Bên trong biệt thự tại Vịnh Nước Cạn, cô gái vừa mới lên giường cùng Phòng Mạnh Đạt, hiện tại đã mặc lại quần áo, tòa nhũ phong trước ngực vẫn như ẩn như hiện, bờ mông co dãn được che phủ, nhưng vẫn làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác hấp dẫn khác thường.
Đối diện với vẻ hấp dẫn này, trước đó Phòng Mạnh Đạt vốn còn đang rất hứng trí nhưng đột nhiên lại giống như bị xì hơi, không còn một chút hứng thú nào.
- Mặt khác, nhớ kỹ, ông thiếu tôi một cái mạng.
Lời nói của Trần Phàm giống như đang sử dụng ma pháp, không ngừng quanh quẩn bên tai hắn, làm sắc mặt của hắn trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra trên trán.
- Phòng ca, anh làm sao vậy?
Nhận thấy được sắc mặt dị thường của Phòng Mạnh Đạt, cô gái bước xuống giường hất mái tóc dài, đi chân trần đến trước người Phòng Mạnh Đạt. ôm cổ hắn.
- Em đi tắm rửa, anh muốn gọi điện thoại.
Phòng Mạnh Đạt có chút không kiên nhẫn mở đôi tay của cô gái, dùng loại ngữ khí như ra lệnh nói.
Cô gái chưa bao giờ bị Phòng Mạnh Đạt lớn tiếng, chợt biến sắc, làm ra bộ dáng đáng thương nói:
- Rốt cục anh làm sao vậy...
- Có muốn làm nũng cũng phải nhìn trường hợp, bây giờ tâm tình của tôi không tốt, cút đi.
Sau khi Phòng Mạnh Đạt đón điện thoại của Trần Phàm, trong lòng giống như bị một tòa núi lớn đè ép, cực kỳ áp lực, lúc này thấy cô gái chẳng những không đi, còn làm nũng, lập tức phát hỏa.
Nhìn thấy Phòng Mạnh Đạt thật sự tức giận, cô gái cũng không dám nói thêm lời nào, hoảng sợ rời đi.
Nàng biết mình ở trong lòng Phòng Mạnh Đạt chỉ là chim hoàng yến, sự tồn tại của nàng chỉ để cho Phòng Mạnh Đạt tìm kiếm thú vui, tự nhiên là phải hiểu chuyện. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Sau khi cô gái rời đi. Phòng Mạnh Đạt dụi tắt tàn thuốc trong tay, bấm một số điện thoại dùng ngữ khí ra lệnh nói:
- Cho người thả tên Lâm Đông kia đi, hơn nữa phái xe đưa hắn đến khách sạn Bán Đảo, làm thật nhanh đó.
Vừa nói xong, Phòng Mạnh Đạt cũng không chờ đối phương đáp lời, liền trực tiếp cúp điện thoại.
Theo sau, hắn trầm ngâm thật lâu, cuối cùng bấm điện thoại gọi Vương Hồng.
Điện thoại qua thật lâu mới chuyển được, bên trong truyền ra thanh âm khàn khàn của Vương Hồng:
- Chuyện gì?
- Vương Hồng, ông hại tôi thật thảm!
vẻ mặt Phòng Mạnh Đạt buồn bực oán giận nói.
- Phòng Mạnh Đạt, ông hẳn nên rõ ràng. Trên thế giới này không có bữa cơm trưa miễn phí, lấy tiền tài người, thay người tiêu tai họa, tôi đưa ưu đãi cho ông không ít. Chỉ bảo ông làm một chuyện nhỏ, ông còn nhiều câu oán hận như vậy, thật cũng không thể nào nói nổi chứ?
Đầu bên kia điện thoại, ngữ khí của Vương Hồng lạnh xuống.
Buổi trưa hắn nhận được điện thoại, từ trong điện thoại biết được con lớn Vương Dũng của hắn tuy rằng bảo vệ được tính mạng nhưng tổn thương không nhẹ, nhất là hai chân bị đánh gãy, cho dù đã được nối xương nhưng cũng sẽ là người tàn tật.
Tin tức này làm cho hắn dị thường căm tức, ở dưới tình hình như vậy, trong giọng nói của Phòng Mạnh Đạt lại oán khí mười phần, hắn có thể không nổi nóng sao?
- Vương Hồng, rốt cục ông đã thủ tiêu mấy người bên cạnh hắn? Hắn mới vừa gọi cho tôi, nói muốn lấy mạng tôi!
Phòng Mạnh Đạt nửa thật nửa giả nói.
- Hai người đàn bà của hắn, chị của tên chó điên kia, tổng cộng ba người mà thôi.
Vương Hồng lạnh lùng cười nói:
- Phòng Mạnh Đạt, ông ở trong cảnh giới Hong Kong cũng được xem là nhân vật số một số hai, lấy thân phận của ông hắn tuyệt đối không dám động ông, ông có gì đáng sợ?
Nghe được Vương Hồng nói như thế. Phòng Mạnh Đạt thoáng nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn còn thấy lo lắng.
- Vương Hồng, chẳng lẽ ông không sợ hắn trả thù ông sao?
Phòng Mạnh Đạt nhịn không được hỏi.
Vương Hồng cũng không biết chuyện Huyết Thủ bị giết chết, lúc này nghe Phòng Mạnh Đạt hỏi như vậy, hừ lạnh một tiếng:
- Tôi phái nhân thủ không phải tầm thường, hắn vị tất biết được là tôi làm! Huống chi cho dù biết được tôi làm thì lại như thế nào, chẳng lẽ hắn dám dẫn người đến Đông Nam Á tìm tôi báo thù hay sao? Tình huống trong quốc nội đặc thù, sát thủ cùng lính đánh thuê vào không được, Đông Nam Á thì không giống vậy, nơi này có nhiều nhất chính là sát thủ cùng lính đánh thuê, hắn dám đến, tôi sẽ cho hắn chết không có chỗ chôn!
- Vương Hồng, ông chớ quên hắn là Long Nha.
Phòng Mạnh Đạt nhắc nhở.
Vương Hồng khinh thường nói:
- Long Nha cũng là người. Một người giết không chết hắn, mười người, một trăm thế nào? Tôi cũng không tin, hắn là thần, giết không chết.
- Ông có thể mời lính đánh thuê, hắn không thể sao?
Phòng Mạnh Đạt nghi ngờ nói:
- Huống chi tôi nghe nói hắn ở Anh quốc đi rất gần với trùm buôn vũ khí người Nga Kroff, hơn nữa Địa Ngục Hỏa dong binh đoàn cũng ra mặt giúp hắn tiêu diệt Ninja do Sơn Khẩu Tổ phái đi...
- Chuyện này tôi cũng mới nghe nói, bất quá căn cứ tin tức từ thế giới ngầm truyền ra, Kroff cùng Địa Ngục Hỏa cũng giống như Guti Rohdes Wales giống nhau, sở dĩ giúp hắn là vì trả nhân tình cho hắn.
Vương Hồng nhớ lại tin tức vừa điều tra được, theo sau cười lạnh nói:
- Về phần hắn mời sát thủ cùng lính đánh thuê? Hừ! Dựa theo nguồn tin đáng tin cậy, hắn ngoại trừ đắc tội Sơn Khẩu Tổ còn đắc tội với Hắc Ám U Linh, nếu hắn thật sự dám xuất ngoại, chỉ sợ không cần tôi động thủ, thì hai tổ chức kia đã phái người tru sát hắn rồi!
Hắc Ám U Linh?
Nghe được bốn chữ này, Phòng Mạnh Đạt khiếp sợ.
Lúc hắn hợp tác với cảnh sát hình sự quốc tế, xem qua về tư liệu của tổ chức thế giới ngầm Hắc Ám U Linh, biết rõ tổ chức này đáng sợ như thế nào.
Theo hắn xem ra, gặp phải tổ chức như vậy, tuyệt đối là ác mộng của Trần Phàm!
Nửa giờ sau.
Lâm Đông từ cục cảnh sát rời đi, lập tức đi tới phòng của Trần Phàm, nhìn thấy Trần Phàm vừa tắm rửa xong đang đứng bên cửa sổ, trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Vì thế hắn không tiến đến quấy rầy, mà cung kính đứng ở cửa.
- Anh chuẩn bị một chút, cùng đi với tôi tới bái phỏng Hồng Tinh Tưởng Văn.
Trần Phàm xoay người uống hết ly rượu vang, trầm giọng nói.
- Dạ!
Lâm Đông cung kính gật đầu, cũng không hỏi nhiều.
Mười phút sau, Trần Phàm lưu lại toàn bộ thành viên Ám Đường trong khách sạn, một mình mang theo Lâm Đông đi tới chỗ ở của Tưởng Văn.
Những đặc công luôn đi theo Trần Phàm như âm hồn bất tán, cũng không có gì bất ngờ xảy ra tiếp tục đi theo Trần Phàm, vừa giám thị vừa đảm nhiệm bảo tiêu miễn phí, hơn nữa còn là bảo tiêu treo cao lá cờ của cơ quan chính phủ.
Thân là người cầm quyền Hồng Tinh của Hong Kong, năm nay Tưởng Văn đã gần năm mươi tuổi, là một trong những ông trùm trụ cột hắc đạo Hong Kong, có mạng lưới quan hệ rộng lớn, xa xa không phải loại mặt hàng nửa đường giết ra giành địa bàn như Vương Dũng có thể so sánh.
Theo ý nào đó mà nói, Tưởng Văn có thể khoan dung cho Thanh bang đánh trống khua chiêng cắm rễ tại Hong Kong, phát triển lớn mạnh, một mặt là bởi vì mạng lưới quan hệ của Vương Hồng ở Hong Kong rộng rãi, nhất là Phòng Mạnh Đạt của cảnh giới Hong Kong, luôn luôn bao che cho Thanh bang, quan trọng hơn chính là hắn kiêng kỵ đòn sát thủ Phong Diệp của Thanh bang.
Năm đó Thanh bang chiếm lĩnh địa bàn tại Hong Kong, cuộc chiến đầu tiên phái ra Phong Diệp xuất quỷ nhập thần, làm cho Hồng Tinh cùng một hắc bang bị đại bại, cuối cùng phải chắp tay đem một phần tư địa bàn giao ra ngoài.
Vào lúc chín giờ, Trần Phàm mang theo Lâm Đông đi tới một hội quán tên Thiên Vũ Ngu Nhạc nằm dưới quyền Hồng Tinh.
Bằng vào vị trí địa lý ưu việt, cùng phục vụ nhất lưu, trang trí xa hoa, Thiên Vũ Ngu Nhạc là một hội quán tư nhân cao cấp kiếm được nhiều tiền nhất, cũng là cây rụng tiền thật lớn.
Khi Lâm Đông cho xe dừng trong bãi đỗ của hội quán, đi theo Trần Phàm đến cửa hội quán Thiên Vũ Ngu Nhạc thì bị bảo an võ trang đầy đủ ngăn lại:
- Hai vị tiên sinh, nơi này là hội quán tư nhân, trước khi vào mời trình thẻ hội viên.
Nghe được lời nói của bảo an, Lâm Đông nhất thời có chút căm tức, theo Lâm Đông xem ra, ngay cả Thạch Phong trà viên có cánh cửa cao nhất nam bán quốc mà Trần Phàm còn tùy ý đi vào được, hội quán Thiên Vũ Ngu Nhạc tính là gi?
Trần Phàm nhẹ nhàng giữ lại bả vai Lâm Đông, ý bảo hắn khoan nóng nảy, đồng thời sắc mặt bình tĩnh nói:
- Nói cho Tưởng Văn, Trần Phàm tới bái phỏng.
Tưởng Văn.
Nghe được hai chữ này, sắc mặt bảo an không khỏi biến đổi.
Với địa vị trong hắc đạo cùng nhân mạch của Tưởng Văn tại Hong Kong, rất nhiều đại nhân vật tại bản địa muốn đi vào hội quán đều phải cung kính xưng hô một tiếng Tưởng tiên sinh, mà Trần Phàm lại gọi thẳng tên của hắn?
- Lỗ tai điếc hay sao?
Lâm Đông nhìn thấy bảo an sững sờ, nhíu mày âm thanh lạnh lùng nói:
- Nghe không được lời nói của Trần tiên sinh?
Bị Lâm Đông quát như vậy, đội trưởng bảo an lấy lại tinh thần, thoáng liếc mắt đánh giá Trần Phàm cùng Lâm Đông, theo sau nghĩ nghĩ nói:
- Hai vị tiên sinh xin chờ một chút, để tôi thông báo.
Vừa nói xong, đội trưởng bảo an không dám chậm trễ lập tức thông qua vô tuyến điện báo cáo.
Nửa phút sau, khi đội trưởng bảo an đợi được câu trả lời, trên mặt tràn ngập khiếp sợ.
Bởi vì...Tưởng Văn muốn đích thân xuống nghênh đón Trần Phàm!
- Hai vị tiên sinh, Tưởng tiên sinh nói xin hai vị chờ một lát, ông ấy lập tức xuống đón hai vị.
Biểu tình đội trưởng bảo an trở nên cung kính hơn rất nhiều, lúc nói chuyện đồng thời làm ra tư thế thỉnh mời.
Theo sau, dưới sự dẫn dắt của đội trưởng bảo an, Trần Phàm mang theo Lâm Đông đi vào hội quán Thiên Vũ Ngu Nhạc.
Cũng giống như rất nhiều hội quán cao cấp, hội quán Thiên Vũ Ngu Nhạc được trang trí cực kỳ khí phái, thậm chí còn dựng lên cả một hòn giả sơn, trên hòn giả sơn còn trồng rất nhiều cây cỏ hoa lá. Giả sơn đặt giữa một cái hồ nhỏ, bên trong hồ còn có nuôi một ít giống cá quý giá.
Trần Phàm cùng Lâm Đông đều được nữ tiếp tân tiếp đón, ngồi chờ ở sô pha chốc lát liền nhìn thấy một người trung niên mặc quần áo màu đen mang theo một cô gái tư sắc xuất chúng, dáng người đầy đặn, cả người tản ra vẻ nữ tính thành thục đi xuống, vẻ mặt tươi cười nghênh hướng Trần Phàm:
- Trần tiên sinh đại giá quang lâm, Tưởng mỗ không kịp nghênh đón từ xa, thỉnh thứ lỗi!
- Tưởng tiên sinh khách khí.
Trần Phàm đứng dậy bắt tay Tưởng Văn, mỉm cười nói:
- Tôi tìm Tưởng tiên sinh bàn chút chuyện, không biết Tưởng tiên sinh có thời gian hay không?
- Có thể nói chuyện với Trần tiên sinh, là vinh hạnh cùng may mắn của Tưởng mỗ.
Trong lòng Tưởng Văn chợt động, cười buông tay, làm ra tư thế thỉnh mời:
- Trần tiên sinh, mời! Chúng ta đi vào nói chuyện.
Trần Phàm gật gật đầu, ý bảo Tưởng Văn dẫn đường.
Tưởng Văn cũng không khách khí, tùy ý cho cô gái đầy phong vận bên cạnh ôm cánh tay, đi phía trước dẫn đường.
Ngay dưới ánh đèn, ánh mắt của hắn không ngừng lóe ra, chân mày cũng hơi cau lại.
Vô sự không đến điện tam bảo, hắn tin tưởng Trần Phàm tìm đến hắn tuyệt đối không phải vì đánh bạc chơi nữ nhân.
Thân là đầu sỏ của hắc đạo Hong Kong, hắn tự nhiên biết được chuyện giữa Trần Phàm cùng Thanh bang, cũng biết ngày hôm qua trên núi Thái Bình, trong nhà hàng Cảnh Phong Trần Phàm đã đánh Vương thị huynh đệ thành tàn phế.
Ở dưới tình hình này, hắn dám khẳng định Trần Phàm tìm đến hắn là vì chuyện của Thanh bang.
Cũng giống như rất nhiều đại nhân vật, Tưởng Văn ôm thái độ thờ ơ lạnh nhạt nhìn trận đấu giữa Thanh bang cùng Trần Phàm, hắn cũng không muốn bị cuốn vào bên trong đó!
Hiện giờ, nếu Trần Phàm đến tìm hắn, tự nhiên là có chuẩn bị mà đến!
Người trẻ tuổi này, rốt cục mang theo lợi thế gì đây?
Vừa đi, trong lòng Tưởng Văn vừa thầm hỏi chính mình.
Đối diện với vẻ hấp dẫn này, trước đó Phòng Mạnh Đạt vốn còn đang rất hứng trí nhưng đột nhiên lại giống như bị xì hơi, không còn một chút hứng thú nào.
- Mặt khác, nhớ kỹ, ông thiếu tôi một cái mạng.
Lời nói của Trần Phàm giống như đang sử dụng ma pháp, không ngừng quanh quẩn bên tai hắn, làm sắc mặt của hắn trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra trên trán.
- Phòng ca, anh làm sao vậy?
Nhận thấy được sắc mặt dị thường của Phòng Mạnh Đạt, cô gái bước xuống giường hất mái tóc dài, đi chân trần đến trước người Phòng Mạnh Đạt. ôm cổ hắn.
- Em đi tắm rửa, anh muốn gọi điện thoại.
Phòng Mạnh Đạt có chút không kiên nhẫn mở đôi tay của cô gái, dùng loại ngữ khí như ra lệnh nói.
Cô gái chưa bao giờ bị Phòng Mạnh Đạt lớn tiếng, chợt biến sắc, làm ra bộ dáng đáng thương nói:
- Rốt cục anh làm sao vậy...
- Có muốn làm nũng cũng phải nhìn trường hợp, bây giờ tâm tình của tôi không tốt, cút đi.
Sau khi Phòng Mạnh Đạt đón điện thoại của Trần Phàm, trong lòng giống như bị một tòa núi lớn đè ép, cực kỳ áp lực, lúc này thấy cô gái chẳng những không đi, còn làm nũng, lập tức phát hỏa.
Nhìn thấy Phòng Mạnh Đạt thật sự tức giận, cô gái cũng không dám nói thêm lời nào, hoảng sợ rời đi.
Nàng biết mình ở trong lòng Phòng Mạnh Đạt chỉ là chim hoàng yến, sự tồn tại của nàng chỉ để cho Phòng Mạnh Đạt tìm kiếm thú vui, tự nhiên là phải hiểu chuyện. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Sau khi cô gái rời đi. Phòng Mạnh Đạt dụi tắt tàn thuốc trong tay, bấm một số điện thoại dùng ngữ khí ra lệnh nói:
- Cho người thả tên Lâm Đông kia đi, hơn nữa phái xe đưa hắn đến khách sạn Bán Đảo, làm thật nhanh đó.
Vừa nói xong, Phòng Mạnh Đạt cũng không chờ đối phương đáp lời, liền trực tiếp cúp điện thoại.
Theo sau, hắn trầm ngâm thật lâu, cuối cùng bấm điện thoại gọi Vương Hồng.
Điện thoại qua thật lâu mới chuyển được, bên trong truyền ra thanh âm khàn khàn của Vương Hồng:
- Chuyện gì?
- Vương Hồng, ông hại tôi thật thảm!
vẻ mặt Phòng Mạnh Đạt buồn bực oán giận nói.
- Phòng Mạnh Đạt, ông hẳn nên rõ ràng. Trên thế giới này không có bữa cơm trưa miễn phí, lấy tiền tài người, thay người tiêu tai họa, tôi đưa ưu đãi cho ông không ít. Chỉ bảo ông làm một chuyện nhỏ, ông còn nhiều câu oán hận như vậy, thật cũng không thể nào nói nổi chứ?
Đầu bên kia điện thoại, ngữ khí của Vương Hồng lạnh xuống.
Buổi trưa hắn nhận được điện thoại, từ trong điện thoại biết được con lớn Vương Dũng của hắn tuy rằng bảo vệ được tính mạng nhưng tổn thương không nhẹ, nhất là hai chân bị đánh gãy, cho dù đã được nối xương nhưng cũng sẽ là người tàn tật.
Tin tức này làm cho hắn dị thường căm tức, ở dưới tình hình như vậy, trong giọng nói của Phòng Mạnh Đạt lại oán khí mười phần, hắn có thể không nổi nóng sao?
- Vương Hồng, rốt cục ông đã thủ tiêu mấy người bên cạnh hắn? Hắn mới vừa gọi cho tôi, nói muốn lấy mạng tôi!
Phòng Mạnh Đạt nửa thật nửa giả nói.
- Hai người đàn bà của hắn, chị của tên chó điên kia, tổng cộng ba người mà thôi.
Vương Hồng lạnh lùng cười nói:
- Phòng Mạnh Đạt, ông ở trong cảnh giới Hong Kong cũng được xem là nhân vật số một số hai, lấy thân phận của ông hắn tuyệt đối không dám động ông, ông có gì đáng sợ?
Nghe được Vương Hồng nói như thế. Phòng Mạnh Đạt thoáng nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn còn thấy lo lắng.
- Vương Hồng, chẳng lẽ ông không sợ hắn trả thù ông sao?
Phòng Mạnh Đạt nhịn không được hỏi.
Vương Hồng cũng không biết chuyện Huyết Thủ bị giết chết, lúc này nghe Phòng Mạnh Đạt hỏi như vậy, hừ lạnh một tiếng:
- Tôi phái nhân thủ không phải tầm thường, hắn vị tất biết được là tôi làm! Huống chi cho dù biết được tôi làm thì lại như thế nào, chẳng lẽ hắn dám dẫn người đến Đông Nam Á tìm tôi báo thù hay sao? Tình huống trong quốc nội đặc thù, sát thủ cùng lính đánh thuê vào không được, Đông Nam Á thì không giống vậy, nơi này có nhiều nhất chính là sát thủ cùng lính đánh thuê, hắn dám đến, tôi sẽ cho hắn chết không có chỗ chôn!
- Vương Hồng, ông chớ quên hắn là Long Nha.
Phòng Mạnh Đạt nhắc nhở.
Vương Hồng khinh thường nói:
- Long Nha cũng là người. Một người giết không chết hắn, mười người, một trăm thế nào? Tôi cũng không tin, hắn là thần, giết không chết.
- Ông có thể mời lính đánh thuê, hắn không thể sao?
Phòng Mạnh Đạt nghi ngờ nói:
- Huống chi tôi nghe nói hắn ở Anh quốc đi rất gần với trùm buôn vũ khí người Nga Kroff, hơn nữa Địa Ngục Hỏa dong binh đoàn cũng ra mặt giúp hắn tiêu diệt Ninja do Sơn Khẩu Tổ phái đi...
- Chuyện này tôi cũng mới nghe nói, bất quá căn cứ tin tức từ thế giới ngầm truyền ra, Kroff cùng Địa Ngục Hỏa cũng giống như Guti Rohdes Wales giống nhau, sở dĩ giúp hắn là vì trả nhân tình cho hắn.
Vương Hồng nhớ lại tin tức vừa điều tra được, theo sau cười lạnh nói:
- Về phần hắn mời sát thủ cùng lính đánh thuê? Hừ! Dựa theo nguồn tin đáng tin cậy, hắn ngoại trừ đắc tội Sơn Khẩu Tổ còn đắc tội với Hắc Ám U Linh, nếu hắn thật sự dám xuất ngoại, chỉ sợ không cần tôi động thủ, thì hai tổ chức kia đã phái người tru sát hắn rồi!
Hắc Ám U Linh?
Nghe được bốn chữ này, Phòng Mạnh Đạt khiếp sợ.
Lúc hắn hợp tác với cảnh sát hình sự quốc tế, xem qua về tư liệu của tổ chức thế giới ngầm Hắc Ám U Linh, biết rõ tổ chức này đáng sợ như thế nào.
Theo hắn xem ra, gặp phải tổ chức như vậy, tuyệt đối là ác mộng của Trần Phàm!
Nửa giờ sau.
Lâm Đông từ cục cảnh sát rời đi, lập tức đi tới phòng của Trần Phàm, nhìn thấy Trần Phàm vừa tắm rửa xong đang đứng bên cửa sổ, trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Vì thế hắn không tiến đến quấy rầy, mà cung kính đứng ở cửa.
- Anh chuẩn bị một chút, cùng đi với tôi tới bái phỏng Hồng Tinh Tưởng Văn.
Trần Phàm xoay người uống hết ly rượu vang, trầm giọng nói.
- Dạ!
Lâm Đông cung kính gật đầu, cũng không hỏi nhiều.
Mười phút sau, Trần Phàm lưu lại toàn bộ thành viên Ám Đường trong khách sạn, một mình mang theo Lâm Đông đi tới chỗ ở của Tưởng Văn.
Những đặc công luôn đi theo Trần Phàm như âm hồn bất tán, cũng không có gì bất ngờ xảy ra tiếp tục đi theo Trần Phàm, vừa giám thị vừa đảm nhiệm bảo tiêu miễn phí, hơn nữa còn là bảo tiêu treo cao lá cờ của cơ quan chính phủ.
Thân là người cầm quyền Hồng Tinh của Hong Kong, năm nay Tưởng Văn đã gần năm mươi tuổi, là một trong những ông trùm trụ cột hắc đạo Hong Kong, có mạng lưới quan hệ rộng lớn, xa xa không phải loại mặt hàng nửa đường giết ra giành địa bàn như Vương Dũng có thể so sánh.
Theo ý nào đó mà nói, Tưởng Văn có thể khoan dung cho Thanh bang đánh trống khua chiêng cắm rễ tại Hong Kong, phát triển lớn mạnh, một mặt là bởi vì mạng lưới quan hệ của Vương Hồng ở Hong Kong rộng rãi, nhất là Phòng Mạnh Đạt của cảnh giới Hong Kong, luôn luôn bao che cho Thanh bang, quan trọng hơn chính là hắn kiêng kỵ đòn sát thủ Phong Diệp của Thanh bang.
Năm đó Thanh bang chiếm lĩnh địa bàn tại Hong Kong, cuộc chiến đầu tiên phái ra Phong Diệp xuất quỷ nhập thần, làm cho Hồng Tinh cùng một hắc bang bị đại bại, cuối cùng phải chắp tay đem một phần tư địa bàn giao ra ngoài.
Vào lúc chín giờ, Trần Phàm mang theo Lâm Đông đi tới một hội quán tên Thiên Vũ Ngu Nhạc nằm dưới quyền Hồng Tinh.
Bằng vào vị trí địa lý ưu việt, cùng phục vụ nhất lưu, trang trí xa hoa, Thiên Vũ Ngu Nhạc là một hội quán tư nhân cao cấp kiếm được nhiều tiền nhất, cũng là cây rụng tiền thật lớn.
Khi Lâm Đông cho xe dừng trong bãi đỗ của hội quán, đi theo Trần Phàm đến cửa hội quán Thiên Vũ Ngu Nhạc thì bị bảo an võ trang đầy đủ ngăn lại:
- Hai vị tiên sinh, nơi này là hội quán tư nhân, trước khi vào mời trình thẻ hội viên.
Nghe được lời nói của bảo an, Lâm Đông nhất thời có chút căm tức, theo Lâm Đông xem ra, ngay cả Thạch Phong trà viên có cánh cửa cao nhất nam bán quốc mà Trần Phàm còn tùy ý đi vào được, hội quán Thiên Vũ Ngu Nhạc tính là gi?
Trần Phàm nhẹ nhàng giữ lại bả vai Lâm Đông, ý bảo hắn khoan nóng nảy, đồng thời sắc mặt bình tĩnh nói:
- Nói cho Tưởng Văn, Trần Phàm tới bái phỏng.
Tưởng Văn.
Nghe được hai chữ này, sắc mặt bảo an không khỏi biến đổi.
Với địa vị trong hắc đạo cùng nhân mạch của Tưởng Văn tại Hong Kong, rất nhiều đại nhân vật tại bản địa muốn đi vào hội quán đều phải cung kính xưng hô một tiếng Tưởng tiên sinh, mà Trần Phàm lại gọi thẳng tên của hắn?
- Lỗ tai điếc hay sao?
Lâm Đông nhìn thấy bảo an sững sờ, nhíu mày âm thanh lạnh lùng nói:
- Nghe không được lời nói của Trần tiên sinh?
Bị Lâm Đông quát như vậy, đội trưởng bảo an lấy lại tinh thần, thoáng liếc mắt đánh giá Trần Phàm cùng Lâm Đông, theo sau nghĩ nghĩ nói:
- Hai vị tiên sinh xin chờ một chút, để tôi thông báo.
Vừa nói xong, đội trưởng bảo an không dám chậm trễ lập tức thông qua vô tuyến điện báo cáo.
Nửa phút sau, khi đội trưởng bảo an đợi được câu trả lời, trên mặt tràn ngập khiếp sợ.
Bởi vì...Tưởng Văn muốn đích thân xuống nghênh đón Trần Phàm!
- Hai vị tiên sinh, Tưởng tiên sinh nói xin hai vị chờ một lát, ông ấy lập tức xuống đón hai vị.
Biểu tình đội trưởng bảo an trở nên cung kính hơn rất nhiều, lúc nói chuyện đồng thời làm ra tư thế thỉnh mời.
Theo sau, dưới sự dẫn dắt của đội trưởng bảo an, Trần Phàm mang theo Lâm Đông đi vào hội quán Thiên Vũ Ngu Nhạc.
Cũng giống như rất nhiều hội quán cao cấp, hội quán Thiên Vũ Ngu Nhạc được trang trí cực kỳ khí phái, thậm chí còn dựng lên cả một hòn giả sơn, trên hòn giả sơn còn trồng rất nhiều cây cỏ hoa lá. Giả sơn đặt giữa một cái hồ nhỏ, bên trong hồ còn có nuôi một ít giống cá quý giá.
Trần Phàm cùng Lâm Đông đều được nữ tiếp tân tiếp đón, ngồi chờ ở sô pha chốc lát liền nhìn thấy một người trung niên mặc quần áo màu đen mang theo một cô gái tư sắc xuất chúng, dáng người đầy đặn, cả người tản ra vẻ nữ tính thành thục đi xuống, vẻ mặt tươi cười nghênh hướng Trần Phàm:
- Trần tiên sinh đại giá quang lâm, Tưởng mỗ không kịp nghênh đón từ xa, thỉnh thứ lỗi!
- Tưởng tiên sinh khách khí.
Trần Phàm đứng dậy bắt tay Tưởng Văn, mỉm cười nói:
- Tôi tìm Tưởng tiên sinh bàn chút chuyện, không biết Tưởng tiên sinh có thời gian hay không?
- Có thể nói chuyện với Trần tiên sinh, là vinh hạnh cùng may mắn của Tưởng mỗ.
Trong lòng Tưởng Văn chợt động, cười buông tay, làm ra tư thế thỉnh mời:
- Trần tiên sinh, mời! Chúng ta đi vào nói chuyện.
Trần Phàm gật gật đầu, ý bảo Tưởng Văn dẫn đường.
Tưởng Văn cũng không khách khí, tùy ý cho cô gái đầy phong vận bên cạnh ôm cánh tay, đi phía trước dẫn đường.
Ngay dưới ánh đèn, ánh mắt của hắn không ngừng lóe ra, chân mày cũng hơi cau lại.
Vô sự không đến điện tam bảo, hắn tin tưởng Trần Phàm tìm đến hắn tuyệt đối không phải vì đánh bạc chơi nữ nhân.
Thân là đầu sỏ của hắc đạo Hong Kong, hắn tự nhiên biết được chuyện giữa Trần Phàm cùng Thanh bang, cũng biết ngày hôm qua trên núi Thái Bình, trong nhà hàng Cảnh Phong Trần Phàm đã đánh Vương thị huynh đệ thành tàn phế.
Ở dưới tình hình này, hắn dám khẳng định Trần Phàm tìm đến hắn là vì chuyện của Thanh bang.
Cũng giống như rất nhiều đại nhân vật, Tưởng Văn ôm thái độ thờ ơ lạnh nhạt nhìn trận đấu giữa Thanh bang cùng Trần Phàm, hắn cũng không muốn bị cuốn vào bên trong đó!
Hiện giờ, nếu Trần Phàm đến tìm hắn, tự nhiên là có chuẩn bị mà đến!
Người trẻ tuổi này, rốt cục mang theo lợi thế gì đây?
Vừa đi, trong lòng Tưởng Văn vừa thầm hỏi chính mình.
/839
|