Chương 13: Nhà nhà giành giật
Lãnh Quân Trì nhìn người tới, con mắt còn lại hơi nhướng lên, khóe môi nở nụ cười khẩy, nhưng khi quay đầu thì lại nở nụ cười dịu dàng, “Hòa Đinh, có người tới.” Anh duỗi ngón tay thon dài xanh xao chỉ ra bên ngoài.
Nhưng Hòa Đinh lại nhàn nhạt ờ một tiếng, đi tới ban công, nhìn xuống, “Dino.”
Dino ngẩng đầu lên, mái tóc ngắn vàng kim tỏa sáng dịu dàng dưới ánh nắng, nhưng dưới lớp tóc mái mỏng lại là đôi đồng tử màu đen, sáng rực trong suốt, “Hòa Đinh, tôi là tới mua thuốc.”
“Mời vào.” Hòa Đinh khẽ gật đầu, mặt đầy xa cách.
Dino bảo các thuộc hạ đợi ở ngoài cửa, tự mình lên phòng phẫu thuật ở lầu hai, đẩy cửa ra liền nhìn thấy Lãnh Quân Trì đang ngồi trên bàn phẫu thuật với vẻ mặt thản nhiên.
Lãnh Quân Trì ở trần phần trên, eo thì được quấn một tấm chăn, nhưng đôi chân dài lớn lộ ra ngoài thì lại có những đường khâu như con rết. Hơn nữa mặc dù mặt bên phải của anh đã được che bằng băng gạc nhưng lại không ảnh hưởng tới khí thế anh tạo ra cho người khác.
Dino mím môi, sở thích lạ đời của Hòa Đinh vẫn như cũ.
Anh ta đánh giá Lãnh Quân Trì, ngũ quan sâu sắc, vẻ mặt bình thản.
Nhưng Dino vẫn có thể cảm nhận được một luồng khí tức rất mạnh, đầy hào hùng và khí phách.
Lãnh Quân Trì cũng liếc nhìn Dino, vừa nhìn liền có thể nhìn ra là con lai, vóc dáng cao lớn, mặt mày tươi cười, chỉ là cười không thật lòng, vẻ mặt bình thản ung dung này rõ ràng là đang giả vờ.
Ánh mắt tà ác hiện lên từ con mắt quyến rũ còn lại của Lãnh Quân Trì, rơi trên bộ đồng phục đen lộng lẫy trên người Dino, một ý nghĩ xấu xa lập tức hiện lên trong đầu.
Hòa Đinh bước ra từ chỗ tối nhất trong phòng phẫu thuật, cô cầm lọ thuốc không màu, nhìn thấy Lãnh Quân Trì và Dino đang đấu mắt nhau, thì khẽ ho nhẹ một tiếng, “Dino, anh ấy là của tôi.”
Một câu nói, khiến lông mày Lãnh Quân Trì giãn ra, anh nhìn Hòa Đinh, nở nụ cười rạng rỡ, lộ ra hàm răng trắng đều.
Nhưng Hòa Đinh lại không nhìn dù chỉ là một cái liếc mắt, ra hiệu bảo Dino ngồi xuống,
Dino cởi áo khoác khoác trên người xuống, xắn tay áo lên, để lộ cánh tay cường tráng rắn chắc, “Hòa Đinh, tôi rất xin lỗi về chuyện của Thiếu Dã.”
Động tác trên tay Hòa Đinh không dừng lại, nhanh chóng khử trùng cánh tay cho anh ta, sau đó đâm kim vào từ từ đẩy thuốc vào.
“Năm đó là anh đã đưa tôi đang hấp hối tới trước mặt sư phụ tôi, tôi không giết anh ta là trả ân tình cho anh, nhưng không có lần sau.” Hòa Đinh có nguyên tắc làm người riêng của mình, không giết đã là gần tới giới hạn cuối rồi.
Ân tình năm đó, cô đã trả xong.
Dino nhìn Lãnh Quân Trì, nhớ tới những lời vừa rồi của Hòa Đinh, ánh mắt kín đáo, “Thiếu Dã đã nói ra chuyện cô giấu một người, bây giờ Kiều Vũ Sinh và Hắc Thước đều muốn dẫn người đi.” Hôm nay Dino tới là có hai mục đích, mua thuốc chỉ là một trong số đó, mục đích còn lại chính là Lãnh Quân Trì.
Lãnh Quân Trì nghe thấy anh ta nhắc tới mình, con mắt phượng còn lại duy nhất khẽ liếc nhìn Hòa Đinh, muốn xem cô nghĩ thế nào.
Hòa Đinh cất ống tiêm đi, nói với mặt không biểu cảm: “Anh ấy là của tôi.”
Cô nhấn mạnh lại lần nữa, cô hiểu rất rõ từng người một ở núi Cách Ly, họ nham hiểm độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn, vì vật tư quý hiếm mà có thể tàn sát lẫn nhau, thậm chí còn coi giết người như một trò giải trí.
Cô không muốn Lãnh Quân Trì rơi vào tay họ, bởi vì chỉ cần họ không tìm ra được nguyên nhân tại sao Lãnh Quân Trì lại không sợ sóng điện cao tần từ trên người anh ấy, thì sẽ giết chết anh ấy.
Cho dù dưới dung mạo đầy sức hấp dẫn và mị lực kia của Lãnh Quân Trì ẩn giấu sát ý đầy mạnh mẽ, nhưng anh vẫn là hy vọng duy nhất của cô.
Cô càng muốn rời khỏi đây hơn bất kỳ ai khác.
Muốn hơn ai hết!
Lúc này, Dino nhìn Lãnh Quân Trì, trầm giọng hỏi: “Nơi này là núi Cách Ly, chắc anh có chút hiểu biết. Đơn độc chiến đấu ở đây thì đồng nghĩa với tự tìm đường chết, Hòa Đinh bảo vệ bản thân đã không dễ dàng rồi, thêm anh nữa ngược lại sẽ là gánh nặng, anh có muốn cân nhắc tới chỗ của tôi không.”
Lãnh Quân Trì nheo con mắt còn lại, “Nếu đã như vậy,” anh cố ý khựng lại, con mắt phượng liếc nhìn Hòa Đinh, nhưng lại thấy cô đang làm việc của mình không hề có phản ứng gì, sau đó mím môi nở nụ cười bất lực, “Tôi sẽ không rời khỏi Hòa Đinh nửa bước.”
Dino không ngờ rằng Lãnh Quân Trì sẽ từ chối, anh ta cho rằng Lãnh Quân Trì vẫn chưa nhận rõ hiện thực, tiếp tục nói: “Núi Cách Ly rất nguy hiểm, hai người tôi vừa nói kia một khi liên minh lại thì đứng nói là anh, Hòa Đinh cũng sẽ.....”
“Anh không cần nói gì nữa.” Khuôn mặt vốn có chút ý cười của Lãnh Quân Trì lập tức trở nên nghiêm túc hơn, anh thẳng lưng, khập khiễng đi tới bên cạnh Hòa Đinh, nghiêm nghị nói: “Tôi sẽ bảo vệ cô ấy.” Nói xong, anh đưa tay ra ôm lấy bả vai Hòa Đinh, vẻ mặt tận tâm, giống như một hiệp sĩ.
Đôi mắt lạnh lùng u ám của Hòa Đình nhìn bàn tay đang ôm lấy vai mình, rồi lại nhìn khuôn mặt đầy mê hoặc của Lãnh Quân Trì, một cơn ớn lạnh liền tràn ra từ trong con ngươi.
Lãnh Quân Trì vẫn nhìn cô cười híp mắt, vẻ mặt không chút sợ hãi.
“Nếu đã như thế, vậy thì làm phiền rồi.” Dino cảm thấy mình còn ở lại nữa thì sẽ có chút dư thừa.
/1698
|