Chương 19. Đến chất vấn
Kiều Vũ Sinh sau khi giết chết Hắc Thước, lại đem mấy người thuộc hạ hôn mê bất tỉnh giết chết cùng, vì không muốn lưu lại bất kỳ nhân tố bất lợi nào.
Mãi đến lúc thuộc hạ khác từ xa tới tìm, Kiều Vũ Sinh quỳ dưới mặt đất, ôm thi thể của Hắc Thước gào khóc, cực kỳ bi ai.
"Chuyện gì thế này ?" Phong Thần đến tìm Hắc Thước với vẻ mặt ngạc nhiên, nhìn thấy Hắc Thước trợn trừng hai mắt, khuôn mặt thi thể vặn vẹo.
"Là Hòa Đinh cùng một người đàn ông giết chết lão đại của các người ." Kiều Vũ Sinh nói đến nghiến răng nghiến lợi, anh ta chỉ vào mắt của mình và quát: "Nhìn tôi bi thảm bao nhiêu thì sẽ biết rõ thủ đoạn của Hòa Đinh tàn nhẫn bấy nhiêu."
Lúc này, mấy người này mới chú ý đến con mắt bên phải của Kiều Vũ Sinh, máu thịt be bét, xem ra vô cùng đáng sợ.
"Chúng tôi muốn báo thù cho lão đại." một người trong đó lớn giọng la hét.
"Đúng ! Chúng tôi muốn báo thù !" Mấy người còn lại cũng dần dần hùa theo, âm thanh liên tục thay nhau vang lên.
Kiều Vũ Sinh cúi đầu nhìn lấy Hắc Thước trong lòng, khóe miệng lộ ra nụ cười đắc ý, ánh mắt anh ta thâm độc, tất cả những điều này đều là muốn cho bọn họ nợ máu thì phải trả bằng máu!
Kiều Vũ Sinh để cho mọi người mang thi thể của Hắc Thước trở về, lại kêu gọi hơn một trăm người của Hắc Thước, cộng thêm bảy tám mươi người của anh ta, hướng về phía biệt thự của Hòa Đinh vây lại.
Hòa Đinh và Lãnh Quân Trì vội vàng trở về biệt thự, hai người vừa định nghỉ ngơi dưỡng sức, thế nhưng chẳng được bao lâu lại có cảm giác bốn phía hoa cỏ cây cối vang lên xào xạc đều không được bình thường.
Hòa Đinh tắt đèn dầu, kéo Lãnh Quân Trì ra cửa canh.
Trong chốc lát, liền nghe thấy có người đang la ầm lên trước cửa: "Hòa Đinh, ra đây, cô giết chết lão đại của chúng tôi, chúng tôi sẽ thay lão đại báo thù."
Hòa Đinh nhận ra được chủ nhân của giọng nói, là thuộc hạ của Hắc Thước, Phong Thần.
"Anh ta nói lão đại là ai?" Lãnh Quân Trì nhớ tới lúc vừa nãy, cả Hắc Thước và Kiều Vũ Sinh đều còn sống.
"Hắc Thước." Vẻ mặt Hòa Đinh tối tăm, "Có người muốn giá họa cho chúng ta, gây nên tranh chấp."
Lãnh Quân Trì sắc mặt lạnh lùng, anh nhẹ nhàng gật đầu, không cần đoán cũng biết đó là ai gây nên.
"Đi." Hòa Đinh đứng dậy, kéo cửa đi ra ngoài.
Lãnh Quân Trì thấy Hòa Đinh đã dự tính trước, cũng đi theo ra ngoài.
Bên ngoài, có chừng khoảng 200 người còn là quy mô khá lớn, giống như là một đám quạ thành đàn kết bè kết đảng, đông nghịt.
Phong Thần đem theo thuộc hạ của Hắc Thước không ngừng kêu gào, mà ánh mắt của Hòa Đinh và Lãnh Quân Trì lại rơi vào Kiều Vũ Sinh ở bên cạnh.
Mắt phải của Kiều Vũ Sinh đã được xử lí đơn giản, trên mặt bọc lấy một băng vải, cả người đều toát ra một tia âm u khủng bố.
Ánh mắt Hòa Đinh sắc bén, lướt qua với một ánh mắt lạnh lẽo, mọi người bị dọa đến ngừng kêu la, theo ánh mắt của cô nhìn thấy Kiều Vũ Sinh đang từ từ đứng lên.
"Lại gặp mặt rồi." Kiều Vũ Sinh cười châm biếm.
"Phong Thần nói tôi giết chết Hắc Thước, anh còn có chứng cứ?" Hòa Đinh nhìn qua Kiều Vũ Sinh, nhưng lời nói lại là nói với Phong Thần, "Không có bằng chứng đã đổ oan cho tôi, anh hiểu rất rõ cái giá phải trả mà!"
Phong Thần khẽ cắn môi, thủ đoạn của Hòa Đinh có người nào mà không biết, cánh tay của Hàn Thiếu Dã tại sao lại mất, ở nơi này ai cũng biết rõ.
Hòa Đinh nhìn Phong Thần không nói một lời, sắc mặt anh ta cũng bởi vì không tìm được lý do mà trở nên dữ tợn, rất rõ ràng anh ta là người bị lợi dụng, hành động theo cảm tính căn bản không suy nghĩ quá nhiều.
"Nói !" Hòa Đinh vênh váo hung hăng quát.
Bị Hòa Đinh uy hiếp Phong Thần sợ đến nỗi hai chân như nhũn ra, ấp úng nói: "Là Kiều Vũ Sinh nói, là cô đã giết chất lão đại của chúng tôi."
Ánh mắt lành lạnh của Lãnh Quân Trì cũng nhìn về phía Kiều Vũ Sinh, bản thân anh cũng có chút hối hận vì vửa nãy đã không giết chết anh ta, bằng không thì cũng sẽ không có nhiều phiền phức như vậy.
"Hòa Đinh, chẳng lẽ không phải là cô hạ độc Hắc Thước sao, nơi này chỉ có mình cô hiểu về thuốc độc." Kiều Vũ Sinh lông mày ngả ngớn, gương mặt gian sảo.
"Độc thì tôi hiểu, nhưng không có nghĩa chỉ mình tôi biết dùng." Hòa Đinh lạnh lùng nhìn lấy thủ đoạn vụng về của Kiều Vũ Sinh, cô căn bản không để ở trong mắt.
"Hắc Thước chết do trúng độc là chuyện chắc chắn 100%." Kiều Vũ Sinh cũng sẽ không từ bỏ ý đồ, hơn nữa núi Cách Ly không có quy cu, giết người thì đền mạng, nợ máu trả bằng máu, chỉ có nắm đấm đủ cứng mới là chân lý.
"Thi thể của Hắc Thước đâu?" Hòa Đinh đương nhiên sẽ không để cho anh ta ăn nói lung tung: "Tôi muốn khám nghiệm tử thi."
"Ở núi Cách Ly chỉ có một mình cô là bác sĩ, cô cảm thấy chúng tôi sẽ tin cô sao?" Phong Thần căn bản không tin tưởng Hòa Đinh, có thể nói tất cả mọi người trên núi Cách Ly đều không tin tưởng nhau.
Hòa Đinh cười lạnh, ánh mắt lạnh lùng: "Phong Thần, anh biết rõ, Hòa Đinh tôi từ trước đến nay đều quang minh chính đại giết người, sau lưng hại người, tôi xưa nay không làm!"
Phong Thần hơi cứng đờ người, trong lòng có hơi dao động.
Lời nói của Hòa Đinh đúng là không hề sai, năm năm nay cô giết ngươi vô số, nhưng mỗi lần đều là quang minh chính đại, chưa bao giờ kiêng kỵ ánh mắt của người khác.
"Các ngươi đừng để cô ta lừa gạt, giết người bình thường đương nhiên là không quan trọng, nhưng người cô ta giết là Hắc Thước." Kiều Vũ Sinh lo lắng những người này sẽ bị dăm ba câu nói của Hòa Đinh thuyết phục.
Dù sao ở núi Cách Ly, sự tồn tại của Hòa Đinh đối với mọi người mà nói là rất quan trọng.
"Đúng ! Không thể bị cô ta lừa được !" Thuộc hạ của Kiều Vũ Sinh bắt đầu gây rối.
Bầu không khí càng dần trở nên khẩn trương hơn, người của Hắc Thước cũng dần trở nên nóng vội.
"Bị Hòa Đinh lừa?" Lãnh Quân Trì cười híp mắt nhìn lấy mọi người, tuy nhiên lại không cảm thấy bất kỳ ý cười nào, ngược lại là phát tởm từ tận đáy lòng, mọi người nhìn anh, trong lòng suy đoán anh chính là người đàn ông từ trên trời rơi xuống ngày đó.
"Không sai." Kiều Vũ Sinh tàn ác nhìn lấy Lãnh Quân Trì, ác niệm của anh ta vẫn không biến mất.
"Tôi nhớ lúc chúng tôi rời đi, chỉ có anh và Hắc Thước ở đó." Lãnh Quân Trì u lãnh, vẻ mặt sắc bén: "Anh còn có ai có thể làm nhân chứng là Hòa Đinh hạ độc ?."
"Không có." Kiều Vũ Sinh lạnh lùng trả lời.
"Nói như vậy, lúc chúng tôi đi Hắc Thước vẫn còn sống, là anh...." Lãnh Quân Trì cố ý không nói ra câu tiếp.
Phong Thần bị lời nói Lãnh Quân Trì và Kiều Vũ Sinh làm cho hồ đồ, nhưng cuối cùng anh ta có lẽ đã hiểu.
"Kiều Vũ Sinh? !" Phong Thần cũng có chút không xác định, không biết nên nghe ai.
"Không bằng khám nghiệm tử thi xem sao?" Không biết từ lúc nào Dino đã xuất hiện trong rừng rậm, đồng thời đi về phía Hòa Đinh.
Anh ta mặc quần tây màu đen và áo sơ mi màu trắng, tóc màu vàng kim vẫn như trước lập lòe phát sáng, khóe môi nhếch lên nụ cười ôn hòa.
Dino chiếm giữ một địa bàn ở núi Cách Ly, trong lòng mọi người anh ta cũng có địa vị vô cùng quan trọng.
Lời mà anh ta nói, mọi người đều nghe theo.
Ánh mắt của Lãnh Quân Trì thăm thẳm, khóe miệng mỉm cười, con mắt đen nhánh như có như không nhìn Dino.
Dino cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, quả nhiên sự uy hiếp của người đàn ông kia căn bản không phải là người bình thường có thể ngang hàng.
Chẳng qua là một ánh mắt, thế mà lại khiến cho lòng mình cảm thấy lạnh buốt.
"Anh Dino." Phong Thần biết Dino và Hòa Đinh có giao tình, thế nhưng trong lòng vẫn có mấy phần tôn trọng.
"Phong Thần, mang thi thể Hắc Thước ra đi, để Hòa Đinh kiểm tra rõ ràng nguyên nhân cái chết, cậu cũng không muốn Hắc Thước chết không rõ nguyên nhân chứ." Dino vỗ vai Phong Thần cười nói.
Phong Thần suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Được." Anh ta hô với những người anh em sau lưng: "Đi đem thi thể lão đại khiêng ra đây."
Những người này lập tức quay về sơn động vận chuyển thi thể.
Phong Thần nhìn lấy Dino, trầm giọng nói: "Nếu như tra ra là cô ta đã giết chết lão đại của chúng tôi, vẫn mong anh Dino đừng ngăn cản chúng tôi."
"Đương nhiên." Dino gật đầu, nhưng ánh mắt lại liếc qua Hòa Đinh một chút.
Trong lòng Kiều Vũ Sinh run lên, trong lòng anh ta âm thầm lạnh run, không thể để Hòa Đinh tiếp xúc với thi thể của Hắc Thước. Nghĩ tới đây ánh mắt anh ta sầm lại. Nghĩ ra một kế, muốn để người ta đến phá hỏng thi thể của Hắc Thước, đến lúc đó nhìn Hòa Đinh làm sao rửa sạch oan ức cho mình.
/1698
|