.
Nhìn thấy hai người lên xe, Trần Phàm khởi động máy, thành viên Ám Đường phụ trách bảo hộ Trần Phàm cùng người của cục an ninh phụ trách giám thị Trần Phàm cũng cùng khởi động xe, chạy nhanh về hướng khách sạn Cửu Châu.
Cùng lúc đó.
Một chiếc Audi A6 mang biển số thành ủy Đông Hải cũng đang chạy về hướng khách sạn Cửu Châu. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Bên trong xe, Trần Phi mặc bộ âu phục nhãn hiệu nổi tiếng cũng không giống như dĩ vãng luôn ngồi ở băng sau xe, mà đang lái xe.
Ở vị trí tay lái phụ, có một cô gái đang ngồi.
Một cô gái có khuôn mặt, dáng người, khí chất đều không tầm thường.
Cô gái mặc một thân quần áo nổi danh trên sàn diễn ở Milan trước đó không lâu, mang theo một túi xách đắt tiền, gương mặt trang điểm trang nhã, trên người tỏa ra hương nước hoa nổi tiếng.
Cô gái xuất thân trong gia đình bình thường, nhưng điều kiện bản thân lại rất ưu tú, cũng không giống như ở dĩ vãng khi ngồi xe lại đùa nghịch điện thoại di động.
Tuy rằng nàng không biết Trần gia đại thiếu vốn luôn luôn không bao giờ thiếu đàn bà vì sao hôm nay lại trúng ý nàng, nhưng nàng rất rõ ràng, có thể để cho Trần gia đại thiếu làm tài xế cho nàng một lần, là quang vinh vô thượng, ở trước mặt Trần gia đại thiếu, nàng nhất định phải thật cẩn thận thu hồi lòng kiêu ngạo của mình.
Khóe mắt nhìn Trần Phi toàn thân tản ra khí tức trầm ổn, trong đầu dần hiện ra "thế công tình yêu" suốt hai ngày nay Trần Phi luôn thi triển với mình, khóe miệng cô gái theo bản năng gợn lên dáng vui mừng.
Theo nàng xem, nếu nàng thật sự có thể trở thành vợ của Trần Phi, đường đường chính chính đi vào Trần gia, như vậy nàng sẽ nhất phi trùng thiên, trở thành nhân thượng nhân chân chính.
Đêm qua, vừa nghĩ đến chuyện này, xuân tâm của nàng liền trào dâng mênh mông, thiếu chút nữa đã đạt lên tới cao trào...
- Anh Phi, lúc em tham gia bình chọn hoa hậu tại Paris, phát hiện bộ âu phục Armani rất thích hợp với anh.
Có lẽ cảm thấy được không khí trong xe rất an tĩnh, cô gái thoáng do dự, mở miệng nói.
Bên tai vang lên lời nói của cô gái, ngẩng đầu nhìn thoáng qua gương mặt có vài phần giống Nạp Lan Hương Hương của nàng. Trần Phi thản nhiên nói:
- Hôm nào em mua giúp anh đi
- Dạ.
Cô gái hưng phấn gật đầu, nhưng nàng không hề biết được sở dĩ Trần Phi trúng ý nàng, không phải là vì trên người nàng gánh lên quầng sáng của một trong mười cô gái đứng đầu dự thi hoa hậu thế giới, cũng không phải là vì dáng người mà nàng tự cho là đáng kiêu ngạo, mà là vì nàng có vài phần giống Nạp Lan Hương Hương.
Bởi vì hắn xuất thân Trần gia, lại thêm gương mặt, năng lực đều không tầm thường, trong suốt ba mươi năm qua. Trần Phi luôn thuận buồm xuôi gió trên tình trường, chỉ cần cô gái nào mà hắn trúng ý, không có ai hắn không chinh phục được!
Nạp Lan Hương Hương là ngoại lệ duy nhất.
Quyền thế, hắn cũng không áp đảo được Nạp Lan Hương Hương.
Năng lực, hắn cũng không chinh phục được Nạp Lan Hương Hương.
Nạp Lan Hương Hương là người thứ nhất nói chữ "Không" đối với hắn.
Điều này làm cho hắn lần đầu tiên bị đả kích!
Bị đả kích trầm trọng, hắn vốn muốn áp dụng sách lược mới với Nạp Lan Hương Hương, kết quả biết được ở buổi hoạt động giao lưu tại Hàng Châu. Nạp Lan Hương Hương và Yến Thanh Đế có quan hệ mờ tối.
Điều này không khỏi làm cho hắn phải bỏ qua ý tưởng cực đoan vừa xuất hiện, cha của hắn là Trần Vĩnh Thụy khi đối mặt với Yến gia còn thua thê thảm, hắn tự nhiên không thể đi tìm Yến Thanh Đế để xui xẻo.
Buông tha cho ý tưởng cực đoan, trong lòng hắn càng này sinh dục vọng chiếm giữ Nạp Lan Hương Hương càng lớn.
Càng không chiếm được, càng mong muốn có được.
Loại ý tưởng biến thái này làm tâm tình của hắn luôn luôn rất không ổn định.
Thẳng đến khi hắn xem ti vi phát hiện cô gái tên là Cố Mỹ Mỹ đang ngồi bên cạnh.
Khi hắn phát hiện hình dáng của Cố Mỹ Mỹ có vài phần giống Nạp Lan Hương Hương, hắn liền quyết định phải chinh phục Cố Mỹ Mỹ dưới chỗ kín, đồng thời áp dụng hành động.
Không biết là do tâm lý để lại bóng ma, hay là lòng tự tin khi đối diện phụ nữ đã xuất hiện dao động, ngay lần đầu tiên gặp mặt Cố Mỹ Mỹ, Trần Phi cũng không dùng thân phận cùng quyền thế đánh nát phòng tuyến trong lòng Cố Mỹ Mỹ, mà là thật hiếm có lại đi theo đuổi Cố Mỹ Mỹ suốt hai ngày.
- Mỹ Mỹ, ngày mai em lên tiếng với người phụ trách, nói anh định cho em làm vai chính trong một bộ phim lớn.
Cho xe dừng trong bãi đỗ xe của khách sạn Cửu Châu, Trần Phi thản nhiên nói:
- Đêm nay anh sẽ cho em chìa khóa của một biệt thự, cùng chìa khóa của một chiếc Audi A8.
- Cảm...cảm ơn anh Phi!
Cố Mỹ Mỹ nghe được lời nói của Trần Phi chợt ngẩn ra, sau đó vô cùng kích động, bộ dáng hưng phấn làm cho người ta có cảm giác nàng chỉ hận không thể lập tức hiến thân cho Trần Phi.
Nhận thấy được diễn cảm hưng phấn trên mặt Cố Mỹ Mỹ, khóe miệng Trần Phi hiện lên nét cười nhạt, xuống xe, sau đó mang theo Cố Mỹ Mỹ dưới sự hướng dẫn đầy cung kính của nữ tiếp tân đi vào trong khách sạn.
Cùng lúc đó, một chiếc Bentley đã chạy đến bãi đỗ xe khách sạn Cửu Châu.
Trong màn đêm, người thanh niên bước ra khỏi xe cũng là người mang họ Trần.
Khi trước bọn hắn biết được Trần Phàm trở thành bạn trai của Tô San, đều cho rằng là đóa hoa lài cắm bãi phân trâu.
Khi đó Trần Phàm ở trong trường đại học Đông Hải còn có một ngoại hiệu thật vang dội: con cóc.
Sau đó, Trần Phàm phát ra ánh hào quang kỳ dị ở trong trận đấu CS, trận đấu bóng rổ cùng trận đấu võ thuật, ra sức đánh thắng trường đại học Tokyo, làm cho bọn họ dần dần thay đổi cách nhìn. Đều nghĩ rằng, nếu Trần Phàm muốn phao bạn gái thì sẽ dễ dàng như trở bàn tay, nhưng nếu muốn ăn thịt thiên nga thì vẫn còn kém lắm.
Khi đó ngoại hiệu của Trần Phàm đã biến thành "Hoàng Tử Ếch".
Hoàng Tử Ếch.
Mấy chữ này nếu đem ra phân tích, ếch là đại biểu cho thân phận bình dân của Trần Phàm, thân phận cùng địa vị đều không xứng với Tô San, mà hai chữ hoàng tử là ca ngợi với những phương diện ưu tú của Trần Phàm.
Hoàng Tử Ếch tuy rằng phong quang vô hạn, nhưng ở niên đại vật chất tràn đầy, mọi người dần dần bị tiền tài ăn mòn, thật xa không sánh bằng những thiếu gia ăn chơi tràn đầy lực hấp dẫn đối với các thiếu nữ.
Bởi vì Hoàng Tử Ếch chỉ có thể cấp cho các thiếu nữ sự hưởng thụ về tinh thần, nhưng những thiếu gia ăn chơi lại có thể thỏa mãn nhu cầu vật chất của các thiếu nữ.
Nhu cầu vật chất mà chưa thỏa mãn, thì hưởng thụ tinh thần sẽ có lợi ích gì?
Đây là ý nghĩ trong lòng của đại đa số người trong thời đại này.
Tiếp tục sau đó, Trần Phàm lấy thân phận chủ tịch tập đoàn Cao Tường xuất hiện trong buổi dạ hội từ thiện của tập đoàn Cao Tường, chấn kinh toàn bộ giáo viên cùng sinh viên trường đại học Đông Hải, cũng làm cho bọn họ thay đổi cách nhìn: Không phải Trần Phàm không xứng với Tô San, mà là Tô San không xứng với Trần Phàm.
Lúc này Hoàng Tử Ếch nhanh chóng biến hóa thành người trong mộng.
Ở thời đại này, thân phận nhiều khi còn hữu dụng hơn so với tiền tài.
Nhìn Trần Phàm hiện tại đã trở thành "người trong mộng" của toàn bộ nữ sinh viên trường đại học Đông Hải đang kéo Tô San ôm vào trong lòng, thì các nam sinh viên không hề nghi ngờ việc Trần Phàm có đủ tư cách giành được tâm hồn thiếu nữ của Tô San hay không, mà là hâm mộ Trần Phàm tốt số. Còn những nữ sinh viên lại vừa hâm mộ vừa đố kỵ Tô San.
- Lão bà, nhiều người đang nhìn kìa, không xấu hổ sao?
Nhận thấy được tất cả mọi người xung quanh đều đem ánh mắt quăng ném về phía mình và Tô San, Trần Phàm cười trêu ghẹo.
Cho tới nay, Trần Phàm cũng không phải là người để ý tới cách nhìn của người xung quanh.
Thời kỳ làm con cóc cũng vậy.
Thời kỳ làm Hoàng Tử Ếch cũng thế.
Thời kỳ làm người trong mộng cũng là như thế.
Cho nên vẻ mặt của hắn thật thản nhiên.
Trần Phàm thật thản nhiên, hoặc là nói da mặt đủ dày, Tô San lại không đủ thản nhiên - vừa nghe được lời nói của Trần Phàm, trong nháy mắt nàng giống như hiếu được điều gì, trong lòng cả kinh, vội vàng buông Trần Phàm ra.
Dưới trời chiều, nàng cũng không dám nhìn vào những sinh viên đứng chung quanh, mà cúi đầu, trái tim nhảy lên kinh hoàng không thôi, gương mặt trắng nõn đỏ ửng, cảm giác như chỉ hận không thể lập tức tìm một lỗ trống chui vào mới tốt.
- Di, nguyên lai lão bà của anh còn biết thẹn thùng a.
- Đáng ghét...
Tô San vốn xấu hổ đến nóng cả mặt, lúc này tiếp tục nghe được lời nói trêu chọc của Trần Phàm, cũng không còn tiếp tục thẹn thùng mà là đỏ mặt, làm nũng đánh Trần Phàm một cái, sau đó lại kéo cánh tay Trần Phàm, ngẩng đầu, ưỡn lên thân thể kiêu ngạo, đối diện với ánh nhìn chăm chú của những người xung quanh.
Cảm giác kia giống như đang nói:
- Hừ, tôi cùng chồng tôi liếc mắt đưa tình không được sao a...
Trần Phàm dở khóc dở cười, chỉ đành tùy ý cho Tô San kéo cánh tay hắn đi tới chiếc Bentley đỗ ngoài cửa trường.
- Hay là gọi điện thoại cho dì Điền, để dì Điền khỏi nấu cơm, chúng ta đi ra ngoài ăn?
Lên xe, Tô San cũng không ngồi ở băng sau, mà ngồi lên vị trí tay lái phụ, thần tình đầy vẻ hưng phấn.
- Đã gọi rồi.
Trần Phàm cười cười, nói:
- Tiêu Phong nói nhận được tiền lương thực tập, muốn thỉnh chúng ta ăn bữa ăn ngon, Ngu Huyền cùng Chu Văn cũng đã đến. Mặt khác, anh đã thông tri cho Oánh Oánh cùng tiểu Qua.
- Thật sự?
Tô San vốn là người thích náo nhiệt, vừa nghe Trần Phàm nói như thế, lập tức hưng phấn ôm lấy Trần Phàm hôn một cái:
- Đồ ngốc, em yêu anh chết mất! vốn em còn đang suy nghĩ, ngày mai là ngày nghỉ một tây tháng năm, không có trò gì chơi, đêm nay mọi người tập hợp đông đủ, chúng ta có thể an bài xem đi đâu chơi...
- Được.
Nghe Tô San nói. Trần Phàm cũng hiểu được trong khoảng thời gian gần đây hắn liên tục bận rộn, chẳng những không có cơ hội tề tụ với nhóm người Ngu Huyền, cũng đã lạnh nhạt với Tô San, trong mấy ngày này hẳn nên bồi cạnh Tô San mới đúng.
- Đúng rồi, anh ạ, em đã phát hiện một bí mật nhỏ.
Tô San bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì đó, vẻ mặt thần bí nói.
Trần Phàm sửng sốt:
- Bí mật gì vậy?
- Tiểu bồ câu giống như đang hẹn hò với Oánh Oánh nha.
Tô San tỏ vẻ thần bí nói.
- Gì?
Trần Phàm cả kinh trừng to mắt.
- Hắc hắc, anh bị làm giật mình phải không?
Tô San đắc ý cười.
- Lão bà a, em không có nói đùa chứ?
Trần Phàm có điểm không tin.
Tô San trợn mắt nhìn Trần Phàm:
- Hừ, chẳng lẽ em còn lừa anh sao? Trong khoảng thời gian này, mỗi tối tiểu Qua đều tiễn Oánh Oánh về nhà, hơn nữa...tiểu Qua đưa Oánh Oánh vào nhà rồi còn lưu luyến không rời, chờ đến khi Oánh Oánh xuất hiện bên cửa sổ vẫy tay với hắn, hắn mới rời đi.
Nhìn bộ dáng nghiêm trang của Tô San, Trần Phàm thoáng suy tư, chợt nghĩ việc này hẳn là sự thật.
Bởi vì, Sở Qua cùng Lưu Oánh Oánh từng có chuyện quá khứ gần giống như nhau.
Tuy rằng Sở Qua xuất thân hào môn, nhưng từ nhỏ đã mất mẹ, Sở Vấn Thiên bởi vì quá bận rộn nên không rành bận tâm hắn, làm quan hệ cha con thật không xong, thẳng đến khi Sở Vấn Thiên chết, mới có thể thay đổi.
Bên phía Lưu Oánh Oánh, bởi vì tính chất công tác của Lưu Mãnh quá mức đặc thù, vốn không rảnh lo lắng cho gia đình, tự nhiên cũng không thể cho Lưu Oánh Oánh được tình thương của cha như những đứa trẻ bình thường.
Quá khứ giống nhau, chẳng những có thể giúp hai người có tiếng nói chung, còn có thể khiến cho đối phương cùng cộng hưởng.
- Đồ ngốc, em cảm thấy bọn họ rất xứng đôi, anh nói đi?
Tô San thấy Trần Phàm không nói lời nào, nhịn không được hỏi.
- Ân, thật xứng đôi.
Trần Phàm gật đầu cười, trong lòng cảm thấy thật vui vẻ vì Sở Qua và Lưu Oánh Oánh đã đến với nhau.
Mấy phút sau, Ngu Huyền cùng Chu Văn ăn mặc chỉnh tề từ trong trường học đi ra, lập tức đi về hướng chiếc Bentley của Trần Phàm, Trần Phàm cùng Tô San đều xuống xe nghênh đón.
- Tiểu Văn tử, tôi nói không biết ăn mặc thì cũng không nên lôi kéo tôi cùng ăn mặc một kiểu như cậu vậy.
Ngu Huyền nhìn thấy Trần Phàm, lại nhìn Chu Văn nói:
- Hiện tại được chưa, khiến cho tiểu Phàm cùng Tô San phải chờ thời gian dài như vậy.
- Mỹ Nhân, đêm nay chúng ta đến khách sạn Cửu Châu, ít nhất phải ăn mặc đàng hoàng một chút a.
Chu Văn mặc bộ âu phục màu vàng nhạt, nghiêm trang nói.
Nhìn hai tên hoạt bảo đang tranh cãi, Trần Phàm cười cười nói:
- Được rồi, lên xe đi, Tiêu Phong cùng Tiểu Qua bọn họ đều đã đến.
Hai người nghe Trần Phàm nói như thế, liền cười hắc hắc, sau đó mở cửa xe chen đi vào.
Nhìn thấy hai người lên xe, Trần Phàm khởi động máy, thành viên Ám Đường phụ trách bảo hộ Trần Phàm cùng người của cục an ninh phụ trách giám thị Trần Phàm cũng cùng khởi động xe, chạy nhanh về hướng khách sạn Cửu Châu.
Cùng lúc đó.
Một chiếc Audi A6 mang biển số thành ủy Đông Hải cũng đang chạy về hướng khách sạn Cửu Châu. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Bên trong xe, Trần Phi mặc bộ âu phục nhãn hiệu nổi tiếng cũng không giống như dĩ vãng luôn ngồi ở băng sau xe, mà đang lái xe.
Ở vị trí tay lái phụ, có một cô gái đang ngồi.
Một cô gái có khuôn mặt, dáng người, khí chất đều không tầm thường.
Cô gái mặc một thân quần áo nổi danh trên sàn diễn ở Milan trước đó không lâu, mang theo một túi xách đắt tiền, gương mặt trang điểm trang nhã, trên người tỏa ra hương nước hoa nổi tiếng.
Cô gái xuất thân trong gia đình bình thường, nhưng điều kiện bản thân lại rất ưu tú, cũng không giống như ở dĩ vãng khi ngồi xe lại đùa nghịch điện thoại di động.
Tuy rằng nàng không biết Trần gia đại thiếu vốn luôn luôn không bao giờ thiếu đàn bà vì sao hôm nay lại trúng ý nàng, nhưng nàng rất rõ ràng, có thể để cho Trần gia đại thiếu làm tài xế cho nàng một lần, là quang vinh vô thượng, ở trước mặt Trần gia đại thiếu, nàng nhất định phải thật cẩn thận thu hồi lòng kiêu ngạo của mình.
Khóe mắt nhìn Trần Phi toàn thân tản ra khí tức trầm ổn, trong đầu dần hiện ra "thế công tình yêu" suốt hai ngày nay Trần Phi luôn thi triển với mình, khóe miệng cô gái theo bản năng gợn lên dáng vui mừng.
Theo nàng xem, nếu nàng thật sự có thể trở thành vợ của Trần Phi, đường đường chính chính đi vào Trần gia, như vậy nàng sẽ nhất phi trùng thiên, trở thành nhân thượng nhân chân chính.
Đêm qua, vừa nghĩ đến chuyện này, xuân tâm của nàng liền trào dâng mênh mông, thiếu chút nữa đã đạt lên tới cao trào...
- Anh Phi, lúc em tham gia bình chọn hoa hậu tại Paris, phát hiện bộ âu phục Armani rất thích hợp với anh.
Có lẽ cảm thấy được không khí trong xe rất an tĩnh, cô gái thoáng do dự, mở miệng nói.
Bên tai vang lên lời nói của cô gái, ngẩng đầu nhìn thoáng qua gương mặt có vài phần giống Nạp Lan Hương Hương của nàng. Trần Phi thản nhiên nói:
- Hôm nào em mua giúp anh đi
- Dạ.
Cô gái hưng phấn gật đầu, nhưng nàng không hề biết được sở dĩ Trần Phi trúng ý nàng, không phải là vì trên người nàng gánh lên quầng sáng của một trong mười cô gái đứng đầu dự thi hoa hậu thế giới, cũng không phải là vì dáng người mà nàng tự cho là đáng kiêu ngạo, mà là vì nàng có vài phần giống Nạp Lan Hương Hương.
Bởi vì hắn xuất thân Trần gia, lại thêm gương mặt, năng lực đều không tầm thường, trong suốt ba mươi năm qua. Trần Phi luôn thuận buồm xuôi gió trên tình trường, chỉ cần cô gái nào mà hắn trúng ý, không có ai hắn không chinh phục được!
Nạp Lan Hương Hương là ngoại lệ duy nhất.
Quyền thế, hắn cũng không áp đảo được Nạp Lan Hương Hương.
Năng lực, hắn cũng không chinh phục được Nạp Lan Hương Hương.
Nạp Lan Hương Hương là người thứ nhất nói chữ "Không" đối với hắn.
Điều này làm cho hắn lần đầu tiên bị đả kích!
Bị đả kích trầm trọng, hắn vốn muốn áp dụng sách lược mới với Nạp Lan Hương Hương, kết quả biết được ở buổi hoạt động giao lưu tại Hàng Châu. Nạp Lan Hương Hương và Yến Thanh Đế có quan hệ mờ tối.
Điều này không khỏi làm cho hắn phải bỏ qua ý tưởng cực đoan vừa xuất hiện, cha của hắn là Trần Vĩnh Thụy khi đối mặt với Yến gia còn thua thê thảm, hắn tự nhiên không thể đi tìm Yến Thanh Đế để xui xẻo.
Buông tha cho ý tưởng cực đoan, trong lòng hắn càng này sinh dục vọng chiếm giữ Nạp Lan Hương Hương càng lớn.
Càng không chiếm được, càng mong muốn có được.
Loại ý tưởng biến thái này làm tâm tình của hắn luôn luôn rất không ổn định.
Thẳng đến khi hắn xem ti vi phát hiện cô gái tên là Cố Mỹ Mỹ đang ngồi bên cạnh.
Khi hắn phát hiện hình dáng của Cố Mỹ Mỹ có vài phần giống Nạp Lan Hương Hương, hắn liền quyết định phải chinh phục Cố Mỹ Mỹ dưới chỗ kín, đồng thời áp dụng hành động.
Không biết là do tâm lý để lại bóng ma, hay là lòng tự tin khi đối diện phụ nữ đã xuất hiện dao động, ngay lần đầu tiên gặp mặt Cố Mỹ Mỹ, Trần Phi cũng không dùng thân phận cùng quyền thế đánh nát phòng tuyến trong lòng Cố Mỹ Mỹ, mà là thật hiếm có lại đi theo đuổi Cố Mỹ Mỹ suốt hai ngày.
- Mỹ Mỹ, ngày mai em lên tiếng với người phụ trách, nói anh định cho em làm vai chính trong một bộ phim lớn.
Cho xe dừng trong bãi đỗ xe của khách sạn Cửu Châu, Trần Phi thản nhiên nói:
- Đêm nay anh sẽ cho em chìa khóa của một biệt thự, cùng chìa khóa của một chiếc Audi A8.
- Cảm...cảm ơn anh Phi!
Cố Mỹ Mỹ nghe được lời nói của Trần Phi chợt ngẩn ra, sau đó vô cùng kích động, bộ dáng hưng phấn làm cho người ta có cảm giác nàng chỉ hận không thể lập tức hiến thân cho Trần Phi.
Nhận thấy được diễn cảm hưng phấn trên mặt Cố Mỹ Mỹ, khóe miệng Trần Phi hiện lên nét cười nhạt, xuống xe, sau đó mang theo Cố Mỹ Mỹ dưới sự hướng dẫn đầy cung kính của nữ tiếp tân đi vào trong khách sạn.
Cùng lúc đó, một chiếc Bentley đã chạy đến bãi đỗ xe khách sạn Cửu Châu.
Trong màn đêm, người thanh niên bước ra khỏi xe cũng là người mang họ Trần.
/839
|