Chương 200: Mẹ kế, em nhớ tôi (1)
Nghĩ đến thời điểm cách đó không lâu lúc cô bị Vệ Thạc Nhân cường bạo có thể chính là lúc Minh Dạ gọi điện thoại, lòng bàn tay Lan San liền đổ mồ hôi lạnh.
"Hết pin, lát nữa tôi sẽ gọi lại, tôi muốn lên phòng trước đã, ông bận gì thì cứ làm đi."
"Vâng, bà chủ đã ăn tối chưa ạ?"
"Đã ăn qua rồi." Lan San gật đầu với quản gia sau đó nhanh chóng xoay người đi lên lầu.
Thay pin mới, nhấn nút mở máy, chỉ chốc lát liền thấy có gần 10 cuộc điện thoại gọi đến, toàn bộ đều là Minh Dạ gọi.
Minh Dạ đi đã hơn một tuần không gọi cho cô, lại đúng hôm nay gọi tới, là trùng hợp hay là anh đã biết cái gì rồi?
Lan San cắn môi dưới, cũng không phải cô sợ cái gì, chỉ là không muốn để cho Minh Dạ hiểu lầm.
Vệ Thạc Nhân chính là một quả bom hẹn giờ không ai biết sẽ nổ mạnh lúc nào, chuyện cô không phải Lan San sớm muộn gì Minh Dạ cũng biết.
So với việc để anh nghe thấy sự thật từ miệng người khác còn không bằng để chính cô nói với anh.
Sau khi Lan San nghĩ thông liền cảm thấy toàn thân đều thoải mái không ít, do dự một hồi liền nhấn nút gọi.
"Alo..." Giọng nam trầm thấp thuần hậu mang theo chút lười biếng, nghe vào tai giống như đang uống một loại rượu đỏ tinh khiết và thơm ngon.
Trong lòng Lan San mềm nhũn, "Là tôi."
Minh Dạ vốn đang làm tổ trên ghế sofa, thân thể bỗng ngồi thẳng dậy, vẻ mặt vui vẻ, hốc mắt thâm đen cũng có chút tinh thần.
"San San, em cuối cùng cũng gọi điện thoại cho tôi, hôm nay tôi có gọi điện cho em rất nhiều nhưng đều không được, em đã đi đâu vậy?"
Một nam một nữ ngồi đối diện Minh Dạ không khỏi run rẩy, Sở Tiều cúi đầu lau mồ hôi lạnh. Còn sắc mặt của người đẹp ngồi bên cạnh anh ta trắng hơn vài phần.
"Hôm nay cùng Phương Lê đi dạo phố, không chú ý đến điện thoại lúc trở về mới biết là đã hết pin."
Lan San nghĩ một chút lại hỏi: "Minh Dạ, khi nào anh trở về?"
"Nhanh thôi, mẹ kế, có phải em nhớ tôi rồi không?"
Trên mặt Minh Dạ không hề che giấu vui vẻ, trải qua một tuần cùng vô số lần đối diện với thần chết, tình huống bên Florence cuối cùng cũng xem như ổn định.
Lúc này anh mới có thời gian ** với Lan San, giọng nói mềm mại của Lan San chính là liều thuốc tốt nhất xoa dịu những nóng nảy trong anh lúc này.
Lời nói Minh Dạ mang theo ý trêu đùa khiến cho Lan San đỏ mặt, bàn tay nắm chặt di động, cuối cùng nhỏ giọng đáp lại một câu: "Ừ... ... ..."
/960
|