Chương 11: Phạt nhỏ cảnh cáo lớn
Lãnh Quân Trì nhớ tới mắt mình, lòng liền nguội lạnh, cằm căng chặt, sắc mặt khó coi.
Ngón tay thon dài lạnh lẽo của Hòa Đinh chỉ vào khuôn mặt bị thương bên phải của anh, nhân từ nói: “Yên tâm, tôi chỉ lấy tròng mắt bên phải của anh.”
Trên mặt Lãnh Quân Trì lộ ra nụ cười khổ, có khác biệt gì sao? Có điều, nếu một tròng mắt có thể thay đổi một số phận, thì anh ngược lại cũng không để ý.
Có điều, Tu La đấu với ác quỷ, ai thắng ai thua vẫn chưa xác định.
“Được.” Lãnh Quân Trì thấp giọng nói, trong giọng điệu lộ ra sự thản nhiên.
Hòa Đinh khẽ gật đầu, “Phẫu thuật sẽ tiến hành ở đây.”
Lãnh Quân Trì chẳng nói chẳng rằng, đôi mắt sâu thẳm như biển cả đầy lạnh lùng.
Hòa Đinh xoay người rời khỏi phòng đi chuẩn bị, Lãnh Quân Trì nhìn chằm chằm những chiếc lọ thủy tinh đựng đủ loại nội tạng bày trên kệ, mơ hồ toát ra một luồng khí xơ xác tiêu điều.
Mất đi một con mắt, có thể khiến Hòa Đinh buông lỏng cảnh giác, anh không sao cả.
Rời khỏi nơi này mới là điều quan trọng nhất.
Lúc Hòa Đinh trở lại lần nữa, trên người đã mặc đồ phẫu thuật màu xanh, trong tay bưng một chiếc khay, bên trong có dao phẫu thuật, băng gạc và thuốc mê.
“Yên tâm, tôi sẽ không để anh cảm thấy đau.” Hòa Đinh nghiêm túc nói.
Lãnh Quân Trì quả thực tin vào kỹ thuật và năng lực của cô, vừa rồi cô làm phẫu thuật lấy đi cánh tay Hàn Thiếu Dã một cách vô cùng hoàn hảo không đau không ngứa.
“Cô không sợ tôi khỏe rồi sau này sẽ trả thù cô?” Lãnh Quân Trì có vẻ nghiêm túc nói.
“Lãnh Quân Trì, để tôi nói cho anh biết, cho dù ở núi Cách Ly này có người giỏi hơn tôi thì cũng phải nể tôi ba phần.” Hòa Đinh không nói dối, bởi vì cô nắm điểm yếu của những người đó.
“Là bởi vì cô có thuốc ức chế phóng xạ sao?” Lãnh Quân Trì cười nhạt, nơi này quả thực có quy luật sinh tồn riêng của nó.
“Đúng, đợi anh tỉnh lại, tôi sẽ nói mọi thứ cho anh biết.” Hòa Đinh nhẹ nhàng truyền thuốc mê vào tĩnh mạch Lãnh Quân Trì.
Ý thức Lãnh Quân Trì dần dần mơ hồ, anh chỉ nhớ Hòa Đinh chậm rãi cầm lấy dao phẫu thuật rạch vào mặt mình, nhưng anh lại không cảm nhận được bất kỳ đau đớn nào.
Anh nhìn thấy Hòa Đinh hình như đã lấy đi thứ gì đó bên phải mặt anh, anh đoán là tròng mắt phải của mình.
Sau đó nữa, thì anh đã mất đi toàn bộ tri giác.
.......
Lúc Lãnh Quân Trì tỉnh lại lần nữa thì đã là ngày hôm sau, anh đã trở lại bàn phẫu thuật lạnh lẽo trong phòng phẫu thuật.
Hai tay hai chân vẫn bị xích khóa lại, còn mắt bên phải thì đã không nhìn thấy gì nữa.
Anh thử chuyển động tròng mắt nhưng lại vô ích, bởi vì anh không cảm giác được còn thứ đó tồn tại ở đó.
Cửa phòng phẫu thuật được đẩy ra, Hòa Đinh mặc một bộ đồ bó màu đen xuất hiện trước mặt anh, trên người cô có mùi thơm thanh mát của cây cỏ, tóc cô còn có chút ẩm.
“Xem ra thời gian tôi trở về vừa đúng lúc.” Hòa Đinh chọc chọc má phải của anh, xem ra không có trở ngại gì.
“Tròng mắt của tôi đẹp chứ?” Lãnh Quân Trì cười nói.
Hòa Đinh trực tiếp đi tới kệ lấy xuống một lọ thuốc, bên trong có một tròng mắt được ngâm trong formalin.
Cô tỏ vẻ chán nản chả hứng thú, “Còn cho rằng sẽ lóng lánh như một ngôi sao, kết quả lại bình thường như vậy.”
Lãnh Quân Trì thấp giọng cười, con ngươi còn lại kia vẫn sáng rực: “Vậy cô gắn lại cho tôi đi.”
“Gắn lại?” Hòa Đinh cảm thấy anh đang nói đùa, “Đã ngâm trong formalin rồi, anh bỏ cuộc đi.”
Hòa Đinh vén chăn lên kiểm tra xem tình trạng vết thương ở chân trái của anh, vết thương khép lại rất nhanh, xem ra thuốc đặc trị của mình có tác dụng rồi. Còn Lãnh Quân Trì thì không có bất kỳ phản ứng xấu nào, điều này cũng có nghĩa là không có bất kỳ tác dụng phụ nào.
“Ngày mai tôi sẽ tiến hành cắt chỉ cho anh, ngày mốt hẳn là có thể xuống giường rồi.” Hòa Đinh không hề lo lắng Lãnh Quân Trì sẽ gây ra bất lợi gì cho mình.
Lãnh Quân Trì cong môi cười xấu xa nói: “Hòa Đinh, cô tùy tiện vén chăn của tôi ra như vậy chẳng lẽ không cảm thấy xấu hổ sao?”
/1698
|