Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 563: Là ai đang bảo hộ các nàng? (1)

/839


Ban đêm. ánh sao giăng kín bầu trời, một vầng trăng rằm nghiêng nghiêng trên không trung, ánh trăng dịu dàng chiếu xuống đỉnh núi Thái Bình, tựa như phủ thêm một tầng áo khoác màu bạc cho Thái Bình sơn.
 
Dưới chân núi Thái Bình, ánh đèn neon giống như một cái lồng lớn bao phủ cả tòa thành thị, từng ngôi nhà cao tầng chọc thẳng lên trời đêm, đèn đuốc sáng trang.
 
Vẻ đẹp ban đêm của Hong Kong khiến cho lòng người mê mẩn.
 
Bữa cơm tối kết thúc, bởi vì Bảo Nhi liên tục ngáp dài, nên Trần Phàm cũng không ở lâu trong nhà hàng Cảnh Phong, mà dẫn người rời khỏi nhà hàng, chuẩn bị quay trở về khách sạn năm sao do Uông Minh Phong người phụ trách của tập đoàn Cao Tường tại Hong Kong đặt trước.
 
Khi đoàn người Trần Phàm đi ra, thì bên trong nhà hàng cũng được thu dọn xong. Nhưng một số khách nhân đặt bàn từ trước, thông qua con đường đặc thù biết rõ chuyện tình xảy ra bên trong nhà hàng, thì liền hủy bỏ bữa cơm tối đã đặt trước ở nhà hàng Cảnh Phong.
 
Trần Phàm vừa dẫn người đi vào trong bãi đỗ xe, thì tiếng còi cảnh sát chói tai liền xuyên thủng màn đêm của Thái Bình sơn. Từng chiếc xe cảnh sát nhấp nháy đèn báo hiệu, khí thế bừng bừng chạy đến cửa ra vào của bãi đỗ xe, sau đó lần lượt dừng lại.
 
Xe cảnh sát vừa dừng, một đám cảnh sát võ trang đầy đủ sắc mặt nghiêm trang nhảy xuống xe, đi theo một người trung niên hình dáng mập mạp bước về phía Trần Phàm.
 
Nhìn thấy một màn này, sắc mặt Nạp Lan Hương Hương khẽ biến, trong con ngươi toát ra vẻ kinh ngạc, tựa hồ theo nàng xem ra, ngay lúc này cảnh sát không nên tìm tới đây gây phiền phức cho Trần Phàm mới đúng.
 
Không riêng gì Nạp Lan Hương Hương, dù là chó điên Lâm Đông cũng hơi có một tia kinh ngạc.
 
Chỉ riêng biểu tình của Trần Phàm là vẫn bình tĩnh. Nguồn: http://truyenyy.com
 
- Trần tiên sinh, chào ngài.
 
 Rất nhanh. Phòng Mạnh Đạt đi tới trước người Trần Phàm, mỉm cười nói:
 
- Tự giới thiệu một chút, tôi là phó trưởng phòng cảnh vụ Hong Kong, Phòng Mạnh Đạt.
 
- Chào ông.
 
 Nhìn mười mấy tên cảnh sát võ trang đầy đủ, Trần Phàm chỉ thản nhiên đáp lại một câu, chờ đợi Phòng Mạnh Đạt nói ra câu kế tiếp.
 
Trong biểu tình chờ đợi của Trần Phàm, Phòng Mạnh Đạt đem lý do trong lòng diễn đạt nhiều lần, mỉm cười áy náy nói ra:
 
- Trần tiên sinh, chúng tôi vừa nhận được điện thoại báo cảnh sát, nói là người của ngài đã đánh người phụ trách tập đoàn Thiên Hằng ở Hong Kong là Vương Dũng vào bệnh viện, trước mắt sống chết chưa rõ.
 
Nói tới đây, Phòng Mạnh Đạt cố ý dừng lại một chút, nhìn thoáng qua biểu tình của Trần Phàm chợt phát hiện biểu tình Trần Phàm không hề phát sinh biến hóa, vả lại không có ý tứ mở miệng, lại tiếp tục nói:
 
- Dựa theo trình tự, chúng tôi phải tiến hành điều tra việc này, xin Trần tiên sinh phối hợp.
 
- Chờ tôi đưa bạn về khách sạn, rồi sẽ tiếp tục cùng các ông đến cục cảnh sát.
 
 Chân mày Trần Phàm khẽ nhướng lên.
 
Trần Phàm vừa nói xong, mười mấy tên cảnh sát mặc dù đã nhận được chỉ thị của Phòng Mạnh Đạt trước khi hành động nhưng vẫn có chút tức giận, theo bọn hắn xem ra, Trần Phàm bày ra cái giá này cũng quá kiêu ngạo!
 
- Không...không...Trần tiên sinh đã hiểu lầm rồi, căn cứ điện thoại báo nguy, người làm bị thương Vương tiên sinh là thủ hạ của ngài.
 
 Phòng Mạnh Đạt không hề tỏ vẻ bất mãn, mà hắn chỉ vào Lâm Đông đứng phía sau Trần Phàm:
 
- Ưm, chính là vị Lâm tiên sinh này.
 
- Dựa theo trình tự, chúng tôi phải đưa Lâm tiên sinh quay về cục cảnh sát điều tra chuyện này, còn về phần ngài...thì không cần phải đến cục cảnh sát.
 
 Phòng Mạnh Đạt bổ sung nói.
 
Trần Phàm như có suy nghĩ gì nhìn Phòng Mạnh Đạt hỏi:
 
- Tôi muốn biết là ai báo cảnh?
 
- Em trai của Vương tiên sinh.
 
 Trong lòng Phòng Mạnh Đạt nhảy dựng, vội vàng giải thích, đồng thời làm ra biểu tình khó xử:
 
- Trần tiên sinh, chúng tôi...
 
Phòng Mạnh Đạt chưa nói ra câu kế tiếp, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng: Chúng tôi chỉ là phụng mệnh làm việc, mong rằng tiên sinh đừng làm chúng tôi khó xử.
 
- A Đông, anh đi một chuyến với Phòng phó cục.
 
 Trần Phàm nghĩ nghĩ nói.
 
Lâm Đông liền gật đầu:
 
- Dạ, Trần tiên sinh.
 
Bởi vì tính chất đặc thù ở Hong Kong, cảnh sát Hong Kong cũng không chịu sự quản hạt của ngành cảnh sát đại lục mà trực tiếp do chính phủ Hong Kong quản lý. Việc lựa chọn
 
người nắm quyền cục cảnh sát Hong Kong lại do chính phủ Hong Kong trực tiếp báo lên G vụ viện phê chuẩn! Nhất là ở tình huống như thế này, Phòng Mạnh Đạt còn ngưu bức hơn người đứng thứ hai trong ngành cảnh sát ở những thành phố bình thường khác, thậm chí còn không hề thua kém người đứng thứ hai trong ngành cảnh sát ở Đông Hải, Yên Kinh, những thành phố trực thuộc trung ương quản lý!
 
Mặc dù là như thế, nhưng Phòng Mạnh Đạt cũng không dám bày ra cái giá ở trước mặt Trần Phàm, thứ nhất bởi vì gần đây Trần Phàm ở trong quốc nội làm ra quá nhiều chuyện tình kinh thiên động địa, lại có thêm Lý Thiên Thành đã gọi điện nói chuyện với người nắm quyền của ngành cảnh sát ở Hong Kong.
 
Lúc này thấy Trần Phàm chịu phối hợp như thế. Phòng Mạnh Đạt không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
 
- Các cậu đưa Lâm tiên sinh đi.
 
 Vừa thở ra, Phòng Mạnh Đạt liền phất tay nói.
 
Có lẽ Trần Phàm đã ra lệnh, có lẽ Lâm Đông từ biểu tình cùng cách nói chuyện của Phòng Mạnh Đạt đã nhận ra gì đó, nên hắn cũng không hề kháng cự, tương phản không đợi nhóm cảnh sát tiến lên, thì đã chủ động đi tới.
 
- Trần tiên sinh, thực xin lỗi, chúng tôi chỉ làm theo trình tự, mong anh lượng thứ.
 
 Nhìn thấy thuộc hạ đã lui xuống, Phòng Mạnh Đạt lại nhìn Trần Phàm tỏ vẻ xin lỗi.
 
Trần Phàm thản nhiên:
 
- Phòng phó cục trưởng đang làm công vụ, tôi là công dân, tự nhiên sẽ không có lời nào để nói.
 
Chẳng biết tại sao, nghe được lời này của Trần Phàm, trong lòng Phòng Mạnh Đạt trào ra một ý niệm không hay.
 
- Nhưng tôi hi vọng lúc người của tôi đi vào cục cảnh sát như thế nào, thì lúc đi ra vẫn còn nguyên như vậy.
 
 Trần Phàm khẽ mỉm cười nói.
 
- Xin Trần tiên sinh yên tâm, tôi đảm bảo Lâm tiên sinh ở trong cục cảnh sát, cũng không khác gì so với ở trong khách sạn.
 
 Phòng Mạnh Đạt áy náy mỉm cười nói.
 
Trần Phàm trầm mặc.
 
- Trần tiên sinh, sau khi điều tra rõ ràng sự tình, tôi sẽ liên hệ với ngài.
 
 Phòng Mạnh Đạt nhận thấy được Trần Phàm có ý tứ chấm dứt cuộc nói chuyện, liền vội vàng nói:
 
- Thời gian không còn sớm, tôi sẽ không quấy rầy Trần tiên sinh nữa.
 
- Tạm biệt.
 
 Trần Phàm vươn tay ra bắt tay Phòng Mạnh Đạt, sau đó đưa mắt nhìn Phòng Mạnh Đạt lên xe mang người rời đi.
 
Nhìn từng chiếc xe cảnh sát biến mất trong đêm tối, Trần Phàm nhớ lại biểu tình nói chuyện của Phòng Mạnh Đạt, ngữ khí cùng lời nói, cuối cùng mới xác định Lâm Đông sẽ không có việc gì.
 
Hắn đối với Thanh bang rõ như lòng bàn tay, biết rõ Phòng Mạnh Đạt có quan hệ phức tạp với Thanh bang, là một trong những ô dù của Thanh bang tại Hong Kong.
 
Ở dưới tình hình này, nếu Phòng Mạnh Đạt dựa theo ý tứ của Vương Hồng để đối phó hắn, thì căn bản là không cần phải biểu hiện khách khí như vậy.
 
Dù sao, Trần Phàm nhìn ra được, Phòng Mạnh Đạt không giống như đang diễn trò, ánh mắt cùng giọng nói toát ra vẻ băn khoăn cũng không phải giả vờ!
 
- Chúng ta đi thôi.
 
Xác định Lâm Đông không có việc gì, Trần Phàm quay đầu lại nói với Nạp Lan Hương Hương một câu, sau đó nắm tay Bảo Nhi đi về phía chiếc Lincoln.
 
Phòng Mạnh Đạt ngồi trong xe cảnh sát phía trước, thông qua kính chiếu hậu nhìn thoáng qua thân ảnh dần biến mất của Trần Phàm, sắc mặt phức tạp, trong lòng nhịn không được thầm nghĩ:
 
- Vương Hồng, những chuyện cần làm tôi đều đã làm cho ông rồi đó! Tôi chỉ hi vọng ông áp dụng biện pháp cực đoan kia phải thông minh hơn một chút, nếu không sẽ liên lụy đến mọi người à.
 
Thân là người đứng thứ hai trong ngành cảnh sát Hong Kong, Phòng Mạnh Đạt hiểu rõ ràng, cơ cấu tổ chức đặc thù trong quốc nội đối với những cỗ máy giết người theo dõi cực kỳ chặt chẽ, Vương Hồng không những không thể sử dụng đám sát thủ nước ngoài đến quốc nội giết người, dù có vận dụng ở trong quốc nội thì cũng không thể dùng quá nhiều người, nếu không một khi kinh động đến tổ chức đặc biệt của chính phủ, thì kết cục chỉ có một: Chết!
 
Ngay khi những chiếc xe cảnh sát rời khỏi núi Thái Bình, thì một chiếc Audi mang theo biển số Thành ủy Nam Kinh liền dừng ngay ở trước cửa một tiệm hoa nằm trong đoạn đường sầm uất của Nam Kinh.
 
Xe vừa dừng bánh, thì Lý Sâm nhân vật nổi bật đời thứ ba của Lý gia ở Giang Tô Lý gia, nhìn thoáng qua cửa tiệm hoa trang hoàng cực kỳ đặc sắc, chân mày hơi nhướng lên, bước xuống xe tiến vào cửa hàng bán hoa.
 
Khác với những cửa hàng bán hoa cỡ lớn khác, cửa hàng này tuy rằng chiếm cứ trên đoạn đường hoàng kim, nhưng lại chỉ có một tầng, hơn nữa diện tích cũng không lớn.
 
Bên trong cửa hàng, mỗi chậu hoa giá trị xa xỉ được bày theo thứ tự, hương hoa tràn ngập trong không khí, làm cho người ta không khỏi cảm thấy tinh thần như muốn rung lên.
 
Nhưng bên trong cửa hàng, hấp dẫn người ta nhất cũng không phải là những chậu hoa tươi trân quý, mà là một cô gái.
 
Một cô gái mặc váy ngắn màu đen mang giày cao gót màu đỏ.
 
Dáng người của cô gái kia cũng không quá cao gầy, làn da trắng nõn bóng loáng, cả người tản ra vẻ thành thục nữ tính, cảm giác giống như quả đào mật chín mọng, ở trong phút lơ đãng sẽ khơi mào lên dục vọng của cánh đàn ông.
 
Nhất là bờ mông cùng vòng eo thon nhỏ của nàng gợi lên một độ cong kinh người, còn vun cao đầy, làm người khác sau khi nhìn thấy sẽ không tự chủ được mà phải liên tưởng đến một ít hình ảnh không nên nghĩ đến.
 
Khi Lý Sâm đi vào cửa hàng bán hoa, thì đã hơn chín giờ tối, nhưng khách nhân bên trong còn không ít, phần lớn đều là nam giới. Những người đàn ông kia tựa hồ là vì cô chủ cửa hàng này mà tới, nhất là sau khi bọn họ tiến vào cửa hàng, thời gian ngắm nhìn chủ nhân còn nhiều hơn thời gian ngắm nhìn hoa tươi.
 
So ra mà nói, những người đàn ông đến cùng vợ hoặc bạn gái thì khiêm tốn hơn một chút, nhưng bọn họ cũng sẽ thừa dịp người phụ nữ của mình đang chọn hoa mà thoáng đưa mắt nhìn bờ mông khêu gợi của nữ chủ nhân, sau đó lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt, tim không ngừng dao động.
 
Thấy khách nhân trong tiệm vẫn còn nhiều, Lý Sâm thoáng do dự, lại lui ra khỏi cửa hàng trở lên trong xe lăng lặng chờ đợi.
 
Vào khoảng mười giờ, một ít khách nhân lưu luyến rời khỏi cửa hàng, nhưng khi mọi người nhìn thấy chiếc Audi kia, giống như nhìn thấy quỷ vội vàng nhanh chóng rời đi.
 
Bởi vì bọn họ đều biết chủ nhân của chiếc xe kia chính là nhân vật nổi bật đời thứ ba của Nam Kinh Lý gia.
 
Đồng dạng từng là người đàn ông của nữ chủ nhân cửa hàng bán hoa Lâm Vận!
 
- Đêm nay tới chỗ của anh đi.
 
Nhìn thấy khách nhân kinh hoàng rời đi. Lý Sâm bước xuống xe, lập tức đi tới bên cạnh Lâm Vận đang định khóa cửa tiệm, sắc mặt phức tạp nói.
 
Vừa nghe thanh âm. Lâm Vận xoay người nhìn thoáng qua Lý Sâm từng luôn miệng nói yêu mình, xem mình là hồng nhan tri kỷ nhưng trên thực tế chỉ vì mê luyến thân thể của mình nên chỉ xem mình như đồ chơi, sắc mặt Lâm Vận bình tĩnh lắc đầu:
 
- Không đi.
 
- Lâm Vận, rốt cục cô đang làm cái quỷ gì?
 
Từ sau khi Lâm Đông đi theo Trần Phàm, Lâm Vận đã đoạn tuyệt lui tới cùng Lý Sâm, đây là lần thứ ba Lý Sâm đến tìm Lâm Vận, nhưng vẫn bị Lâm Vận khước từ, cho nên trong lòng Lý Sâm không khỏi có chút căm tức.
 
Lâm Vận khẽ thở dài:
 
- Lý Sâm, trước kia anh đùa bỡn thân thể của tôi, tôi lợi dụng quyền thế của anh bảo hộ cùng trợ giúp em trai tôi. Hiện tại em trai tôi đã có chủ nhân, mà tôi cũng không cần phải làm như vậy nữa...
 
- Lâm Vận, chẳng lẽ cô ôm ý nghĩ không an phận đối với Trần gia Trần Phàm sao?
 
 Lý Sâm biến sắc cười lạnh nói:
 
- Tôi cho cô biết, cô chính là cóc ghẻ mà cũng đòi ăn thịt thiên nga!
 
- Thân phận Trần tiên sinh cao quý, Lâm Vận này làm sao không biết xấu hổ chứ.
 
 Lâm Vân cười tự giễu:
 
- Lâm Vận chỉ là một kẻ tàn hoa bại liễu, sao lại dám ôm ý nghĩ không an phận?
 
Vừa nói xong, Lâm Vân xoay người rời đi, để lại Lý Sâm cùng với vẻ mặt phẫn nộ.
 
Trong màn đêm, bước chân của nàng thật bình tĩnh.
 
Bởi vì nàng không còn là cô gái ăn mày chỉ vì ăn no bụng, mặc quần áo ấm mà phải quỳ xuống phục lạy người khác, cũng không phải là người con gái vì bảo vệ em trai của mình mà phải tình nguyện làm đồ chơi cho những người đàn ông khác.
 
Nàng là chị của chó điên!
 
Cô gái ăn mày gầy như que cũi năm xưa, đã từng cắn răng, đứng thẳng lưng ngẩng đầu nhìn trời, lập ra lời thề, cuối cùng vượt qua được cái đêm lạnh giá kia, giống như một cọng cỏ đuôi chó, kiên cường cho tới bây giờ.
 
Hiện giờ lá phong của Huyết Thủ đã sắp bay xuống, cọng cỏ đuôi chó kia liệu có điêu linh không?
 

/839

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status