Từ khi bảy ngày nghỉ của ngày mùng một tháng năm được hủy bỏ, vào ngày một tháng năm, khách nhân ở những khu du lịch cấp tốc giảm xuống, ngay cả cố đô Nam Kinh cũng không có ngoại lệ.
Trong ba ngày qua, du khách từ nơi khác tới Nam Kinh cũng không nhiều, đại đa số du khách đều đến từ những vùng lân cận.
Ngày mùng bốn tháng năm, kỳ nghỉ ba ngày vừa chấm dứt, các khu du lịch trong Nam Kinh đã hiếm khi nhìn thấy được thân ảnh của các du khách.
Ngày bốn tháng năm, đối với đại bộ phận người dân ở tại Nam Kinh mà nói, thì chỉ là một ngày bình thường.
Nhưng đối với người trong quân khu NJ mà nói, thì lại là một ngày có ý nghĩa rất đặc biệt.
Bởi vì qua thêm một ngày, sẽ là ngày sinh nhật của Lý Vân Phong.
Vô luận đang ở quan trường hay trong quân giới, ngày lễ ngày tết biếu quà cho lãnh đạo thượng cấp, vốn đã trở thành quy tắc.
Ở quân khu NJ, người có thể tham gia lần sinh nhật sáu mươi bốn tuổi của Lý Vân Phong có thể đếm được trên đầu ngón tay, vì thế người ở cấp dưới chỉ có thể đưa quà tặng đến quân khu NJ vào ngày bốn tháng năm.
Bắt đầu từ buổi sáng, từng chiếc xe mang biển số quân đội chạy vào đại viện quân khu NJ nối liền không dứt, trong xe trang bị đầy đủ quà tặng, có rượu Mao Đài lâu năm, có loại trà còn đắt tiền hơn cả vàng, còn có những đồ cổ mà các phú hào yêu thích sưu tầm thật nhiệt tình.
Lâm Đông vốn là ông trùm hắc đạo Nam Kinh, vốn không quan hệ gì tới quân khu NJ, nhưng từ sau khi cưới Dương Lâm, hắn đã biến hóa nhanh chóng, đã trở thành con rể của Dương gia bên trong quân khu NJ.
Ở quân khu NJ, tư lệnh cùng chính ủy đều xuất thân từ Lý gia.
Ông nội của Dương Lâm chính là Dương Nghiễm Đức, bản thân nhậm chức phó chính ủy, được xem như người đứng thứ tư trong quân khu.
Ngoài ra, Trương Thiết Trụ từ ba tháng trước được phong quân hàm thiếu tướng từ quân khu Yên Kinh được điều tới quân khu NJ, đảm nhiệm chức tư lệnh viên, được xem là nhân vật thực quyền của quân khu NJ, ở mặt ngoài thì xem như là người đứng thứ năm trong quân khu.
Mà khi Trần lão thái gia còn sống, Trương Thiết Trụ luôn luôn ở bên cạnh hầu hạ Trần lão thái gia, là một trong những người thân tín nhất của Trần lão thái gia.
Quá khứ như vậy, làm cho hắn có được lực ảnh hưởng cùng nhân mạch khủng bố trong quân đội, cũng làm cho hắn có được lực ảnh hưởng trong quân khu NJ chỉ sau mỗi Lý Vân Phong.
Thân là cháu rể của Dương Nghiễm Đức, Lâm Đông vốn không có tư cách đến tham dự buổi tiệc sinh nhật của Lý Vân Phong. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Không riêng gì hắn, dù là những đứa con cùng cháu của Dương Nghiễm Đức cũng đều không có tư cách!
Cả Dương gia, duy nhất có tư cách chỉ có một mình Dương Nghiễm Đức mà thôi!
Không có tư cách tham gia buổi tiệc sinh nhật của Lý Vân Phong. Lâm Đông cũng không ngốc, hắn cũng thầm tìm người bó tiền ra mua một khẩu súng kíp thời Thanh triều xem là quà tặng đưa đến chúc thọ cho Lý Vân Phong.
Thông qua quan hệ của Lâm Vận, Lâm Đông đến đem món quà giao vào tay cháu đích tôn của Lý Vân Phong là Lý Sâm, muốn thông qua tay Lý Sâm chuyển tặng cho Lý Vân Phong.
Vào buổi trưa ngày mùng bốn tháng năm, sau khi làm xong tất cả những chuyện này, Lâm Đông cũng giống như ngày thường, không dám lái xe dừng ngay trước đại viện của Dương gia trong quân khu.
Cũng không phải bản thân hắn không muốn, mà hắn hiểu rõ ràng, chính mình còn chưa có tư cách đó. Bởi vì xuất thân bần hàn, cho nên ấn tượng về Lâm Đông ở trong lòng người nhà họ Dương xưa nay vẫn luôn không tốt, địa vị tự nhiên càng không cần nhắc đến.
Khẽ thở dài một tiếng, Lâm Đông lấy di động ra, bấm số của Dương Lâm vợ hắn:
- Lâm Lâm, anh đi bàn bạc công chuyện, em giúp anh vấn an cha mẹ cùng lão gia tử nhé!
- A Đông, ông nội kêu anh đến dùng cơm, nói là có chuyện muốn bàn bạc cùng anh!
Đầu dây bên kia, Dương Lâm có vẻ hưng phấn nói. Bởi vì gả cho Lâm Đông là do nàng tự nguyện yêu thích, nên nàng tự nhiên sẽ hy vọng, địa vị của Lâm Đông ở trong nhà họ Dương sẽ tăng cao.
Vừa nghe thấy Dương Lâm nói như thế, Lâm Đông thoáng ngây ra vài giây đồng hồ, sau đó biểu tình kích động:
- Lâm Lâm, em nói lão gia tử mời anh đến dùng cơm, hơn nữa còn có chuyện muốn bàn bạc cùng anh sao?
- Dạ, ông nội đã nói như thế.
Dương Lâm đưa ra lời xác minh thuyết phục.
- Được, anh sẽ qua đó ngay lập tức.
Lâm Đông hít sâu một hơi, mạnh mẽ ngăn chặn cảm xúc kích động trong nội tâm, quay đầu xe, một lần nữa chạy vào trong đại viện quân khu, dừng xe ở trước tòa lầu tướng quân.
Trong lầu tướng quân, bởi nguyên nhân ngày mai là sinh nhật của Lý Vân Phong, cho nên các thành viên nhà họ Dương đều đang tập trung ở đây. Sau khi nhìn thấy Lâm Đông bước vào nhà, cùng ngày thường giống nhau, đều không nhiệt tình nghênh đón, thậm chí sắc mặt nhã nhặn cũng không hề nhìn thấy.
Đối với các thành viên trong nhà họ Dương mà nói, bọn hắn xưa nay vẫn luôn cho rằng Lâm Đông chính là vết nhơ của nhà họ Dương.
Đối mặt với những ánh mắt lạnh lùng, tâm của Lâm Đông sớm đã chết lặng rồi, nên không hề cảm thấy tức giận. Tương phản còn mỉm cười chào hỏi cùng mọi người, sau đó ngồi xuống một chiếc bàn khá xa trung tâm, lẳng lặng dùng cơm.
Trong đại sảnh, các thành viên nhà họ Dương đối với bộ dáng hèn mọn của Lâm Đông tựa hồ sớm đã quen thuộc, nên cũng sôi nổi chuyển dời mục quang. Lúc này không người nào chú ý, Lâm Đông đang cúi đầu ăn cơm, trong con ngươi hiện lên một tia quang mang khác thường.
Ánh mắt kia, mang theo vài phần ủy khuất, vài phần nhẫn nhịn, vài phần dã tâm.
Sau bữa cơm trưa qua đi, đúng như Dương Lâm nói, Dương Nghiễm Đức gọi một mình Lâm Đông đến thư phòng, điều này khiến cho một số thành viên trong nhà họ Dương không biết tin tức, phải rớt mắt kính. Bởi vì, hôm nay là lần đầu tiên Lâm Đông bước vào thư phòng của lão gia tử.
Ngày trước Sở Vấn Thiên có thể đứng vững ở Đông Hải, cánh tay vươn khắp vùng Trường Giang Tam Châu, lấy sự nghiệp thành công, dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn xuống, hơn phân nửa đều là dựa vào cố sắng của bản thân.
Đương nhiên...Sở Vấn Thiên cũng từng khụy lụy qua, khụy lụy qua gia tộc họ đằng ngoại!
Bất quá hắn chỉ nhờ vả một lần, sau lần đó, hắn liền thoát ly khỏi mái hiên của gia tộc kia. Hơn nữa, chẳng bao lâu sau còn đem gia tộc kia giẫm nát dưới chân, đem những nỗi sỉ nhục hoàn trả lại gấp bội!
Cho đến nay, Lâm Đông luôn đem Sở Vấn Thiên coi trở thành thần tượng của mình, trở thành mục tiêu để mình theo đuổi.
Nói theo cách khác, hắn đang bước đi trên con đường ngày trước mà Sở Vấn Thiên đã đi.
Chẳng qua, hiện giờ...hắn vẫn đang ở trong giai đoạn khụy lụy!
Cho nên...ngay khi bước vào gian phòng mỗi đêm hắn đều nằm mộng được tiến vào một lần, thì hắn đã lập tức thu liễm cái uy thế thuộc phần của "Lâm gia", mang theo cái đuôi khúm núm bước vào bên trong thư phòng.
- Ông nội.
Lâm Đông trong lòng bình tĩnh như nước, nhưng ngoài mặt lại phơi bày ra hình dáng khẩn trương. Để nét khẩn trương kia rõ ràng rơi vào trong tầm mắt của Dương Nghiễm Đức.
- Lâm Đông, cháu và Tiểu Lâm kết hôn cũng được ba năm thời gian rồi nhỉ?
Nhìn Lâm Đông ở trước mặt mình phơi bày ra hình dáng hèn mọn. Dương Nghiễm Đức chợt hỏi.
Đối mặt với câu hỏi này, Lâm Đông thoáng chần chừ, sau đó gật đầu đáp:
- Dạ, ông nội.
- Ba năm!
Dương Nghiễm Đức dừng ở trên khuôn mặt tuấn mỹ nam tính của Lâm Đông, cảm thán nói:
- Trong ba năm thời gian qua, cháu ở trước mặt những thành viên nhà họ Dương, thủy chung đều cố tình phơi bày ra bộ dáng tiểu tâm cẩn thận, chịu đủ các loại xem thường!
Dương Nghiễm Đức nhàn nhạt nói, nhưng thanh âm lại giống như tiếng sấm rền nổ vang ở bên tai Lâm Đông, làm cho Lâm Đông sắc mặt đại biến.
Hắn biết, tiểu xảo mình biểu diễn lâu nay, chung quy vẫn không thể lừa gạt nổi vị lão nhân nhiều năm qua đã lăn lộn ở trong giới quân đội này.
- Lâm Đông, ta biết cháu luôn coi Sở Vấn Thiên làm mục tiêu theo đuổi, cháu muốn trở thành Sở Vấn Thiên thứ hai ở vùng Trường Giang Tam Châu này.
Dương Nghiễm Đức nhẹ nhàng cười nói:
- Nếu cháu trở thành Sở Vấn Thiên thứ hai, ta chẳng những không trách cháu là người kiêu ngạo, tương phản còn bội phục tuệ nhãn của Lâm Lâm biết nhìn xa trông rộng. Nhưng...Sở vấn Thiên ở trên đời này chỉ có một mà thôi, muốn trở thành Sở Vấn Thiên thứ hai cũng không phải chuyện tình dễ dàng.
Nghe đến đây, Lâm Đông không dám phản ứng.
- Trong ba năm qua, tuy rằng cháu không hề mở miệng nhờ vả nhà họ Dương ra mặt giúp cháu làm gì. Nhưng cháu đã âm thầm đem hai chữ mượn thế, phát huy tới điểm cực hạn.
Dương Nghiễm Đức cảm thán nói:
- Đây cũng là nguyên nhân trong vòng ba năm thời gian ngắn ngủi, cháu đã xưng bá được giới hắc đạo ở Nam Kinh.
- A Đông biết sai rồi!
Lúc này, Lâm Đông thần sắc tái nhợt quỳ rạp xuống bên dưới sàn nhà.
- Lâm Đông, cháu có biết minh kém Sở Vấn Thiên ở điểm nào hay không?
Dương Nghiễm Đức yên lặng ngắm nhìn Lâm Đông lộ ra bộ dáng hoảng hốt ở trước mặt mình, thản nhiên hỏi.
Cho đến nay, Dương Nghiễm Đức đều chưa từng nhìn qua Lâm Đông bao giờ, hôm nay đột nhiên buông nhiều lời vàng ngọc như thế, làm cho Lâm Đông không nắm bắt được dụng ý của Dương Nghiễm Đức. Lúc này, không khỏi vội vàng lắc đầu nói:
- Ông nội. A Đông không biết, cầu xin ông nội chỉ điểm!
- Ngạo cốt!
Dương Nghiễm Đức chậm rãi phun ra hai chữ:
- Một người đàn ông thành công, vô luận hắn từ dưới đáy xã hội leo lên địa vị cao, hắn không thể quá mức ngông cuồng, nếu không sớm hay muộn đều sẽ tổn hại. Nhưng hắn nhất định phải có ngạo cốt!
- Lâm Đông, cháu rất thông minh và cũng rất ẩn nhẫn, ở thời điểm mấu chốt có đủ tâm ngoan thủ lạt. Nhưng...ở trong mắt đại nhân vật, cháu không có một chút ngạo cốt nào!
Dương Nghiễm Đức nhất châm kiến huyết, nói thẳng vào điểm chính:
- Sở Vấn Thiên dù làm chó, nhưng cũng là một con chó đứng. Còn cháu thì sao, dù cháu trở thành người nắm quyền giới hắc đạo ở Nam Kinh, thì cháu vẫn biết quỳ!
- Một khi cháu quỳ gối, thì vĩnh viễn cháu sẽ không thể nào so sánh bằng một con chó đứng.
Dương Nghiễm Đức dứt khoát phán định.
Nghe đến đây, sắc mặt của Lâm Đông tang thương như tờ giấy trắng.
- Ta nghe nói, hậu sinh Trần gia hay bên phía Tiết Hồ, đều phái người liên hệ cùng cháu. Mà hậu sinh Trần gia còn chia cho cháu một miếng bánh ngọt ở thương giới, đúng không?
Dương Nghiễm Đức yên lặng chờ Lâm Đông suy tư hai phút, sau đó mới lên tiếng dò hỏi.
Lúc này, Lâm Đông cũng không dám giấu giếm, vội vàng gật đầu nói:
- Dạ, ông nội.
- Nếu ta đoán không sai, sách lược hiện giờ của cháu là hai bên đều không đáp ứng ngay. Chờ hành sự tùy theo hoàn cảnh, mới đưa ra quyết định cuối cùng, đúng không?
Dương Nghiễm Đức chợt hỏi.
Lâm Đông cắn chặt răng, gật đầu.
- Ngu muội!
Dương Nghiễm Đức lạnh giọng giáo huấn:
- Vô luận đối với hậu sinh Trần gia, hay là đối với Thanh Bang, thì cháu chỉ là một quân cờ, nói rõ ràng hơn là một quân tốt thí. Một quân tốt thí, chờ sau khi ván cờ kết thúc, muốn nắm giữ một chút quyền lực, đó là điều không có khả năng xảy ra!
Nghe vậy, Lâm Đông trong lòng cả kinh, khiêm tốn lãnh giáo nói:
- Ông nội, vậy thì cháu phải làm sao bây giờ?
- Đừng cuốn vào trận long tranh hổ đấu này. Chỉ cần cháu bày tỏ thái độ kiên quyết, có Dương gia ở sau lưng, hậu sinh Trần gia hay Thanh Bang đều sẽ không dám làm gì cháu cả!
Dương Nghiễm Đức gằn từng chữ:
- Nếu như cháu cuốn vào, vậy thì sẽ phá hỏng đại sự của ta!
Đại sự?
Lâm Đông trong lòng chợt động, rất nhanh đã hiểu được cái đại sự trong miệng Dương Nghiễm Đức là chuyện tình sang năm Lý Vân Phong về hưu, Dương Nghiễm Đức có thể sẽ được đề bạt.
- Ông nội, ngài muốn nói, Trần Phàm cùng Trần gia tan vỡ, nếu như cháu đứng ở bên phía Trần Phàm, vô hình trung cũng tương đương với thái độ của ngài. Điều này sẽ ảnh hưởng đến chuyện tình thăng chức của ngài vào năm sau ư?
Lâm Đông chợt thấp giọng hỏi.
Dương Nghiễm Đức thần sắc nghiêm túc, gật đầu:
- Mặc dù ở chính giới, Yến gia đang áp chế Trần gia. Nhưng ở trong quân đội. Yến gia còn chưa có tư cách này! Lấy tình hình trước mắt, hơn phân nửa Trần gia sẽ phân rõ giới tuyến cùng tiểu tử Trần Phàm. Kể từ đó, nếu cháu tham dự vào chuyện này, ta sẽ khó tránh khỏi bị Trần gia hiểu lầm là đang ủng hộ Trần Phàm.
- Nhưng...hắn cho cháu rất nhiều chỗ tốt.
Lâm Đông khẩn trương giải thích.
- Hoàn trả, đều hoàn trả cho ta!
Dương Nghiễm Đức thanh âm đã hoàn toàn lạnh xuống, không mang theo một chút tình cảm sắc thái nào, quát:
- Nếu không, thì hãy cút ra khỏi Dương gia!
Trong ba ngày qua, du khách từ nơi khác tới Nam Kinh cũng không nhiều, đại đa số du khách đều đến từ những vùng lân cận.
Ngày mùng bốn tháng năm, kỳ nghỉ ba ngày vừa chấm dứt, các khu du lịch trong Nam Kinh đã hiếm khi nhìn thấy được thân ảnh của các du khách.
Ngày bốn tháng năm, đối với đại bộ phận người dân ở tại Nam Kinh mà nói, thì chỉ là một ngày bình thường.
Nhưng đối với người trong quân khu NJ mà nói, thì lại là một ngày có ý nghĩa rất đặc biệt.
Bởi vì qua thêm một ngày, sẽ là ngày sinh nhật của Lý Vân Phong.
Vô luận đang ở quan trường hay trong quân giới, ngày lễ ngày tết biếu quà cho lãnh đạo thượng cấp, vốn đã trở thành quy tắc.
Ở quân khu NJ, người có thể tham gia lần sinh nhật sáu mươi bốn tuổi của Lý Vân Phong có thể đếm được trên đầu ngón tay, vì thế người ở cấp dưới chỉ có thể đưa quà tặng đến quân khu NJ vào ngày bốn tháng năm.
Bắt đầu từ buổi sáng, từng chiếc xe mang biển số quân đội chạy vào đại viện quân khu NJ nối liền không dứt, trong xe trang bị đầy đủ quà tặng, có rượu Mao Đài lâu năm, có loại trà còn đắt tiền hơn cả vàng, còn có những đồ cổ mà các phú hào yêu thích sưu tầm thật nhiệt tình.
Lâm Đông vốn là ông trùm hắc đạo Nam Kinh, vốn không quan hệ gì tới quân khu NJ, nhưng từ sau khi cưới Dương Lâm, hắn đã biến hóa nhanh chóng, đã trở thành con rể của Dương gia bên trong quân khu NJ.
Ở quân khu NJ, tư lệnh cùng chính ủy đều xuất thân từ Lý gia.
Ông nội của Dương Lâm chính là Dương Nghiễm Đức, bản thân nhậm chức phó chính ủy, được xem như người đứng thứ tư trong quân khu.
Ngoài ra, Trương Thiết Trụ từ ba tháng trước được phong quân hàm thiếu tướng từ quân khu Yên Kinh được điều tới quân khu NJ, đảm nhiệm chức tư lệnh viên, được xem là nhân vật thực quyền của quân khu NJ, ở mặt ngoài thì xem như là người đứng thứ năm trong quân khu.
Mà khi Trần lão thái gia còn sống, Trương Thiết Trụ luôn luôn ở bên cạnh hầu hạ Trần lão thái gia, là một trong những người thân tín nhất của Trần lão thái gia.
Quá khứ như vậy, làm cho hắn có được lực ảnh hưởng cùng nhân mạch khủng bố trong quân đội, cũng làm cho hắn có được lực ảnh hưởng trong quân khu NJ chỉ sau mỗi Lý Vân Phong.
Thân là cháu rể của Dương Nghiễm Đức, Lâm Đông vốn không có tư cách đến tham dự buổi tiệc sinh nhật của Lý Vân Phong. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Không riêng gì hắn, dù là những đứa con cùng cháu của Dương Nghiễm Đức cũng đều không có tư cách!
Cả Dương gia, duy nhất có tư cách chỉ có một mình Dương Nghiễm Đức mà thôi!
Không có tư cách tham gia buổi tiệc sinh nhật của Lý Vân Phong. Lâm Đông cũng không ngốc, hắn cũng thầm tìm người bó tiền ra mua một khẩu súng kíp thời Thanh triều xem là quà tặng đưa đến chúc thọ cho Lý Vân Phong.
Thông qua quan hệ của Lâm Vận, Lâm Đông đến đem món quà giao vào tay cháu đích tôn của Lý Vân Phong là Lý Sâm, muốn thông qua tay Lý Sâm chuyển tặng cho Lý Vân Phong.
Vào buổi trưa ngày mùng bốn tháng năm, sau khi làm xong tất cả những chuyện này, Lâm Đông cũng giống như ngày thường, không dám lái xe dừng ngay trước đại viện của Dương gia trong quân khu.
Cũng không phải bản thân hắn không muốn, mà hắn hiểu rõ ràng, chính mình còn chưa có tư cách đó. Bởi vì xuất thân bần hàn, cho nên ấn tượng về Lâm Đông ở trong lòng người nhà họ Dương xưa nay vẫn luôn không tốt, địa vị tự nhiên càng không cần nhắc đến.
Khẽ thở dài một tiếng, Lâm Đông lấy di động ra, bấm số của Dương Lâm vợ hắn:
- Lâm Lâm, anh đi bàn bạc công chuyện, em giúp anh vấn an cha mẹ cùng lão gia tử nhé!
- A Đông, ông nội kêu anh đến dùng cơm, nói là có chuyện muốn bàn bạc cùng anh!
Đầu dây bên kia, Dương Lâm có vẻ hưng phấn nói. Bởi vì gả cho Lâm Đông là do nàng tự nguyện yêu thích, nên nàng tự nhiên sẽ hy vọng, địa vị của Lâm Đông ở trong nhà họ Dương sẽ tăng cao.
Vừa nghe thấy Dương Lâm nói như thế, Lâm Đông thoáng ngây ra vài giây đồng hồ, sau đó biểu tình kích động:
- Lâm Lâm, em nói lão gia tử mời anh đến dùng cơm, hơn nữa còn có chuyện muốn bàn bạc cùng anh sao?
- Dạ, ông nội đã nói như thế.
Dương Lâm đưa ra lời xác minh thuyết phục.
- Được, anh sẽ qua đó ngay lập tức.
Lâm Đông hít sâu một hơi, mạnh mẽ ngăn chặn cảm xúc kích động trong nội tâm, quay đầu xe, một lần nữa chạy vào trong đại viện quân khu, dừng xe ở trước tòa lầu tướng quân.
Trong lầu tướng quân, bởi nguyên nhân ngày mai là sinh nhật của Lý Vân Phong, cho nên các thành viên nhà họ Dương đều đang tập trung ở đây. Sau khi nhìn thấy Lâm Đông bước vào nhà, cùng ngày thường giống nhau, đều không nhiệt tình nghênh đón, thậm chí sắc mặt nhã nhặn cũng không hề nhìn thấy.
Đối với các thành viên trong nhà họ Dương mà nói, bọn hắn xưa nay vẫn luôn cho rằng Lâm Đông chính là vết nhơ của nhà họ Dương.
Đối mặt với những ánh mắt lạnh lùng, tâm của Lâm Đông sớm đã chết lặng rồi, nên không hề cảm thấy tức giận. Tương phản còn mỉm cười chào hỏi cùng mọi người, sau đó ngồi xuống một chiếc bàn khá xa trung tâm, lẳng lặng dùng cơm.
Trong đại sảnh, các thành viên nhà họ Dương đối với bộ dáng hèn mọn của Lâm Đông tựa hồ sớm đã quen thuộc, nên cũng sôi nổi chuyển dời mục quang. Lúc này không người nào chú ý, Lâm Đông đang cúi đầu ăn cơm, trong con ngươi hiện lên một tia quang mang khác thường.
Ánh mắt kia, mang theo vài phần ủy khuất, vài phần nhẫn nhịn, vài phần dã tâm.
Sau bữa cơm trưa qua đi, đúng như Dương Lâm nói, Dương Nghiễm Đức gọi một mình Lâm Đông đến thư phòng, điều này khiến cho một số thành viên trong nhà họ Dương không biết tin tức, phải rớt mắt kính. Bởi vì, hôm nay là lần đầu tiên Lâm Đông bước vào thư phòng của lão gia tử.
Ngày trước Sở Vấn Thiên có thể đứng vững ở Đông Hải, cánh tay vươn khắp vùng Trường Giang Tam Châu, lấy sự nghiệp thành công, dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn xuống, hơn phân nửa đều là dựa vào cố sắng của bản thân.
Đương nhiên...Sở Vấn Thiên cũng từng khụy lụy qua, khụy lụy qua gia tộc họ đằng ngoại!
Bất quá hắn chỉ nhờ vả một lần, sau lần đó, hắn liền thoát ly khỏi mái hiên của gia tộc kia. Hơn nữa, chẳng bao lâu sau còn đem gia tộc kia giẫm nát dưới chân, đem những nỗi sỉ nhục hoàn trả lại gấp bội!
Cho đến nay, Lâm Đông luôn đem Sở Vấn Thiên coi trở thành thần tượng của mình, trở thành mục tiêu để mình theo đuổi.
Nói theo cách khác, hắn đang bước đi trên con đường ngày trước mà Sở Vấn Thiên đã đi.
Chẳng qua, hiện giờ...hắn vẫn đang ở trong giai đoạn khụy lụy!
Cho nên...ngay khi bước vào gian phòng mỗi đêm hắn đều nằm mộng được tiến vào một lần, thì hắn đã lập tức thu liễm cái uy thế thuộc phần của "Lâm gia", mang theo cái đuôi khúm núm bước vào bên trong thư phòng.
- Ông nội.
Lâm Đông trong lòng bình tĩnh như nước, nhưng ngoài mặt lại phơi bày ra hình dáng khẩn trương. Để nét khẩn trương kia rõ ràng rơi vào trong tầm mắt của Dương Nghiễm Đức.
- Lâm Đông, cháu và Tiểu Lâm kết hôn cũng được ba năm thời gian rồi nhỉ?
Nhìn Lâm Đông ở trước mặt mình phơi bày ra hình dáng hèn mọn. Dương Nghiễm Đức chợt hỏi.
Đối mặt với câu hỏi này, Lâm Đông thoáng chần chừ, sau đó gật đầu đáp:
- Dạ, ông nội.
- Ba năm!
Dương Nghiễm Đức dừng ở trên khuôn mặt tuấn mỹ nam tính của Lâm Đông, cảm thán nói:
- Trong ba năm thời gian qua, cháu ở trước mặt những thành viên nhà họ Dương, thủy chung đều cố tình phơi bày ra bộ dáng tiểu tâm cẩn thận, chịu đủ các loại xem thường!
Dương Nghiễm Đức nhàn nhạt nói, nhưng thanh âm lại giống như tiếng sấm rền nổ vang ở bên tai Lâm Đông, làm cho Lâm Đông sắc mặt đại biến.
Hắn biết, tiểu xảo mình biểu diễn lâu nay, chung quy vẫn không thể lừa gạt nổi vị lão nhân nhiều năm qua đã lăn lộn ở trong giới quân đội này.
- Lâm Đông, ta biết cháu luôn coi Sở Vấn Thiên làm mục tiêu theo đuổi, cháu muốn trở thành Sở Vấn Thiên thứ hai ở vùng Trường Giang Tam Châu này.
Dương Nghiễm Đức nhẹ nhàng cười nói:
- Nếu cháu trở thành Sở Vấn Thiên thứ hai, ta chẳng những không trách cháu là người kiêu ngạo, tương phản còn bội phục tuệ nhãn của Lâm Lâm biết nhìn xa trông rộng. Nhưng...Sở vấn Thiên ở trên đời này chỉ có một mà thôi, muốn trở thành Sở Vấn Thiên thứ hai cũng không phải chuyện tình dễ dàng.
Nghe đến đây, Lâm Đông không dám phản ứng.
- Trong ba năm qua, tuy rằng cháu không hề mở miệng nhờ vả nhà họ Dương ra mặt giúp cháu làm gì. Nhưng cháu đã âm thầm đem hai chữ mượn thế, phát huy tới điểm cực hạn.
Dương Nghiễm Đức cảm thán nói:
- Đây cũng là nguyên nhân trong vòng ba năm thời gian ngắn ngủi, cháu đã xưng bá được giới hắc đạo ở Nam Kinh.
- A Đông biết sai rồi!
Lúc này, Lâm Đông thần sắc tái nhợt quỳ rạp xuống bên dưới sàn nhà.
- Lâm Đông, cháu có biết minh kém Sở Vấn Thiên ở điểm nào hay không?
Dương Nghiễm Đức yên lặng ngắm nhìn Lâm Đông lộ ra bộ dáng hoảng hốt ở trước mặt mình, thản nhiên hỏi.
Cho đến nay, Dương Nghiễm Đức đều chưa từng nhìn qua Lâm Đông bao giờ, hôm nay đột nhiên buông nhiều lời vàng ngọc như thế, làm cho Lâm Đông không nắm bắt được dụng ý của Dương Nghiễm Đức. Lúc này, không khỏi vội vàng lắc đầu nói:
- Ông nội. A Đông không biết, cầu xin ông nội chỉ điểm!
- Ngạo cốt!
Dương Nghiễm Đức chậm rãi phun ra hai chữ:
- Một người đàn ông thành công, vô luận hắn từ dưới đáy xã hội leo lên địa vị cao, hắn không thể quá mức ngông cuồng, nếu không sớm hay muộn đều sẽ tổn hại. Nhưng hắn nhất định phải có ngạo cốt!
- Lâm Đông, cháu rất thông minh và cũng rất ẩn nhẫn, ở thời điểm mấu chốt có đủ tâm ngoan thủ lạt. Nhưng...ở trong mắt đại nhân vật, cháu không có một chút ngạo cốt nào!
Dương Nghiễm Đức nhất châm kiến huyết, nói thẳng vào điểm chính:
- Sở Vấn Thiên dù làm chó, nhưng cũng là một con chó đứng. Còn cháu thì sao, dù cháu trở thành người nắm quyền giới hắc đạo ở Nam Kinh, thì cháu vẫn biết quỳ!
- Một khi cháu quỳ gối, thì vĩnh viễn cháu sẽ không thể nào so sánh bằng một con chó đứng.
Dương Nghiễm Đức dứt khoát phán định.
Nghe đến đây, sắc mặt của Lâm Đông tang thương như tờ giấy trắng.
- Ta nghe nói, hậu sinh Trần gia hay bên phía Tiết Hồ, đều phái người liên hệ cùng cháu. Mà hậu sinh Trần gia còn chia cho cháu một miếng bánh ngọt ở thương giới, đúng không?
Dương Nghiễm Đức yên lặng chờ Lâm Đông suy tư hai phút, sau đó mới lên tiếng dò hỏi.
Lúc này, Lâm Đông cũng không dám giấu giếm, vội vàng gật đầu nói:
- Dạ, ông nội.
- Nếu ta đoán không sai, sách lược hiện giờ của cháu là hai bên đều không đáp ứng ngay. Chờ hành sự tùy theo hoàn cảnh, mới đưa ra quyết định cuối cùng, đúng không?
Dương Nghiễm Đức chợt hỏi.
Lâm Đông cắn chặt răng, gật đầu.
- Ngu muội!
Dương Nghiễm Đức lạnh giọng giáo huấn:
- Vô luận đối với hậu sinh Trần gia, hay là đối với Thanh Bang, thì cháu chỉ là một quân cờ, nói rõ ràng hơn là một quân tốt thí. Một quân tốt thí, chờ sau khi ván cờ kết thúc, muốn nắm giữ một chút quyền lực, đó là điều không có khả năng xảy ra!
Nghe vậy, Lâm Đông trong lòng cả kinh, khiêm tốn lãnh giáo nói:
- Ông nội, vậy thì cháu phải làm sao bây giờ?
- Đừng cuốn vào trận long tranh hổ đấu này. Chỉ cần cháu bày tỏ thái độ kiên quyết, có Dương gia ở sau lưng, hậu sinh Trần gia hay Thanh Bang đều sẽ không dám làm gì cháu cả!
Dương Nghiễm Đức gằn từng chữ:
- Nếu như cháu cuốn vào, vậy thì sẽ phá hỏng đại sự của ta!
Đại sự?
Lâm Đông trong lòng chợt động, rất nhanh đã hiểu được cái đại sự trong miệng Dương Nghiễm Đức là chuyện tình sang năm Lý Vân Phong về hưu, Dương Nghiễm Đức có thể sẽ được đề bạt.
- Ông nội, ngài muốn nói, Trần Phàm cùng Trần gia tan vỡ, nếu như cháu đứng ở bên phía Trần Phàm, vô hình trung cũng tương đương với thái độ của ngài. Điều này sẽ ảnh hưởng đến chuyện tình thăng chức của ngài vào năm sau ư?
Lâm Đông chợt thấp giọng hỏi.
Dương Nghiễm Đức thần sắc nghiêm túc, gật đầu:
- Mặc dù ở chính giới, Yến gia đang áp chế Trần gia. Nhưng ở trong quân đội. Yến gia còn chưa có tư cách này! Lấy tình hình trước mắt, hơn phân nửa Trần gia sẽ phân rõ giới tuyến cùng tiểu tử Trần Phàm. Kể từ đó, nếu cháu tham dự vào chuyện này, ta sẽ khó tránh khỏi bị Trần gia hiểu lầm là đang ủng hộ Trần Phàm.
- Nhưng...hắn cho cháu rất nhiều chỗ tốt.
Lâm Đông khẩn trương giải thích.
- Hoàn trả, đều hoàn trả cho ta!
Dương Nghiễm Đức thanh âm đã hoàn toàn lạnh xuống, không mang theo một chút tình cảm sắc thái nào, quát:
- Nếu không, thì hãy cút ra khỏi Dương gia!
/839
|