Chương 284: Trừng phạt của cậu chủ (6)
"Tiểu Lê đã làm gì?" Minh Dạ nói, khiến Lam Tu vô cùng sợ hãi, anh ta bỗng nhiên nhớ tới mấy ngày nay tâm trạng Phương Lê luôn không yên.
Chẳng lẽ... Chẳng lẽ bởi vì...
"Làm gì? Anh đến xem đi."
"Tiểu Lê ở đâu, tôi muốn gặp cô ấy?"
"Đừng nóng vội, đợi tôi và vợ anh dùng xong bữa tối rồi nói sau."
Sau khi nói xong Minh Dạ cười đến dụ hoặc, tắt điện thoại, để lại một mình Lam Tu gào rống với chiếc điện thoại.
Phương Lê trên đường đi trong lòng run sợ, mãi cho đến khi xe dừng lại, Sở Tiều thân sĩ giúp cô mở cửa xe: "Mợ chủ Lam, mời xuống xe."
Phương Lê hít sâu một hơi, xuống xe, nhìn thấy tòa nhà cao tầng đứng sừng sững trước mặt, nhất thời há hốc mồm.
Thế mà... Thế mà lại là Hoa Dương Sơ Thượng.
Minh Dạ mời cô 'ăn cơm' lại là ăn ở Hoa Dương Sơ Thượng.
Phương Lê đứng tại chỗ: "Tại sao... Tại sao lại là chỗ này?"
Sở Tiều rất tốt bụng giải thích nói: "Không vì cái gì, cậu chủ nói, như vậy càng giúp cô có thể nhớ lại cảnh tượng vui vẻ vào ngày sinh nhật của mình."
Cậu chủ còn nói giúp cô ta nhớ một chút, cô ta đã lừa Lan San uống thuốc kích dục như thế nào.
"Mợ chủ Lam, mời, cậu chủ chúng tôi đợi ở bên trong đã lâu... " Bạn muốn đọc full liên hệ : [email protected]
Phương Lê bất đắc dĩ, chỉ có thể nắm chặt túi da trong tay, lo sợ bất an đi theo Sở Tiều. Bạn muốn đọc full liên hệ : [email protected]
Hôm nay Hoa Dương Sơ Thượng, phá lệ vắng vẻ, trong đại sảnh huy hoàng tráng lệ thế nhưng đến một bóng người cũng không có.
Khách đến không thấy, phục vụ nam đẹp trai, hay những “công chúa” xinh đẹp cũng không thấy.
Địa điểm ngợp trong vàng son ngày trước, hiện giờ trống vắng giống như sau hội.
Gạch men sứ được vận chuyển từ Anh về lát phẳng trên sàn, giày cao gót va chạm vào sàn nhà phát ra tiếng cộp cộp, giống như âm thanh đòi mạng.
Mỗi một bước đi, mỗi một tiếng vang, tim Phương Lê càng đập nhanh hơn.
Trong khu nghỉ ngơi, Minh Dạ lười biếng ngồi trên sô pha, đó là vị trí ngày đó anh nhìn thấy Lan San uống xong thuốc kích tình.
Ngọn đèn thủy tinh hoa lệ phát ra ánh sáng mờ nhạt ái muội , chiếu lên trên người anh, tỏa ra sự xa hoa lãng phí...
Bước chân Phương Lê ngày càng trầm trọng, giống như đè nặng ngàn cân.
Mắt cô thấy khoảng cách ngày càng gần Minh Dạ, càng ngày càng gần... Người đàn ông hoàn mỹ, cả người tản ra áp lực trí mạng...
/960
|