Một thủy tạ hành lang gấp khúc thật to, dựng đứng trên hồ nước trăm mẫu kia, che khuất giữa dãy núi trùng điệp. Cuối hành lang uốn khúc là lầu các san sát, lộ ra vẻ xa hoa giàu có. Ai có thể nghĩ tới, bên trong một cửa hàng dựa núi nhỏ tầm thường, sẽ có một thế giới như vậy? Quả thật là có thể phát sáng làm mù mắt người phàm ta đây.
Bảo Nhi rất nhanh thu lại vẻ kinh ngạc, đối với nàng mà nói, cảnh tượng như vậy, cũng không phải là ngoài dự liệu. Song trái lại khiến nàng xác định một sự kiện, Nhạc Mặc này, tiền tuyệt đối không ít!
Bảo Nhi rất hứng thú nhìn Nhạc Mặc một cái, Nhạc Mặc vuốt vuốt cái đầu kia, nhếch môi cười, ôm người đi về phía thủy các kia.
Leo lên một lầu các, toàn cảnh phố Thanh Lâm thu hết vào mắt, bởi vì có dãy núi che chắn, bên ngoài hoàn toàn không phát hiện được nơi này. Lúc này Bảo Nhi mới phát hiện thì ra là hồ nước cũng không phải nước đọng, mà là một nhánh thượng du của hồ Hoa Đào. Nước trong khe núi chảy ra, vừa đúng hội tụ vào trong hồ, theo vách núi ngoài tường chảy vào hồ Hoa Đào. Không trách được nước trong hồ này không có kết băng, thì ra là như vậy!
Trên giá sách phòng ngoài gác xép bày đầy sách, trên bàn sách bản thảo công văn xếp thật dày, hẳn là một vài sổ sách. Phòng trong có một giường gỗ đơn giản, phía trên chăn gối không khác gì đồ mới, không giống như bộ dạng có người ngủ.
Nhạc Mặc thấy bộ dạng nghiêm nghị của bé con kia, trong mắt phượng thoáng hiện vẻ đùa giỡn, từ phía sau trói người vào trong ngực, khẽ nhếch đuôi mắt, đầu gác lên bả vai gầy yếu kia, "Phu nhân, chăn đệm này đều là đồ mới, không bằng bây giờ chúng ta khai trương cho nó, như thế nào?"
Bên tai Bảo Nhi hơi nóng lên, đẩy ra một chút, nhưng lại không thể đẩy người ra. Nhạc Mặc càng ngày càng không đứng đắn, thật sự hết cách với hắn rồi.
Thấy gương mặt phiếm ửng đỏ nhàn nhạt kia, trong mắt mỗ nam nổi lên sương mù lơ lửng, hô hấp cũng theo đó gấp gáp lên. Cánh tay ôm bên hông kia, cũng không tự chủ tăng thêm sức lực. Bảo Nhi cảm thấy rõ phản ứng của thân thể nam nhân kia, khó chịu xê dịch một cái, vỗ mạnh bàn tay bên hông một cái.
Vỗ xong, không có phản ứng gì, chỉ là một cử động nhỏ nên ảnh hưởng không nhỏ. Màu mắt nam nhân kia trầm xuống, đầu lưỡi cũng đã liếm lên tai ngọc kia, sóng nhiệt hơi thô hổn hển, dâng lên bên sườn mặt, hun lên khuôn mặt nhỏ nhắn kia càng thêm kiều mỵ.
Bảo Nhi không dám cử động nữa, nàng biết thủ đoạn của nam nhân kia, cử động nữa khẳng định hắn sẽ thu lại không được. Hơi xoay mặt sang chỗ khác, đưa tay bấm bàn tay lớn kia. Trong mắt phượng của Nhạc Mặc lưu chuyển ánh sáng mị hoặc, đuôi mắt không tự chủ giương nhẹ, vẻ mặt ngưng lại.
Rốt cuộc bàn tay to kia cũng buông ra, Bảo Nhi thở phào nhẹ nhõm, ban ngày ban mặt, còn ở chỗ xa lạ, quá phóng đãng. Nàng có chút thiếu hụt cảm giác an toàn, không thích chỗ xa lạ.
Ai ngờ, một cái tay đã nới lỏng, cái tay kia lại không có động tĩnh. Bảo Nhi nghiêng đầu hơi tức giận liếc nam nhân kia một cái, lại thấy trong mắt phượng như nước kia chứa đầy ham muốn. Xong rồi, lúc này không trốn, sợ là không có cơ hội. Nhưng không chuyển bước được, eo đã bị cái tay kia ôm chặt. Một cái tay khác đã men theo tập kích tới bắp đùi, Bảo Nhi cảm thấy trên đùi truyền đến một trận tê dại, muốn nhúc nhích một chút cũng nhúc nhích không được.
Lửa dục trong mắt Nhạc Mặc thêu đốt, bụng dưới bành trướng khó chịu, bàn tay trắng nõn vung lên, cửa hành lang mở lớn kia khép lại thật chặt, ánh mặt trời thấu qua ô giấy mỏng, chiếu xuống mặt đất loang lổ. Trong phòng bụi mông lung và ánh sáng lẫn vào nhau, tạo nên cảm giác sương mù mênh mông.
Bàn tay linh hoạt bóc dáng người xinh đẹp kia ra từng mảng, nhìn đôi mắt chứa đầy hơi nước, đôi môi đỏ mọng mềm mại ấy, mắt phượng tà mị híp lại, môi mỏng đặt lên nơi mềm mại kia.
Hơi nóng trong lò sưởi dâng lên hun nóng toàn bộ không gian, cách sa mỏng, hai thân thể áp sát vào nhau, sóng nhiệt thân thể cùng tiếng thở gấp, sương mù nhuộm đẫm cả phòng.
Nụ hôn mãnh liệt quấn quít, khuôn mặt nhỏ nhắn kiều mị kia đã sớm đỏ lên, Nhạc Mặc thu đầu lưỡi, nới lỏng miệng, Bảo Nhi mới có cơ hội hô hấp. Hít mạnh vài hơi, vểnh đôi môi đỏ mọng mê người kia lên oán giận liếc nam nhân kia một cái. Nhạc Mặc khẽ nhếch khóe môi, lại không nhịn được hôn hai cái.
Nhìn bộ dạng dè dặt kiềm chế cực hạn của nam nhân kia, Bảo Nhi không tự chủ quay mặt, cười ra tiếng. Vẻ mặt mỗ nam lập tức buộc chặt, có chút hơi giận giữ chặt eo thon trong tay, ôm chặt vào trong ngực. Lúc này còn cười vui vẻ như vậy, là cảm thấy bản lĩnh của bản công tử không thông thạo nên không vừa mắt à?
Khóe mắt liếc thấy thảm thú trên giường nhỏ kia, môi mỏng nhếch lên một nụ cười tà mị. Nụ cười khuynh thành, quả nhiên không sai. Gương mặt tuấn tú này bá đạo cùng đường hoàng hơn thương ngày. Đây mới thật sự là hắn!
Trực giác của Bảo Nhi vừa nảy lên, một giây sau đã nằm trên mặt đất, dưới thân, đã sớm được người nào đó đặt thảm thú thật dầy. Lần này, có vẻ như rất là kích thích, mỗ nữ cũng nhếch mày lên, ôm cái cổ kia.
Bảo Nhi nghênh hợp, không thể nghi ngờ đã khơi dậy tất cả lửa dục đè nén của mỗ nam, sa mỏng rơi hết, giữa hai người không còn cách trở.
Trải qua mấy phen quấn quýt si mê, ôm lấy ngọc thể oánh nhuận kia, lẳng lặng bình phục. Khóe môi Nhạc Mặc nhếch cao, trong mắt phượng tràn đầy cưng chiều, bởi vì người nào đó vẫn còn che mặt, ngượng ngùng không muốn buông xuống.
"Bảo Nhi" , Nhạc Mặc quấn lấy tóc đen mềm mại kia, đến gần bên tai, rù rì nói.
Mỗ nữ tức giận bĩu môi, cong đầu gối lên vô tình bắt đầu tập kích. Mỗ nam vội vàng chặn chân ngọc kia lại, khóe môi thoáng gợn sóng lăn tăn, hơi đổi giọng nói: "Bảo Nhi, nếu tướng công bị thương, tính phúc nữa đời sau của nàng sẽ không còn!"
Mỗ nữ lộ ra khe hở nhìn bộ dạng nhẹ nhàng thoải mái của nam nhân kia, từng cơn giận bốc lên, muốn duỗi tay cho hắn một cái tát, nhưng còn phải che mặt, buồn bực quá!
Nhạc Mặc không đè xuống môi mỏng hơi mở ra được, cười thanh thúy, thẳng thắn biểu đạt suy nghĩ trong lòng. Gợp luôn thảm thú, ôm ngang người lên.
Bảo Nhi không có để ý, suýt nữa buông tay ra, lại vội vàng chật vật ôm cổ kia lại, vùi đầu vào cổ nam nhân kia."Chàng muốn làm gì?" Không muốn ngẩng mặt lên, đành phải ai oán hỏi.
Nhạc Mặc nhếch môi không đáp, vào phòng trong, lại từ một chỗ khúc quanh cầu thang xuống phía dưới. Chỉ nghe tiếng nước chảy róc rách, bỗng cảm thấy đang đi vào một căn phòng ấm áp. Nhô đầu ra, thế mới biết phía dưới có một ôn tuyền. Chung quanh tường thạch được mài giũa vô cùng bóng loáng, trên đất trải thảm, nhìn rất mềm mại.
Tuy là phía dưới, nhưng không phải là phòng tối, ánh mặt trời từ giữa khe hở nhỏ chiếu vào, có thể nhìn thấy hơi nước đang bốc lên không ngừng lan tỏa kia.
Không biết chung quanh điểm hương gì, lại xua tan mùi lưu huỳnh kia, đặt mình vào đây, toàn thân sảng khoái.
Bảo Nhi có chút kích động nhảy xuống, cũng không lo lắng chuyện che mặt nữa, đến bên cạnh cái hồ kia duỗi chân vào. Nhạc Mặc nhíu mày, xem ra tới đây đúng rồi, nàng rất thích. Nhảy vào trong hồ kia trước một bước, đưa tay đón lấy nàng.
Bảo Nhi cũng không ngượng ngùng, vịn bờ vai của hắn, từ từ nhảy xuống , nước trong hồ chỉ đến thắt lưng Nhạc Mặc, nhưng lại đến ngực Bảo Nhi, vừa đúng mơ hồ có thể liếc thấy hai nơi cao vút kia.
Nước suối ấm áp, lỗ chân lông cả người đều mở ra, đã lâu không sảng khoái như vậy làm người ta hưng phấn không thôi. Chắc là đáy hồ đã từng được mài giũa, không bóng loáng quá mức, nhưng cũng không cấn chân, Bảo Nhi vô cùng vui vẻ, không ngừng vỗ mặt nước.
Nhạc Mặc giữ nàng trong phạm vi có thể chạm đến, cong khóe môi lên, vẻ mặt sung sướng nhìn nàng chơi đùa.
Tự mình chơi, không có thú vị! Bảo Nhi giảo hoạt liếc nam nhân thản nhiên kia một cái, vốc nước lên tạt về phía hắn. Nhạc Mặc cũng không tránh ra, nhếch môi nói: "Bảo Nhi, đây chính là nàng trêu chọc vi phu trước…"
"A….ha ha" ,
"Ngoan, nàng chậm một chút, cẩn thận trượt chân."
Không thể ở trong ôn tuyền quá lâu, Nhạc Mặc đành phải vớt bé con không tình nguyện kia lên. Cầm lấy một tấm thảm mỏng bên cạnh, quấn lại thân thể cho nàng. Thế mà bên giường bên cạnh lại để hai bộ xiêm áo, một nam một nữ, Bảo Nhi có chút kinh ngạc nhìn Nhạc Mặc. Nhạc Mặc còn chưa mở miệng, liền bị mỗ nữ liếc một cái, "Sớm có âm mưu từ trước! Dụng tâm bất lương!" Mỗ nam chỉ cười không nói, tự mình khoác một cái trường sam, mặc từng cái xiêm áo cho nàng.
Lúc hai người trở lại tiểu các, đã có người bày thức ăn xong, Bảo Nhi chạy đến hành lang quét mắt một vòng, sửng sốt không thấy một bóng người.
"Người nơi này thật đúng là xuất quỷ nhập thần, huấn luyện nghiêm chỉnh!", Bảo Nhi cắn đũa chăm chú nhìn nam nhân xuân quang đầy mặt, thần thái sáng láng, hy vọng có thể lấy được câu trả lời mong muốn.
Nhạc Mặc thản nhiên gắp thức ăn cho nàng, thuận tiện giải cứu chiếc đũa từ trong miệng nàng ra, môi mỏng khẽ nhếch cưng chiều nói, "Đừng cắn hỏng hàm răng." Bảo Nhi đành dừng hứng thú cầm chén lên, bù đắp lại tất cả năng lượng đã tiêu hao trong ngày hôm nay.
Cơm nước xong, hai người không có dừng lại, ra khỏi nơi xinh đẹp như thế. Chỉ xem như là một lần du ngoạn mà thôi, hôm nay thật nhiều chuyện xảy ra ở trước mắt, cần giải quyết gấp. Cũng không có quá nhiều tâm tư, lo lắng chuyện khác.
Lúc hai người đi trên đường từ trong dòng người đi đường trò chuyện với nhau mới biết, Liễu thị bệnh qua đời vào buổi trưa. Nghĩ tới lúc trước phụ nhân kia trăm phương ngàn kế đối phó mình, đối phó Nhạc Mặc như vậy, quay đầu lại vẫn không chạy khỏi số mệnh. Ông trời rất là công bằng, người tốt cuối cùng rồi sẽ có báo đáp tốt! Làm người ác, ác giả ác báo!
Gần tối, mấy chiếc xe ngựa từ vùng ngoại ô chạy tới, dừng lại trước cửa Phượng Y Các, lúc mọi người nhìn từng rương từng rương quần áo được chuyển xuống, lo lắng trong lòng mới hồi phục lại.
"Đúng thật vẫn là Phượng Y Các đáng tin!"
"Cẩm Y Phường kia là cái quái gì, làm quần áo ra mặc cũng mặc không được, năng lực nhìn lại có tác dụng gì?"
"Đúng vậy, ta đã nói rồi, Phượng Y Các chúng ta mới là cửa hàng trang phục tốt nhất trấn chúng ta, ta đã đặt hàng xong rồi, đợt tiếp theo sẽ có!" , các nữ nhân bên cạnh đều hâm mộ nhìn phụ nhân nói chuyện kia, hiện tại quần áo Phượng Y Các rất khó cầu! Phải đi lấy số trước, nếu không, bất kể ngươi có bao nhiêu thế lực, có bao nhiêu tiền, người ta cũng không nhìn.
Rất nhiều phụ nhân đều vây quanh ở bên ngoài muốn nhanh nhìn thấy, đáng tiếc quần áo hoàn toàn không lấy ra khỏi rương, được chuyển thẳng vào trong kho hàng. Đỗ Quyên mặt mỉm cười mời mọi người vào trong cửa hàng ngồi, mọi người đều rất có ánh mắt, thấy trong cửa hàng rất bận rộn, cũng không quấy rầy, trò chuyện một hồi liền rời đi.
Nhạc Mặc nhìn một từng rương quần áo kia, như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn người bình tĩnh kia. Chuyện quần áo, nàng sớm có chuẩn bị không sai, nhưng không nghĩ tới ở dưới tình huống hoàn toàn không tiết lộ một chút tin tức, có thể sắp xếp thỏa đáng như thế, thật làm cho người ta kinh ngạc.
Trong lòng hơi ngẫm nghĩ lại tin tức Lữ Trương mang về gần đây, sắc mặt ngưng lại, khóe môi nhếch lên một độ cong tà mị, thì ra là như vậy, nữ nhân nhà hắn quả thật không đơn giản! Bảo Nhi cười nhạt đáp lại ánh mắt như có điều suy nghĩ kia, đi xuống lầu, gọi Hổ Tử đến hậu đường. Hồ Tử đang buồn bực khiêng rương, cũng không cười ngây ngô giống như thường ngày, vẻ mặt nhìn có chút tiều tụy.
Nghe bà chủ gọi hắn ra hậu đường, trên mặt vốn trầm muộn xen lẫn một chút hốt hoảng cùng áy náy, cúi đầu thấp xuống, đi hậu đường.
Nếu không phải hắn nhẹ dạ tin lời nữ tử kia, tập tranh trong cửa hàng cũng sẽ không mất, Phượng Y Các cũng sẽ không đóng cửa lâu như vậy. Hắn không thích nói chuyện, không có cơ trí như Tiểu Khang Tử, chỉ biết vùi đầu làm việc, nhưng bà chủ lại chưa từng coi thường hắn, thậm chí còn quan tâm hắn nhiều hơn người khác một chút.
Nghĩ tới đây, bước chân kia lập tức nặng nề, trong lòng nặng nề giống như đổ chì, đều bởi vì hắn, mới tạo thành tổn thất như vậy, hắn thật có lỗi với bà chủ. Tới cửa rồi cũng không dám bước vào, gió đâm khóe mắt sinh đau.
"Hổ Tử, vào đi." Bảo Nhi nghe thấy tiếng bước chân tạm ngừng kia, nhàn nhạt quay ra bên ngoài gọi một câu. Chỉ là đợi một hồi lâu, người bên ngoài vẫn không có đi vào.
Bảo Nhi có chút bất đắc dĩ mím môi, Hổ Tử thiên tính thiện lương, đơn thuần, mới bắt đầu nàng đã lo lắng, sẽ có một ngày như thế. Nàng càng tận lực quan tâm đến hắn nhiều hơn, chính là hi vọng, phần thiên tính này có thể tiếp tục làm cho hắn vui vẻ vô ưu. Nhưng mà, thực tế, nhiều khi, chính là tàn khốc như vậy, phần đơn thuần kia của hắn bị vô tình tàn phá. Thật ra thì, mình có thể tiếp tục bảo vệ phần đơn thuần đó, nhưng lại không có. Trong lòng vẫn có chút áy náy, không biết, nếu cứ như thế trưng bày sự thật trắng trợn ở trước mặt hắn, là đúng hay sai.
Thu lại cảm xúc trong mắt, bày ra nụ cười vui vẻ, đi tới cửa, cố ý trầm giọng nói, "Bên ngoài lạnh như vậy, còn không đi vào!"
Tay người siết chặt cánh cửa run rẩy, lê bước chân nặng trịch vào phòng. Chỉ là, cái đầu kia sắp chôn sâu xuống trước ngực, không nói tiếng nào.
Bảo Nhi nhìn nắm tay lạnh cóng tím bầm kia, sóng mắt khẽ động, "Tập tranh mà nàng ta lấy đi không quan trọng, là bản thảo bỏ ta luyện tay thôi." Thấy cơ thể có chút buông lỏng ra, nói tiếp, "Bọn họ không làm hại được ta, hiện tại đã không có chuyện gì rồi, không cần ghi nhớ trong lòng."
Thấy cái đầu cúi thấp kia khẽ nâng lên, Bảo Nhi đứng lên, đứng ở trước mặt hắn, trong mắt thoáng hiện vẻ giảo hoạt, nhảy lên, vỗ cái đầu kia một cái. Hổ Tử lập tức có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy Bảo Nhi cười vui vẻ, khóe mắt không tự chủ ươn ướt.
"Đã mấy ngày không ăn rồi hả? Ngươi không ăn cơm, ta còn trông cậy vào ai có sức lực như ngươi khiêng rương cho ta?" , thấy hắn giống như đứa trẻ đưa tay áo lau mắt, đôi mắt Bảo Nhi lóe lên, đè xuống mờ mịt kia, xoay người nói, "Lần sau còn dám dùng chuyện không ăn cơm để lười biếng, xem ta đánh gãy chân của ngươi không!" Không có dừng lại, ra khỏi phòng.
Nàng vẫn không thể nào nhẫn tâm phơi bày toàn bộ sự thật tàn khốc cho hắn nghe, nàng cũng không muốn dùng thái độ một người từng trải nhắc nhở hắn sau này. Cái thế giới này như thế nào, ở trong lòng của hắn vẫn tồn tại phần suy nghĩ đơn thuần nhất kia. Con đường của hắn phải tự hắn đi, nàng sẽ dùng hết khả năng giữ lại phần tốt đẹp kia cho hắn.
Cánh hoa tuyết trong suốt, đón ánh mặt trời trưa, bay xuống từng mãnh. Giống như từng tiểu thiên sứ thánh khiết, rơi xuống nhân gian. Đưa tay hứng lấy một phần hơi lạnh tốt đẹp này, cho đến khi tan vào đáy lòng.
Bảo Nhi rất nhanh thu lại vẻ kinh ngạc, đối với nàng mà nói, cảnh tượng như vậy, cũng không phải là ngoài dự liệu. Song trái lại khiến nàng xác định một sự kiện, Nhạc Mặc này, tiền tuyệt đối không ít!
Bảo Nhi rất hứng thú nhìn Nhạc Mặc một cái, Nhạc Mặc vuốt vuốt cái đầu kia, nhếch môi cười, ôm người đi về phía thủy các kia.
Leo lên một lầu các, toàn cảnh phố Thanh Lâm thu hết vào mắt, bởi vì có dãy núi che chắn, bên ngoài hoàn toàn không phát hiện được nơi này. Lúc này Bảo Nhi mới phát hiện thì ra là hồ nước cũng không phải nước đọng, mà là một nhánh thượng du của hồ Hoa Đào. Nước trong khe núi chảy ra, vừa đúng hội tụ vào trong hồ, theo vách núi ngoài tường chảy vào hồ Hoa Đào. Không trách được nước trong hồ này không có kết băng, thì ra là như vậy!
Trên giá sách phòng ngoài gác xép bày đầy sách, trên bàn sách bản thảo công văn xếp thật dày, hẳn là một vài sổ sách. Phòng trong có một giường gỗ đơn giản, phía trên chăn gối không khác gì đồ mới, không giống như bộ dạng có người ngủ.
Nhạc Mặc thấy bộ dạng nghiêm nghị của bé con kia, trong mắt phượng thoáng hiện vẻ đùa giỡn, từ phía sau trói người vào trong ngực, khẽ nhếch đuôi mắt, đầu gác lên bả vai gầy yếu kia, "Phu nhân, chăn đệm này đều là đồ mới, không bằng bây giờ chúng ta khai trương cho nó, như thế nào?"
Bên tai Bảo Nhi hơi nóng lên, đẩy ra một chút, nhưng lại không thể đẩy người ra. Nhạc Mặc càng ngày càng không đứng đắn, thật sự hết cách với hắn rồi.
Thấy gương mặt phiếm ửng đỏ nhàn nhạt kia, trong mắt mỗ nam nổi lên sương mù lơ lửng, hô hấp cũng theo đó gấp gáp lên. Cánh tay ôm bên hông kia, cũng không tự chủ tăng thêm sức lực. Bảo Nhi cảm thấy rõ phản ứng của thân thể nam nhân kia, khó chịu xê dịch một cái, vỗ mạnh bàn tay bên hông một cái.
Vỗ xong, không có phản ứng gì, chỉ là một cử động nhỏ nên ảnh hưởng không nhỏ. Màu mắt nam nhân kia trầm xuống, đầu lưỡi cũng đã liếm lên tai ngọc kia, sóng nhiệt hơi thô hổn hển, dâng lên bên sườn mặt, hun lên khuôn mặt nhỏ nhắn kia càng thêm kiều mỵ.
Bảo Nhi không dám cử động nữa, nàng biết thủ đoạn của nam nhân kia, cử động nữa khẳng định hắn sẽ thu lại không được. Hơi xoay mặt sang chỗ khác, đưa tay bấm bàn tay lớn kia. Trong mắt phượng của Nhạc Mặc lưu chuyển ánh sáng mị hoặc, đuôi mắt không tự chủ giương nhẹ, vẻ mặt ngưng lại.
Rốt cuộc bàn tay to kia cũng buông ra, Bảo Nhi thở phào nhẹ nhõm, ban ngày ban mặt, còn ở chỗ xa lạ, quá phóng đãng. Nàng có chút thiếu hụt cảm giác an toàn, không thích chỗ xa lạ.
Ai ngờ, một cái tay đã nới lỏng, cái tay kia lại không có động tĩnh. Bảo Nhi nghiêng đầu hơi tức giận liếc nam nhân kia một cái, lại thấy trong mắt phượng như nước kia chứa đầy ham muốn. Xong rồi, lúc này không trốn, sợ là không có cơ hội. Nhưng không chuyển bước được, eo đã bị cái tay kia ôm chặt. Một cái tay khác đã men theo tập kích tới bắp đùi, Bảo Nhi cảm thấy trên đùi truyền đến một trận tê dại, muốn nhúc nhích một chút cũng nhúc nhích không được.
Lửa dục trong mắt Nhạc Mặc thêu đốt, bụng dưới bành trướng khó chịu, bàn tay trắng nõn vung lên, cửa hành lang mở lớn kia khép lại thật chặt, ánh mặt trời thấu qua ô giấy mỏng, chiếu xuống mặt đất loang lổ. Trong phòng bụi mông lung và ánh sáng lẫn vào nhau, tạo nên cảm giác sương mù mênh mông.
Bàn tay linh hoạt bóc dáng người xinh đẹp kia ra từng mảng, nhìn đôi mắt chứa đầy hơi nước, đôi môi đỏ mọng mềm mại ấy, mắt phượng tà mị híp lại, môi mỏng đặt lên nơi mềm mại kia.
Hơi nóng trong lò sưởi dâng lên hun nóng toàn bộ không gian, cách sa mỏng, hai thân thể áp sát vào nhau, sóng nhiệt thân thể cùng tiếng thở gấp, sương mù nhuộm đẫm cả phòng.
Nụ hôn mãnh liệt quấn quít, khuôn mặt nhỏ nhắn kiều mị kia đã sớm đỏ lên, Nhạc Mặc thu đầu lưỡi, nới lỏng miệng, Bảo Nhi mới có cơ hội hô hấp. Hít mạnh vài hơi, vểnh đôi môi đỏ mọng mê người kia lên oán giận liếc nam nhân kia một cái. Nhạc Mặc khẽ nhếch khóe môi, lại không nhịn được hôn hai cái.
Nhìn bộ dạng dè dặt kiềm chế cực hạn của nam nhân kia, Bảo Nhi không tự chủ quay mặt, cười ra tiếng. Vẻ mặt mỗ nam lập tức buộc chặt, có chút hơi giận giữ chặt eo thon trong tay, ôm chặt vào trong ngực. Lúc này còn cười vui vẻ như vậy, là cảm thấy bản lĩnh của bản công tử không thông thạo nên không vừa mắt à?
Khóe mắt liếc thấy thảm thú trên giường nhỏ kia, môi mỏng nhếch lên một nụ cười tà mị. Nụ cười khuynh thành, quả nhiên không sai. Gương mặt tuấn tú này bá đạo cùng đường hoàng hơn thương ngày. Đây mới thật sự là hắn!
Trực giác của Bảo Nhi vừa nảy lên, một giây sau đã nằm trên mặt đất, dưới thân, đã sớm được người nào đó đặt thảm thú thật dầy. Lần này, có vẻ như rất là kích thích, mỗ nữ cũng nhếch mày lên, ôm cái cổ kia.
Bảo Nhi nghênh hợp, không thể nghi ngờ đã khơi dậy tất cả lửa dục đè nén của mỗ nam, sa mỏng rơi hết, giữa hai người không còn cách trở.
Trải qua mấy phen quấn quýt si mê, ôm lấy ngọc thể oánh nhuận kia, lẳng lặng bình phục. Khóe môi Nhạc Mặc nhếch cao, trong mắt phượng tràn đầy cưng chiều, bởi vì người nào đó vẫn còn che mặt, ngượng ngùng không muốn buông xuống.
"Bảo Nhi" , Nhạc Mặc quấn lấy tóc đen mềm mại kia, đến gần bên tai, rù rì nói.
Mỗ nữ tức giận bĩu môi, cong đầu gối lên vô tình bắt đầu tập kích. Mỗ nam vội vàng chặn chân ngọc kia lại, khóe môi thoáng gợn sóng lăn tăn, hơi đổi giọng nói: "Bảo Nhi, nếu tướng công bị thương, tính phúc nữa đời sau của nàng sẽ không còn!"
Mỗ nữ lộ ra khe hở nhìn bộ dạng nhẹ nhàng thoải mái của nam nhân kia, từng cơn giận bốc lên, muốn duỗi tay cho hắn một cái tát, nhưng còn phải che mặt, buồn bực quá!
Nhạc Mặc không đè xuống môi mỏng hơi mở ra được, cười thanh thúy, thẳng thắn biểu đạt suy nghĩ trong lòng. Gợp luôn thảm thú, ôm ngang người lên.
Bảo Nhi không có để ý, suýt nữa buông tay ra, lại vội vàng chật vật ôm cổ kia lại, vùi đầu vào cổ nam nhân kia."Chàng muốn làm gì?" Không muốn ngẩng mặt lên, đành phải ai oán hỏi.
Nhạc Mặc nhếch môi không đáp, vào phòng trong, lại từ một chỗ khúc quanh cầu thang xuống phía dưới. Chỉ nghe tiếng nước chảy róc rách, bỗng cảm thấy đang đi vào một căn phòng ấm áp. Nhô đầu ra, thế mới biết phía dưới có một ôn tuyền. Chung quanh tường thạch được mài giũa vô cùng bóng loáng, trên đất trải thảm, nhìn rất mềm mại.
Tuy là phía dưới, nhưng không phải là phòng tối, ánh mặt trời từ giữa khe hở nhỏ chiếu vào, có thể nhìn thấy hơi nước đang bốc lên không ngừng lan tỏa kia.
Không biết chung quanh điểm hương gì, lại xua tan mùi lưu huỳnh kia, đặt mình vào đây, toàn thân sảng khoái.
Bảo Nhi có chút kích động nhảy xuống, cũng không lo lắng chuyện che mặt nữa, đến bên cạnh cái hồ kia duỗi chân vào. Nhạc Mặc nhíu mày, xem ra tới đây đúng rồi, nàng rất thích. Nhảy vào trong hồ kia trước một bước, đưa tay đón lấy nàng.
Bảo Nhi cũng không ngượng ngùng, vịn bờ vai của hắn, từ từ nhảy xuống , nước trong hồ chỉ đến thắt lưng Nhạc Mặc, nhưng lại đến ngực Bảo Nhi, vừa đúng mơ hồ có thể liếc thấy hai nơi cao vút kia.
Nước suối ấm áp, lỗ chân lông cả người đều mở ra, đã lâu không sảng khoái như vậy làm người ta hưng phấn không thôi. Chắc là đáy hồ đã từng được mài giũa, không bóng loáng quá mức, nhưng cũng không cấn chân, Bảo Nhi vô cùng vui vẻ, không ngừng vỗ mặt nước.
Nhạc Mặc giữ nàng trong phạm vi có thể chạm đến, cong khóe môi lên, vẻ mặt sung sướng nhìn nàng chơi đùa.
Tự mình chơi, không có thú vị! Bảo Nhi giảo hoạt liếc nam nhân thản nhiên kia một cái, vốc nước lên tạt về phía hắn. Nhạc Mặc cũng không tránh ra, nhếch môi nói: "Bảo Nhi, đây chính là nàng trêu chọc vi phu trước…"
"A….ha ha" ,
"Ngoan, nàng chậm một chút, cẩn thận trượt chân."
Không thể ở trong ôn tuyền quá lâu, Nhạc Mặc đành phải vớt bé con không tình nguyện kia lên. Cầm lấy một tấm thảm mỏng bên cạnh, quấn lại thân thể cho nàng. Thế mà bên giường bên cạnh lại để hai bộ xiêm áo, một nam một nữ, Bảo Nhi có chút kinh ngạc nhìn Nhạc Mặc. Nhạc Mặc còn chưa mở miệng, liền bị mỗ nữ liếc một cái, "Sớm có âm mưu từ trước! Dụng tâm bất lương!" Mỗ nam chỉ cười không nói, tự mình khoác một cái trường sam, mặc từng cái xiêm áo cho nàng.
Lúc hai người trở lại tiểu các, đã có người bày thức ăn xong, Bảo Nhi chạy đến hành lang quét mắt một vòng, sửng sốt không thấy một bóng người.
"Người nơi này thật đúng là xuất quỷ nhập thần, huấn luyện nghiêm chỉnh!", Bảo Nhi cắn đũa chăm chú nhìn nam nhân xuân quang đầy mặt, thần thái sáng láng, hy vọng có thể lấy được câu trả lời mong muốn.
Nhạc Mặc thản nhiên gắp thức ăn cho nàng, thuận tiện giải cứu chiếc đũa từ trong miệng nàng ra, môi mỏng khẽ nhếch cưng chiều nói, "Đừng cắn hỏng hàm răng." Bảo Nhi đành dừng hứng thú cầm chén lên, bù đắp lại tất cả năng lượng đã tiêu hao trong ngày hôm nay.
Cơm nước xong, hai người không có dừng lại, ra khỏi nơi xinh đẹp như thế. Chỉ xem như là một lần du ngoạn mà thôi, hôm nay thật nhiều chuyện xảy ra ở trước mắt, cần giải quyết gấp. Cũng không có quá nhiều tâm tư, lo lắng chuyện khác.
Lúc hai người đi trên đường từ trong dòng người đi đường trò chuyện với nhau mới biết, Liễu thị bệnh qua đời vào buổi trưa. Nghĩ tới lúc trước phụ nhân kia trăm phương ngàn kế đối phó mình, đối phó Nhạc Mặc như vậy, quay đầu lại vẫn không chạy khỏi số mệnh. Ông trời rất là công bằng, người tốt cuối cùng rồi sẽ có báo đáp tốt! Làm người ác, ác giả ác báo!
Gần tối, mấy chiếc xe ngựa từ vùng ngoại ô chạy tới, dừng lại trước cửa Phượng Y Các, lúc mọi người nhìn từng rương từng rương quần áo được chuyển xuống, lo lắng trong lòng mới hồi phục lại.
"Đúng thật vẫn là Phượng Y Các đáng tin!"
"Cẩm Y Phường kia là cái quái gì, làm quần áo ra mặc cũng mặc không được, năng lực nhìn lại có tác dụng gì?"
"Đúng vậy, ta đã nói rồi, Phượng Y Các chúng ta mới là cửa hàng trang phục tốt nhất trấn chúng ta, ta đã đặt hàng xong rồi, đợt tiếp theo sẽ có!" , các nữ nhân bên cạnh đều hâm mộ nhìn phụ nhân nói chuyện kia, hiện tại quần áo Phượng Y Các rất khó cầu! Phải đi lấy số trước, nếu không, bất kể ngươi có bao nhiêu thế lực, có bao nhiêu tiền, người ta cũng không nhìn.
Rất nhiều phụ nhân đều vây quanh ở bên ngoài muốn nhanh nhìn thấy, đáng tiếc quần áo hoàn toàn không lấy ra khỏi rương, được chuyển thẳng vào trong kho hàng. Đỗ Quyên mặt mỉm cười mời mọi người vào trong cửa hàng ngồi, mọi người đều rất có ánh mắt, thấy trong cửa hàng rất bận rộn, cũng không quấy rầy, trò chuyện một hồi liền rời đi.
Nhạc Mặc nhìn một từng rương quần áo kia, như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn người bình tĩnh kia. Chuyện quần áo, nàng sớm có chuẩn bị không sai, nhưng không nghĩ tới ở dưới tình huống hoàn toàn không tiết lộ một chút tin tức, có thể sắp xếp thỏa đáng như thế, thật làm cho người ta kinh ngạc.
Trong lòng hơi ngẫm nghĩ lại tin tức Lữ Trương mang về gần đây, sắc mặt ngưng lại, khóe môi nhếch lên một độ cong tà mị, thì ra là như vậy, nữ nhân nhà hắn quả thật không đơn giản! Bảo Nhi cười nhạt đáp lại ánh mắt như có điều suy nghĩ kia, đi xuống lầu, gọi Hổ Tử đến hậu đường. Hồ Tử đang buồn bực khiêng rương, cũng không cười ngây ngô giống như thường ngày, vẻ mặt nhìn có chút tiều tụy.
Nghe bà chủ gọi hắn ra hậu đường, trên mặt vốn trầm muộn xen lẫn một chút hốt hoảng cùng áy náy, cúi đầu thấp xuống, đi hậu đường.
Nếu không phải hắn nhẹ dạ tin lời nữ tử kia, tập tranh trong cửa hàng cũng sẽ không mất, Phượng Y Các cũng sẽ không đóng cửa lâu như vậy. Hắn không thích nói chuyện, không có cơ trí như Tiểu Khang Tử, chỉ biết vùi đầu làm việc, nhưng bà chủ lại chưa từng coi thường hắn, thậm chí còn quan tâm hắn nhiều hơn người khác một chút.
Nghĩ tới đây, bước chân kia lập tức nặng nề, trong lòng nặng nề giống như đổ chì, đều bởi vì hắn, mới tạo thành tổn thất như vậy, hắn thật có lỗi với bà chủ. Tới cửa rồi cũng không dám bước vào, gió đâm khóe mắt sinh đau.
"Hổ Tử, vào đi." Bảo Nhi nghe thấy tiếng bước chân tạm ngừng kia, nhàn nhạt quay ra bên ngoài gọi một câu. Chỉ là đợi một hồi lâu, người bên ngoài vẫn không có đi vào.
Bảo Nhi có chút bất đắc dĩ mím môi, Hổ Tử thiên tính thiện lương, đơn thuần, mới bắt đầu nàng đã lo lắng, sẽ có một ngày như thế. Nàng càng tận lực quan tâm đến hắn nhiều hơn, chính là hi vọng, phần thiên tính này có thể tiếp tục làm cho hắn vui vẻ vô ưu. Nhưng mà, thực tế, nhiều khi, chính là tàn khốc như vậy, phần đơn thuần kia của hắn bị vô tình tàn phá. Thật ra thì, mình có thể tiếp tục bảo vệ phần đơn thuần đó, nhưng lại không có. Trong lòng vẫn có chút áy náy, không biết, nếu cứ như thế trưng bày sự thật trắng trợn ở trước mặt hắn, là đúng hay sai.
Thu lại cảm xúc trong mắt, bày ra nụ cười vui vẻ, đi tới cửa, cố ý trầm giọng nói, "Bên ngoài lạnh như vậy, còn không đi vào!"
Tay người siết chặt cánh cửa run rẩy, lê bước chân nặng trịch vào phòng. Chỉ là, cái đầu kia sắp chôn sâu xuống trước ngực, không nói tiếng nào.
Bảo Nhi nhìn nắm tay lạnh cóng tím bầm kia, sóng mắt khẽ động, "Tập tranh mà nàng ta lấy đi không quan trọng, là bản thảo bỏ ta luyện tay thôi." Thấy cơ thể có chút buông lỏng ra, nói tiếp, "Bọn họ không làm hại được ta, hiện tại đã không có chuyện gì rồi, không cần ghi nhớ trong lòng."
Thấy cái đầu cúi thấp kia khẽ nâng lên, Bảo Nhi đứng lên, đứng ở trước mặt hắn, trong mắt thoáng hiện vẻ giảo hoạt, nhảy lên, vỗ cái đầu kia một cái. Hổ Tử lập tức có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy Bảo Nhi cười vui vẻ, khóe mắt không tự chủ ươn ướt.
"Đã mấy ngày không ăn rồi hả? Ngươi không ăn cơm, ta còn trông cậy vào ai có sức lực như ngươi khiêng rương cho ta?" , thấy hắn giống như đứa trẻ đưa tay áo lau mắt, đôi mắt Bảo Nhi lóe lên, đè xuống mờ mịt kia, xoay người nói, "Lần sau còn dám dùng chuyện không ăn cơm để lười biếng, xem ta đánh gãy chân của ngươi không!" Không có dừng lại, ra khỏi phòng.
Nàng vẫn không thể nào nhẫn tâm phơi bày toàn bộ sự thật tàn khốc cho hắn nghe, nàng cũng không muốn dùng thái độ một người từng trải nhắc nhở hắn sau này. Cái thế giới này như thế nào, ở trong lòng của hắn vẫn tồn tại phần suy nghĩ đơn thuần nhất kia. Con đường của hắn phải tự hắn đi, nàng sẽ dùng hết khả năng giữ lại phần tốt đẹp kia cho hắn.
Cánh hoa tuyết trong suốt, đón ánh mặt trời trưa, bay xuống từng mãnh. Giống như từng tiểu thiên sứ thánh khiết, rơi xuống nhân gian. Đưa tay hứng lấy một phần hơi lạnh tốt đẹp này, cho đến khi tan vào đáy lòng.
/201
|