Buổi tối, tắm rửa xong, Bảo Nhi gối lên chân Nhạc Mặc, nằm ở trên giường xem một chút luật lệ đạo luật. Nếu sau này làm ăn, những thứ này đều là nền móng, nhất định phải nắm rõ trước, cũng không thể thua ở phương diện này được. Cũng may giá sách kia của Nhạc Mặc thật đúng là một thư viện, các loại sách vở gì đó cần có đều có.
Nhạc Mặc vừa chơi đùa tóc của bé con, vừa lật một quyển tạp ký.
Loáng thoáng nghe tiếng la khóc trong thôn truyền đến.
Bảo Nhi và Nhạc Mặc liếc mắt nhìn nhau, hẳn là đứa bé nhà Nhị Cẩu Tử không còn rồi.
Lúc trời tờ mờ sáng, Nhạc Mặc bị tiếng gõ cửa đánh thức. Bảo Nhi đang ngủ say, Nhạc Mặc phủ thêm áo ngoài, nhẹ nhàng xuống giường.
"Đại ca? Có chuyện gì?"
"Nhị đệ, hiện tại cả người Trụ Tử phát sốt, đã mơ hồ, gọi thế nào cũng không tỉnh, không biết nên làm sao đây?" Nhạc Đông nôn nóng chà tay, nói chuyện đều run rẩy.
Nhạc Mặc liếc mắt nhìn màn vải, đóng cửa lại.
"Bây giờ huynh đi tìm đại phu thôn bên cạnh trước, ta đi xem Trụ Tử một chút, lúc huynh đi ngang qua nhà Trương Đại Thúc, bảo Trương Đại Thúc đánh xe bò tới." Nhạc Mặc vừa buộc vạt áo, vừa trầm tĩnh dặn dò Nhạc Đông.
"Ừ, ừ, ta sẽ đi ngay, phải đi ngay." Nhạc Đông đầu đầy mồ hôi, lảo đảo nghiêng ngã chạy đi.
Nhạc Lão Bà Tử thấy Nhạc Mặc tới, lập tức khóc lôi kéo cánh tay Nhạc Mặc, "Lão Nhị, con mau đến xem xem, đại tôn tử của ta thế nào, có phải giống như Tiểu Mã nhà Nhị Cẩu Tử hay không, sẽ, sẽ… ô ô."
Nhạc Mặc cũng không rãnh đáp lại, đi thẳng vào phòng trong, Lưu thị đang gục ở đầu giường kêu gào.
Nhạc Mặc biết một chút y lý, chẳng qua có được đều là trên sách vở, chưa từng vận dụng qua. Trán Trụ Tử rất nóng, trong miệng còn thỉnh thoảng rên rỉ, đặc điểm rất giống với phong hàn. Lập tức nghĩ tới Bảo Nhi, có lẽ, Bảo Nhi có biện pháp.
Đứng dậy ra cửa thì gặp được Nhạc Đông đang lôi kéo đại phu đi vào, đại phu bắt mạch một phen, rồi không ngừng lắc đầu.
"Đại phu, đại phu, ông phải cứu Trụ Tử nhà ta, cứu Trụ Tử, ta dập đầu lạy tạ ông, ta làm trâu làm ngựa cho ông." Lưu thị giống như là bắt được cọng cỏ cứu mạng, không ngừng quỳ trên mặt đất dập đầu, Nhạc Đông cũng vội vàng quỳ xuống.
"Không phải là ta không cứu, mà là, ta thật sự không có cách nào cứu, đứa bé này giống như đứa bé cùng thôn các ngươi kia, bệnh giống nhau á! Tối đa ta chỉ có thể kê cho ngươi một phương thuốc giải nhiệt, cái khác thật sự không có biện pháp."
Đại phu nói như vậy, Lưu thị bị dọa sợ tới mức ngất xỉu, Nhạc Lão Bà Tử kêu khóc, cũng lạc giọng. Nhạc Đông liếc mắt nhìn nhi tử trên giường, lấy đầu cụng vào tường. Đại phu cũng chỉ có thể để lại một gói thuốc giải nhiệt, lắc đầu, ra ngoài.
"Tướng công, ta còn chưa tỉnh ngủ, chàng ôm ta đi đâu vậy?" Bảo Nhi mơ mơ màng màng bị Nhạc Mặc ôm ra ngoài.
"Bảo Nhi, Trụ Tử ngã bệnh, không nhanh không được, nàng có thể giúp nó một chút không?"
"Làm sao vậy?" Bảo Nhi giật mình một cái, đầu thanh tỉnh hẳn. Không phải hôm qua đứa bé nhà Nhị Cẩu Tử mới vừa mất sao, sao hôm nay Trụ Tử lại không khỏe rồi? Chẳng lẽ là ôn dịch?
Cũng không để cho Nhạc Mặc ôm nữa, bước nhanh theo Nhạc mặc vào nhà chính.
Nhạc Lão Bà Tử mới vừa hồi hồn, dựa chân giường, hắn giọng, lau nước mắt. Lưu thị bất tỉnh ở một bên, trong sân người đã bu đầy, đều đang nghị luận. Trước sau hai đứa bé đều sắp không được, đây là tạo ác nghiệt gì chứ!
Thấy Nhạc Mặc và Bảo Nhi đi vào, đều nhường ra một con đường.
"Không thể để cho nàng ta đi vào, nàng ta vào người sẽ chết nhanh hơn!" Trần thị lập tức gào lên.
Người bên cạnh cũng có chút chẳng hiểu ra sao cả, "Ngày hôm qua Tiểu Mã nhà Nhị Cẩu Tử mới vừa không còn, hôm nay Trụ Tử lại sắp không được, trong thôn chúng ta có tà khí á! Chính là nữ nhân này! Chính là nàng ta mang tới!" Khóe mắt Trần thị âm ngoan quay về phía đám người hô.
Bảo Nhi vừa định mở miệng, Nhạc Mặc đứng lên phía trước, chỉ vào Trần thị, "Cút ra khỏi sân cho ta!"
Giọng nói trầm thấp mang theo một lực uy hiếp không nhỏ, người trong sân không tự chủ có chút kích động muốn quỳ xuống, Trần thị im bặt, co rúm lại lùi ra phía sau Nhạc Côn Bằng. Người một sân rối rít trốn ra khỏi sân.
Bảo Nhi nhìn trạng thái của Trụ Tử, hỏi Nhạc Đông đại phu nói thế nào. Trong lòng cũng ước chừng tính toán, xem ra là ôn dịch, không sai.
Lập tức bảo mở cửa sổ ra, những người khác toàn bộ đều đi ra ngoài. Bảo Nhạc Đông lấy dấm, rắc một vòng trong nhà.
"Tướng công, chàng đi ra ngoài trước đi." Bảo Nhi cắt một miếng vải từ trong cái sọt dưới giường bịt kín miệng mũi.
"Sao chàng còn chưa đi ra ngoài?" Xem lời nàng mới vừa nói đều là nói nhảm sao.
"Nàng ở đây, ta làm sao có thể đi." Đứng ở bên cạnh nàng, giúp đỡ nàng vén chăn lên.
Chủ nghĩa đại nam tử! Cũng cắt một miếng cho hắn, thấm chút dấm, đeo lên cho hắn. Bảo hắn mang toàn bộ đồ trên giường ra đất hoang đốt. Nhạc Mặc không nghi ngờ cái gì, nhất nhất làm theo.
Kiến thức cơ bản thì biết, nhưng phương diện bệnh lý thì thật sự không biết. Lại bảo Nhạc Đông đi gọi đại phu kia trở lại.
"Ông biết Bản Lam Căn hay không?"
"Oh, chưa từng nghe qua." Lão đầu kia phản ứng hơi chậm một chút.
"Vậy ông có từng nghe rễ cây gì? Có thể thanh nhiệt giải độc, đông máu tiêu sưng không?"
"Oh, có nghe là Mã Lam Căn, nhưng chưa dùng qua, không biết công hiệu gì."
"Đúng, chính là Mã Lam Căn, nhà ông có không?" Bảo Nhi thiếu chút nữa bị lão đầu kia làm cho tức chết.
"Không có, không có, chỉ từng nghe thôi." Đại phu quê mùa kia thong thả ung dung nói.
"Bảo Nhi, ta biết, ta lên núi tìm xem, rất nhanh sẽ trở lại." Nhạc Mặc cũng không trì hoãn, trực tiếp tông cửa xông ra.
Lưu thị cũng đã tỉnh lại, thấy Bảo Nhi từ trong phòng bước ra, bỗng giống như nổi điên, nhào về phía Bảo Nhi. Nhạc Đông vội vàng ôm lấy người, kéo qua một bên.
"Ngươi nổi điên cái gì! Người ta tới cứu nhi tử của ngươi đó!" Nhạc Lão Bà Tử trực tiếp quăng cho Lưu thị một cái tát. Mắt Lưu thị choáng váng, hé mở miệng muốn nói cái gì. Lúc này Nhạc Mặc cũng mang theo thuốc trở lại, Nhạc Lão Bà Tử nhận lấy thuốc liền bắt đầu sắc.
Hiện tại Bảo Nhi cũng không cần biết, thuốc này có phải sắc trực tiếp hay không, dù sao không có biện pháp nào khác rồi.
Thuốc sắc xong, Nhạc Mặc trực tiếp bưng đi vào, Bảo Nhi nhận lấy thuốc, vừa cau mày, vừa tỉ mỉ thổi, đút từng muỗng từng muỗng.
Nhạc Mặc lẳng lặng nhìn, ánh mặt trời từ cửa sổ rọi vào, chiếu lên chân mày, mi mắt của nàng. Bộ dạng chuyên chú kia, hắn rất ít khi nhìn thấy. Nữ nhân này có phong hoa (phong nhã tài hoa) vô tận, chẳng qua ở trước mặt hắn, luôn biểu hiện dáng vẻ của tiểu nữ nhi, thời thời khắc khắc cần hắn quan tâm chăm sóc. Không phải không xa rời hắn được, mà là quen lệ thuộc vào hắn. Nhưng hắn cũng yêu thương cưng chiều nàng, mỗi thời mỗi khắc.
Ôn dịch một khi bùng phát lên, sẽ rất nhanh lan tràn ra. Nếu thế thì, không có cách nào khống chế rồi. Bảo Nhi cũng không đoái hoài tới ăn cơm, bảo mỗi người trong nhà đều uống một chén thuốc.
Nhạc Mặc cũng hiểu sơ suy nghĩ của Bảo Nhi, đi ra ngoài tìm trưởng thôn. Mới vừa đi một đoạn thì thấy trưởng thôn dẫn theo một đám người đi tới.
"Trưởng thôn, Tử Hiên đang chuẩn bị đi tìm ngài đây!" Tuy rằng nhận ra được không khí có cái gì đó không đúng, Nhạc Mặc vẫn lễ phép chấp tay thi lễ.
"Lão Nhị, chuyện người trong thôn ngươi hẵn đã biết, nhi tử nhà Nhị Cẩu Tử mới vừa không còn, hiện tại lại là Trụ Tử nhà ca ca ngươi, kế tiếp cũng không biết đến nhà ai." Tay lão đầu tử cầm quải trượng nổi lên gân xanh, giọng nói lạnh lùng.
Nhạc Mặc không có lên tiếng, chờ câu nói tiếp theo.
"Lúc trước nghe nói nàng dâu nhà ngươi thân mang tà khí, ta còn không tin. Nhưng, chuyện xảy ra liên tiếp, ta không thể không tin! Tà khí kia một ngày chưa trừ diệt, toàn thôn chúng ta sẽ không được sống yên ổn!" Lão đầu tử cất cao giọng nói, từng chữ mang theo lệ khí.
Vẻ mặt Nhạc Mặc bình tĩnh, nhưng trong mắt phượng đã mang theo chút lạnh lùng, "Vậy trưởng thôn định diệt trừ thế nào?" Giọng nói lạnh lùng, người nghe cũng không tự chủ tránh ánh mắt thâm thúy kia ra.
"Rời khỏi Nhạc gia thôn!" Lão đầu tử liếc mắt đáp.
"Nếu không đi?" , gió thổi qua mái tóc đen dài khẽ bay lên, mày kiếm nhíu lại, không khí chung quanh có chút áp lực.
Nhạc Mặc vừa chơi đùa tóc của bé con, vừa lật một quyển tạp ký.
Loáng thoáng nghe tiếng la khóc trong thôn truyền đến.
Bảo Nhi và Nhạc Mặc liếc mắt nhìn nhau, hẳn là đứa bé nhà Nhị Cẩu Tử không còn rồi.
Lúc trời tờ mờ sáng, Nhạc Mặc bị tiếng gõ cửa đánh thức. Bảo Nhi đang ngủ say, Nhạc Mặc phủ thêm áo ngoài, nhẹ nhàng xuống giường.
"Đại ca? Có chuyện gì?"
"Nhị đệ, hiện tại cả người Trụ Tử phát sốt, đã mơ hồ, gọi thế nào cũng không tỉnh, không biết nên làm sao đây?" Nhạc Đông nôn nóng chà tay, nói chuyện đều run rẩy.
Nhạc Mặc liếc mắt nhìn màn vải, đóng cửa lại.
"Bây giờ huynh đi tìm đại phu thôn bên cạnh trước, ta đi xem Trụ Tử một chút, lúc huynh đi ngang qua nhà Trương Đại Thúc, bảo Trương Đại Thúc đánh xe bò tới." Nhạc Mặc vừa buộc vạt áo, vừa trầm tĩnh dặn dò Nhạc Đông.
"Ừ, ừ, ta sẽ đi ngay, phải đi ngay." Nhạc Đông đầu đầy mồ hôi, lảo đảo nghiêng ngã chạy đi.
Nhạc Lão Bà Tử thấy Nhạc Mặc tới, lập tức khóc lôi kéo cánh tay Nhạc Mặc, "Lão Nhị, con mau đến xem xem, đại tôn tử của ta thế nào, có phải giống như Tiểu Mã nhà Nhị Cẩu Tử hay không, sẽ, sẽ… ô ô."
Nhạc Mặc cũng không rãnh đáp lại, đi thẳng vào phòng trong, Lưu thị đang gục ở đầu giường kêu gào.
Nhạc Mặc biết một chút y lý, chẳng qua có được đều là trên sách vở, chưa từng vận dụng qua. Trán Trụ Tử rất nóng, trong miệng còn thỉnh thoảng rên rỉ, đặc điểm rất giống với phong hàn. Lập tức nghĩ tới Bảo Nhi, có lẽ, Bảo Nhi có biện pháp.
Đứng dậy ra cửa thì gặp được Nhạc Đông đang lôi kéo đại phu đi vào, đại phu bắt mạch một phen, rồi không ngừng lắc đầu.
"Đại phu, đại phu, ông phải cứu Trụ Tử nhà ta, cứu Trụ Tử, ta dập đầu lạy tạ ông, ta làm trâu làm ngựa cho ông." Lưu thị giống như là bắt được cọng cỏ cứu mạng, không ngừng quỳ trên mặt đất dập đầu, Nhạc Đông cũng vội vàng quỳ xuống.
"Không phải là ta không cứu, mà là, ta thật sự không có cách nào cứu, đứa bé này giống như đứa bé cùng thôn các ngươi kia, bệnh giống nhau á! Tối đa ta chỉ có thể kê cho ngươi một phương thuốc giải nhiệt, cái khác thật sự không có biện pháp."
Đại phu nói như vậy, Lưu thị bị dọa sợ tới mức ngất xỉu, Nhạc Lão Bà Tử kêu khóc, cũng lạc giọng. Nhạc Đông liếc mắt nhìn nhi tử trên giường, lấy đầu cụng vào tường. Đại phu cũng chỉ có thể để lại một gói thuốc giải nhiệt, lắc đầu, ra ngoài.
"Tướng công, ta còn chưa tỉnh ngủ, chàng ôm ta đi đâu vậy?" Bảo Nhi mơ mơ màng màng bị Nhạc Mặc ôm ra ngoài.
"Bảo Nhi, Trụ Tử ngã bệnh, không nhanh không được, nàng có thể giúp nó một chút không?"
"Làm sao vậy?" Bảo Nhi giật mình một cái, đầu thanh tỉnh hẳn. Không phải hôm qua đứa bé nhà Nhị Cẩu Tử mới vừa mất sao, sao hôm nay Trụ Tử lại không khỏe rồi? Chẳng lẽ là ôn dịch?
Cũng không để cho Nhạc Mặc ôm nữa, bước nhanh theo Nhạc mặc vào nhà chính.
Nhạc Lão Bà Tử mới vừa hồi hồn, dựa chân giường, hắn giọng, lau nước mắt. Lưu thị bất tỉnh ở một bên, trong sân người đã bu đầy, đều đang nghị luận. Trước sau hai đứa bé đều sắp không được, đây là tạo ác nghiệt gì chứ!
Thấy Nhạc Mặc và Bảo Nhi đi vào, đều nhường ra một con đường.
"Không thể để cho nàng ta đi vào, nàng ta vào người sẽ chết nhanh hơn!" Trần thị lập tức gào lên.
Người bên cạnh cũng có chút chẳng hiểu ra sao cả, "Ngày hôm qua Tiểu Mã nhà Nhị Cẩu Tử mới vừa không còn, hôm nay Trụ Tử lại sắp không được, trong thôn chúng ta có tà khí á! Chính là nữ nhân này! Chính là nàng ta mang tới!" Khóe mắt Trần thị âm ngoan quay về phía đám người hô.
Bảo Nhi vừa định mở miệng, Nhạc Mặc đứng lên phía trước, chỉ vào Trần thị, "Cút ra khỏi sân cho ta!"
Giọng nói trầm thấp mang theo một lực uy hiếp không nhỏ, người trong sân không tự chủ có chút kích động muốn quỳ xuống, Trần thị im bặt, co rúm lại lùi ra phía sau Nhạc Côn Bằng. Người một sân rối rít trốn ra khỏi sân.
Bảo Nhi nhìn trạng thái của Trụ Tử, hỏi Nhạc Đông đại phu nói thế nào. Trong lòng cũng ước chừng tính toán, xem ra là ôn dịch, không sai.
Lập tức bảo mở cửa sổ ra, những người khác toàn bộ đều đi ra ngoài. Bảo Nhạc Đông lấy dấm, rắc một vòng trong nhà.
"Tướng công, chàng đi ra ngoài trước đi." Bảo Nhi cắt một miếng vải từ trong cái sọt dưới giường bịt kín miệng mũi.
"Sao chàng còn chưa đi ra ngoài?" Xem lời nàng mới vừa nói đều là nói nhảm sao.
"Nàng ở đây, ta làm sao có thể đi." Đứng ở bên cạnh nàng, giúp đỡ nàng vén chăn lên.
Chủ nghĩa đại nam tử! Cũng cắt một miếng cho hắn, thấm chút dấm, đeo lên cho hắn. Bảo hắn mang toàn bộ đồ trên giường ra đất hoang đốt. Nhạc Mặc không nghi ngờ cái gì, nhất nhất làm theo.
Kiến thức cơ bản thì biết, nhưng phương diện bệnh lý thì thật sự không biết. Lại bảo Nhạc Đông đi gọi đại phu kia trở lại.
"Ông biết Bản Lam Căn hay không?"
"Oh, chưa từng nghe qua." Lão đầu kia phản ứng hơi chậm một chút.
"Vậy ông có từng nghe rễ cây gì? Có thể thanh nhiệt giải độc, đông máu tiêu sưng không?"
"Oh, có nghe là Mã Lam Căn, nhưng chưa dùng qua, không biết công hiệu gì."
"Đúng, chính là Mã Lam Căn, nhà ông có không?" Bảo Nhi thiếu chút nữa bị lão đầu kia làm cho tức chết.
"Không có, không có, chỉ từng nghe thôi." Đại phu quê mùa kia thong thả ung dung nói.
"Bảo Nhi, ta biết, ta lên núi tìm xem, rất nhanh sẽ trở lại." Nhạc Mặc cũng không trì hoãn, trực tiếp tông cửa xông ra.
Lưu thị cũng đã tỉnh lại, thấy Bảo Nhi từ trong phòng bước ra, bỗng giống như nổi điên, nhào về phía Bảo Nhi. Nhạc Đông vội vàng ôm lấy người, kéo qua một bên.
"Ngươi nổi điên cái gì! Người ta tới cứu nhi tử của ngươi đó!" Nhạc Lão Bà Tử trực tiếp quăng cho Lưu thị một cái tát. Mắt Lưu thị choáng váng, hé mở miệng muốn nói cái gì. Lúc này Nhạc Mặc cũng mang theo thuốc trở lại, Nhạc Lão Bà Tử nhận lấy thuốc liền bắt đầu sắc.
Hiện tại Bảo Nhi cũng không cần biết, thuốc này có phải sắc trực tiếp hay không, dù sao không có biện pháp nào khác rồi.
Thuốc sắc xong, Nhạc Mặc trực tiếp bưng đi vào, Bảo Nhi nhận lấy thuốc, vừa cau mày, vừa tỉ mỉ thổi, đút từng muỗng từng muỗng.
Nhạc Mặc lẳng lặng nhìn, ánh mặt trời từ cửa sổ rọi vào, chiếu lên chân mày, mi mắt của nàng. Bộ dạng chuyên chú kia, hắn rất ít khi nhìn thấy. Nữ nhân này có phong hoa (phong nhã tài hoa) vô tận, chẳng qua ở trước mặt hắn, luôn biểu hiện dáng vẻ của tiểu nữ nhi, thời thời khắc khắc cần hắn quan tâm chăm sóc. Không phải không xa rời hắn được, mà là quen lệ thuộc vào hắn. Nhưng hắn cũng yêu thương cưng chiều nàng, mỗi thời mỗi khắc.
Ôn dịch một khi bùng phát lên, sẽ rất nhanh lan tràn ra. Nếu thế thì, không có cách nào khống chế rồi. Bảo Nhi cũng không đoái hoài tới ăn cơm, bảo mỗi người trong nhà đều uống một chén thuốc.
Nhạc Mặc cũng hiểu sơ suy nghĩ của Bảo Nhi, đi ra ngoài tìm trưởng thôn. Mới vừa đi một đoạn thì thấy trưởng thôn dẫn theo một đám người đi tới.
"Trưởng thôn, Tử Hiên đang chuẩn bị đi tìm ngài đây!" Tuy rằng nhận ra được không khí có cái gì đó không đúng, Nhạc Mặc vẫn lễ phép chấp tay thi lễ.
"Lão Nhị, chuyện người trong thôn ngươi hẵn đã biết, nhi tử nhà Nhị Cẩu Tử mới vừa không còn, hiện tại lại là Trụ Tử nhà ca ca ngươi, kế tiếp cũng không biết đến nhà ai." Tay lão đầu tử cầm quải trượng nổi lên gân xanh, giọng nói lạnh lùng.
Nhạc Mặc không có lên tiếng, chờ câu nói tiếp theo.
"Lúc trước nghe nói nàng dâu nhà ngươi thân mang tà khí, ta còn không tin. Nhưng, chuyện xảy ra liên tiếp, ta không thể không tin! Tà khí kia một ngày chưa trừ diệt, toàn thôn chúng ta sẽ không được sống yên ổn!" Lão đầu tử cất cao giọng nói, từng chữ mang theo lệ khí.
Vẻ mặt Nhạc Mặc bình tĩnh, nhưng trong mắt phượng đã mang theo chút lạnh lùng, "Vậy trưởng thôn định diệt trừ thế nào?" Giọng nói lạnh lùng, người nghe cũng không tự chủ tránh ánh mắt thâm thúy kia ra.
"Rời khỏi Nhạc gia thôn!" Lão đầu tử liếc mắt đáp.
"Nếu không đi?" , gió thổi qua mái tóc đen dài khẽ bay lên, mày kiếm nhíu lại, không khí chung quanh có chút áp lực.
/201
|