Không nhìn, ôm cái rổ nhỏ của mình sải bước đi, để lại mỹ nam kia âm thầm bi thương.
"Bảo Nhi, đang chơi trò gì vậy?" Nhạc Mặc chỉ đành phải bước nhanh đuổi theo, săn sóc nhận lấy cái rổ của cô bé con.
Bảo Nhi ngừng lại, nhìn gương mặt tuấn tú tràn đầy vô tội kia, cơn tức vùn vụt tăng lên. Quay đầu, tiếp tục đi, ta không nổi giận, lòng ta rộng lớn, không thể gào thét như oán phụ, rất tổn hại hình tượng.
Nhạc Mặc bưng cơm lên bàn, Bảo Nhi cứ thế ăn. Tức giận thì tức giận, cơm vẫn phải ăn, nếu không sáng sớm ngày mai nhất định sẽ bị đói tỉnh, không ngủ được.
Nhạc Mặc vô lực, hoàn toàn đoán không ra tính tình của nàng, nói tức giận, nàng không quát cũng không la, ăn cơm cũng bình thường, chỉ lạnh nhạt đối với hắn.
Sau khi cơm nước xong, Nhạc Mặc dọn dẹp bát đũa, Bảo Nhi ôm rổ nhỏ bắt đầu suy nghĩ về những thứ vải vóc kia."Bảo Nhi, quá muộn rồi, ngày mai rồi làm được không?" Nhạc Mặc ngồi vào bên cạnh Bảo Nhi.
Không nhúc nhích, "Bảo Nhi, đèn dầu hại mắt, ngủ sớm một chút được không?", vẫn không có phản ứng như cũ.
"Bảo Nhi, ngày mai tướng công muốn trả quần áo lại, nàng muốn đi cùng không?", Bảo Nhi thâm ý nhìn Nhạc Mặc một cái, vẫn không đáp như cũ.
Nhạc Mặc trực tiếp vung tay áo, tắt đèn."Nhạc Mặc!"
Rốt cuộc thì có phản ứng, Nhạc Mặc trực tiếp cầm cái rổ trên giường để xuống dưới giường, ôm cô bé tinh ranh vào trong ngực.
"Nhạc Mặc, chàng buông ta ra!" Mỗ nam không đáp lại, trực tiếp cởi áo ngoài của mỗ nữ.
"Nhạc Mặc, không cho chàng đụng vào ta, " mỗ nữ cảm thấy cổ ngưa ngứa, vì đầu lưỡi mỗ nam nào đó đang quanh quẩn ở chỗ đó.
"Nhạc Mặc, chàng cút ngay, tới tìm tình nhân cũ của chàng đi!" Bảo Nhi cuối cùng cũng bộc phát, tâm tình đè nén một ngày không nén được nữa, cái gì mà thục nữ, cái gì mà hình tượng, toàn bộ đi gặp quỷ đi!
Trực tiếp áp đảo mỗ nam, trên cao nhìn xuống, "Nhạc Mặc, hôm nay, chúng ta phải tính toán kỹ càng!"
Trong căn phòng mờ tối, không khí mập mờ lưu động, con ngươi của mỗ nam sáng ngời khác thường. Cứ như vậy nhàn hạ nằm yên, nhìn cô bé con ý chí chiến đấu sục sôi trên người kia.
"Bảo Nhi, sau đó thì sao?"
"Chàng và nữ nhân kia quan hệ thế nào?"
"Không có quan hệ gì, chỉ quen biết mà thôi."
"Chàng nói dối, tại sao nàng ta phải tặng quần áo cho chàng?"
"Nàng cũng tặng quần áo cho nàng mà?"
"Chàng không cần dời tiêu điểm, tại sao nàng ta tặng cho chàng?"
"Nàng không chỉ tặng cho ta, cũng tặng cho nàng mà."
"Nhạc Mặc, chàng có thái độ gì vậy hả!"
"Nàng dâu, thái độ vi phu vô cùng chân thành!"
"Nhạc Mặc, chàng không muốn xong đúng không? Ta thành toàn cho chàng." Mỗ nam nhìn mỗ nữ cười không bình thường, đột nhiên cảm thấy cả người lạnh lẽo.
Khẽ mở xiêm áo, chỉ còn lại một cái áo lót, mỗ nữ tràn đầy quyến rũ lè lưỡi liếm liếm môi, Nhạc Mặc nhất thời nóng rang, muốn trực tiếp đè nàng xuống, nhưng lại không muốn bỏ qua màn biểu diễn đặc sắc như vậy.
Bảo Nhi khẽ nhếch khóe miệng, nhẹ nhàng cởi quần áo Nhạc Mặc, ngón tay không ngừng vẽ vòng tròn trên người mỗ nam nào đấy. Con ngươi mỗ nam vốn đang sáng ngời trở nên tối tăm, tiếp theo đó như ngọn lửa bùng cháy.
Như thế còn chưa đủ á, mỗ nữ hoàn toàn phát huy bản chất sắc nữ của nàng, tiếp tục cố gắng, mỗ nam trầm thấp rên lên một tiếng. Hiệu quả không kém nhiều lắm, mỗ nữ trực tiếp hạ người, kéo quần áo, bắt đầu mặc vào.
Mỗ nữ nghĩ có chút đơn giản, dây lưng còn chưa có buộc vào, người đã bị đè xuống phía dưới.
"Bảo Nhi, sao có thể nhẫn tâm như vậy" mỗ nam trực tiếp gạt quần áo kia ra, ném xuống dưới giường.
"Chàng, chàng… " mỗ nữ không có cơ hội nói gì nữa, muốn trừng phạt lại không thể tiến hành bình thường, ngược lại dâng mình lên rồi. Hô mưa gọi gió, đã nhớ không rõ mấy lần.
Phúc tỉnh táo sau cùng mỗ nữ phát lời thề, lần sau, nàng nhất định phải đè mỗ nam ở phía dưới, muốn cho mỗ nam ngày hôm sau không xuống giường được!
Vốn định hôm nay đi trả quần áo, nhưng mỗ nữ không rời giường nổi, đành phải để ngày mai đi.
Mỗ nam ân cần săn sóc bưng đồ ăn đến cạnh giường, tỉ mỉ đút. Một bữa cơm bị trừng vô số lần, ngay cả như vậy, tâm tình mỗ nam vẫn sáng rỡ vô cùng.
Tú Tú ở nhà chờ cả buổi cũng không thấy người đến, ăn cơm trưa xong, bưng rổ thêu tới phòng nhỏ Trà viên. Nhạc Mặc đang trên bàn sách viết cái gì đó, thấy Tú Tú tới, đứng dậy kêu Bảo Nhi.
"Bảo Nhi, tẩu làm sao vậy? Ngã bệnh sao?" Tú Tú đặt rổ thêu ở một bên đỡ Bảo Nhi. Nhạc Mặc thu bút, cầm cái sọt, nhếch môi, ra khỏi phòng.
"Không có, không có sao, chỉ có chút mệt, ngủ nhiều một chút." Bảo Nhi đảo tròng mắt, điều chỉnh tình hình.
Tú Tú cũng không hỏi nữa, hai người lại bắt đầu sửa sang vải vóc. Ngày hôm qua dùng vải vụn, hôm nay mới bắt tay vào làm.
Cửa thôn, nương Nhị Cẩu Tử cùng một đám lão bà tử tụ tập một chỗ.
"Nè, ta nói cho các bà nghe, ngày hôm qua ta gặp được một hỏa kế từ trong trấn tới, cũng không biết cầm thứ gì, hỏi ta Nhạc Mặc gia ở đâu!" Nương Nhị Cẩu Tử vừa đóng đáy giày, vừa nước miếng văng tung tóe.
"Các bà đều nghe nói chứ, hiện tại lão Nhị Nhạc gia phát đạt rồi, lần trước đi vào trấn mua một xe đồ tốt, quần áo hai phu thê mặc trên người, nhìn mà lóa cả mắt luôn!" Một bà tử nói tiếp.
"Đúng vậy, đúng vậy, bà nói xem lão Nhị Nhạc gia này, phân gia với Nhạc Bà Tử không bao lâu, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ?" Một bà tử khác nảy sinh nghi vấn.
"Ơ, các bà không có nghe nói sao, lúc trước lão đầu tử Nhạc gia là bị lão Nhị Nhạc gia làm tức chết, không biết bởi vì sao." Nương Nhị Cẩu Tử lật ra chuyện cũ năm xưa.
"Bà xem, hiện tại con ngốc kia cũng không còn cười ngây ngô giống như lúc trước, nhìn không khác gì với người bình thường cả."
"Ta nghe nói, bây giờ con ngốc kia bị lệ quỷ nhập vào người, chuyên hút dương khí con người, đừng đi trêu chọc nàng á."
Mấy bà tử nói đủ thứ chuyện, con dâu trưởng thôn - Trần thị từ bên cạnh đi ngang qua, lưu lại trộn lẫn mấy câu vào nhau.
Bên này mới vừa kết thúc, Trần thị liền vội vả đi tới nhà Lưu thị.
"Ơ, tỷ tỷ, sao tỷ lại tới đây!" Lưu thị trực tiếp nghênh đón vào trong viện tử, bưng một bát đậu phộng nhỏ cho Trần thị.
"Muội cũng đừng hoạt động mạnh, ta đã nói với muội rồi, các muội cẩn thận một chút." Trần thị hạ thấp giọng xuống, "Nàng dâu lão Nhị nhà muội là bị vật bẩn nhập thân, muội nói nàng ta trước kia ngu như vậy, bây giờ chuyện gì cũng không có, còn đi khắp nơi gây chuyện thị phi, đây không phải là tiểu quỷ nhập vào người thì là gì?"
Lưu thị không lên tiếng, Trần thị tiếp tục nói, "Muội nói trước kia muội đối xử với nàng ta như vậy, hiện tại nàng ta có thể bỏ qua cho muội sao, muội phải nghĩ biện pháp chứ, nếu không nói không chừng ngày nào đó nàng ta biến thành quỷ tới lấy mạng đấy."
"Vậy, vậy muội phải làm sao đây, muội không thể có chuyện, bây giờ muội còn có thân thể, muội còn có hai đứa con nữa!" Tay Lưu thị bắt đầu run run, kéo thật chặt tay của Trần thị.
"Muội đừng sợ, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp, không đuổi lệ quỷ trên người nàng ta đi chúng ta cũng đừng mong có cuộc sống an bình." Hai người lại cùng nhau thảo luận một phen.
Sau khi Nhạc Mặc hái trà xong liền trực tiếp đi đến nhà Trương Đại Thúc, đúng lúc gặp phải Nhị Ngưu mới từ trong trấn trở về.
"Cử nhân lão gia, người đây là muốn làm gì vậy?" Nhị Ngưu cũng chỉ mới mười ba mười bốn tuổi, đang học nghề ở một cửa tiệm mộc trong trấn.
"Nhị Ngưu đã về rồi à, ta đang chuẩn bị đi tìm Trương Đại Thúc, hỏi xem ngày mai có rãnh rổi đánh xe bò đi vào trấn hay không." Nhạc Mặc dừng lại đáp lời Nhị Ngưu.
"Ôi chao, ngày mai vừa khéo ta trở về, người xem, đây không phải có xe lừa ư, ta thuận đường chở người đi. Ông chủ chúng ta cho ta nghỉ một ngày, còn cho ta mượn xe lừa nữa. Đây không phải thuận tiện hơn sao." Nhị Ngưu cười như hoa nở lộ ra hai hàm răng cửa.
"Vậy thì tốt, vậy ngày mai ta dẫn Bảo Nhi đến thẳng nhà ngươi tìm ngươi."
"Nào, lên xe, chúng ta quay về, " Nhị Ngưu mời Nhạc Mặc, ngồi lên xe lừa của hắn.
"Bảo Nhi, đang chơi trò gì vậy?" Nhạc Mặc chỉ đành phải bước nhanh đuổi theo, săn sóc nhận lấy cái rổ của cô bé con.
Bảo Nhi ngừng lại, nhìn gương mặt tuấn tú tràn đầy vô tội kia, cơn tức vùn vụt tăng lên. Quay đầu, tiếp tục đi, ta không nổi giận, lòng ta rộng lớn, không thể gào thét như oán phụ, rất tổn hại hình tượng.
Nhạc Mặc bưng cơm lên bàn, Bảo Nhi cứ thế ăn. Tức giận thì tức giận, cơm vẫn phải ăn, nếu không sáng sớm ngày mai nhất định sẽ bị đói tỉnh, không ngủ được.
Nhạc Mặc vô lực, hoàn toàn đoán không ra tính tình của nàng, nói tức giận, nàng không quát cũng không la, ăn cơm cũng bình thường, chỉ lạnh nhạt đối với hắn.
Sau khi cơm nước xong, Nhạc Mặc dọn dẹp bát đũa, Bảo Nhi ôm rổ nhỏ bắt đầu suy nghĩ về những thứ vải vóc kia."Bảo Nhi, quá muộn rồi, ngày mai rồi làm được không?" Nhạc Mặc ngồi vào bên cạnh Bảo Nhi.
Không nhúc nhích, "Bảo Nhi, đèn dầu hại mắt, ngủ sớm một chút được không?", vẫn không có phản ứng như cũ.
"Bảo Nhi, ngày mai tướng công muốn trả quần áo lại, nàng muốn đi cùng không?", Bảo Nhi thâm ý nhìn Nhạc Mặc một cái, vẫn không đáp như cũ.
Nhạc Mặc trực tiếp vung tay áo, tắt đèn."Nhạc Mặc!"
Rốt cuộc thì có phản ứng, Nhạc Mặc trực tiếp cầm cái rổ trên giường để xuống dưới giường, ôm cô bé tinh ranh vào trong ngực.
"Nhạc Mặc, chàng buông ta ra!" Mỗ nam không đáp lại, trực tiếp cởi áo ngoài của mỗ nữ.
"Nhạc Mặc, không cho chàng đụng vào ta, " mỗ nữ cảm thấy cổ ngưa ngứa, vì đầu lưỡi mỗ nam nào đó đang quanh quẩn ở chỗ đó.
"Nhạc Mặc, chàng cút ngay, tới tìm tình nhân cũ của chàng đi!" Bảo Nhi cuối cùng cũng bộc phát, tâm tình đè nén một ngày không nén được nữa, cái gì mà thục nữ, cái gì mà hình tượng, toàn bộ đi gặp quỷ đi!
Trực tiếp áp đảo mỗ nam, trên cao nhìn xuống, "Nhạc Mặc, hôm nay, chúng ta phải tính toán kỹ càng!"
Trong căn phòng mờ tối, không khí mập mờ lưu động, con ngươi của mỗ nam sáng ngời khác thường. Cứ như vậy nhàn hạ nằm yên, nhìn cô bé con ý chí chiến đấu sục sôi trên người kia.
"Bảo Nhi, sau đó thì sao?"
"Chàng và nữ nhân kia quan hệ thế nào?"
"Không có quan hệ gì, chỉ quen biết mà thôi."
"Chàng nói dối, tại sao nàng ta phải tặng quần áo cho chàng?"
"Nàng cũng tặng quần áo cho nàng mà?"
"Chàng không cần dời tiêu điểm, tại sao nàng ta tặng cho chàng?"
"Nàng không chỉ tặng cho ta, cũng tặng cho nàng mà."
"Nhạc Mặc, chàng có thái độ gì vậy hả!"
"Nàng dâu, thái độ vi phu vô cùng chân thành!"
"Nhạc Mặc, chàng không muốn xong đúng không? Ta thành toàn cho chàng." Mỗ nam nhìn mỗ nữ cười không bình thường, đột nhiên cảm thấy cả người lạnh lẽo.
Khẽ mở xiêm áo, chỉ còn lại một cái áo lót, mỗ nữ tràn đầy quyến rũ lè lưỡi liếm liếm môi, Nhạc Mặc nhất thời nóng rang, muốn trực tiếp đè nàng xuống, nhưng lại không muốn bỏ qua màn biểu diễn đặc sắc như vậy.
Bảo Nhi khẽ nhếch khóe miệng, nhẹ nhàng cởi quần áo Nhạc Mặc, ngón tay không ngừng vẽ vòng tròn trên người mỗ nam nào đấy. Con ngươi mỗ nam vốn đang sáng ngời trở nên tối tăm, tiếp theo đó như ngọn lửa bùng cháy.
Như thế còn chưa đủ á, mỗ nữ hoàn toàn phát huy bản chất sắc nữ của nàng, tiếp tục cố gắng, mỗ nam trầm thấp rên lên một tiếng. Hiệu quả không kém nhiều lắm, mỗ nữ trực tiếp hạ người, kéo quần áo, bắt đầu mặc vào.
Mỗ nữ nghĩ có chút đơn giản, dây lưng còn chưa có buộc vào, người đã bị đè xuống phía dưới.
"Bảo Nhi, sao có thể nhẫn tâm như vậy" mỗ nam trực tiếp gạt quần áo kia ra, ném xuống dưới giường.
"Chàng, chàng… " mỗ nữ không có cơ hội nói gì nữa, muốn trừng phạt lại không thể tiến hành bình thường, ngược lại dâng mình lên rồi. Hô mưa gọi gió, đã nhớ không rõ mấy lần.
Phúc tỉnh táo sau cùng mỗ nữ phát lời thề, lần sau, nàng nhất định phải đè mỗ nam ở phía dưới, muốn cho mỗ nam ngày hôm sau không xuống giường được!
Vốn định hôm nay đi trả quần áo, nhưng mỗ nữ không rời giường nổi, đành phải để ngày mai đi.
Mỗ nam ân cần săn sóc bưng đồ ăn đến cạnh giường, tỉ mỉ đút. Một bữa cơm bị trừng vô số lần, ngay cả như vậy, tâm tình mỗ nam vẫn sáng rỡ vô cùng.
Tú Tú ở nhà chờ cả buổi cũng không thấy người đến, ăn cơm trưa xong, bưng rổ thêu tới phòng nhỏ Trà viên. Nhạc Mặc đang trên bàn sách viết cái gì đó, thấy Tú Tú tới, đứng dậy kêu Bảo Nhi.
"Bảo Nhi, tẩu làm sao vậy? Ngã bệnh sao?" Tú Tú đặt rổ thêu ở một bên đỡ Bảo Nhi. Nhạc Mặc thu bút, cầm cái sọt, nhếch môi, ra khỏi phòng.
"Không có, không có sao, chỉ có chút mệt, ngủ nhiều một chút." Bảo Nhi đảo tròng mắt, điều chỉnh tình hình.
Tú Tú cũng không hỏi nữa, hai người lại bắt đầu sửa sang vải vóc. Ngày hôm qua dùng vải vụn, hôm nay mới bắt tay vào làm.
Cửa thôn, nương Nhị Cẩu Tử cùng một đám lão bà tử tụ tập một chỗ.
"Nè, ta nói cho các bà nghe, ngày hôm qua ta gặp được một hỏa kế từ trong trấn tới, cũng không biết cầm thứ gì, hỏi ta Nhạc Mặc gia ở đâu!" Nương Nhị Cẩu Tử vừa đóng đáy giày, vừa nước miếng văng tung tóe.
"Các bà đều nghe nói chứ, hiện tại lão Nhị Nhạc gia phát đạt rồi, lần trước đi vào trấn mua một xe đồ tốt, quần áo hai phu thê mặc trên người, nhìn mà lóa cả mắt luôn!" Một bà tử nói tiếp.
"Đúng vậy, đúng vậy, bà nói xem lão Nhị Nhạc gia này, phân gia với Nhạc Bà Tử không bao lâu, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ?" Một bà tử khác nảy sinh nghi vấn.
"Ơ, các bà không có nghe nói sao, lúc trước lão đầu tử Nhạc gia là bị lão Nhị Nhạc gia làm tức chết, không biết bởi vì sao." Nương Nhị Cẩu Tử lật ra chuyện cũ năm xưa.
"Bà xem, hiện tại con ngốc kia cũng không còn cười ngây ngô giống như lúc trước, nhìn không khác gì với người bình thường cả."
"Ta nghe nói, bây giờ con ngốc kia bị lệ quỷ nhập vào người, chuyên hút dương khí con người, đừng đi trêu chọc nàng á."
Mấy bà tử nói đủ thứ chuyện, con dâu trưởng thôn - Trần thị từ bên cạnh đi ngang qua, lưu lại trộn lẫn mấy câu vào nhau.
Bên này mới vừa kết thúc, Trần thị liền vội vả đi tới nhà Lưu thị.
"Ơ, tỷ tỷ, sao tỷ lại tới đây!" Lưu thị trực tiếp nghênh đón vào trong viện tử, bưng một bát đậu phộng nhỏ cho Trần thị.
"Muội cũng đừng hoạt động mạnh, ta đã nói với muội rồi, các muội cẩn thận một chút." Trần thị hạ thấp giọng xuống, "Nàng dâu lão Nhị nhà muội là bị vật bẩn nhập thân, muội nói nàng ta trước kia ngu như vậy, bây giờ chuyện gì cũng không có, còn đi khắp nơi gây chuyện thị phi, đây không phải là tiểu quỷ nhập vào người thì là gì?"
Lưu thị không lên tiếng, Trần thị tiếp tục nói, "Muội nói trước kia muội đối xử với nàng ta như vậy, hiện tại nàng ta có thể bỏ qua cho muội sao, muội phải nghĩ biện pháp chứ, nếu không nói không chừng ngày nào đó nàng ta biến thành quỷ tới lấy mạng đấy."
"Vậy, vậy muội phải làm sao đây, muội không thể có chuyện, bây giờ muội còn có thân thể, muội còn có hai đứa con nữa!" Tay Lưu thị bắt đầu run run, kéo thật chặt tay của Trần thị.
"Muội đừng sợ, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp, không đuổi lệ quỷ trên người nàng ta đi chúng ta cũng đừng mong có cuộc sống an bình." Hai người lại cùng nhau thảo luận một phen.
Sau khi Nhạc Mặc hái trà xong liền trực tiếp đi đến nhà Trương Đại Thúc, đúng lúc gặp phải Nhị Ngưu mới từ trong trấn trở về.
"Cử nhân lão gia, người đây là muốn làm gì vậy?" Nhị Ngưu cũng chỉ mới mười ba mười bốn tuổi, đang học nghề ở một cửa tiệm mộc trong trấn.
"Nhị Ngưu đã về rồi à, ta đang chuẩn bị đi tìm Trương Đại Thúc, hỏi xem ngày mai có rãnh rổi đánh xe bò đi vào trấn hay không." Nhạc Mặc dừng lại đáp lời Nhị Ngưu.
"Ôi chao, ngày mai vừa khéo ta trở về, người xem, đây không phải có xe lừa ư, ta thuận đường chở người đi. Ông chủ chúng ta cho ta nghỉ một ngày, còn cho ta mượn xe lừa nữa. Đây không phải thuận tiện hơn sao." Nhị Ngưu cười như hoa nở lộ ra hai hàm răng cửa.
"Vậy thì tốt, vậy ngày mai ta dẫn Bảo Nhi đến thẳng nhà ngươi tìm ngươi."
"Nào, lên xe, chúng ta quay về, " Nhị Ngưu mời Nhạc Mặc, ngồi lên xe lừa của hắn.
/201
|