"Tiểu thư, " Tiểu Đào co ro đứng nghiêm một bên, nhẹ giọng hô.
Ngô Yên Nhiên giống như không nghe thấy, vẫn tỉ mỉ sửa chữa như cũ, cho đến khi mười đầu ngón tay kia đều sửa xong, để lên trước mắt nhìn một chút. Không nhanh không chậm hỏi, "Tình hình thế nào."
"Tiểu thư, cửa hàng Trần gia cùng cửa hàng Vu gia đều tìm Phượng Y Các, muốn…muốn dựa vào Phượng Y Các…" giọng nói càng ngày càng nhỏ.
Trên gương mặt âm trầm của Ngô Yên Nhiên hơi run lên, hàng mi che giấu đè ác độc nồng đậm xuống. Vốn đang dựa vào Cẩm Y Phường, hiện tại cả đám đều chạy đến Phượng Y Các, ha ha, Phượng Y Các có thể che chở cho các ngươi được không? Khuôn mặt có chút vặn vẹo treo một nụ cười âm hiểm, làm cho người ta không rét mà run.
Cửa hàng Trần gia và Vu gia đều ở phố Hoa Thanh, cách nhau không quá xa. Mặt tiền cửa hàng cũng gần giống Phượng Y Các, nghe nói trước kia vải vóc phối hợp đều là dựa vào Cẩm Y Phường. Nghĩ đến Ngô Yên Nhiên, Bảo Nhi lại nhất thời không tìm được một từ ngữ thích hợp để hình dung. Nữ nhân kia nhìn rất dịu dàng, nhưng trong mắt thỉnh thoảng hơi lộ ra tinh quang làm cho người ta khó có thể xem nhẹ. Bắt đầu từ lần gặp mặt thứ hai, Bảo Nhi cũng đã có mâu thuẫn với nàng ta, ở bên cạnh nàng ta, không hiểu sao có chút không thoải mái.
Nghĩ tới nàng ta vẫn kiên trì lâu như vậy, muốn thông qua mình đến gần Nhạc Mặc, không khỏi cảm thấy buồn cười. Nữ nhân nào sẽ ngu đến mức đưa trượng phu mình ra cùng hưởng với nữ nhân khác?
Tổng thể cửa hàng hai nhà Bảo Nhi rất là hài lòng, yêu cầu liên quan, Bảo Nhi cũng đã thảo luận xong với hai chủ cửa hàng. Nguồn vải vóc phải do Phượng Y Các toàn quyền xử lý, Phượng Y Các sẽ cung cấp cho mỗi cửa hàng một tóp kiểu quần áo, đơn đặt hàng cụ thể cần chính bọn họ tìm tú công hoàn thành. Khoản mục mỗi ngày nhất định phải đưa đến Phượng Y Các thẩm tra, Phượng Y Các từ trong thu vào lấy ra ba phần lợi nhuận.
Vì đạt được hiệu ứng mắc xích, cửa hàng hai nhà nhất định phải sửa chữa, bố trí bên trong phải giống như đúc Phượng Y Các, tránh cho trong lòng khách hàng sinh ra khác biệt.
Bảng tên cửa hàng cần là chiêu bài Phượng Y Các, phía dưới cho phép kèm theo tên phụ nhỏ, mang theo danh hiệu nhà mình. Phượng Y Các sẽ định kỳ cho người tới kiểm tra, bao gồm phương diện đào tạo nhân viên.
Như vậy xem ra, cửa hàng hai nhà này tương đương với công ty con của Phượng Y Các, mặc dù có quyền quản lý của mình, nhưng phải ở dưới sự khống chế của Phượng Y Các.
Tiểu Khang Tử thu về bản hiệp nghị đã ký của hai cửa hàng, chủ hai cửa hàng kia vui vẻ cười toe toét, mỗi người đều nói cảm tạ. Vì có thể để cho bước thứ hai kế hoạch tiến triển càng nhanh chóng hơn một chút, Bảo Nhi trực tiếp để cho Tiểu Khang Tử dẫn hai chủ cửa hàng kia đi đến chỗ cửa hàng mộc của Nhị Ngưu.
Nếu không phải chuyện Đào Sơn Thôn, có lẽ Bảo Nhi không đi bước này nhanh như vậy. Phượng Y Các mới vừa bước vào quỹ đạo, lại gióng trống khua chiêng bắt đầu tiến hành kinh doanh thương hiệu lớn như vậy, hơi có vẻ vượt sức. Thế nhưng, cũng không thể không đi. Khi thấy người dân lang thang áo rách quần manh ăn xin đầy đường, bụng ăn không no thì nàng làm sao còn có thể bình tĩnh.
Đời trước nàng không phải là người thiện lương bao nhiêu, thậm chí nhiều khi làm cho người ta có cảm giác rất là lãnh khốc, nói là động vật máu lạnh tuyệt đối không phải là quá. Nhưng đời này, nàng không muốn sống như vậy nữa, vách ngăn cứng rắn trong tim, không biết đã sụp đổ từ lúc nào rồi.
Nàng đã có năng lực làm được kia, tại sao không làm, có năng lực giúp đỡ bọn họ, tại sao nàng không giúp? Mặc dù nàng không phải Quan Thế Âm Bồ Tát, nhưng nàng là một người có tâm, không chỉ có thể thấy thói đời thê lương, còn có thể thấy sinh mạng cơ hàn nằm ở nơi xó xỉnh giá lạnh, bọn họ cần nàng ra tay trợ giúp.
"Cho xin ít tiền đi…" , Bảo Nhi đang nghĩ nhập thần, liền bị lắc tỉnh, cúi đầu nhìn xuống, lập tức tinh thần tỉnh táo. Tên lừa đảo gương mặt tươi cười, mang theo má lúm đồng tiền kia lại xuất hiện!
Bảo Nhi rất muốn nổi giận, cái tên ngày đó giả bộ giống y như thật, bây giờ còn dám đến xin tiền nàng, ai biết hắn có phải giả bộ nghèo hay không! Cũng không kiêng dè, túm cái tay kia kéo người vào trong hẻm nhỏ bên cạnh.
Lừa gạt, cái từ này đối với Bảo Nhi mà nói, có chút rung động. Đời trước còn không phải là bị người lừa, bị lừa rất thảm rất thảm, bây giờ lại có thêm một tên vô lại, lại lừa nàng. Bà nó, hôm nay không phát tiết ra, buổi tối ngủ cũng đừng nghĩ ngủ.
Tên ăn xin kia cũng không phản kháng, ngoan ngoãn đi theo Bảo Nhi, dường như tâm tình vẫn rất tốt.
Bảo Nhi dồn người đến một chỗ góc tường, vừa vặn tránh được người đi hai bên đường. Tuy nói chiều cao Bảo Nhi không ra gì, nhưng khí thế kia thì không thể bỏ qua.
"Ha ha, ngươi muốn cưỡng bức ta sao?" , tên ăn xin kia nhếch lông mày, cúi đầu nhìn người gần trong gang tấc.
Giống như chậu nước lạnh đổ ập xuống, dập tắt toàn bộ lửa giận của Bảo Nhi. Bảo Nhi cúi đầu nhìn khoảng cách của hai người một cái, hình như thật sự có chút giống mùi vị kia, vội lùi ra hai bước. Chống nạnh, trừng mắt nhìn người đang cười cợt nhả kia.
"Ta đói…" tên ăn xin kia lập tức bày ra khuôn mặt vô tội uất ức, bước nhanh tới kéo tay áo của Bảo Nhi.
Nhìn bộ dạng đáng thương kia, Bảo Nhi có chút mềm lòng.
"Ta rất đói…" mỗ ăn xin lại lập lại một lần, ánh mắt vô tội lóe sáng lên. Làm sao Bảo Nhi còn có thể nhẫn tâm? Lừa gạt thì lừa gạt, không phải chỉ là một bữa cơm thôi sao, dời bước ra khỏi đầu hẻm.
"Ngươi có thể tự đi hay không, đừng kéo quần áo của ta, " Bảo Nhi liếc hắn một cái, kéo tay áo trở về. Không bao lâu sau tên ăn xin kia lại kéo lại, lặp lại mấy lần Bảo Nhi cũng lười quản hắn. Thật là không còn cách nào khác.
Hai người vừa vào quán ăn nhỏ kia, bên trong lập tức kinh ngạc đến ngây người, có vài người đang nhét thức ăn vào trong miệng, chiếc đũa cứ đặt ở khóe miệng quên thu hồi lại, có người chiếc đũa còn dừng ở trên đĩa thức ăn, gắp được nữa thức ăn.
Một người kiều mỵ, quần áo gọn gàng, sáng như phỉ ngọc; một người khác quần áo lam lũ, tóc tai rối bù bẩn thỉu. Cái này tương phản quá lớn thì phải!
Hơn nữa cái người bẩn thỉu đó còn lôi kéo ống tay áo của cô nương kia, hai người này có quan hệ thế nào?
Bảo Nhi trực tiếp bỏ qua những ánh mắt kia, kéo người tới một gian phòng nhỏ. Trước tiên bảo tiểu nhị bưng một chậu nước lên.
Tên ăn xin kia vẫn lôi kéo tay áo Bảo Nhi như cũ, ngồi ở bên cạnh Bảo Nhi.
"Người anh em, ngươi có thể ngồi xa ra một chút hay không, ta không chạy được!" , Bảo Nhi có chút mệt mỏi úp sấp trên bàn, nhìn chằm chằm hai con ngươi đen nhánh kia nói.
Tên ăn xin kia không chút cử động, lộ hai lúm đồng tiền nhỏ động lòng người ra, cũng úp sấp trên bàn. Nhìn gương mặt bụi bặm kia nhích tới gần, Bảo Nhi xoay đầu sang một bên. Không còn tí sức lực nào nói với hắn, bất kể nàng nói gì, đều giống như một quyền đánh vào trong bông vải, không chiếm được bất kỳ đáp lại nào. Cho dù có đáp lại, cũng cách xa vấn đề vạn dặm, không thể không bội phục, cái tư duy này, thật là hành động phát tán tùy ý!
Một tiểu nhị bưng tới nước, một người khác bưng thức ăn lên. Tên ăn xin kia muốn thò tay bốc, lập tức bị Bảo Nhi đập thụt lại.
Tên ăn xin không vui cúi mặt, tiểu nhị bưng thức ăn bên cạnh khinh bỉ liếc mắt nhìn, lui xuống.
"Trước tiên rửa sạch mặt với tay, nếu không không cho ăn!" , hiện tại Bảo Nhi nghiêm chỉnh giống như một gia trưởng răn dạy con cháu, nghiêm nghị nhếch mày.
"Ngươi rửa cho ta…" , có chút ai oán nhìn Bảo Nhi, con ngươi đen nhánh giống như chứa một tầng hơi nước.
Lại giả bộ đáng thương, Bảo Nhi vô lực gãi gãi đầu, "Ngươi đã bao lớn, còn để cho người khác rửa cho ngươi!"
Con ngươi đen nhánh kia lập tức tràn đầy hơi nước, giống như ngay sau đó có thể nặn ra nước, Bảo Nhi thật đau đầu!
"Được rồi, được rồi! Ta rửa cho ngươi, " trời ơi, ta đã tạo nghiệt gì mà gặp phải quái thai này.
Cầm khăn lông thấm ướt bên cạnh lên, một tay ấn đầu hắn, một tay lau mặt cho hắn. Khi khăn lông dời đi, Bảo Nhi ngốc trệ trong nháy mắt, rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh.
Mắt phượng, lỗ mũi cao thẳng, cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng, làn da trắng muốt, vô cùng mịn màng tương tự như Nhạc Mặc. Yêu nghiệt hơn chính là còn cười tà mị với nàng một cái, lộ ra hai cái răng khểnh, cộng thêm hai má lúm đồng tiền nhàn nhạt kia.
Da dẻ một tên ăn xin có thể tốt như vậy? Mỗi ngày bụng ăn không no bộ dạng còn có thể non nớt như vậy? Choáng nha, ai tin chứ!
Có chút tức giận ném khăn lông lên gương mặt như trẻ con kia, gác chân lên ngồi đối diện hắn. Không thể không bội phục công lực của hắn, đối mặt với gương mặt này, Bảo Nhi lại không phát cáu nổi.
"Nói đi, tại sao gạt ta." Bảo Nhi thẳng tắp nhìn hắn, không buông tha một chút vẻ mặt của hắn.
Tên ăn xin cười cười, kéo khăn xuống lau lau tay, thuận tay ném vào chậu nước kia. Không đáp lời, cầm đũa lên, gắp thức ăn, còn thoải mái nhàn nhã tự rót cho mình ly nước.
Nếm thử một miếng, hơi nhíu mày một cái, đẩy sang bên cạnh, lại bắt đầu nếm đĩa thứ hai. Cuối cùng tất cả các đĩa đều bị đẩy sang một bên, chỉ giữ lại một đĩa đậu phộng.
Bảo Nhi than thở! Ăn xin mà còn kén chọn, mẹ nó, đây mà là ăn bữa nay lo bữa mai sao? Ai tin hả? Mình bị đùa bỡn hoa lệ như vậy.
Lười phải so đo với hắn, đứng dậy đi ra ngoài, tên ăn xin ném chiếc đũa xuống, gần như cùng lúc đi ra ngoài với Bảo Nhi. Tiểu nhị vội đuổi theo hai người muốn đi ra ngoài, giọng nói vẫn còn hiền hòa:"Tiểu thư, còn chưa có trả tiền!"
Tiểu nhị cũng không ngốc, nhìn ăn mặc thế này, nhất định là nhân vật có tiền, có thể thiếu bạc bọn họ sao? Đương nhiên không thể!
Bảo Nhi ném cho tiểu nhị kia một thỏi bạc, xoải bước lớn rời đi. Tên ăn xin kia có thể nói là như thần tiên vậy, nhắm mắt theo đuôi, một tấc cũng không rời!
"Ngươi còn muốn như thế nào nữa! Ngươi đừng đi theo ta!" , có thể không tức sao? Tên lường gạt! Bảo Nhi giận dữ hét. Người trên đường phố đều nhìn lại, tên ăn xin cười tí tửng lại sáp vào.
Bây giờ hoàn toàn không còn tâm tư lo lắng vấn đề mất mặt hay không mất mặt, phải nghĩ cách vứt bỏ cao bôi da chó này mới được!
Bảo Nhi mặc kệ hắn dây dưa, quay đầu bỏ chạy, chết tiệt, hiện tại cũng không thể chạy về Phượng Y Các, ngộ nhỡ hắn biết được chỗ, còn không ngày ngày tới dây dưa à!
Tên ăn xin cười nhạt bước đi thong thả theo phía sau, Bảo Nhi thở phào nhẹ nhõm, quẹo vào đường nhỏ bên cạnh, tiếp tục chạy.
Tên ăn xin nhìn thời cơ chính muồi, dời bước lao đi, vừa tới một chỗ khúc quanh, liền bị hai người áo đen ngăn lại. Mắt phượng chau lại xẹt qua vẻ ngưng trọng, Đào Hoa Trấn còn có cao thủ như thế, thật là khiến người bất ngờ nhỉ!
Nếu cố đối đầu, hắn không thể bảo đảm có thể nhanh chóng vứt bỏ hai người này, nhưng mà, không thử một lần, cuối cùng không thể thuyết phục mình.
Không khí chung quanh từ từ ngưng tụ, gom lại tất cả tinh lực nhanh chóng nhằm về phía giữa hai người kia. Hai người áo đen lập tức cảnh giác, vút lên lui về phía sau hai bước, đáp trả ngưng tụ lại chưởng lực công kích sang hai bên. Một phen giao chiến, hai bên đều không chiếm được tiện nghi gì.
Ngô Yên Nhiên giống như không nghe thấy, vẫn tỉ mỉ sửa chữa như cũ, cho đến khi mười đầu ngón tay kia đều sửa xong, để lên trước mắt nhìn một chút. Không nhanh không chậm hỏi, "Tình hình thế nào."
"Tiểu thư, cửa hàng Trần gia cùng cửa hàng Vu gia đều tìm Phượng Y Các, muốn…muốn dựa vào Phượng Y Các…" giọng nói càng ngày càng nhỏ.
Trên gương mặt âm trầm của Ngô Yên Nhiên hơi run lên, hàng mi che giấu đè ác độc nồng đậm xuống. Vốn đang dựa vào Cẩm Y Phường, hiện tại cả đám đều chạy đến Phượng Y Các, ha ha, Phượng Y Các có thể che chở cho các ngươi được không? Khuôn mặt có chút vặn vẹo treo một nụ cười âm hiểm, làm cho người ta không rét mà run.
Cửa hàng Trần gia và Vu gia đều ở phố Hoa Thanh, cách nhau không quá xa. Mặt tiền cửa hàng cũng gần giống Phượng Y Các, nghe nói trước kia vải vóc phối hợp đều là dựa vào Cẩm Y Phường. Nghĩ đến Ngô Yên Nhiên, Bảo Nhi lại nhất thời không tìm được một từ ngữ thích hợp để hình dung. Nữ nhân kia nhìn rất dịu dàng, nhưng trong mắt thỉnh thoảng hơi lộ ra tinh quang làm cho người ta khó có thể xem nhẹ. Bắt đầu từ lần gặp mặt thứ hai, Bảo Nhi cũng đã có mâu thuẫn với nàng ta, ở bên cạnh nàng ta, không hiểu sao có chút không thoải mái.
Nghĩ tới nàng ta vẫn kiên trì lâu như vậy, muốn thông qua mình đến gần Nhạc Mặc, không khỏi cảm thấy buồn cười. Nữ nhân nào sẽ ngu đến mức đưa trượng phu mình ra cùng hưởng với nữ nhân khác?
Tổng thể cửa hàng hai nhà Bảo Nhi rất là hài lòng, yêu cầu liên quan, Bảo Nhi cũng đã thảo luận xong với hai chủ cửa hàng. Nguồn vải vóc phải do Phượng Y Các toàn quyền xử lý, Phượng Y Các sẽ cung cấp cho mỗi cửa hàng một tóp kiểu quần áo, đơn đặt hàng cụ thể cần chính bọn họ tìm tú công hoàn thành. Khoản mục mỗi ngày nhất định phải đưa đến Phượng Y Các thẩm tra, Phượng Y Các từ trong thu vào lấy ra ba phần lợi nhuận.
Vì đạt được hiệu ứng mắc xích, cửa hàng hai nhà nhất định phải sửa chữa, bố trí bên trong phải giống như đúc Phượng Y Các, tránh cho trong lòng khách hàng sinh ra khác biệt.
Bảng tên cửa hàng cần là chiêu bài Phượng Y Các, phía dưới cho phép kèm theo tên phụ nhỏ, mang theo danh hiệu nhà mình. Phượng Y Các sẽ định kỳ cho người tới kiểm tra, bao gồm phương diện đào tạo nhân viên.
Như vậy xem ra, cửa hàng hai nhà này tương đương với công ty con của Phượng Y Các, mặc dù có quyền quản lý của mình, nhưng phải ở dưới sự khống chế của Phượng Y Các.
Tiểu Khang Tử thu về bản hiệp nghị đã ký của hai cửa hàng, chủ hai cửa hàng kia vui vẻ cười toe toét, mỗi người đều nói cảm tạ. Vì có thể để cho bước thứ hai kế hoạch tiến triển càng nhanh chóng hơn một chút, Bảo Nhi trực tiếp để cho Tiểu Khang Tử dẫn hai chủ cửa hàng kia đi đến chỗ cửa hàng mộc của Nhị Ngưu.
Nếu không phải chuyện Đào Sơn Thôn, có lẽ Bảo Nhi không đi bước này nhanh như vậy. Phượng Y Các mới vừa bước vào quỹ đạo, lại gióng trống khua chiêng bắt đầu tiến hành kinh doanh thương hiệu lớn như vậy, hơi có vẻ vượt sức. Thế nhưng, cũng không thể không đi. Khi thấy người dân lang thang áo rách quần manh ăn xin đầy đường, bụng ăn không no thì nàng làm sao còn có thể bình tĩnh.
Đời trước nàng không phải là người thiện lương bao nhiêu, thậm chí nhiều khi làm cho người ta có cảm giác rất là lãnh khốc, nói là động vật máu lạnh tuyệt đối không phải là quá. Nhưng đời này, nàng không muốn sống như vậy nữa, vách ngăn cứng rắn trong tim, không biết đã sụp đổ từ lúc nào rồi.
Nàng đã có năng lực làm được kia, tại sao không làm, có năng lực giúp đỡ bọn họ, tại sao nàng không giúp? Mặc dù nàng không phải Quan Thế Âm Bồ Tát, nhưng nàng là một người có tâm, không chỉ có thể thấy thói đời thê lương, còn có thể thấy sinh mạng cơ hàn nằm ở nơi xó xỉnh giá lạnh, bọn họ cần nàng ra tay trợ giúp.
"Cho xin ít tiền đi…" , Bảo Nhi đang nghĩ nhập thần, liền bị lắc tỉnh, cúi đầu nhìn xuống, lập tức tinh thần tỉnh táo. Tên lừa đảo gương mặt tươi cười, mang theo má lúm đồng tiền kia lại xuất hiện!
Bảo Nhi rất muốn nổi giận, cái tên ngày đó giả bộ giống y như thật, bây giờ còn dám đến xin tiền nàng, ai biết hắn có phải giả bộ nghèo hay không! Cũng không kiêng dè, túm cái tay kia kéo người vào trong hẻm nhỏ bên cạnh.
Lừa gạt, cái từ này đối với Bảo Nhi mà nói, có chút rung động. Đời trước còn không phải là bị người lừa, bị lừa rất thảm rất thảm, bây giờ lại có thêm một tên vô lại, lại lừa nàng. Bà nó, hôm nay không phát tiết ra, buổi tối ngủ cũng đừng nghĩ ngủ.
Tên ăn xin kia cũng không phản kháng, ngoan ngoãn đi theo Bảo Nhi, dường như tâm tình vẫn rất tốt.
Bảo Nhi dồn người đến một chỗ góc tường, vừa vặn tránh được người đi hai bên đường. Tuy nói chiều cao Bảo Nhi không ra gì, nhưng khí thế kia thì không thể bỏ qua.
"Ha ha, ngươi muốn cưỡng bức ta sao?" , tên ăn xin kia nhếch lông mày, cúi đầu nhìn người gần trong gang tấc.
Giống như chậu nước lạnh đổ ập xuống, dập tắt toàn bộ lửa giận của Bảo Nhi. Bảo Nhi cúi đầu nhìn khoảng cách của hai người một cái, hình như thật sự có chút giống mùi vị kia, vội lùi ra hai bước. Chống nạnh, trừng mắt nhìn người đang cười cợt nhả kia.
"Ta đói…" tên ăn xin kia lập tức bày ra khuôn mặt vô tội uất ức, bước nhanh tới kéo tay áo của Bảo Nhi.
Nhìn bộ dạng đáng thương kia, Bảo Nhi có chút mềm lòng.
"Ta rất đói…" mỗ ăn xin lại lập lại một lần, ánh mắt vô tội lóe sáng lên. Làm sao Bảo Nhi còn có thể nhẫn tâm? Lừa gạt thì lừa gạt, không phải chỉ là một bữa cơm thôi sao, dời bước ra khỏi đầu hẻm.
"Ngươi có thể tự đi hay không, đừng kéo quần áo của ta, " Bảo Nhi liếc hắn một cái, kéo tay áo trở về. Không bao lâu sau tên ăn xin kia lại kéo lại, lặp lại mấy lần Bảo Nhi cũng lười quản hắn. Thật là không còn cách nào khác.
Hai người vừa vào quán ăn nhỏ kia, bên trong lập tức kinh ngạc đến ngây người, có vài người đang nhét thức ăn vào trong miệng, chiếc đũa cứ đặt ở khóe miệng quên thu hồi lại, có người chiếc đũa còn dừng ở trên đĩa thức ăn, gắp được nữa thức ăn.
Một người kiều mỵ, quần áo gọn gàng, sáng như phỉ ngọc; một người khác quần áo lam lũ, tóc tai rối bù bẩn thỉu. Cái này tương phản quá lớn thì phải!
Hơn nữa cái người bẩn thỉu đó còn lôi kéo ống tay áo của cô nương kia, hai người này có quan hệ thế nào?
Bảo Nhi trực tiếp bỏ qua những ánh mắt kia, kéo người tới một gian phòng nhỏ. Trước tiên bảo tiểu nhị bưng một chậu nước lên.
Tên ăn xin kia vẫn lôi kéo tay áo Bảo Nhi như cũ, ngồi ở bên cạnh Bảo Nhi.
"Người anh em, ngươi có thể ngồi xa ra một chút hay không, ta không chạy được!" , Bảo Nhi có chút mệt mỏi úp sấp trên bàn, nhìn chằm chằm hai con ngươi đen nhánh kia nói.
Tên ăn xin kia không chút cử động, lộ hai lúm đồng tiền nhỏ động lòng người ra, cũng úp sấp trên bàn. Nhìn gương mặt bụi bặm kia nhích tới gần, Bảo Nhi xoay đầu sang một bên. Không còn tí sức lực nào nói với hắn, bất kể nàng nói gì, đều giống như một quyền đánh vào trong bông vải, không chiếm được bất kỳ đáp lại nào. Cho dù có đáp lại, cũng cách xa vấn đề vạn dặm, không thể không bội phục, cái tư duy này, thật là hành động phát tán tùy ý!
Một tiểu nhị bưng tới nước, một người khác bưng thức ăn lên. Tên ăn xin kia muốn thò tay bốc, lập tức bị Bảo Nhi đập thụt lại.
Tên ăn xin không vui cúi mặt, tiểu nhị bưng thức ăn bên cạnh khinh bỉ liếc mắt nhìn, lui xuống.
"Trước tiên rửa sạch mặt với tay, nếu không không cho ăn!" , hiện tại Bảo Nhi nghiêm chỉnh giống như một gia trưởng răn dạy con cháu, nghiêm nghị nhếch mày.
"Ngươi rửa cho ta…" , có chút ai oán nhìn Bảo Nhi, con ngươi đen nhánh giống như chứa một tầng hơi nước.
Lại giả bộ đáng thương, Bảo Nhi vô lực gãi gãi đầu, "Ngươi đã bao lớn, còn để cho người khác rửa cho ngươi!"
Con ngươi đen nhánh kia lập tức tràn đầy hơi nước, giống như ngay sau đó có thể nặn ra nước, Bảo Nhi thật đau đầu!
"Được rồi, được rồi! Ta rửa cho ngươi, " trời ơi, ta đã tạo nghiệt gì mà gặp phải quái thai này.
Cầm khăn lông thấm ướt bên cạnh lên, một tay ấn đầu hắn, một tay lau mặt cho hắn. Khi khăn lông dời đi, Bảo Nhi ngốc trệ trong nháy mắt, rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh.
Mắt phượng, lỗ mũi cao thẳng, cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng, làn da trắng muốt, vô cùng mịn màng tương tự như Nhạc Mặc. Yêu nghiệt hơn chính là còn cười tà mị với nàng một cái, lộ ra hai cái răng khểnh, cộng thêm hai má lúm đồng tiền nhàn nhạt kia.
Da dẻ một tên ăn xin có thể tốt như vậy? Mỗi ngày bụng ăn không no bộ dạng còn có thể non nớt như vậy? Choáng nha, ai tin chứ!
Có chút tức giận ném khăn lông lên gương mặt như trẻ con kia, gác chân lên ngồi đối diện hắn. Không thể không bội phục công lực của hắn, đối mặt với gương mặt này, Bảo Nhi lại không phát cáu nổi.
"Nói đi, tại sao gạt ta." Bảo Nhi thẳng tắp nhìn hắn, không buông tha một chút vẻ mặt của hắn.
Tên ăn xin cười cười, kéo khăn xuống lau lau tay, thuận tay ném vào chậu nước kia. Không đáp lời, cầm đũa lên, gắp thức ăn, còn thoải mái nhàn nhã tự rót cho mình ly nước.
Nếm thử một miếng, hơi nhíu mày một cái, đẩy sang bên cạnh, lại bắt đầu nếm đĩa thứ hai. Cuối cùng tất cả các đĩa đều bị đẩy sang một bên, chỉ giữ lại một đĩa đậu phộng.
Bảo Nhi than thở! Ăn xin mà còn kén chọn, mẹ nó, đây mà là ăn bữa nay lo bữa mai sao? Ai tin hả? Mình bị đùa bỡn hoa lệ như vậy.
Lười phải so đo với hắn, đứng dậy đi ra ngoài, tên ăn xin ném chiếc đũa xuống, gần như cùng lúc đi ra ngoài với Bảo Nhi. Tiểu nhị vội đuổi theo hai người muốn đi ra ngoài, giọng nói vẫn còn hiền hòa:"Tiểu thư, còn chưa có trả tiền!"
Tiểu nhị cũng không ngốc, nhìn ăn mặc thế này, nhất định là nhân vật có tiền, có thể thiếu bạc bọn họ sao? Đương nhiên không thể!
Bảo Nhi ném cho tiểu nhị kia một thỏi bạc, xoải bước lớn rời đi. Tên ăn xin kia có thể nói là như thần tiên vậy, nhắm mắt theo đuôi, một tấc cũng không rời!
"Ngươi còn muốn như thế nào nữa! Ngươi đừng đi theo ta!" , có thể không tức sao? Tên lường gạt! Bảo Nhi giận dữ hét. Người trên đường phố đều nhìn lại, tên ăn xin cười tí tửng lại sáp vào.
Bây giờ hoàn toàn không còn tâm tư lo lắng vấn đề mất mặt hay không mất mặt, phải nghĩ cách vứt bỏ cao bôi da chó này mới được!
Bảo Nhi mặc kệ hắn dây dưa, quay đầu bỏ chạy, chết tiệt, hiện tại cũng không thể chạy về Phượng Y Các, ngộ nhỡ hắn biết được chỗ, còn không ngày ngày tới dây dưa à!
Tên ăn xin cười nhạt bước đi thong thả theo phía sau, Bảo Nhi thở phào nhẹ nhõm, quẹo vào đường nhỏ bên cạnh, tiếp tục chạy.
Tên ăn xin nhìn thời cơ chính muồi, dời bước lao đi, vừa tới một chỗ khúc quanh, liền bị hai người áo đen ngăn lại. Mắt phượng chau lại xẹt qua vẻ ngưng trọng, Đào Hoa Trấn còn có cao thủ như thế, thật là khiến người bất ngờ nhỉ!
Nếu cố đối đầu, hắn không thể bảo đảm có thể nhanh chóng vứt bỏ hai người này, nhưng mà, không thử một lần, cuối cùng không thể thuyết phục mình.
Không khí chung quanh từ từ ngưng tụ, gom lại tất cả tinh lực nhanh chóng nhằm về phía giữa hai người kia. Hai người áo đen lập tức cảnh giác, vút lên lui về phía sau hai bước, đáp trả ngưng tụ lại chưởng lực công kích sang hai bên. Một phen giao chiến, hai bên đều không chiếm được tiện nghi gì.
/201
|