Chỉ trong khoảng cách rất ngắn, kỵ binh nhân loại đã bị tổn thất cực kỳ thê thảm và nghiêm trọng.
Nhìn đồng bạn chết bởi ngựa của mình, đám kỵ binh còn lại gần như phát điên!
Rốt cuộc, nhóm kỵ binh cuối cùng với tinh thần dũng cảm quật cường đã đột phá thành công vô số những cạm bẫy và đến trước mặt thú nhân!
- Yaaah! Chiến thần tại thượng!
Kỵ binh rống to một tiếng rồi tăng tốc hướng đến thú nhân. Mũi thương của chúng tỏa ra hàn quang chói mắt!
Chiến thần tại thượng, hiện giờ trong đầu của những kỵ binh này là xiên đám thú nhân đáng giận trước mắt này lên thương của mình như những xiên thịt vậy!
Cuối cùng, bọn họ đà đến trước mặt thú nhân, thậm chí thấy được vẻ mặt đáng ghét của bọn chúng!
Nhưng đúng lúc này, quân đội thú nhân lại lùi về đằng sau làm lộ ra những khúc gỗ lớn nhọn đầu cắm 45° so với mặt đất.
- Ôi, không! Không!
Kỵ binh ở hàng đầu kêu lên tuyệt vọng!
Điều mà mình không muốn thì đừng ép cho người khác.
Vừa rồi còn muốn xiên thú nhân trên mũi thương của mình, bây giờ họ gặp phải khảo nghiệm sinh tử. Bọn họ bị thú nhân xiên lại.
Kỵ binh trang bị vũ khí hạng nặng khi đã tiến lên thì không thể dừng lại. Bọn họ chỉ có tiến mà không có lùi. Nên cho dù biết tiến lên là chết, nhưng bọn họ cũng chỉ có thể cắn răng tiến lên. Hơn nữa, bây giờ dừng lại cũng không được!
- Chiến thần tại thượng! (NB: Có mà Chiến thần tại gỗ)
Nhóm kỵ binh hàng đầu khóc thét khẩu hiệu cuối cùng… …
Trong khi tiếng hí của chiến mã bị đâm thủng, nhóm kỵ binh mặc giáp cũng bị đâm thủng kêu gào kết hợp lại thành bản hòa tấu vang khắp chiến trường… …
Nhìn tràng cảnh đằng trước, thống lĩnh hổ nhân Hổ Lâm Khắc không khỏi kinh ngạc, hắn không ngờ người thiếu niên Nguyệt Sư này lại có nhiều biện pháp như vậy? Chỉ trong chốc lát, đại bộ phận kỵ binh đều bị tiêu diệt. Đây chính là đội trọng kỵ binh tinh nhuệ vừa đuổi giết 3000 hổ nhân chiến sĩ ư? Bây giờ xem ra, đội quân này đã không chịu nổi một kích!
- Mị Nhi, kế tiếp xem em làm đó!
Nguyệt Sư hô lên với Hồ Mị Nhi. Kế hoạch của hắn so với tưởng tượng thì hoàn mĩ hơn nhiều! Đánh rắn phải dập đầu, đây là điều rất quan trọng. Phải nhân cơ hội chó rơi xuống nước mà đập vài phát để nâng tinh thần.
- Tốt, Nguyệt Sư! Chuyện kế tiếp hãy để em!
Thanh âm Hồ Mị Nhi vang lên thật mê hoặc. Thành viên quân đoàn 3 rất ăn ý vây quanh người nàng trông khá thuần thục. Xem ra họ thường xuyên làm điều này.
- Thỉnh Thú thần, lấy danh nghĩa của ta – Hồ Mị Nhi, khẩn cầu ngài mang cho chiến sĩ năng lượng cuồng hóa. Cuồng hóa quang hoàn!
Thanh âm Hồ Mị Nhi như tiếng ca vang lên, tiếp đó quanh người nàng xuất hiện một vòng sáng màu hồng!
Chỉ trong chốc lát, vòng sáng màu hồng khuếch trương càng lớn, nhanh chóng bao phủ toàn bộ thành viên đoàn 3.
- Rống! Cuồng hóa!
Khi vòng sáng màu hồng bao quanh bọn họ, tất cả thành viên đoàn 3 khẽ run lên. Trăn miệng một lời cùng rống lên.
Tiếp đó thân thể họ bắt đầu phình to lên, toàn bộ đều đã tiến nhập trạng thái cuồng hóa.
Ở một bên, thống lĩnh Hổ Lâm Khắc lại một lần nữa kinh ngạc! Quân số đoàn 3 cũng phải trên 3000 người! Thiếu nữ này không ngờ có thể khiến bọn họ đồng thời cuồng hóa. Hơn nữa đây là cuồng háo thanh tỉnh! Thực lực mức này, cho dù là tế tự ngưu nhất trong Thú thần điện cũng không hơn!
Sau khi cuồng hóa, thành viên đoàn 3 thành thục cầm vũ khí của mình ném tới yết hầu của kỵ sĩ trang bị vũ khí hạng nặng. Áo giáp của nhóm kỵ sĩ này có giá trị rất cao. Nếu giữ được nguyên vẹn thì giá còn cao hơn nữa.
Sau khi cuồng hóa, trong tay chiến sĩ đoàn 3, kỵ binh nhân loại thật giống như những con cừu nhỏ "dịu dàng". Cho dù muốn chống cự cũng không ngăn được lực lượng của thú nhân sau khi cuồng hóa … …
- Rống, tất cả chiến sĩ hổ nhân nghe lệnh, chúng ta không thể lép vế được. Tất cả tiến lên.
Thống lĩnh Hổ Lâm Khắc nhìn quân đội của Nguyệt Sư đang điên cuồng tấn công kỵ binh nhân loại, hắn cũng không ngồi yên được nữa, dẫn theo các dũng sĩ hổ tộc tiến lên chém giết.
Chiến tranh là như vậy, thật tốt! Đánh thoải mái, quân địch chán nản, chiến lợi phẩm nhiều!
Hổ Lâm Khắc hiện tại đã tin rằng những thứ xa hoa của Nguyệt Sư chính là chiến lợi phẩm của hắn.
Mất đi ý chí chiến đấu, kỵ sĩ nhân loại nhanh chóng bị thủ hạ của Nguyệt Sư hạ gục. Ngay khi đám kỵ binh này vừa bị tiêu diệt, phía xa xuất hiện một đám đen.
- Mau xem người đang tiến đến đây là ai.
Nguyệt Sư nắm chắc thanh cự kiếm nói.
- Là tộc nhân của chúng ta.
Bên cạnh Nguyệt Sư, một chiến sĩ Ưng tộc nói, ánh mắt của hắn so với thú tộc khác còn sắc bén hơn nhiều:
- Tuy nhiên, hình như bọn họ đang chạy trốn. Mẹ nó! Phía sau là liên quân nhân loại! Còn có cả ma pháp sư!
- Tại sao lại như vây!
Nguyệt Sư cắm răng, hiện tại cạm bẫy dùng đã gần hết. Mẹ nó, sớm không đến chậm không đến. Bây giờ ngay cả thời gian chuẩn bị cũng không có, chỉ có cách là dùng cứng đấu cứng! Nghĩ như vậy, Nguyệt Sư rống to:
- Đoàn 3, chuẩn bị ngăn cản!
- Rõ!
Thành viên đoàn 3 cũng phát hiện tình huống so với bình thường không giống. Mọi người nắm chặt vũ khí trong tay.
Lúc này, ở trong đoàn đội, Hổ Cương vừa nghe được truy binh của nhân loại đang tiến đến đây, trong đó có cả ma pháp sư nhân loại. Lập tức, trong mắt hắn lóe lên sự sợ hãi rồi phất tay với đám thân tín của mình, lén lút lui ra đằng sau.
Tuy nhiên, khi chuẩn bị trốn đi, Hổ Cương chợt nhớ tới điều gì đó. Hắn hướng tới mấy tên thân tín của mình vẫy vẫy tay rồi đi đến chỗ của Hồ Mị Nhi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Vừa rồi khi Hồ Mị Nhi ra tay hắn cũng thấy được. Hiện tại, chạy trốn mang theo một tế tự có lợi với bọn họ.
Xuyên qua đoàn người, Hổ Cương mang theo thân tín của mình đến trước mặt Hồ Mị Nhi.
- Tiểu cô nương hồ tôc!
Hổ Cương tới sau Hồ Mị Nhi khẽ nói.
Hồ Mị Nhi quay đầu lại nhìn hắn rồi nhíu mày. Nàng nhớ rõ tên hổ nhân này sáng nay đã muốn cướp vật gì đó của lão hồ ly. Đối với loại người này, nàng không có hảo cảm.
- Tiểu hồ nữ, nàng nhân ra vật gì đây không?
Hổ Cương lấy từ trong người một lệnh bài bằng vàng.
- Không biêt.
Hồ Mị Nhi trả lời.
- Cô có phải tế tự không vậy?
Hổ Cương sửng sốt hỏi.
- Mắt ngươi mù à.
Hồ Mị Nhi không khách khí nói:
- Không nhìn thấy ta vừa sử dụng chiến ca à? Ta đương nhiên là tế tự.
- Là tế tự sao không biết vật này.
Hổ Cương nắm lệnh bài nói:
- Đâu là lệnh bài của Giáo hoàng trong Thú thần điện. Tất cả tế tự đều phải nghe lời người nào cầm lệnh bài này!
Hổ Cương đắc ý nói, phụ thân của hắn chính là Giáo hoàng đương nhiệm.
- Bây giờ ta muốn cô đi cùng chúng ta!
Hổ Cương cầm lệnh bài nói với Hồ Mị Nhi.
- Đi theo các ngươi? Làm gì?
Hồ Mị Nhi kinh hãi nhìn vẻ mặt của Hổ Cương. Nàng nhớ rõ lần nàng bị nhân loại bắt, vẻ mặt của bọn họ cũng y hệt như thế này.
- Hổ Cương điện hạ, không cần phải nói gì với nàng. Chỉ cần lệnh bài này, muốn mang nàng đi, không ai có thể nói gì.
Tên thân tín bên cạnh Hổ Cương nhìn vệt đen càng ngày càng tới gần vội la lên.
- Được rồi! Không còn thời gian nữa! Mang nàng đi!
Hổ Cương quát một tiếng, nhưng khi nói lời này hắn không khỏi nhớ lại ánh mắt lạnh băng của Nguyệt Sư.
Nghe lệnh của Hổ Cương, nhóm người bên cạnh hắn tiến đến giữ lấy tay của Hồ Mị Nhi.
- A~~~! Các ngươi làm gì vậy!
Hồ Mị Nhi kêu to lên. Đồng thời, các chiến sĩ quân đoàn 3 cũng nhanh chóng vọt đến bên cạnh nàng, rút vũ khí chĩa về phía những hổ nhân kia.
Hổ Cương giơ lệnh bài lên nói:
- Các ngươi mù à! Không thấy vật này là gì sao? Ta mang nàng đi, ai dám can thiệp? Nếu can thiệp, các ngươi sẽ là kẻ thù của Thú thần điện!
- Hừ!
Lúc này, một tiếng hừ lạnh sau lưng hắn vang lên…
Nhìn đồng bạn chết bởi ngựa của mình, đám kỵ binh còn lại gần như phát điên!
Rốt cuộc, nhóm kỵ binh cuối cùng với tinh thần dũng cảm quật cường đã đột phá thành công vô số những cạm bẫy và đến trước mặt thú nhân!
- Yaaah! Chiến thần tại thượng!
Kỵ binh rống to một tiếng rồi tăng tốc hướng đến thú nhân. Mũi thương của chúng tỏa ra hàn quang chói mắt!
Chiến thần tại thượng, hiện giờ trong đầu của những kỵ binh này là xiên đám thú nhân đáng giận trước mắt này lên thương của mình như những xiên thịt vậy!
Cuối cùng, bọn họ đà đến trước mặt thú nhân, thậm chí thấy được vẻ mặt đáng ghét của bọn chúng!
Nhưng đúng lúc này, quân đội thú nhân lại lùi về đằng sau làm lộ ra những khúc gỗ lớn nhọn đầu cắm 45° so với mặt đất.
- Ôi, không! Không!
Kỵ binh ở hàng đầu kêu lên tuyệt vọng!
Điều mà mình không muốn thì đừng ép cho người khác.
Vừa rồi còn muốn xiên thú nhân trên mũi thương của mình, bây giờ họ gặp phải khảo nghiệm sinh tử. Bọn họ bị thú nhân xiên lại.
Kỵ binh trang bị vũ khí hạng nặng khi đã tiến lên thì không thể dừng lại. Bọn họ chỉ có tiến mà không có lùi. Nên cho dù biết tiến lên là chết, nhưng bọn họ cũng chỉ có thể cắn răng tiến lên. Hơn nữa, bây giờ dừng lại cũng không được!
- Chiến thần tại thượng! (NB: Có mà Chiến thần tại gỗ)
Nhóm kỵ binh hàng đầu khóc thét khẩu hiệu cuối cùng… …
Trong khi tiếng hí của chiến mã bị đâm thủng, nhóm kỵ binh mặc giáp cũng bị đâm thủng kêu gào kết hợp lại thành bản hòa tấu vang khắp chiến trường… …
Nhìn tràng cảnh đằng trước, thống lĩnh hổ nhân Hổ Lâm Khắc không khỏi kinh ngạc, hắn không ngờ người thiếu niên Nguyệt Sư này lại có nhiều biện pháp như vậy? Chỉ trong chốc lát, đại bộ phận kỵ binh đều bị tiêu diệt. Đây chính là đội trọng kỵ binh tinh nhuệ vừa đuổi giết 3000 hổ nhân chiến sĩ ư? Bây giờ xem ra, đội quân này đã không chịu nổi một kích!
- Mị Nhi, kế tiếp xem em làm đó!
Nguyệt Sư hô lên với Hồ Mị Nhi. Kế hoạch của hắn so với tưởng tượng thì hoàn mĩ hơn nhiều! Đánh rắn phải dập đầu, đây là điều rất quan trọng. Phải nhân cơ hội chó rơi xuống nước mà đập vài phát để nâng tinh thần.
- Tốt, Nguyệt Sư! Chuyện kế tiếp hãy để em!
Thanh âm Hồ Mị Nhi vang lên thật mê hoặc. Thành viên quân đoàn 3 rất ăn ý vây quanh người nàng trông khá thuần thục. Xem ra họ thường xuyên làm điều này.
- Thỉnh Thú thần, lấy danh nghĩa của ta – Hồ Mị Nhi, khẩn cầu ngài mang cho chiến sĩ năng lượng cuồng hóa. Cuồng hóa quang hoàn!
Thanh âm Hồ Mị Nhi như tiếng ca vang lên, tiếp đó quanh người nàng xuất hiện một vòng sáng màu hồng!
Chỉ trong chốc lát, vòng sáng màu hồng khuếch trương càng lớn, nhanh chóng bao phủ toàn bộ thành viên đoàn 3.
- Rống! Cuồng hóa!
Khi vòng sáng màu hồng bao quanh bọn họ, tất cả thành viên đoàn 3 khẽ run lên. Trăn miệng một lời cùng rống lên.
Tiếp đó thân thể họ bắt đầu phình to lên, toàn bộ đều đã tiến nhập trạng thái cuồng hóa.
Ở một bên, thống lĩnh Hổ Lâm Khắc lại một lần nữa kinh ngạc! Quân số đoàn 3 cũng phải trên 3000 người! Thiếu nữ này không ngờ có thể khiến bọn họ đồng thời cuồng hóa. Hơn nữa đây là cuồng háo thanh tỉnh! Thực lực mức này, cho dù là tế tự ngưu nhất trong Thú thần điện cũng không hơn!
Sau khi cuồng hóa, thành viên đoàn 3 thành thục cầm vũ khí của mình ném tới yết hầu của kỵ sĩ trang bị vũ khí hạng nặng. Áo giáp của nhóm kỵ sĩ này có giá trị rất cao. Nếu giữ được nguyên vẹn thì giá còn cao hơn nữa.
Sau khi cuồng hóa, trong tay chiến sĩ đoàn 3, kỵ binh nhân loại thật giống như những con cừu nhỏ "dịu dàng". Cho dù muốn chống cự cũng không ngăn được lực lượng của thú nhân sau khi cuồng hóa … …
- Rống, tất cả chiến sĩ hổ nhân nghe lệnh, chúng ta không thể lép vế được. Tất cả tiến lên.
Thống lĩnh Hổ Lâm Khắc nhìn quân đội của Nguyệt Sư đang điên cuồng tấn công kỵ binh nhân loại, hắn cũng không ngồi yên được nữa, dẫn theo các dũng sĩ hổ tộc tiến lên chém giết.
Chiến tranh là như vậy, thật tốt! Đánh thoải mái, quân địch chán nản, chiến lợi phẩm nhiều!
Hổ Lâm Khắc hiện tại đã tin rằng những thứ xa hoa của Nguyệt Sư chính là chiến lợi phẩm của hắn.
Mất đi ý chí chiến đấu, kỵ sĩ nhân loại nhanh chóng bị thủ hạ của Nguyệt Sư hạ gục. Ngay khi đám kỵ binh này vừa bị tiêu diệt, phía xa xuất hiện một đám đen.
- Mau xem người đang tiến đến đây là ai.
Nguyệt Sư nắm chắc thanh cự kiếm nói.
- Là tộc nhân của chúng ta.
Bên cạnh Nguyệt Sư, một chiến sĩ Ưng tộc nói, ánh mắt của hắn so với thú tộc khác còn sắc bén hơn nhiều:
- Tuy nhiên, hình như bọn họ đang chạy trốn. Mẹ nó! Phía sau là liên quân nhân loại! Còn có cả ma pháp sư!
- Tại sao lại như vây!
Nguyệt Sư cắm răng, hiện tại cạm bẫy dùng đã gần hết. Mẹ nó, sớm không đến chậm không đến. Bây giờ ngay cả thời gian chuẩn bị cũng không có, chỉ có cách là dùng cứng đấu cứng! Nghĩ như vậy, Nguyệt Sư rống to:
- Đoàn 3, chuẩn bị ngăn cản!
- Rõ!
Thành viên đoàn 3 cũng phát hiện tình huống so với bình thường không giống. Mọi người nắm chặt vũ khí trong tay.
Lúc này, ở trong đoàn đội, Hổ Cương vừa nghe được truy binh của nhân loại đang tiến đến đây, trong đó có cả ma pháp sư nhân loại. Lập tức, trong mắt hắn lóe lên sự sợ hãi rồi phất tay với đám thân tín của mình, lén lút lui ra đằng sau.
Tuy nhiên, khi chuẩn bị trốn đi, Hổ Cương chợt nhớ tới điều gì đó. Hắn hướng tới mấy tên thân tín của mình vẫy vẫy tay rồi đi đến chỗ của Hồ Mị Nhi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Vừa rồi khi Hồ Mị Nhi ra tay hắn cũng thấy được. Hiện tại, chạy trốn mang theo một tế tự có lợi với bọn họ.
Xuyên qua đoàn người, Hổ Cương mang theo thân tín của mình đến trước mặt Hồ Mị Nhi.
- Tiểu cô nương hồ tôc!
Hổ Cương tới sau Hồ Mị Nhi khẽ nói.
Hồ Mị Nhi quay đầu lại nhìn hắn rồi nhíu mày. Nàng nhớ rõ tên hổ nhân này sáng nay đã muốn cướp vật gì đó của lão hồ ly. Đối với loại người này, nàng không có hảo cảm.
- Tiểu hồ nữ, nàng nhân ra vật gì đây không?
Hổ Cương lấy từ trong người một lệnh bài bằng vàng.
- Không biêt.
Hồ Mị Nhi trả lời.
- Cô có phải tế tự không vậy?
Hổ Cương sửng sốt hỏi.
- Mắt ngươi mù à.
Hồ Mị Nhi không khách khí nói:
- Không nhìn thấy ta vừa sử dụng chiến ca à? Ta đương nhiên là tế tự.
- Là tế tự sao không biết vật này.
Hổ Cương nắm lệnh bài nói:
- Đâu là lệnh bài của Giáo hoàng trong Thú thần điện. Tất cả tế tự đều phải nghe lời người nào cầm lệnh bài này!
Hổ Cương đắc ý nói, phụ thân của hắn chính là Giáo hoàng đương nhiệm.
- Bây giờ ta muốn cô đi cùng chúng ta!
Hổ Cương cầm lệnh bài nói với Hồ Mị Nhi.
- Đi theo các ngươi? Làm gì?
Hồ Mị Nhi kinh hãi nhìn vẻ mặt của Hổ Cương. Nàng nhớ rõ lần nàng bị nhân loại bắt, vẻ mặt của bọn họ cũng y hệt như thế này.
- Hổ Cương điện hạ, không cần phải nói gì với nàng. Chỉ cần lệnh bài này, muốn mang nàng đi, không ai có thể nói gì.
Tên thân tín bên cạnh Hổ Cương nhìn vệt đen càng ngày càng tới gần vội la lên.
- Được rồi! Không còn thời gian nữa! Mang nàng đi!
Hổ Cương quát một tiếng, nhưng khi nói lời này hắn không khỏi nhớ lại ánh mắt lạnh băng của Nguyệt Sư.
Nghe lệnh của Hổ Cương, nhóm người bên cạnh hắn tiến đến giữ lấy tay của Hồ Mị Nhi.
- A~~~! Các ngươi làm gì vậy!
Hồ Mị Nhi kêu to lên. Đồng thời, các chiến sĩ quân đoàn 3 cũng nhanh chóng vọt đến bên cạnh nàng, rút vũ khí chĩa về phía những hổ nhân kia.
Hổ Cương giơ lệnh bài lên nói:
- Các ngươi mù à! Không thấy vật này là gì sao? Ta mang nàng đi, ai dám can thiệp? Nếu can thiệp, các ngươi sẽ là kẻ thù của Thú thần điện!
- Hừ!
Lúc này, một tiếng hừ lạnh sau lưng hắn vang lên…
/513
|