Chương 30: Gặp phải truy sát
Hòa Đinh thầm hung hăng mắng chửi Lãnh Quân Trì một phen, cô thờ ơ nhìn người đàn ông trước mặt, lạnh giọng nói: "Chó khôn không cản đường."
Người đàn ông nghe vậy liền cáu kỉnh, anh ta trước giờ chưa từng gặp người phụ nữ nào kiêu ngạo như vậy.
Người đàn ông nhìn Hòa Đinh dáng người nhỏ nhắn, nhưng ánh mắt thì lại sắc bén trước mặt, khóe miệng nở nụ cười chế nhạo, sau đó bàn tay to lớn lập tức đưa về phía cô.
Hòa Đinh không muốn gây ra phiền phức ở nước M, nhưng thấy đối phương dây dưa mãi không dứt như vậy, cơn lửa giận liền bùng lên từ tận đáy lòng.
Đôi mắt vốn lạnh lùng nhưng trong trẻo của cô phủ một tầng sát ý khiến người khác sợ hãi.
Sau năm năm tôi luyện trên núi Cách Ly, mỗi lần nổi giận cả người cô đều sẽ toát ra một loại hàn ý tới từ địa ngục, khiến người khác phải rùng mình sợ hãi.
Cô thủ thế, chuẩn bị nghênh chiến.
Người đàn ông hơi chút bất ngờ nhìn cô, không ngờ rằng một cô gái Trung Quốc như cô lại biết võ, nhưng cũng không để cô trong mắt.
Hòa Đinh thuận tay sờ vào bên hông mình, dùng ngón cái dấu con dao phẫu thuật nhỏ ngắn chỉ có 7cm trong lòng bàn tay, đợi người đàn ông ra tay thì sẽ cho một đòn chí mạng.
Những con bạc trong sòng bạc dần dần tụ lại vây xung quanh hai người, có người nào đó nhiều chuyện bắt đầu cược xem ai trong số họ sẽ thắng.
Hòa Đinh thầm mắng trong lòng, họ xem mình là nô lệ của cuộc đấu thú sao, tùy ý cá cược như vậy.
Khóe miệng cô hiện ra sự tàn nhẫn, người, quả nhiên đều là sinh vật lạnh lùng.
"Giao chiếc nhẫn ra, cô có thể cầm tiền an toàn rời khỏi đây, nếu không thì tối nay mạng của cô sẽ phải ở lại nơi này!" Người đàn ông hung tợn uy hiếp nói.
"Nói nhảm nhiều quá!" Hòa Đinh lạnh lùng nói ra ba chữ, sau đó dùng chân đá vào bụng dưới của người đàn ông.
Người đàn ông thấy thế liền vội vàng dùng tay che lại, anh ta không ngờ rằng một người có vóc dáng nhỏ nhắn như Hòa Đinh vậy mà lại có sức bật rất lớn, đến mức khiến bản thân anh ta phải lảo đảo lùi lại nửa bước.
"Wow!" Đám đông kinh ngạc ồ lên.
Sắc mặt người đàn ông hơi tái đi, hai tay siết chặt kêu răng rắc.
Hòa Đinh lộ ra vẻ khinh thường, hơi nhướng mày, cực kỳ khiêu khích.
"Fuck!" Người đàn ông mắng lớn một tiếng, cong tay nhắm thẳng mặt Hòa Đinh đánh tới.
Hòa Đinh không thay đổi sắc mặt, đôi mắt lạnh lùng bình tĩnh không gợn sóng lộ ra vẻ hài lòng, hoàn toàn không để người đàn ông trong mắt.
Cô nhanh chóng ngửa đầu né đòn tấn công, tay phải nắm chặt lấy cổ tay người đàn ông, sau đó dùng sức vặn mạnh.
Lòng bàn tay cô còn có một con dao phẫu thuật nhỏ nhắn, và thế là cắt động mạch trên cổ tay người đàn ông không lệch miếng nào.
Người đàn ông chỉ cảm thấy cổ tay đau đớn, tiếp theo đó liền nhìn thấy chất lỏng màu đỏ chảy ra từ giữa những ngón tay thon dài trắng nõn của Hòa Đinh.
Anh ta đột nhiên ớn lạnh, cho rằng Hòa Đinh đã dùng tà thuật môn phái nào đó, liền sợ tới nỗi nhanh chóng rút tay mình về, né Hòa Đinh như né rắn.
Nụ cười của Hòa Đinh dần trở nên lạnh, ánh mắt khinh thường, đây chính là kết cục của việc đắc tội cô.
Cô thu xong đồng xu thì chuẩn bị rời đi, đám đông vây xem lập tức nhường đường cho cô, nhìn cô bằng ánh mắt mang theo nỗi sợ hãi sâu sắc.
Người đàn ông nắm cổ tay bị thương của mình, không cam tâm nhìn Hòa Đinh rời đi như vậy.
Anh ta muốn tiếp tục ngăn lại, nhưng lại bị một bàn tay lớn phía sau giữ lấy vai.
Người đàn ông quay đầu liền phát hiện là ông chủ của mình, có chút khó hiểu, bởi vì chiếc nhẫn trên ngón tay Hòa Đinh vô cùng quan trọng.
Nhưng ông chủ của người đàn ông lại lắc đầu, thấp giọng nói: “Nơi này không phải địa bàn của chúng ta, ra ngoài rồi nói.”
Người đàn ông lập tức hiểu ra dụng ý của ông chủ, gật đầu rồi rời đi theo ông chủ.
Hai người đàn ông đứng trước lan can lầu hai, một người là người Trung Quốc với mái tóc đen cùng đôi mắt đen, vóc dáng cao gầy, khôi ngô tuấn tú, người còn lại là một người anh chàng lai đẹp trai, cũng khôi ngô tuấn tú không kém, nở nụ cười lưu manh, vô cùng quyến rũ.
Hai người họ nhìn chằm chằm Hòa Đinh, sớm đã để ý chiếc nhẫn trên ngón tay cô.
Chiếc nhẫn đó có ý nghĩa gì, họ hiển nhiên vô cùng rõ.
/1698
|