Bảo Nhi, tới đây rửa chân . Nhạc Mặc bưng một chậu nước ấm đặt xuống cạnh giường, đứng dậy đi lấy khăn vải trên kệ. Bảo Nhi đang suy nghĩ một loạt phương án marketing, suy nghĩ rất nhiều, dường như đều là việc viễn vong, bởi vì hoàn toàn không hiểu rõ chợ nơi này rốt cuộc như thế nào.
Tướng công, khi nào chúng ta đi vào trấn? Bò đến mép giường, duỗi chân vào trong chậu.
Bảo Nhi muốn đi sao? Nhạc Mặc ngồi lên ghế đẩu, nhẹ nhàng dội nước lên trên mu bàn chân cho nàng.
Ừhm, muốn đi. Khi nào thì có thể đi được? Giương mắt nhìn Nhạc Mặc.
Vậy ngày mai ta đi hỏi xe bò của Trương Đại Thúc khi nào đi vào trấn thử xem, chúng ta có thể ngồi xe bò đi, có được không? Nhạc Mặc xoa xoa đôi chân nhỏ trắng noãn, tâm bắt đầu không bình tĩnh, trong đầu hiện ra một vài hình ảnh tối hôm qua.
Ừhm, được , Bảo Nhi đang nhìn Nhạc Mặc xoa cái chân không biết bao nhiêu lần kia của nàng! Tình trạng gì thế này? Bảo Nhi nhìn nhìn chân của mình, không có chà ra bụi á, Nhạc Mặc còn đang chà cái gì vậy?
Thừa dịp Nhạc Mặc còn đang nghiêm túc xoa xoa Một cái chân kia, một cái chân khác của Bảo Nhi nhanh chóng mang theo một dòng nước đánh về phía gương mặt tuấn tú của Nhạc Mặc.
Ha ha, tướng công, nước rửa chân của vi thê như thế nào? Bảo Nhi nhướng mày, đùa với Nhạc Mặc.
Nhạc Mặc tóm ngay lấy cái chân được nước kia, gãi vào lòng bàn chân, Bảo Nhi sợ nhất là ngứa, trong nháy mắt không còn hơi sức.
Tướng công, Bảo Nhi không dám nữa, ha ha ha Bảo Nhi đành phải cầu xin tha thứ, Nhạc Mặc cũng không trêu chọc nàng nữa, cầm lấy khăn vải lau khô chân cho nàng.
Nhạc Mặc cầm sách, ngồi cùng Bảo Nhi ở trên giường, Bảo Nhi nằm gối lên chân Nhạc Mặc. Tướng công, khi nào thì lá trà ở Trà viên có thể hái?
Hai ngày nay đều có thể, không phải Bảo Nhi không để cho ta hái sao Nhạc Mặc đưa tay vén tóc của nàng.
Ừ, vậy qua hai ngày nữa thì chàng hái đi, cũng không nên trộn lẫn lá trà chung một chỗ như trước kia nhé! Bảo Nhi vừa đá chăn, vừa nói chuyện với Nhạc Mặc.
Bảo Nhi giọng nói của Nhạc Mặc có chút khàn khàn, Nói Bảo Nhi tiếp tục chơi.
Bảo Nhi, chúng ta nên đi ngủ rồi Nhạc mặc đứng dậy chuẩn bị thổi đèn.
Còn sớm mà, tại sao muốn ngủ? Chàng còn chưa kể chuyện xưa! Bảo Nhi mặc kệ.
Vậy thổi đèn rồi nói sau , Không Bảo Nhi vội vàng kéo Nhạc Mặc lại, người này rất không bình thường á.
Bảo Nhi Nhạc Mặc vùi đầu vào cổ Bảo Nhi nỉ non. Bảo Nhi lập tức rùng mình, tối hôm qua đau khắc cốt ghi tâm, không được, tuyệt
Tướng công, khi nào chúng ta đi vào trấn? Bò đến mép giường, duỗi chân vào trong chậu.
Bảo Nhi muốn đi sao? Nhạc Mặc ngồi lên ghế đẩu, nhẹ nhàng dội nước lên trên mu bàn chân cho nàng.
Ừhm, muốn đi. Khi nào thì có thể đi được? Giương mắt nhìn Nhạc Mặc.
Vậy ngày mai ta đi hỏi xe bò của Trương Đại Thúc khi nào đi vào trấn thử xem, chúng ta có thể ngồi xe bò đi, có được không? Nhạc Mặc xoa xoa đôi chân nhỏ trắng noãn, tâm bắt đầu không bình tĩnh, trong đầu hiện ra một vài hình ảnh tối hôm qua.
Ừhm, được , Bảo Nhi đang nhìn Nhạc Mặc xoa cái chân không biết bao nhiêu lần kia của nàng! Tình trạng gì thế này? Bảo Nhi nhìn nhìn chân của mình, không có chà ra bụi á, Nhạc Mặc còn đang chà cái gì vậy?
Thừa dịp Nhạc Mặc còn đang nghiêm túc xoa xoa Một cái chân kia, một cái chân khác của Bảo Nhi nhanh chóng mang theo một dòng nước đánh về phía gương mặt tuấn tú của Nhạc Mặc.
Ha ha, tướng công, nước rửa chân của vi thê như thế nào? Bảo Nhi nhướng mày, đùa với Nhạc Mặc.
Nhạc Mặc tóm ngay lấy cái chân được nước kia, gãi vào lòng bàn chân, Bảo Nhi sợ nhất là ngứa, trong nháy mắt không còn hơi sức.
Tướng công, Bảo Nhi không dám nữa, ha ha ha Bảo Nhi đành phải cầu xin tha thứ, Nhạc Mặc cũng không trêu chọc nàng nữa, cầm lấy khăn vải lau khô chân cho nàng.
Nhạc Mặc cầm sách, ngồi cùng Bảo Nhi ở trên giường, Bảo Nhi nằm gối lên chân Nhạc Mặc. Tướng công, khi nào thì lá trà ở Trà viên có thể hái?
Hai ngày nay đều có thể, không phải Bảo Nhi không để cho ta hái sao Nhạc Mặc đưa tay vén tóc của nàng.
Ừ, vậy qua hai ngày nữa thì chàng hái đi, cũng không nên trộn lẫn lá trà chung một chỗ như trước kia nhé! Bảo Nhi vừa đá chăn, vừa nói chuyện với Nhạc Mặc.
Bảo Nhi giọng nói của Nhạc Mặc có chút khàn khàn, Nói Bảo Nhi tiếp tục chơi.
Bảo Nhi, chúng ta nên đi ngủ rồi Nhạc mặc đứng dậy chuẩn bị thổi đèn.
Còn sớm mà, tại sao muốn ngủ? Chàng còn chưa kể chuyện xưa! Bảo Nhi mặc kệ.
Vậy thổi đèn rồi nói sau , Không Bảo Nhi vội vàng kéo Nhạc Mặc lại, người này rất không bình thường á.
Bảo Nhi Nhạc Mặc vùi đầu vào cổ Bảo Nhi nỉ non. Bảo Nhi lập tức rùng mình, tối hôm qua đau khắc cốt ghi tâm, không được, tuyệt
/201
|