Từ sau khi Dai Fu đi vào đại học Đông Hải, phòng y tế trở thành thánh địa trong lòng toàn bộ nam sinh viên - gọi là thánh địa là bởi vì nơi đó có nữ thần, ít nhất...các nam sinh đều cho là như vậy.
Sở dĩ Dai Fu được đông đảo nam sinh xem là thánh nữ, đây cũng là có nguyên nhân.
Có thể nói, Dai Fu ngoại trừ đối mặt Trần Phàm sẽ bày ra bổn sắc yêu tinh, những thời gian khác đều hoàn toàn khác hẳn.
Tuy rằng nàng sẽ ôn hòa nhã nhặn tiếp đãi mỗi một nam sinh viện cớ đến khám bệnh để có thời gian ở chung cùng nàng, nhưng ở trước mặt những người đó, nàng sẽ lộ ra một mặt khủng bố của một vị bác sĩ tâm lý, nàng lợi dụng sự hiểu biết về nhược điểm cùng tâm lý của nhân tính, làm cho những người đó mang theo lòng khát khao mà đến, mang theo sự thất vọng mà về.
Nhưng...cho dù là như vậy, mỗi ngày vẫn có rất nhiều nam sinh đi tới phòng y tế, tựa hồ theo bọn hắn xem ra, mỗi ngày có thể nhìn thấy nữ thần trong truyền thuyết đã là một chuyện hạnh phúc.
Đối với hết thảy những chuyện này, Trần Phàm cũng không biết.
Từ sau chuyện đua xe, Dai Fu cũng chưa từng liên hệ với hắn.
Tuy rằng điều này làm cho Trần Phàm có cảm giác không đúng, nhưng cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, nên cũng không chủ động liên hệ Dai Fu.
Vì thế, khi Trần Phàm lần đầu tiên đi tới phòng y tế, nhìn thấy ngoài cửa phòng cố vấn tâm lý đông người đang xếp hàng thì hắn không khỏi lâm vào sửng sốt, theo sau cười khổ không thôi.
Hắn nhàm chán đứng trong hành lang đợi nửa giờ, Trần Phàm mới có được cơ hội đi vào văn phòng của Dai Fu.
So sánh với văn phòng của Cảnh Huy mà nói, đại học Đông Hải chuẩn bị văn phòng cho Dai Fu lớn hơn rất nhiều, sắc điệu lại rất đơn giản, hơn nữa cũng không hề trang hoàng.
Đi vào văn phòng nhận thấy được điểm này, Trần Phàm rất rõ ràng, tất cả chuyện này chỉ sợ do chính Dai Fu yêu cầu, nếu không đừng nói tới bối cảnh sau lưng của Dai Fu, chỉ là Anh quốc thậm chí là thân phận bác sĩ tâm lý đầy quyền uy khắp Châu Âu, nhân viên nhà trường phải xem Dai Fu như Thượng Đế mà cung kính đối xử. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Trong văn phòng, Dai Fu mặc một bộ áo choàng ngắn, trên đầu đội một chiếc mũ trắng nhỏ, mái tóc dài màu vàng kim giống như thác nước tùy ý xõa trên vai, phối hợp với gương mặt cùng ngọn núi khiến cho người ta phải ngạt thở, thực dễ dàng làm cho người ta liên tưởng tới phim tình cảm AV đầy hấp dẫn.
Tuy mỗi ngày Dai Fu đều dùng ít thời gian tiếp đãi một ít sinh viên cần trưng cầu ý kiến về tâm lý, nhưng cũng có quy định thời gian, sau mười một giờ sẽ không tiếp khách.
- Đồng học, cậu thật may mắn, cậu là người cuối cùng trong hôm nay có cơ hội được trưng cầu ý kiến.
Sau khi Trần Phàm vào cửa, Dai Fu đang cúi đầu xem một phần báo cáo học thuật, vẫn không ngẩng lên, giọng nói không lạnh không nhạt:
- Hiện tại còn năm phút tới mười một giờ, hi vọng trong năm phút kế tiếp tôi có thể giúp cậu làm chút gì đó.
Nhìn vẻ mặt chú tâm xem báo cáo học thuật của Dai Fu, bên tai vang lên lời nói của nàng, Trần Phàm không khỏi nhớ tới chính mình lần đầu tiên mình gặp mặt Dai Fu.
Vào lần đó, Trần Phàm thông qua Trần gia ra sức mới lấy được cơ hội gặp mặt Dai Fu, nhưng Dai Fu cũng chỉ cho hắn được mười phút.
Trong đầu hiện ra tình hình lần đầu tiên hai người gặp mặt, Trần Phàm không khỏi nở nụ cười.
Có lẽ bởi vì nghe được tiếng cười, đôi mày thanh tú của Dai Fu hơi cau lại, theo bản năng ngẩng đầu nhìn thoáng qua hướng cửa.
- Chẳng lẽ hôm nay lão đầu Thượng Đế đã ngủ quên sao?
Nhìn thấy Trần Phàm, đôi mắt như lam bảo thạch của Dai Fu đột nhiên phóng lớn, sau đó hiện lên một tia sáng kỳ dị, sắc mặt cổ quái nói:
- Nếu không làm sao anh lại tới nơi này?
- Cô gái điên, chẳng lẽ tôi không thể tới nơi này sao?
Trần Phàm vừa nói vừa đi về hướng Dai Fu.
Dai Fu lắc lắc đầu, nghiêm trang nói:
- Đương nhiên không phải. Tôi chỉ tò mò anh đến tìm tôi làm gì? Chẳng lẽ là bệnh tình của anh phát tác? Ân, để cho tôi suy nghĩ, bệnh tình của anh đã bắt đầu phát triển theo phương hướng tốt, hơn nữa khống chế tương đối khá, cho dù phát tác anh dựa vào ý chí của bản thân cũng có thể chống cự, sẽ không đến tìm tôi cầu cứu. Một khi đã như vậy, anh tìm đến tôi hẳn là vì chuyện khác.
Nói tới đây, Dai Fu buông báo cáo học thuật trong tay, bộ dạng uể oải tựa vào trên ghế, nhếch chân bắt chéo, đôi mắt mê người chợt lóe:
- Tôi rất hiếu kỳ, nguyên nhân anh đến tìm tôi.
- Thật không nghĩ tới, tôi lại có thể làm cho cô đoán không ra ý tưởng trong nội tâm.
Trần Phàm cười nói đùa, nhưng trong lòng cảm thấy được thái độ của Dai Fu đối với hắn tựa hồ đã xảy ra một ít biến hóa vi diệu.
Đến nỗi rốt cục vì sao thay đổi, trong lúc nhất thời hắn lại nghĩ không ra.
- Honey, từ sau khi tôi đến đây gặp anh, tôi đã bắt đầu không nắm bắt được suy nghĩ ở trong nội tâm của anh rồi.
Dai Fu mở miệng lần nữa, giọng nói có chút quỷ dị, trong con ngươi hiện lên một tia u oán.
Trần Phàm cũng không nhận thấy được điểm này, mà cười nhún vai:
- Như vậy rất tốt, không phải sao?
- Ân, đúng vậy, ít nhất cho tôi nhìn thấy một mặt khác của anh.
Dai Fu cười gật đầu, theo sau nói:
- Tốt lắm, nói cho tôi biết, hôm nay mục đích anh đến tìm tôi.
- Muốn mời cô hỗ trợ.
Trần Phàm hơi có chút xấu hổ nói.
Hỗ trợ?
Ngạc nhiên nghe được hai chữ này, trên mặt Dai Fu chậm rãi toát ra một sự hứng thú, nàng chớp đôi mắt màu lam mê người, cười tươi như vầng trăng non:
- Honey, anh muốn tôi giúp anh làm việc gì đấy?
Không biết tại sao, nhìn thấy nụ cười trên mặt Dai Fu, Trần Phàm đột nhiên cảm giác được toàn thân đều không thoải mái!
Hắn có thể cảm giác được, sau khi mình nói ra hai chữ hỗ trợ, thái độ của Dai Fu tựa hồ...tựa hồ như lại nhớ tới thuở trước!
Nhưng...đồng thời cũng làm trong lòng hắn tuôn ra một ý niệm quái dị khác trong đầu: cô gái điên này gần đây không chịu liên hệ trước với mình, tựa hồ là đang chờ mình chủ động đưa tới cửa a?
Lắc lắc đầu, Trần Phàm đem ý niệm rối loạn trong đầu mình ném đi, nghiêm mặt nói:
- Tôi cần cô nhảy một điệu vũ!
- Khiêu vũ?
Vẻ mặt Dai Fu nghi hoặc.
Trần Phàm cười khổ gật đầu:
- Phải, tôi cùng bạn bè phụ trách tổ chức một tiết mục trong buổi dạ hội đón người mới đến, nhưng hiện tại thiếu một tiết mục khiêu vũ, tôi cảm thấy cô là người tốt nhất để lựa chọn.
Điểm này, Trần Phàm thật ra không hề nói sai, hắn tận mắt nhìn thấy Dai Fu nhảy ballet, hoàn toàn là tiêu chuẩn chuyên nghiệp.
Nghe được Trần Phàm vừa nói như thế, Dai Fu có chút kinh ngạc, sau đó diễn cảm cũng trở nên có chút phức tạp, tựa hồ nàng thật không ngờ, Trần Phàm chủ động đến tìm nàng chỉ vì một việc nhỏ như vậy.
Nghĩ nghĩ, Dai Fu liếm liếm môi hỏi:
- Chính là chuyện này sao?
Nhìn thấy động tác đầu lưỡi của Dai Fu, trong đầu Trần Phàm nhất thời hiện ra cảm giác lúc Dai Fu dùng miệng bao vây lấy cây thương của mình, bản năng liền nổi lên phản ứng vốn có của nam nhân.
Thật là một yêu tinh mê chết người không đền mạng!
Trong lòng Trần Phàm thầm mắng một câu, diễn cảm cũng không hề biến hóa:
- Phải, chỉ là chuyện này.
- Tôi có thể giúp anh.
Dai Fu trả lời Trần Phàm, sau đó lộ ra biểu tình của một con sói đang dụ dỗ con cừu nhỏ phạm tội, lại đột nhiên chuyển giọng:
- Bất quá...tôi có một yêu cầu.
- Yêu cầu gì?
Trần Phàm ngây ra.
- Tốt lắm, honey, đã qua năm phút, tiếp theo tôi còn bận việc, anh có thể ly khai.
Lúc này đây, Dai Fu lại không đưa ra đáp án, mà là ngồi thẳng người, ưỡn ngọn núi cao ngất phía trước ngực, liếm liếm môi, lộ ra dáng tươi cười gọi hồn:
- Còn về yêu cầu của tôi, rất nhanh anh sẽ biết thôi.
Sở dĩ Dai Fu được đông đảo nam sinh xem là thánh nữ, đây cũng là có nguyên nhân.
Có thể nói, Dai Fu ngoại trừ đối mặt Trần Phàm sẽ bày ra bổn sắc yêu tinh, những thời gian khác đều hoàn toàn khác hẳn.
Tuy rằng nàng sẽ ôn hòa nhã nhặn tiếp đãi mỗi một nam sinh viện cớ đến khám bệnh để có thời gian ở chung cùng nàng, nhưng ở trước mặt những người đó, nàng sẽ lộ ra một mặt khủng bố của một vị bác sĩ tâm lý, nàng lợi dụng sự hiểu biết về nhược điểm cùng tâm lý của nhân tính, làm cho những người đó mang theo lòng khát khao mà đến, mang theo sự thất vọng mà về.
Nhưng...cho dù là như vậy, mỗi ngày vẫn có rất nhiều nam sinh đi tới phòng y tế, tựa hồ theo bọn hắn xem ra, mỗi ngày có thể nhìn thấy nữ thần trong truyền thuyết đã là một chuyện hạnh phúc.
Đối với hết thảy những chuyện này, Trần Phàm cũng không biết.
Từ sau chuyện đua xe, Dai Fu cũng chưa từng liên hệ với hắn.
Tuy rằng điều này làm cho Trần Phàm có cảm giác không đúng, nhưng cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, nên cũng không chủ động liên hệ Dai Fu.
Vì thế, khi Trần Phàm lần đầu tiên đi tới phòng y tế, nhìn thấy ngoài cửa phòng cố vấn tâm lý đông người đang xếp hàng thì hắn không khỏi lâm vào sửng sốt, theo sau cười khổ không thôi.
Hắn nhàm chán đứng trong hành lang đợi nửa giờ, Trần Phàm mới có được cơ hội đi vào văn phòng của Dai Fu.
So sánh với văn phòng của Cảnh Huy mà nói, đại học Đông Hải chuẩn bị văn phòng cho Dai Fu lớn hơn rất nhiều, sắc điệu lại rất đơn giản, hơn nữa cũng không hề trang hoàng.
Đi vào văn phòng nhận thấy được điểm này, Trần Phàm rất rõ ràng, tất cả chuyện này chỉ sợ do chính Dai Fu yêu cầu, nếu không đừng nói tới bối cảnh sau lưng của Dai Fu, chỉ là Anh quốc thậm chí là thân phận bác sĩ tâm lý đầy quyền uy khắp Châu Âu, nhân viên nhà trường phải xem Dai Fu như Thượng Đế mà cung kính đối xử. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Trong văn phòng, Dai Fu mặc một bộ áo choàng ngắn, trên đầu đội một chiếc mũ trắng nhỏ, mái tóc dài màu vàng kim giống như thác nước tùy ý xõa trên vai, phối hợp với gương mặt cùng ngọn núi khiến cho người ta phải ngạt thở, thực dễ dàng làm cho người ta liên tưởng tới phim tình cảm AV đầy hấp dẫn.
Tuy mỗi ngày Dai Fu đều dùng ít thời gian tiếp đãi một ít sinh viên cần trưng cầu ý kiến về tâm lý, nhưng cũng có quy định thời gian, sau mười một giờ sẽ không tiếp khách.
- Đồng học, cậu thật may mắn, cậu là người cuối cùng trong hôm nay có cơ hội được trưng cầu ý kiến.
Sau khi Trần Phàm vào cửa, Dai Fu đang cúi đầu xem một phần báo cáo học thuật, vẫn không ngẩng lên, giọng nói không lạnh không nhạt:
- Hiện tại còn năm phút tới mười một giờ, hi vọng trong năm phút kế tiếp tôi có thể giúp cậu làm chút gì đó.
Nhìn vẻ mặt chú tâm xem báo cáo học thuật của Dai Fu, bên tai vang lên lời nói của nàng, Trần Phàm không khỏi nhớ tới chính mình lần đầu tiên mình gặp mặt Dai Fu.
Vào lần đó, Trần Phàm thông qua Trần gia ra sức mới lấy được cơ hội gặp mặt Dai Fu, nhưng Dai Fu cũng chỉ cho hắn được mười phút.
Trong đầu hiện ra tình hình lần đầu tiên hai người gặp mặt, Trần Phàm không khỏi nở nụ cười.
Có lẽ bởi vì nghe được tiếng cười, đôi mày thanh tú của Dai Fu hơi cau lại, theo bản năng ngẩng đầu nhìn thoáng qua hướng cửa.
- Chẳng lẽ hôm nay lão đầu Thượng Đế đã ngủ quên sao?
Nhìn thấy Trần Phàm, đôi mắt như lam bảo thạch của Dai Fu đột nhiên phóng lớn, sau đó hiện lên một tia sáng kỳ dị, sắc mặt cổ quái nói:
- Nếu không làm sao anh lại tới nơi này?
- Cô gái điên, chẳng lẽ tôi không thể tới nơi này sao?
Trần Phàm vừa nói vừa đi về hướng Dai Fu.
Dai Fu lắc lắc đầu, nghiêm trang nói:
- Đương nhiên không phải. Tôi chỉ tò mò anh đến tìm tôi làm gì? Chẳng lẽ là bệnh tình của anh phát tác? Ân, để cho tôi suy nghĩ, bệnh tình của anh đã bắt đầu phát triển theo phương hướng tốt, hơn nữa khống chế tương đối khá, cho dù phát tác anh dựa vào ý chí của bản thân cũng có thể chống cự, sẽ không đến tìm tôi cầu cứu. Một khi đã như vậy, anh tìm đến tôi hẳn là vì chuyện khác.
Nói tới đây, Dai Fu buông báo cáo học thuật trong tay, bộ dạng uể oải tựa vào trên ghế, nhếch chân bắt chéo, đôi mắt mê người chợt lóe:
- Tôi rất hiếu kỳ, nguyên nhân anh đến tìm tôi.
- Thật không nghĩ tới, tôi lại có thể làm cho cô đoán không ra ý tưởng trong nội tâm.
Trần Phàm cười nói đùa, nhưng trong lòng cảm thấy được thái độ của Dai Fu đối với hắn tựa hồ đã xảy ra một ít biến hóa vi diệu.
Đến nỗi rốt cục vì sao thay đổi, trong lúc nhất thời hắn lại nghĩ không ra.
- Honey, từ sau khi tôi đến đây gặp anh, tôi đã bắt đầu không nắm bắt được suy nghĩ ở trong nội tâm của anh rồi.
Dai Fu mở miệng lần nữa, giọng nói có chút quỷ dị, trong con ngươi hiện lên một tia u oán.
Trần Phàm cũng không nhận thấy được điểm này, mà cười nhún vai:
- Như vậy rất tốt, không phải sao?
- Ân, đúng vậy, ít nhất cho tôi nhìn thấy một mặt khác của anh.
Dai Fu cười gật đầu, theo sau nói:
- Tốt lắm, nói cho tôi biết, hôm nay mục đích anh đến tìm tôi.
- Muốn mời cô hỗ trợ.
Trần Phàm hơi có chút xấu hổ nói.
Hỗ trợ?
Ngạc nhiên nghe được hai chữ này, trên mặt Dai Fu chậm rãi toát ra một sự hứng thú, nàng chớp đôi mắt màu lam mê người, cười tươi như vầng trăng non:
- Honey, anh muốn tôi giúp anh làm việc gì đấy?
Không biết tại sao, nhìn thấy nụ cười trên mặt Dai Fu, Trần Phàm đột nhiên cảm giác được toàn thân đều không thoải mái!
Hắn có thể cảm giác được, sau khi mình nói ra hai chữ hỗ trợ, thái độ của Dai Fu tựa hồ...tựa hồ như lại nhớ tới thuở trước!
Nhưng...đồng thời cũng làm trong lòng hắn tuôn ra một ý niệm quái dị khác trong đầu: cô gái điên này gần đây không chịu liên hệ trước với mình, tựa hồ là đang chờ mình chủ động đưa tới cửa a?
Lắc lắc đầu, Trần Phàm đem ý niệm rối loạn trong đầu mình ném đi, nghiêm mặt nói:
- Tôi cần cô nhảy một điệu vũ!
- Khiêu vũ?
Vẻ mặt Dai Fu nghi hoặc.
Trần Phàm cười khổ gật đầu:
- Phải, tôi cùng bạn bè phụ trách tổ chức một tiết mục trong buổi dạ hội đón người mới đến, nhưng hiện tại thiếu một tiết mục khiêu vũ, tôi cảm thấy cô là người tốt nhất để lựa chọn.
Điểm này, Trần Phàm thật ra không hề nói sai, hắn tận mắt nhìn thấy Dai Fu nhảy ballet, hoàn toàn là tiêu chuẩn chuyên nghiệp.
Nghe được Trần Phàm vừa nói như thế, Dai Fu có chút kinh ngạc, sau đó diễn cảm cũng trở nên có chút phức tạp, tựa hồ nàng thật không ngờ, Trần Phàm chủ động đến tìm nàng chỉ vì một việc nhỏ như vậy.
Nghĩ nghĩ, Dai Fu liếm liếm môi hỏi:
- Chính là chuyện này sao?
Nhìn thấy động tác đầu lưỡi của Dai Fu, trong đầu Trần Phàm nhất thời hiện ra cảm giác lúc Dai Fu dùng miệng bao vây lấy cây thương của mình, bản năng liền nổi lên phản ứng vốn có của nam nhân.
Thật là một yêu tinh mê chết người không đền mạng!
Trong lòng Trần Phàm thầm mắng một câu, diễn cảm cũng không hề biến hóa:
- Phải, chỉ là chuyện này.
- Tôi có thể giúp anh.
Dai Fu trả lời Trần Phàm, sau đó lộ ra biểu tình của một con sói đang dụ dỗ con cừu nhỏ phạm tội, lại đột nhiên chuyển giọng:
- Bất quá...tôi có một yêu cầu.
- Yêu cầu gì?
Trần Phàm ngây ra.
- Tốt lắm, honey, đã qua năm phút, tiếp theo tôi còn bận việc, anh có thể ly khai.
Lúc này đây, Dai Fu lại không đưa ra đáp án, mà là ngồi thẳng người, ưỡn ngọn núi cao ngất phía trước ngực, liếm liếm môi, lộ ra dáng tươi cười gọi hồn:
- Còn về yêu cầu của tôi, rất nhanh anh sẽ biết thôi.
/839
|