Chương 26: Chờ đợi
Ngày thứ hai sau khi Lãnh Quân Trì rời đi, Dino tới tìm Hòa Đinh.
“Có việc?” Vẻ mặt Hòa Đinh lạnh nhạt, từ trong ánh mắt tìm không thấy một tia cảm xúc nào.
“Anh ta đi rồi?” Dino trầm ngâm một lúc lâu mới hỏi, thật ra trong lòng anh ta vẫn hơi lo lắng liệu Lãnh Quân Trì có lừa gạt Hòa Đinh không.
Hòa Đinh nhẹ nhàng gật đầu, giọng nói bình thản như mây: “Ừ, đi rồi.”
Thật ra, chuyện Lãnh Quân Trì bình yên vô sự rời khỏi núi Cách Ly tất cả mọi người đều đã biết, Dino tới hỏi chẳng qua cũng là muốn thăm dò.
Thử xem cô có cách nào khác để thoát khỏi đây không.
Trong lòng Hòa Đinh rất rõ ràng, cô và Dino cho tới bây giờ cũng chưa từng chân chính tin tưởng lẫn nhau.
Dino có thể một lần nữa ra tay giúp đỡ cô, chẳng qua cũng là vì chính bản thân anh ta.
Cho nên mới nói, con người đều ích kỷ.
“Anh ta còn sẽ quay lại sao?” Dino không nhịn được hỏi.
“Sẽ.” Hòa Đinh vô cùng kiên định nói, duy chỉ có lần này, Hòa Đinh nguyện ý tin tưởng một người.
“Hòa Đinh, nếu anh ta không trở lại thì sao?” Trong lòng Dino mơ hồ hơi lo lắng.
Lãnh Quân Trì cũng không phải là một nhân vật đơn giản gì, người này lòng dạ thâm sâu, ngày thường nhìn như nhẹ nhàng lạnh nhạt thế thôi, nhưng lại mang theo một sự giảo hoạt xảo trá từ trong xương tủy.
Hòa Đinh trực tiếp đuổi người, cô không phải vì bảo vệ Lãnh Quân Trì, mà là không muốn tâm trạng của mình bị quấy rối.
Dino hơi cứng đờ, thấp giọng nói: “Hòa Đinh, hy vọng càng lớn thất vọng càng nhiều, cũng có lẽ cả đời này chúng ta đều không thoát khỏi đây được.”
Sắc mặt Hòa Đinh lạnh như băng, cô trực tiếp bỏ qua lời nói của Dino.
Dino bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người đi ra khỏi biệt thự.
Bàn tay cầm kim tiêm của Hòa Đinh chậm rãi dừng lại, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hơi dại ra, cô nghiêng đầu nhìn bầu trời âm u ngoài cửa sổ, ánh mắt lúc sáng lúc tối.
Ngày thứ ba sau khi Lãnh Quân Trì rời đi, cả ngọn núi Cách Ly tựa hồ như đều trở nên tĩnh lặng, liên tục ba ngày mưa kéo dài, trong không khí tràn ngập mùi nước hôi thối khó chịu.
Hòa Đinh cầm ô kiên trì đi đến nơi Lãnh Quân Trì rời đi để chờ đợi, nhưng vẫn không đợi được người đến.
Độ tín nhiệm của cô đối với Lãnh Quân Trì đang tiêu hao từng chút một, đến cuối cùng không còn lại bao nhiêu.
Mãi cho đến ngày thứ mười, Hòa Đinh vẫn không nhìn thấy người ở rừng sâu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười châm chọc: “Ngu ngốc, mày làm sao còn có thể tin tưởng người khác chứ, đáng đời bị lừa!”
Tự giễu một phen, cô xoay người rời đi.
Hôm sau, lúc chạng vạng tối, hôm nay là một ngày trọng đại của núi Cách ly, mỗi năm vào thời điểm này đều có phạm nhân mới được đưa vào.
Lúc này, cánh cửa duy nhất trên núi Cách Ly sẽ được mở ra, hơn nữa chỉ mở có năm phút sẽ đóng lại.
Cửa có thiết bị trinh sát tinh vi chính xác cao, có thể nhanh chóng xác định vị trí của người, trực tiếp bắn chết người muốn chạy trốn.
Trước kia có người còn mạo hiểm thử một lần, nhưng hiện tại ai cũng không muốn bị bắn thành cái sàng.
Vào năm năm trước, Hòa Đinh đã từng một lần gặp qua cảnh tàn sát những kẻ bỏ trốn quy mô lớn, lần đó núi Cách Ly thương vong thảm khốc, không còn lại bao nhiêu người.
Những người ở trận tàn sát kia sống sót thật đúng là không dễ dàng, hơn nữa đều trở thành những người máu mặt ở núi Cách Ly, ví dụ như Dino, còn có đám người Hắc Thước đã chết.
Ngay cả những người như bọn họ cũng không dám mạo hiểm, những tên đàn em hèn nhát kia làm sao có thể giả ngu chịu chết.
Hòa Đinh đi tới trước cửa lớn, vừa khéo Dino, Phong Thần và La Khung đều ở đây.
Dino thấy cô đến, trong lòng lại sững lại, thấy sắc mặt cô lạnh như băng, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng càng làm cho người ta khó nắm bắt.
Tuy rằng lần trước hai người nói chuyện không mấy vui vẻ, nhưng Dino vẫn đi tới bên cạnh cô, anh ta thoáng nhìn thấy bên hông Hòa Đinh mang theo túi da trâu, trong lòng có một loại dự cảm không tốt.
“Hòa Đinh, cô muốn làm gì?” Dino hạ giọng hỏi, đôi mắt màu đen đầy vẻ ngạc nhiên.
“Chạy trốn.” Giọng điệu Hòa Đinh bình thản, giống như là nói ra một chuyện không quan trọng.
/1698
|