Cửa hàng chính Phượng Y Các, cộng thêm hai cửa hàng ở phố Hoa Thanh, ba cửa hàng ở phố Hoa Dương, một ngày cũng khó bán ra một bộ quần áo.
Người được phân quản năm cửa hàng kia muốn tìm bà chủ bàn bạc, nhưng lại sợ chạm đến chân mày bà chủ. Đành phải đợi ở trong cửa hàng chính, không phải ngồi chơi thì chính là nhìn về phía quần áo trên từng chiếc giá áo ngẩn người. Bọn họ đều không hiểu, tại sao bà chủ hành động gì cũng không có. Dựa theo tính tình của bà chủ, hẳn là đã sớm sắp xếp mỗi người bọn họ đi làm việc.
Có lẽ lần này, bà chủ thật sự không có cách nào, mới có thể mặc kệ phát triển. Trong lòng mọi người rất bực bội, vắt óc tìm mưu kế muốn nghĩ ra biện pháp, nhưng một chút đầu mối cũng không có. Bọn họ đúng thật là làm ăn với Lãm Nguyệt Lâu, xác thực mấy chiếc quần áo đặc chế của Lãm Nguyệt Lâu kia chính là xuất phát từ Phượng Y Các của bọn bọ. Không thể nào giải thích.
Mỗi người đều phiền muộn làm tổ ở trong góc, trong lòng nôn nóng muốn ra chút lực, nhưng không tìm được phương pháp, không biết ra như thế nào.
Trên lầu, mỗ nam yêu mị đang nằm ở trên cái đùi mềm mại kia của mỗ nữ, an nhàn xem quyển sách trên tay. Mỗ nữ chỉ có thể dựa vào thành chắn của tiểu sạp bên cạnh, đàng hoàng ngồi.
Nàng bị yêu nghiệt này giằng co cả đêm, mỗ yêu nghiệt luôn kêu đầu lưỡi đau, cần xoa dịu, nàng còn có thể như thế nào, liền hiến thân trấn an thôi! Ngẫm lại đã cảm thấy nghẹn khuất, thật muốn nhổ một bãi nước miếng lên trên gương mặt yêu mị kia cho hả giận.
Vừa mới nghĩ, mắt phượng của nam nhân kia lập tức nhếch lên, trong mắt hiện lên u ám. Thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng.
Bảo Nhi vội vàng thu hồi ý định này lại, thẳng sống lưng lên, mắt cười như trăng rằm, nịnh hót bắt đầu bóp vai cho người ta. Trong lòng bỗng nổi lên cơn gió lạnh, nam nhân này, tuyệt đối tmd biết thuật đọc tâm!
Nhạc Mặc hạ mí mắt xuống, ném cuốn sách qua bàn thấp, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia nói: "Kế hoạch kế tiếp của nàng là gì? Phố Hoa Thương?"
Bảo Nhi vừa định đắc ý một phen, liền bị nam nhân kia tiêu diệt. Bĩu môi không vui gia tăng sức lực, ta bóp, ta bóp, ta bóp chết chàng!
Nhạc Mặc hoàn toàn không để ý, nheo mắt phượng lại, lười biếng nói, "Muốn lấy được khế đất phố Hoa Thương, thì đấm bóp tốt cho gia."
"Khế đất ở chỗ của chàng?" , mỗ nữ kinh ngạc khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn. Nàng cũng đã tra xét, năm đó phố Hoa Thương bị bỏ hoang, Ngô Hữu Chi cũng không có khế đất, làm sao hắn có?
Bảo Nhi hồi thần lại, lập tức cười tươi như hoa, thả nhẹ sức lực, bóp bóp hỏi, "Tướng công, chàng cảm thấy như thế nào?"
Nhạc Mặc khép mắt lại, nhàn nhạt nói, "Không tệ."
Mỗ nữ vô cùng ra sức, giọng nói mềm mại, độ ngấy có thể so với mật đường kia, lại thêm khuôn mặt nhỏ nhắn vốn tuyệt mỹ ấy, vô cùng hoàn mỹ, không có gì bất ngờ."Tướng công, người ta muốn!"
"Tối hôm qua gia ăn no rồi, đừng quyến rũ như vậy, vô dụng." Mỗ nam không chút hàm hồ nào nói, giọng nói nhàn nhạt tuyệt đối nghiêm chỉnh.
Mỗ nữ lập tức trợn tròn mắt, ngẩn người, cmn!
Vội giải thích, "Tướng công, người ta không phải ý này."
"Hửm? Ý này?" , mắt phượng hơi khép khẽ nhếch, môi mỏng kéo ra một độ cong cười như không cười, ý vị sâu xa.
Bảo Nhi trừng trừng mắt hạnh, cái miệng nhỏ nhắn ấp úng, lại không biết làm sao đáp lại, sắc mặt rối rắm, rất là mê người.
Nhạc Mặc mở mắt phượng, trong mắt chứa đầy trêu đùa, thẳng người lên, kéo nữ nhân kia vào trong ngực, nâng gương mặt trắng nõn kia lên. Vẻ mặt lạnh nhạt, giọng nói nghiêm trang nói, "Nếu phu nhân muốn như thế, vi phu nhất định thỏa mãn". Khom người xuống, chụp lên môi anh đào kia, trằn trọc quấn quít.
Bảo Nhi sững sờ một hồi lâu, hồi thần lại, lập tức nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú đang dính vào trên mặt mình kia.
Mỗ nam hơi nhíu mày, lạnh lùng nói, "Nhắm mắt!" Gia tăng lực đạo bên hông.
Không nhắm! Nhất định không nhắm! Mắt hạnh kia nhìn chằm chằm.
Nhạc Mặc buông lỏng môi anh đào kia ra, chống lại con ngươi tràn đầy tức giận kia, tăng tông giọng lên nói: "Còn muốn khế đất không?"
Lạch cạch, chuyển biến một trăm tám mươi độ, mắt sáng của mỗ nữ lập tức tràn đầy vui vẻ, khóe miệng nhếch cao, trong vẻ làm bộ làm tịch lộ ra mấy phần thành ý.
Cái miệng nhỏ nhắn lập tức dẩu lên, cọ cọ trong ngực kia, giọng nũng nịu nói: "Tướng công, chàng không thương Bảo Nhi sao?" Đôi mắt nhỏ làm ra vẻ đáng thương, thật sự có thể khiến người ta sinh ra thương xót.
Lông mi dài của Nhạc Mặc trải rộng, trong mắt mang theo vẻ thản nhiên, khi nhìn kỹ thì có thể thấy cưng chiều nồng đậm kia. Nhóc dở hơi này của nhà hắn thật là!
Bảo Nhi thấy vẻ mặt thản nhiên của Nhạc Mặc, không có phản ứng đặc biệt gì. Trong lòng từ từ nổi lên, xem ra, phải hạ đòn sát thủ rồi. Nũng nịu níu lấy vạt áo trắng thuần kia, chu cái miệng nhỏ nhắn bắt đầu nói dông dài, "Gần đây tướng công không thương ta, còn hung dữ với người ta như vậy…."
Nghe lời nói dông dài này, khóe môi mỏng khẽ co quắp, trong mắt phượng khẽ gợn sóng. Không đối với nàng như thế, sợ là trong đầu nhỏ của nàng sẽ không nhớ tới ta. Khẽ thu đáy mắt, mang theo vẻ quả
Người được phân quản năm cửa hàng kia muốn tìm bà chủ bàn bạc, nhưng lại sợ chạm đến chân mày bà chủ. Đành phải đợi ở trong cửa hàng chính, không phải ngồi chơi thì chính là nhìn về phía quần áo trên từng chiếc giá áo ngẩn người. Bọn họ đều không hiểu, tại sao bà chủ hành động gì cũng không có. Dựa theo tính tình của bà chủ, hẳn là đã sớm sắp xếp mỗi người bọn họ đi làm việc.
Có lẽ lần này, bà chủ thật sự không có cách nào, mới có thể mặc kệ phát triển. Trong lòng mọi người rất bực bội, vắt óc tìm mưu kế muốn nghĩ ra biện pháp, nhưng một chút đầu mối cũng không có. Bọn họ đúng thật là làm ăn với Lãm Nguyệt Lâu, xác thực mấy chiếc quần áo đặc chế của Lãm Nguyệt Lâu kia chính là xuất phát từ Phượng Y Các của bọn bọ. Không thể nào giải thích.
Mỗi người đều phiền muộn làm tổ ở trong góc, trong lòng nôn nóng muốn ra chút lực, nhưng không tìm được phương pháp, không biết ra như thế nào.
Trên lầu, mỗ nam yêu mị đang nằm ở trên cái đùi mềm mại kia của mỗ nữ, an nhàn xem quyển sách trên tay. Mỗ nữ chỉ có thể dựa vào thành chắn của tiểu sạp bên cạnh, đàng hoàng ngồi.
Nàng bị yêu nghiệt này giằng co cả đêm, mỗ yêu nghiệt luôn kêu đầu lưỡi đau, cần xoa dịu, nàng còn có thể như thế nào, liền hiến thân trấn an thôi! Ngẫm lại đã cảm thấy nghẹn khuất, thật muốn nhổ một bãi nước miếng lên trên gương mặt yêu mị kia cho hả giận.
Vừa mới nghĩ, mắt phượng của nam nhân kia lập tức nhếch lên, trong mắt hiện lên u ám. Thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng.
Bảo Nhi vội vàng thu hồi ý định này lại, thẳng sống lưng lên, mắt cười như trăng rằm, nịnh hót bắt đầu bóp vai cho người ta. Trong lòng bỗng nổi lên cơn gió lạnh, nam nhân này, tuyệt đối tmd biết thuật đọc tâm!
Nhạc Mặc hạ mí mắt xuống, ném cuốn sách qua bàn thấp, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia nói: "Kế hoạch kế tiếp của nàng là gì? Phố Hoa Thương?"
Bảo Nhi vừa định đắc ý một phen, liền bị nam nhân kia tiêu diệt. Bĩu môi không vui gia tăng sức lực, ta bóp, ta bóp, ta bóp chết chàng!
Nhạc Mặc hoàn toàn không để ý, nheo mắt phượng lại, lười biếng nói, "Muốn lấy được khế đất phố Hoa Thương, thì đấm bóp tốt cho gia."
"Khế đất ở chỗ của chàng?" , mỗ nữ kinh ngạc khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn. Nàng cũng đã tra xét, năm đó phố Hoa Thương bị bỏ hoang, Ngô Hữu Chi cũng không có khế đất, làm sao hắn có?
Bảo Nhi hồi thần lại, lập tức cười tươi như hoa, thả nhẹ sức lực, bóp bóp hỏi, "Tướng công, chàng cảm thấy như thế nào?"
Nhạc Mặc khép mắt lại, nhàn nhạt nói, "Không tệ."
Mỗ nữ vô cùng ra sức, giọng nói mềm mại, độ ngấy có thể so với mật đường kia, lại thêm khuôn mặt nhỏ nhắn vốn tuyệt mỹ ấy, vô cùng hoàn mỹ, không có gì bất ngờ."Tướng công, người ta muốn!"
"Tối hôm qua gia ăn no rồi, đừng quyến rũ như vậy, vô dụng." Mỗ nam không chút hàm hồ nào nói, giọng nói nhàn nhạt tuyệt đối nghiêm chỉnh.
Mỗ nữ lập tức trợn tròn mắt, ngẩn người, cmn!
Vội giải thích, "Tướng công, người ta không phải ý này."
"Hửm? Ý này?" , mắt phượng hơi khép khẽ nhếch, môi mỏng kéo ra một độ cong cười như không cười, ý vị sâu xa.
Bảo Nhi trừng trừng mắt hạnh, cái miệng nhỏ nhắn ấp úng, lại không biết làm sao đáp lại, sắc mặt rối rắm, rất là mê người.
Nhạc Mặc mở mắt phượng, trong mắt chứa đầy trêu đùa, thẳng người lên, kéo nữ nhân kia vào trong ngực, nâng gương mặt trắng nõn kia lên. Vẻ mặt lạnh nhạt, giọng nói nghiêm trang nói, "Nếu phu nhân muốn như thế, vi phu nhất định thỏa mãn". Khom người xuống, chụp lên môi anh đào kia, trằn trọc quấn quít.
Bảo Nhi sững sờ một hồi lâu, hồi thần lại, lập tức nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú đang dính vào trên mặt mình kia.
Mỗ nam hơi nhíu mày, lạnh lùng nói, "Nhắm mắt!" Gia tăng lực đạo bên hông.
Không nhắm! Nhất định không nhắm! Mắt hạnh kia nhìn chằm chằm.
Nhạc Mặc buông lỏng môi anh đào kia ra, chống lại con ngươi tràn đầy tức giận kia, tăng tông giọng lên nói: "Còn muốn khế đất không?"
Lạch cạch, chuyển biến một trăm tám mươi độ, mắt sáng của mỗ nữ lập tức tràn đầy vui vẻ, khóe miệng nhếch cao, trong vẻ làm bộ làm tịch lộ ra mấy phần thành ý.
Cái miệng nhỏ nhắn lập tức dẩu lên, cọ cọ trong ngực kia, giọng nũng nịu nói: "Tướng công, chàng không thương Bảo Nhi sao?" Đôi mắt nhỏ làm ra vẻ đáng thương, thật sự có thể khiến người ta sinh ra thương xót.
Lông mi dài của Nhạc Mặc trải rộng, trong mắt mang theo vẻ thản nhiên, khi nhìn kỹ thì có thể thấy cưng chiều nồng đậm kia. Nhóc dở hơi này của nhà hắn thật là!
Bảo Nhi thấy vẻ mặt thản nhiên của Nhạc Mặc, không có phản ứng đặc biệt gì. Trong lòng từ từ nổi lên, xem ra, phải hạ đòn sát thủ rồi. Nũng nịu níu lấy vạt áo trắng thuần kia, chu cái miệng nhỏ nhắn bắt đầu nói dông dài, "Gần đây tướng công không thương ta, còn hung dữ với người ta như vậy…."
Nghe lời nói dông dài này, khóe môi mỏng khẽ co quắp, trong mắt phượng khẽ gợn sóng. Không đối với nàng như thế, sợ là trong đầu nhỏ của nàng sẽ không nhớ tới ta. Khẽ thu đáy mắt, mang theo vẻ quả
/201
|