"Muội nói xem, lão Nhị nhà các muội đọc sách nhiều năm như vậy, hiện tại rốt cuộc ăn được công lương, kiếm được tiền rồi, đều là người một nhà, cũng không biết trợ giúp cho ca ca hắn một chút, việc làm này có chút tệ quá!"
"Haiz, đúng vậy, bộ dạng không tiền đồ của nhà muội kia, mỗi ngày buồn bực không lên tiếng, lần trước còn bị lão Nhị mắng cho."
"Ơ, còn có chuyện này à! Lão Nhị nhà muội làm thật quá đáng rồi, sao có thể mắng ca ca?"
"Tỷ cũng đừng nói nữa, còn không phải là bởi vì cái đó… " Lưu thị bỗng khựng lại, "Ta nói với tỷ, tỷ cũng đừng nói với người khác nhé."
"Muội hãy yên tâm đi, ta bảo đảm không nói!" Ánh mắt nham hiểm của Trần thị lóe lên.
"Lần trước ta và bà bà đi phòng nhỏ, tỷ biết ta thấy được cái gì không? Trong phòng có từng túi từng túi nấm độc, tỷ nói nàng ta thu thứ đó làm cái gì? Thứ đó rất độc, không thể chạm vào á!"
"Thật sao?"
"Ta còn có thể lừa tỷ ư, chất hết nửa gian phòng, bỏ hết vào trong túi vải to! Tỷ nói thứ đó chỉ cần thêm một chút vào trong thức ăn, vậy không phải mạng sẽ không còn sao!" Lưu thị càng nói càng kích động, Trần thị nghe được cũng rất kích động.
"Muội nói có phải nàng ta giữ lại cho chính mình ăn hay không?" Đột nhiên Trần thị nghĩ tới điều gì, "Muội cũng đừng quên, bây giờ nàng ta lợi hại như thế, nói như vậy đúng thật là lệ quỷ nhập vào người rồi. Muội chưa từng nghe nói sao, lệ quỷ chuyên môn ăn độc trùng, nấm độc!" Trần thị nói chính mình cũng bắt đầu phát run.
Bảo Nhi bưng giỏ đi ngang qua nhà chính thì đúng lúc chạm mặt Trần thị mới từ trong nhà chính đi ra ngoài.
"A!" Một tiếng thét chói tai, đâm vào lỗ tai ong ong.
Trần thị trực tiếp quăng giỏ chui về trong sân, Bảo Nhi bĩu môi, có thể sợ giống như gặp quỷ, cũng tốt, đỡ cho ta bận tâm.
Bảo Nhi trở lại phòng nhỏ để cái giỏ nhỏ xuống trước, rồi đút Tiểu Bạch ăn. Nhạc Mặc để bút xuống ra khỏi phòng, thì thấy bé con đang nói chuyện với thỏ, bất đắc dĩ nhíu mày.
"Tiểu Bạch à, ngươi đừng có trách ta, ta biết ngươi không thích bị nhốt trong lồng tre. Ta muốn để cho ngươi làm bạn với Đậu Đậu, ngươi biết không, Đâu Đậu chỉ có một mình, Đậu Đậu sẽ rất cô đơn. Ngươi đến, Đậu Đậu rất vui vẻ, có phải hay không hả Tiểu Đậu Tử?" Vuốt vuốt bảo bối ngoan ngoãn đang nằm sấp ở một bên.
"Chờ qua mấy ngày nữa ta sẽ thả ngươi ra ngoài, nếu ngươi còn muốn rời đi, ta cũng sẽ không cưỡng ép giữ lại nữa."
Xoay người thì thấy nam nhân tuyệt đại phong hoa tựa vào trên khung cửa, càng lâu thì càng phát hiện mình đã hoàn toàn ỷ lại vào hắn, chỉ cần ở bên cạnh hắn, mình sẽ không muốn động não động thủ, tự động che giấu tất cả phong hoa.
"Đại gia, nàng dâu nhà chàng mệt mỏi, còn không tới hầu hạ."
"Phu nhân vất vả rồi, vi phu nhất định ra sức." Trực tiếp ôm lấy người, ngồi xuống ghế dựa trong sân. Nhẹ nhàng nắn bóp bả vai của nàng.
Mỗ nam nắn nắn dời đi trận địa, tay bắt đầu dời xuống.
Mỗ nữ nhếch khóe miệng lên, xoay người ôm cổ của mỗ nam, "Đại gia làm sao vậy?" Đưa tay phác hoạ môi của mỗ nam.
Ngay lập tức cả người mỗ nam ngưa ngứa, tóm lấy cái tay gây chuyện kia, tay ôm bên hông mỗ nữ cũng bắt đầu buộc chặt.
"Đại gia, đừng nóng vội!" Mỗ nữ cười duyên dáng, nhìn chằm chằm ánh mắt của mỗ nam.
Mỗ nam đang chuẩn bị ôm người vào nhà, "Đại gia, ngay ở trong sân không được sao?" Mỗ nữ bĩu môi đỏ mọng, thẹn thùng lôi kéo tay áo mỗ nam. Trong đôi mắt tràn đầy trêu chọc.
Nhạc Mặc nhếch khóe môi, trực tiếp che đôi môi mê người kia lại. Mỗ nữ tốt rồi, trợn tròn mắt, trong mắt tràn đầy vui vẻ.
"Bảo Nhi, chuyên tâm một chút!" Giọng nói mỗ nam không tốt.
Mỗ nữ chỉ cười không nói, chỉ để ý cởi quần áo cho mỗ nam, một cái, một cái, cuối cùng mỗ nam chỉ còn dư tiết khố.
Mỗ nam vừa định cởi áo cho mỗ nữ, mỗ nữ lập tức nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tội nghiệp lên, "Đại gia, thân thể thiếp thân không tiện."
Không tiện? Cả người mỗ nam nóng ran, không chỗ phát tiết.
"Đại gia, thân thể thiếp thân không tiện, chờ hôm khác tốt rồi, nhất định tắm rửa sạch sẽ, rồi đưa đến trong lòng đại gia, nhé!" Mỗ nữ cho lỏa nam một cái thơm thật to, còn không chỉnh được chàng sao!
Không phải quỳ thủy của Bảo Nhi vẫn luôn chưa tới sao? Ngày ấy, mỗ nam tắm nước lạnh…
Nhưng không khéo chính là, vốn không có chuyện ngược lại bị nói trúng, đang ăn cơm, Bảo Nhi có cảm giác, dì cả thật sự tới rồi. Bỏ lại bát đũa chạy vào nhà xí, lúc muốn đi ra ngoài phát hiện không mang giấy.
"Bảo Nhi, tướng công muốn vào."
"Không cần, chàng đưa vào cho ta là được."
"Ta không vào, làm sao đưa cho nàng được?"
"Ta đưa tay ra, chàng thấy chưa?"
Cầm một xấp giấy Nhạc Mặc đưa tới, đều đã được vò mềm rồi, trong lòng Bảo Nhi ấm áp. Tới đây sắp được ba tháng rồi, thân thể này lần đầu tiên có kinh nguyệt, ở cổ đại này được coi là chuyện hiếm thấy, trổ mã quá trễ.
Trước khi ngủ Bảo Nhi nằm sấp trên giường đau đến toát ra mồ hôi, Nhạc Mặc ra ngoài một chuyến, không biết lấy được đường đỏ từ đâu, nấu nước đường đỏ cho nàng.
Giày vò đến hơn nửa đêm, Bảo Nhi không biết mình ngủ từ lúc nào. Nhạc Mặc thấy bé con kia ngủ ổn định rồi, tay xoa bụng nhỏ cho nàng mới ngừng lại, cứ như vậy một tay ôm nàng, một tay che bụng cho nàng ngủ.
Nhạc Mặc vốn định hôm nay đi đưa bản thảo, nhưng không yên tâm Bảo Nhi, nên đẩy tới ngày mai. Trừ đi nhà cầu ra, một ngày Bảo Nhi đều vùi ở trên giường.
"Bảo Nhi, hiện tại cảm thấy thế nào?" Nhạc Mặc lại nấu chén nước đường đỏ, bưng tới.
"Ah, còn uống hả? Ta không sao rồi, không đau, thật!" Bảo Nhi giơ tay thề nói. Nửa buổi sáng đã uống năm chén, nhà xí nàng đã chạy sáu chuyến! Uống như vậy nữa, có muốn sống hay không?
"Thật không đau?" Nhạc Mặc tràn đầy hoài nghi.
"Thật! Chàng không tin? Tướng công à, sao chàng có thể không tin ta?"
"Vi phu lo lắng cho nàng, nàng cứ không để cho người ta yên tâm." Nhạc Mặc ngắt gương mặt ục ịt kia.
Bảo Nhi liếc Nhạc Mặc một cái, "Chàng cảm thấy ta phiền toái?"
Nhạc Mặc cúi người đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng tinh xảo kia, nhướng mày, "Vi phu tình nguyện phiền toái cả đời!"
"Hừ, không tình nguyện cũng phải tình nguyện, dù sao cũng không trả hàng lại được." Mỗ nữ rất là đắc ý phun ra một câu.
Nhạc Mặc ôm bé con vào trong ngực, tay nhè nhẹ đặt lên cái bụng kia, từ từ xoa."Bảo Nhi, ngày mai tướng công phải vào trấn, nộp bản thảo cuối cùng."
"Bản thảo gì, không phải chàng không chép sách nữa rồi sao? Hiện tại chúng ta không thiếu tiền."
"Chính là một chút sách luận, sắp bắt đầu thi Hương, lần trước đồng ý với ông chủ tiệm sách viết một chút."
"Không phải thi Hương vào mùa thu sao? Bây giờ còn chưa đến tháng bảy mà?" Bảo Nhi có chút buồn bực.
"Ừhm? Thi Hương là vào trung tuần tháng bảy. Ở Hạ Mạt (cuối hè)"
Gì? Bảo Nhi có chút lơ mơ, chỉ là suy nghĩ kỹ một chút, thời gian không gian khác nhau, rất nhiều lịch sử đều sai chỗ, khó tránh khỏi còn có thứ chênh lệch lớn hơn, chẳng qua là nàng còn chưa có phát hiện thôi.
"Oh, tướng công, tại sao chàng không hỏi ta, thế giới trước kia? Hỏi xem ở đó ta có lão công hay không? … " Bảo Nhi còn muốn nói tiếp, nhưng thấy vẻ mặt mỗ nam có chút không vui, "Chàng trả cho ta sắc mặt nhìn à? Vẫn sớm chìm xuống nước một lần nữa, nói không chừng còn có thể trở về !"
"Haiz, đúng vậy, bộ dạng không tiền đồ của nhà muội kia, mỗi ngày buồn bực không lên tiếng, lần trước còn bị lão Nhị mắng cho."
"Ơ, còn có chuyện này à! Lão Nhị nhà muội làm thật quá đáng rồi, sao có thể mắng ca ca?"
"Tỷ cũng đừng nói nữa, còn không phải là bởi vì cái đó… " Lưu thị bỗng khựng lại, "Ta nói với tỷ, tỷ cũng đừng nói với người khác nhé."
"Muội hãy yên tâm đi, ta bảo đảm không nói!" Ánh mắt nham hiểm của Trần thị lóe lên.
"Lần trước ta và bà bà đi phòng nhỏ, tỷ biết ta thấy được cái gì không? Trong phòng có từng túi từng túi nấm độc, tỷ nói nàng ta thu thứ đó làm cái gì? Thứ đó rất độc, không thể chạm vào á!"
"Thật sao?"
"Ta còn có thể lừa tỷ ư, chất hết nửa gian phòng, bỏ hết vào trong túi vải to! Tỷ nói thứ đó chỉ cần thêm một chút vào trong thức ăn, vậy không phải mạng sẽ không còn sao!" Lưu thị càng nói càng kích động, Trần thị nghe được cũng rất kích động.
"Muội nói có phải nàng ta giữ lại cho chính mình ăn hay không?" Đột nhiên Trần thị nghĩ tới điều gì, "Muội cũng đừng quên, bây giờ nàng ta lợi hại như thế, nói như vậy đúng thật là lệ quỷ nhập vào người rồi. Muội chưa từng nghe nói sao, lệ quỷ chuyên môn ăn độc trùng, nấm độc!" Trần thị nói chính mình cũng bắt đầu phát run.
Bảo Nhi bưng giỏ đi ngang qua nhà chính thì đúng lúc chạm mặt Trần thị mới từ trong nhà chính đi ra ngoài.
"A!" Một tiếng thét chói tai, đâm vào lỗ tai ong ong.
Trần thị trực tiếp quăng giỏ chui về trong sân, Bảo Nhi bĩu môi, có thể sợ giống như gặp quỷ, cũng tốt, đỡ cho ta bận tâm.
Bảo Nhi trở lại phòng nhỏ để cái giỏ nhỏ xuống trước, rồi đút Tiểu Bạch ăn. Nhạc Mặc để bút xuống ra khỏi phòng, thì thấy bé con đang nói chuyện với thỏ, bất đắc dĩ nhíu mày.
"Tiểu Bạch à, ngươi đừng có trách ta, ta biết ngươi không thích bị nhốt trong lồng tre. Ta muốn để cho ngươi làm bạn với Đậu Đậu, ngươi biết không, Đâu Đậu chỉ có một mình, Đậu Đậu sẽ rất cô đơn. Ngươi đến, Đậu Đậu rất vui vẻ, có phải hay không hả Tiểu Đậu Tử?" Vuốt vuốt bảo bối ngoan ngoãn đang nằm sấp ở một bên.
"Chờ qua mấy ngày nữa ta sẽ thả ngươi ra ngoài, nếu ngươi còn muốn rời đi, ta cũng sẽ không cưỡng ép giữ lại nữa."
Xoay người thì thấy nam nhân tuyệt đại phong hoa tựa vào trên khung cửa, càng lâu thì càng phát hiện mình đã hoàn toàn ỷ lại vào hắn, chỉ cần ở bên cạnh hắn, mình sẽ không muốn động não động thủ, tự động che giấu tất cả phong hoa.
"Đại gia, nàng dâu nhà chàng mệt mỏi, còn không tới hầu hạ."
"Phu nhân vất vả rồi, vi phu nhất định ra sức." Trực tiếp ôm lấy người, ngồi xuống ghế dựa trong sân. Nhẹ nhàng nắn bóp bả vai của nàng.
Mỗ nam nắn nắn dời đi trận địa, tay bắt đầu dời xuống.
Mỗ nữ nhếch khóe miệng lên, xoay người ôm cổ của mỗ nam, "Đại gia làm sao vậy?" Đưa tay phác hoạ môi của mỗ nam.
Ngay lập tức cả người mỗ nam ngưa ngứa, tóm lấy cái tay gây chuyện kia, tay ôm bên hông mỗ nữ cũng bắt đầu buộc chặt.
"Đại gia, đừng nóng vội!" Mỗ nữ cười duyên dáng, nhìn chằm chằm ánh mắt của mỗ nam.
Mỗ nam đang chuẩn bị ôm người vào nhà, "Đại gia, ngay ở trong sân không được sao?" Mỗ nữ bĩu môi đỏ mọng, thẹn thùng lôi kéo tay áo mỗ nam. Trong đôi mắt tràn đầy trêu chọc.
Nhạc Mặc nhếch khóe môi, trực tiếp che đôi môi mê người kia lại. Mỗ nữ tốt rồi, trợn tròn mắt, trong mắt tràn đầy vui vẻ.
"Bảo Nhi, chuyên tâm một chút!" Giọng nói mỗ nam không tốt.
Mỗ nữ chỉ cười không nói, chỉ để ý cởi quần áo cho mỗ nam, một cái, một cái, cuối cùng mỗ nam chỉ còn dư tiết khố.
Mỗ nam vừa định cởi áo cho mỗ nữ, mỗ nữ lập tức nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tội nghiệp lên, "Đại gia, thân thể thiếp thân không tiện."
Không tiện? Cả người mỗ nam nóng ran, không chỗ phát tiết.
"Đại gia, thân thể thiếp thân không tiện, chờ hôm khác tốt rồi, nhất định tắm rửa sạch sẽ, rồi đưa đến trong lòng đại gia, nhé!" Mỗ nữ cho lỏa nam một cái thơm thật to, còn không chỉnh được chàng sao!
Không phải quỳ thủy của Bảo Nhi vẫn luôn chưa tới sao? Ngày ấy, mỗ nam tắm nước lạnh…
Nhưng không khéo chính là, vốn không có chuyện ngược lại bị nói trúng, đang ăn cơm, Bảo Nhi có cảm giác, dì cả thật sự tới rồi. Bỏ lại bát đũa chạy vào nhà xí, lúc muốn đi ra ngoài phát hiện không mang giấy.
"Bảo Nhi, tướng công muốn vào."
"Không cần, chàng đưa vào cho ta là được."
"Ta không vào, làm sao đưa cho nàng được?"
"Ta đưa tay ra, chàng thấy chưa?"
Cầm một xấp giấy Nhạc Mặc đưa tới, đều đã được vò mềm rồi, trong lòng Bảo Nhi ấm áp. Tới đây sắp được ba tháng rồi, thân thể này lần đầu tiên có kinh nguyệt, ở cổ đại này được coi là chuyện hiếm thấy, trổ mã quá trễ.
Trước khi ngủ Bảo Nhi nằm sấp trên giường đau đến toát ra mồ hôi, Nhạc Mặc ra ngoài một chuyến, không biết lấy được đường đỏ từ đâu, nấu nước đường đỏ cho nàng.
Giày vò đến hơn nửa đêm, Bảo Nhi không biết mình ngủ từ lúc nào. Nhạc Mặc thấy bé con kia ngủ ổn định rồi, tay xoa bụng nhỏ cho nàng mới ngừng lại, cứ như vậy một tay ôm nàng, một tay che bụng cho nàng ngủ.
Nhạc Mặc vốn định hôm nay đi đưa bản thảo, nhưng không yên tâm Bảo Nhi, nên đẩy tới ngày mai. Trừ đi nhà cầu ra, một ngày Bảo Nhi đều vùi ở trên giường.
"Bảo Nhi, hiện tại cảm thấy thế nào?" Nhạc Mặc lại nấu chén nước đường đỏ, bưng tới.
"Ah, còn uống hả? Ta không sao rồi, không đau, thật!" Bảo Nhi giơ tay thề nói. Nửa buổi sáng đã uống năm chén, nhà xí nàng đã chạy sáu chuyến! Uống như vậy nữa, có muốn sống hay không?
"Thật không đau?" Nhạc Mặc tràn đầy hoài nghi.
"Thật! Chàng không tin? Tướng công à, sao chàng có thể không tin ta?"
"Vi phu lo lắng cho nàng, nàng cứ không để cho người ta yên tâm." Nhạc Mặc ngắt gương mặt ục ịt kia.
Bảo Nhi liếc Nhạc Mặc một cái, "Chàng cảm thấy ta phiền toái?"
Nhạc Mặc cúi người đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng tinh xảo kia, nhướng mày, "Vi phu tình nguyện phiền toái cả đời!"
"Hừ, không tình nguyện cũng phải tình nguyện, dù sao cũng không trả hàng lại được." Mỗ nữ rất là đắc ý phun ra một câu.
Nhạc Mặc ôm bé con vào trong ngực, tay nhè nhẹ đặt lên cái bụng kia, từ từ xoa."Bảo Nhi, ngày mai tướng công phải vào trấn, nộp bản thảo cuối cùng."
"Bản thảo gì, không phải chàng không chép sách nữa rồi sao? Hiện tại chúng ta không thiếu tiền."
"Chính là một chút sách luận, sắp bắt đầu thi Hương, lần trước đồng ý với ông chủ tiệm sách viết một chút."
"Không phải thi Hương vào mùa thu sao? Bây giờ còn chưa đến tháng bảy mà?" Bảo Nhi có chút buồn bực.
"Ừhm? Thi Hương là vào trung tuần tháng bảy. Ở Hạ Mạt (cuối hè)"
Gì? Bảo Nhi có chút lơ mơ, chỉ là suy nghĩ kỹ một chút, thời gian không gian khác nhau, rất nhiều lịch sử đều sai chỗ, khó tránh khỏi còn có thứ chênh lệch lớn hơn, chẳng qua là nàng còn chưa có phát hiện thôi.
"Oh, tướng công, tại sao chàng không hỏi ta, thế giới trước kia? Hỏi xem ở đó ta có lão công hay không? … " Bảo Nhi còn muốn nói tiếp, nhưng thấy vẻ mặt mỗ nam có chút không vui, "Chàng trả cho ta sắc mặt nhìn à? Vẫn sớm chìm xuống nước một lần nữa, nói không chừng còn có thể trở về !"
/201
|