Ở trên lưng Cầu Cầu, mấy người Cao Lôi Hoa bay thẳng từ ngoài Vong Linh cốc tới bên phong ấn.
Cao Lôi Hoa, Tra Lý cùng Đại trưởng lão và Bảo Bảo, bốn người một lần nữa tiến vào địa phương quen thuộc này.
Nhìn tầng phong ấn màu vàng trước mặt, trong đầu Cao Lôi Hoa bất giác lại hiện lên khuôn mặt của Tiểu Tam, trong lần đầu gặp gỡ nàng cười rực rỡ giống tiểu muội nhà hàng xóm. Nhưng rồi khuôn mặt đó từ từ biến mất, được thay bằng khuôn mặt lạnh lùng của tam công chúa Sophia - người thừa kế nữ hoàng.
Đối với tam công chúa giống như muội muội này, trong lòng Cao Lôi Hoa cảm thấy áy náy, nàng biến thành bộ dạng như vậy có liên quan rất lớn đến hắn.
- Suy nghĩ gì vậy Cao Lôi Hoa?
Vong Linh Đại trưởng lão nhìn thấy Cao Lôi Hoa thất thần, dường như đang trầm tư, nên hỏi một tiếng.
- A, không có, tự nhiên nhớ tới cố nhân thôi.
Cao Lôi Hoa thuận miệng nói.
- Là cô nương gọi là Tiểu Tam đúng không.
Đại trưởng lão nói:
- Chuyện của nàng, ta cũng biết được một chút.
- Lão biết?
Cao Lôi Hoa nghi hoặc nhìn Đại trưởng lão:
- Làm sao lão biết?
- Ha ha, Cao Lôi Hoa, cậu quên rằng thủ lĩnh tổ chức tình báo là Sauron đang nằm trong tay ta à.
Đại trưởng lão giơ giơ ngón tay đang đeo nhẫn không gian chứa sát lục giả, cười nói:
- Nghe nói cô nương Tiểu Tam kia là tam công chúa đế quốc Băng Tuyết đúng không?
- Ừm.
Cao Lôi Hoa gật đầu:
- Đúng vậy, thật không nghĩ tới, tùy tiện cứu một người, không ngờ người đó lại là một công chúa.
- Cao Lôi Hoa, nhìn dáng vẻ của cậu, hình như cậu rất chán ghét những tranh chấp trong hoàng gia đúng không?
Đại trưởng lão nói.
- Đúng, ta không thích những chuyện tranh quyền đoạt lợi trong hoàng gia, ở đó nhân tính được thể hiện một cách thối nát.
Cao Lôi Hoa thở dài.
- Cho nên cậu không muốn Tiểu Tam trở thành người thừa kế nữ hoàng?
Đại trưởng lão tủm tỉm cười.
- Có lẽ vậy, thôi quên đi, tất cả đều đã trôi qua, nói nhiều cũng không thay đổi được.
Cao Lôi Hoa lắc đầu rồi nhìn về Tra Lý. Đang định hỏi hắn bao giờ tiến vào phong ấn nhưng lại thấy hắn cũng đang bần thần suy nghĩ.
- Hắc hắc, Tra Lý, nghĩ ngợi gì vậy?
Cao Lôi Hoa vỗ vai hắn.
- Ồ, không có gì.
Tra Lý cười cười:
- Phải tiến vào thôi, nhiệm vụ mở phong ấn phải nhờ vào cậu rồi.
- Không thành vấn đề, hai người hãy mang Cầu Cầu và Bảo Bảo lùi lại sau.
Cao Lôi Hoa nói với Tra Lý và Đại trưởng lão.
Hai người họ gật đầu, người thì ôm lấy Bảo Bảo, người kia thì ôm Slime hoàng kim lùi xa ra phía sau.
- Phù!
Cao Lôi Hoa hít một hơi thật sâu, rồi đứng tấn, tay phải nắm lại thành quyền, chỉ còn ngón giữa hơi lồi lên trên, từ từ đưa xuống ngang thắt lung.
- Phá! Sơn! Không!
Cao Lôi Hoa hét to một tiếng, tay phải đấm mạnh về phía phong ấn.
Mấy tháng trước, lúc còn ở thánh cấp, bởi vì không đủ lực lượng nên Cao Lôi Hoa không thể sử dụng Phá Sơn Không để phá vỡ tầng phong ấn này.
Nhưng hiện tại đã khác, Cao Lôi Hoa đã tiến đến thần giai. Vậy cùng một chiêu thức, có thể không thành công sao?
Lôi quang màu vàng tím tập trung trên tay phải của Cao Lôi Hoa. Khi ngón giữa chạm vào tầng phong ấn, quyền kình tống thẳng lôi thần lực vào trong màn phong ấn. Đối với loại phong ấn khủng này, phá hoại từ bên trong là phương án tốt nhất.
Giống như lần trước, khi Cao Lôi Hoa chạm vào phong ấn, tầng phong ấn liền gợn lăn tăn như sóng nước, lấy nắm tay Cao Lôi Hoa làm trung tâm, vòng tròn khuếch tán ra xung quanh.
Lần này so với lần trước quả thật bất đồng bởi thần lực mạnh hơn dị năng nhiều lắm!
Lần trước cái vòng sóng gợn kia chỉ khuếch tán được một vòng rồi biến mất. Còn lần này, vòng sóng gợn đó càng khuếch tán thì càng lớn!
Tiếp đó nơi Cao Lôi Hoa chạm vào tầng phong ấn xuất hiện một lỗ thủng cao chừng gấp đôi người. Tầng phong ấn mà được xưng là không thể phá vỡ trong hai tháng nay đã bị phá vỡ hai lần.
- Cao Lôi Hoa, loại quyền kỹ này của cậu thật là tinh diệu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Tra Lý đứng bên cạnh nhìn cái lỗ thủng trên phong ấn cảm thán nói. Nếu ngàn năm trước, hắn nắm giữ quyền kỹ này. Phỏng chừng cũng không cần phải cùng Vong Linh tộc ở lại trong phong ấn lâu thế này.
Nếu ngàn năm trước, hắn xem qua được quyền kỹ này thì hiện giờ hắn và Vong Linh nữ thần cũng không thành bộ dạng này.
- Hắc hắc, đừng có được tiện nghi mà vỗ mông ngựa thế. Chiêu này cũng không quá khó học, ta nghĩ ngươi nhìn vài lần chắc là bắt chước cũng không sai biệt lắm. Đi thôi, đi thôi.
Cao Lôi Hoa cười ha hả, tiếp Cầu Cầu từ tay Tra Lý, sau đó tiến vào trong phong ấn
- Ba ba, đi vào đi! Chúng ta vào trong gặp mụ mụ, con muốn gặp mụ mụ! Con muốn gặp mụ mụ!
Sau khi tiến vào phong ấn, Bảo Bảo hưng phấn kêu lên, bàn tay không ngừng lắc đầu Cao Lôi Hoa.
- A, được rồi, trước hết đi xem Sư tộc, rồi đi đến chỗ của mụ mụ của con.
Cao Lôi Hoa vỗ vỗ khuôn mặt của Bảo Bảo.
Ở bên kia, khi phong ấn bị phá ra, trong thần điện bị hắc ám bao phủ quanh năm, một mỹ nữ mặt tái nhợt từ từ mở mắt. Vẻ mặt của nàng lộ ra sự khó tin, nàng cảm giác được phong ấn vĩnh cửu kia không ngờ lại bị người phá.
- Cao Lôi Hoa.
Sau khi tiến vào trong phong ấn, Tra ý đột nhiên dừng lại nói với Cao Lôi Hoa.
- Sao vậy, Tra Lý?
Cao Lôi Hoa nghi hoặc nhìn hắn.
- Ta nghĩ, hay là để một mình ta đi về lãnh địa của hoàng kim sư tộc.
Tra Lý đột nhiên nói.
- Một mình ngươi đi? Vậy chúng ta làm gì?
Cao Lôi Hoa nghi hoặc hỏi.
- Cậu mang theo Bảo Bảo đi vào Vong Linh thần điện đi.
Tra Lý nói đầy vẻ bất đắc dĩ:
- Bảo Bảo muốn trở về thăm mẹ, ngươi nên mang nó đi thôi.
- A, đúng rồi! Ba ba, nghe lời Tra Lý thúc thúc đi, mang con đi thăm mụ mụ.
Bảo Bảo kéo kéo bàn tay của Cao Lôi Hoa.
"Thúc thúc?"
Tra Lý nghe vậy không khỏi cười miễn cưỡng, quan hệ giữa mình với Vong Linh nữ thần quá phức tạp. Có lẽ đây là hình phạt mà ông trời dành cho "tình yêu điên cuồng" của mình với Vong Linh nữ thần. Con gái đứng trước mặt mình không gọi là ba ba mà lại gọi là thúc thúc. Hai chữ này như ngọn núi đè nặng trong lòng Tra Lý.
Cao Lôi Hoa nhìn Tra Lý cười ha hả:
- Cũng tốt, chúng ta chia ra hành động vậy. Hẹn gặp lại ở nơi này. Lúc đó ta sẽ phá một cái lỗ to hơn để cho cả bộ tộc hoàng kim sư tử đều được ra ngoài.
- Vậy, chúng ta chia tay ở đây.
Tra Lý hét to một tiếng rồi xoay người chạy một mạch về phía hoàng kim sư tộc không quay đầu lại.
- Hắc hắc!
Nhìn bóng dáng của Tra Lý, Cao Lôi Hoa bật cười.
- Khặc khặc!
Vong Linh Đại trưởng lão cũng cười quái dị.
- Ủa?
Cao Lôi Hoa nghe tiếng cười âm hiểm của Vong Linh Đại trưởng lão liền quay sang nhìn, thế là bắt gặp cái bộ dạng "không có ý tốt" của hắn.
- Đại trưởng lão, lão làm sao vậy?
Cao Lôi Hoa kỳ quái nhìn Vong Linh Đại trưởng lão
- Hắc hắc, Cao Lôi Hoa. Cậu hẳn cũng đoán được thân phận thật sự của Tra Lý rồi chứ.
Đại trưởng lão cười ha hả.
- Ừ!? Ha ha!
Cao Lôi Hoa đột nhiên nghĩ. Thế nào mình lại không nghĩ tới. Thân là Vong Linh Đại trưởng lão, đại tướng đứng đầu dưới tay Vong Linh Nữ Thần, có lẽ nào lại chưa gặp Thú Thần Tra Lý cơ chứ?
Hóa ra lão lặng lẽ đứng yên nhìn quan hệ giữa Thú Thần và Bảo Bảo.
- Xem như thay nữ thần điện hạ trả lại chút thù.
Vong Linh Đại trưởng lão nhìn Cao Lôi Hoa rồi nhìn tiểu công chúa. Con gái của mình gọi người khác là ba ba còn gọi mình là thúc thúc ngay trước mặt mình, cảm giác của hắn lúc này thật là khó hình dung.
"Ai bảo lúc đó ngươi cưỡng ép nữ thần điện hạ".
Vong Linh Đại trưởng lão cười âm hiểm.
Cao Lôi Hoa, Tra Lý cùng Đại trưởng lão và Bảo Bảo, bốn người một lần nữa tiến vào địa phương quen thuộc này.
Nhìn tầng phong ấn màu vàng trước mặt, trong đầu Cao Lôi Hoa bất giác lại hiện lên khuôn mặt của Tiểu Tam, trong lần đầu gặp gỡ nàng cười rực rỡ giống tiểu muội nhà hàng xóm. Nhưng rồi khuôn mặt đó từ từ biến mất, được thay bằng khuôn mặt lạnh lùng của tam công chúa Sophia - người thừa kế nữ hoàng.
Đối với tam công chúa giống như muội muội này, trong lòng Cao Lôi Hoa cảm thấy áy náy, nàng biến thành bộ dạng như vậy có liên quan rất lớn đến hắn.
- Suy nghĩ gì vậy Cao Lôi Hoa?
Vong Linh Đại trưởng lão nhìn thấy Cao Lôi Hoa thất thần, dường như đang trầm tư, nên hỏi một tiếng.
- A, không có, tự nhiên nhớ tới cố nhân thôi.
Cao Lôi Hoa thuận miệng nói.
- Là cô nương gọi là Tiểu Tam đúng không.
Đại trưởng lão nói:
- Chuyện của nàng, ta cũng biết được một chút.
- Lão biết?
Cao Lôi Hoa nghi hoặc nhìn Đại trưởng lão:
- Làm sao lão biết?
- Ha ha, Cao Lôi Hoa, cậu quên rằng thủ lĩnh tổ chức tình báo là Sauron đang nằm trong tay ta à.
Đại trưởng lão giơ giơ ngón tay đang đeo nhẫn không gian chứa sát lục giả, cười nói:
- Nghe nói cô nương Tiểu Tam kia là tam công chúa đế quốc Băng Tuyết đúng không?
- Ừm.
Cao Lôi Hoa gật đầu:
- Đúng vậy, thật không nghĩ tới, tùy tiện cứu một người, không ngờ người đó lại là một công chúa.
- Cao Lôi Hoa, nhìn dáng vẻ của cậu, hình như cậu rất chán ghét những tranh chấp trong hoàng gia đúng không?
Đại trưởng lão nói.
- Đúng, ta không thích những chuyện tranh quyền đoạt lợi trong hoàng gia, ở đó nhân tính được thể hiện một cách thối nát.
Cao Lôi Hoa thở dài.
- Cho nên cậu không muốn Tiểu Tam trở thành người thừa kế nữ hoàng?
Đại trưởng lão tủm tỉm cười.
- Có lẽ vậy, thôi quên đi, tất cả đều đã trôi qua, nói nhiều cũng không thay đổi được.
Cao Lôi Hoa lắc đầu rồi nhìn về Tra Lý. Đang định hỏi hắn bao giờ tiến vào phong ấn nhưng lại thấy hắn cũng đang bần thần suy nghĩ.
- Hắc hắc, Tra Lý, nghĩ ngợi gì vậy?
Cao Lôi Hoa vỗ vai hắn.
- Ồ, không có gì.
Tra Lý cười cười:
- Phải tiến vào thôi, nhiệm vụ mở phong ấn phải nhờ vào cậu rồi.
- Không thành vấn đề, hai người hãy mang Cầu Cầu và Bảo Bảo lùi lại sau.
Cao Lôi Hoa nói với Tra Lý và Đại trưởng lão.
Hai người họ gật đầu, người thì ôm lấy Bảo Bảo, người kia thì ôm Slime hoàng kim lùi xa ra phía sau.
- Phù!
Cao Lôi Hoa hít một hơi thật sâu, rồi đứng tấn, tay phải nắm lại thành quyền, chỉ còn ngón giữa hơi lồi lên trên, từ từ đưa xuống ngang thắt lung.
- Phá! Sơn! Không!
Cao Lôi Hoa hét to một tiếng, tay phải đấm mạnh về phía phong ấn.
Mấy tháng trước, lúc còn ở thánh cấp, bởi vì không đủ lực lượng nên Cao Lôi Hoa không thể sử dụng Phá Sơn Không để phá vỡ tầng phong ấn này.
Nhưng hiện tại đã khác, Cao Lôi Hoa đã tiến đến thần giai. Vậy cùng một chiêu thức, có thể không thành công sao?
Lôi quang màu vàng tím tập trung trên tay phải của Cao Lôi Hoa. Khi ngón giữa chạm vào tầng phong ấn, quyền kình tống thẳng lôi thần lực vào trong màn phong ấn. Đối với loại phong ấn khủng này, phá hoại từ bên trong là phương án tốt nhất.
Giống như lần trước, khi Cao Lôi Hoa chạm vào phong ấn, tầng phong ấn liền gợn lăn tăn như sóng nước, lấy nắm tay Cao Lôi Hoa làm trung tâm, vòng tròn khuếch tán ra xung quanh.
Lần này so với lần trước quả thật bất đồng bởi thần lực mạnh hơn dị năng nhiều lắm!
Lần trước cái vòng sóng gợn kia chỉ khuếch tán được một vòng rồi biến mất. Còn lần này, vòng sóng gợn đó càng khuếch tán thì càng lớn!
Tiếp đó nơi Cao Lôi Hoa chạm vào tầng phong ấn xuất hiện một lỗ thủng cao chừng gấp đôi người. Tầng phong ấn mà được xưng là không thể phá vỡ trong hai tháng nay đã bị phá vỡ hai lần.
- Cao Lôi Hoa, loại quyền kỹ này của cậu thật là tinh diệu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Tra Lý đứng bên cạnh nhìn cái lỗ thủng trên phong ấn cảm thán nói. Nếu ngàn năm trước, hắn nắm giữ quyền kỹ này. Phỏng chừng cũng không cần phải cùng Vong Linh tộc ở lại trong phong ấn lâu thế này.
Nếu ngàn năm trước, hắn xem qua được quyền kỹ này thì hiện giờ hắn và Vong Linh nữ thần cũng không thành bộ dạng này.
- Hắc hắc, đừng có được tiện nghi mà vỗ mông ngựa thế. Chiêu này cũng không quá khó học, ta nghĩ ngươi nhìn vài lần chắc là bắt chước cũng không sai biệt lắm. Đi thôi, đi thôi.
Cao Lôi Hoa cười ha hả, tiếp Cầu Cầu từ tay Tra Lý, sau đó tiến vào trong phong ấn
- Ba ba, đi vào đi! Chúng ta vào trong gặp mụ mụ, con muốn gặp mụ mụ! Con muốn gặp mụ mụ!
Sau khi tiến vào phong ấn, Bảo Bảo hưng phấn kêu lên, bàn tay không ngừng lắc đầu Cao Lôi Hoa.
- A, được rồi, trước hết đi xem Sư tộc, rồi đi đến chỗ của mụ mụ của con.
Cao Lôi Hoa vỗ vỗ khuôn mặt của Bảo Bảo.
Ở bên kia, khi phong ấn bị phá ra, trong thần điện bị hắc ám bao phủ quanh năm, một mỹ nữ mặt tái nhợt từ từ mở mắt. Vẻ mặt của nàng lộ ra sự khó tin, nàng cảm giác được phong ấn vĩnh cửu kia không ngờ lại bị người phá.
- Cao Lôi Hoa.
Sau khi tiến vào trong phong ấn, Tra ý đột nhiên dừng lại nói với Cao Lôi Hoa.
- Sao vậy, Tra Lý?
Cao Lôi Hoa nghi hoặc nhìn hắn.
- Ta nghĩ, hay là để một mình ta đi về lãnh địa của hoàng kim sư tộc.
Tra Lý đột nhiên nói.
- Một mình ngươi đi? Vậy chúng ta làm gì?
Cao Lôi Hoa nghi hoặc hỏi.
- Cậu mang theo Bảo Bảo đi vào Vong Linh thần điện đi.
Tra Lý nói đầy vẻ bất đắc dĩ:
- Bảo Bảo muốn trở về thăm mẹ, ngươi nên mang nó đi thôi.
- A, đúng rồi! Ba ba, nghe lời Tra Lý thúc thúc đi, mang con đi thăm mụ mụ.
Bảo Bảo kéo kéo bàn tay của Cao Lôi Hoa.
"Thúc thúc?"
Tra Lý nghe vậy không khỏi cười miễn cưỡng, quan hệ giữa mình với Vong Linh nữ thần quá phức tạp. Có lẽ đây là hình phạt mà ông trời dành cho "tình yêu điên cuồng" của mình với Vong Linh nữ thần. Con gái đứng trước mặt mình không gọi là ba ba mà lại gọi là thúc thúc. Hai chữ này như ngọn núi đè nặng trong lòng Tra Lý.
Cao Lôi Hoa nhìn Tra Lý cười ha hả:
- Cũng tốt, chúng ta chia ra hành động vậy. Hẹn gặp lại ở nơi này. Lúc đó ta sẽ phá một cái lỗ to hơn để cho cả bộ tộc hoàng kim sư tử đều được ra ngoài.
- Vậy, chúng ta chia tay ở đây.
Tra Lý hét to một tiếng rồi xoay người chạy một mạch về phía hoàng kim sư tộc không quay đầu lại.
- Hắc hắc!
Nhìn bóng dáng của Tra Lý, Cao Lôi Hoa bật cười.
- Khặc khặc!
Vong Linh Đại trưởng lão cũng cười quái dị.
- Ủa?
Cao Lôi Hoa nghe tiếng cười âm hiểm của Vong Linh Đại trưởng lão liền quay sang nhìn, thế là bắt gặp cái bộ dạng "không có ý tốt" của hắn.
- Đại trưởng lão, lão làm sao vậy?
Cao Lôi Hoa kỳ quái nhìn Vong Linh Đại trưởng lão
- Hắc hắc, Cao Lôi Hoa. Cậu hẳn cũng đoán được thân phận thật sự của Tra Lý rồi chứ.
Đại trưởng lão cười ha hả.
- Ừ!? Ha ha!
Cao Lôi Hoa đột nhiên nghĩ. Thế nào mình lại không nghĩ tới. Thân là Vong Linh Đại trưởng lão, đại tướng đứng đầu dưới tay Vong Linh Nữ Thần, có lẽ nào lại chưa gặp Thú Thần Tra Lý cơ chứ?
Hóa ra lão lặng lẽ đứng yên nhìn quan hệ giữa Thú Thần và Bảo Bảo.
- Xem như thay nữ thần điện hạ trả lại chút thù.
Vong Linh Đại trưởng lão nhìn Cao Lôi Hoa rồi nhìn tiểu công chúa. Con gái của mình gọi người khác là ba ba còn gọi mình là thúc thúc ngay trước mặt mình, cảm giác của hắn lúc này thật là khó hình dung.
"Ai bảo lúc đó ngươi cưỡng ép nữ thần điện hạ".
Vong Linh Đại trưởng lão cười âm hiểm.
/513
|