Lại nói cả nhà Lưu thị đang ở nhà chính chờ thịt Tiểu Mễ mang về, Nương, con muốn ăn thịt gà! Trụ Tử nghĩ đến tỷ tỷ có thể đi ăn thịt gà, tràn đầy uỷ khuất.
Ngoan, đợi lát nữa tỷ tỷ sẽ bưng thịt về, Lưu thị ở một bên dụ dỗ, trong miệng cũng không tự chủ nuốt nước miếng một cái.
Ôi trời, sao giờ này ngươi mới trở về, nhanh lên bưng tới đây, Thấy Tiểu Mễ vào sân, Lưu thị lập tức tinh thần tỉnh táo. Tiểu Mễ đành phải tăng nhanh bước chân, đặt một tô thịt gà lên trên bàn nhà chính.
Lưu thị vội vàng cầm đũa lên gắp một cục, muốn nhét vào trong miệng, Nương Trụ Tử kêu lên một tiếng Lưu thị đành phải đút thịt vào trong miệng đứa nhỏ.
Nhạc bà tử thấy thịt gà thật nhiều, cũng ra ngoài ngồi vào bên cạnh bàn ăn. Nương, người xem xem, không ngờ còn cam lòng cho đấy! Lưu thị vừa không ngừng nhét vào trong miệng, vừa nói chuyện với Nhạc bà tử.
Nhất định là lão Nhị cho, nữ nhân hung ác kia không có lòng tốt như vậy đâu! Nhạc bà tử lên tiếng.
Là thẩm cho, Tiểu Mễ mềm mỏng nói một tiếng. Còn không đi nấu nước, đợi khi nào mới có nước tắm rửa hả! Lưu thị trực tiếp trừng mắt liếc Tiểu Mễ.
Nương, người nói tiểu thúc hắn hiện tại có tiền, tại sao không lấy ra một chút hiếu kính người một tý vậy, trước kia người cung dưỡng cho hắn đọc sách nhiều năm như vậy, hiện tại nhất định phải báo đáp người á. Lưu thị nhìn sắc mặt của Nhạc bà tử, thong thả ung dung nói.
Nhạc bà tử nghĩ một chút, đúng vậy, hiện tại lão Nhị hắn phát đạt, cũng không thể quên lão nương hắn chứ, phải tìm cơ hội đi phòng nhỏ xem một chút.
Cuối cùng Nhạc bà tử và Lưu thị đều không ngừng mò vét trong tô, chiếc đũa của hai người đều cùng gắp lên một cục thịt gà cuối cùng, Lưu thị cười buông lỏng chiếc đũa ra, Nương, người ăn, người ăn.
Nhạc bà tử gắp lên, thấy tôn tử ở một bên nâng mắt trông mong, đành phải đặt thịt vào trong chén của Trụ Tử. Bản thân mình thì bưng nửa tô nước còn thừa lại trong tô lên uống.
Đêm hè nóng ẩm, bên ngoài côn trùng liên tục kêu vang. Tướng công, sao chàng còn viết sách chứ, không phải nói không viết sao? Bảo Nhi không đành lòng thấy đại mỹ nam nhà mình bị sấy khô thành lão đầu.
Không phải sách, chỉ viết chút văn chương, Bảo Nhi mệt thì ngủ trước đi. Nhạc Mặc ngẩng đầu lên thấy Bảo Nhi quan tâm như thế cười một tiếng.
Bảo Nhi mất hứng, trực tiếp đi qua đoạt cây bút của Nhạc Mặc. Nhạc Mặc đành phải khuất phục, thổi đèn.
Đêm nay, Bảo Nhi kể chuyện xưa cho vi phu được không? Nhạc Mặc ôm Bảo Nhi nằm ở trên giường.
Bảo Nhi đối mặt với ánh mắt của Nhạc Mặc, Vậy ta kể chuyện xưa về một tiểu cô nương cho chàng nghe nhé.
Có một cô bé, mới sinh ra không bao lâu, phụ mẫu bởi vì một lần ngoài ý muốn rời đi nhân thế, chỉ có ông bà nội nuôi dưỡng, bọn họ rất cưng chiều nàng, dạy dỗ nàng làm người thế nào, quan trọng hơn là phải sống vui vẻ ra sao. Hai người quan trọng nhất trong sinh mạng của nàng vào lúc nàng học đại học lần lượt qua đời, nàng khóc rất thương tâm, trong cái thế giới kia nàng không còn người thân nữa. Trôi qua rất nhiều đêm dài sa sút chán nản, cho đến một ngày, thấy được thư bà nội để lại cho nàng. Bà nội nói với nàng, sẽ ở trên trời nhìn nàng, bất kể gặp phải khó khăn như thế nào đều muốn nàng phải sống vui vẻ, bởi vì chỉ có nàng vui vẻ, ông bà nội mới có thể an tâm. Từ ngày ấy trở đi, nàng giống như biến thành một người
Ngoan, đợi lát nữa tỷ tỷ sẽ bưng thịt về, Lưu thị ở một bên dụ dỗ, trong miệng cũng không tự chủ nuốt nước miếng một cái.
Ôi trời, sao giờ này ngươi mới trở về, nhanh lên bưng tới đây, Thấy Tiểu Mễ vào sân, Lưu thị lập tức tinh thần tỉnh táo. Tiểu Mễ đành phải tăng nhanh bước chân, đặt một tô thịt gà lên trên bàn nhà chính.
Lưu thị vội vàng cầm đũa lên gắp một cục, muốn nhét vào trong miệng, Nương Trụ Tử kêu lên một tiếng Lưu thị đành phải đút thịt vào trong miệng đứa nhỏ.
Nhạc bà tử thấy thịt gà thật nhiều, cũng ra ngoài ngồi vào bên cạnh bàn ăn. Nương, người xem xem, không ngờ còn cam lòng cho đấy! Lưu thị vừa không ngừng nhét vào trong miệng, vừa nói chuyện với Nhạc bà tử.
Nhất định là lão Nhị cho, nữ nhân hung ác kia không có lòng tốt như vậy đâu! Nhạc bà tử lên tiếng.
Là thẩm cho, Tiểu Mễ mềm mỏng nói một tiếng. Còn không đi nấu nước, đợi khi nào mới có nước tắm rửa hả! Lưu thị trực tiếp trừng mắt liếc Tiểu Mễ.
Nương, người nói tiểu thúc hắn hiện tại có tiền, tại sao không lấy ra một chút hiếu kính người một tý vậy, trước kia người cung dưỡng cho hắn đọc sách nhiều năm như vậy, hiện tại nhất định phải báo đáp người á. Lưu thị nhìn sắc mặt của Nhạc bà tử, thong thả ung dung nói.
Nhạc bà tử nghĩ một chút, đúng vậy, hiện tại lão Nhị hắn phát đạt, cũng không thể quên lão nương hắn chứ, phải tìm cơ hội đi phòng nhỏ xem một chút.
Cuối cùng Nhạc bà tử và Lưu thị đều không ngừng mò vét trong tô, chiếc đũa của hai người đều cùng gắp lên một cục thịt gà cuối cùng, Lưu thị cười buông lỏng chiếc đũa ra, Nương, người ăn, người ăn.
Nhạc bà tử gắp lên, thấy tôn tử ở một bên nâng mắt trông mong, đành phải đặt thịt vào trong chén của Trụ Tử. Bản thân mình thì bưng nửa tô nước còn thừa lại trong tô lên uống.
Đêm hè nóng ẩm, bên ngoài côn trùng liên tục kêu vang. Tướng công, sao chàng còn viết sách chứ, không phải nói không viết sao? Bảo Nhi không đành lòng thấy đại mỹ nam nhà mình bị sấy khô thành lão đầu.
Không phải sách, chỉ viết chút văn chương, Bảo Nhi mệt thì ngủ trước đi. Nhạc Mặc ngẩng đầu lên thấy Bảo Nhi quan tâm như thế cười một tiếng.
Bảo Nhi mất hứng, trực tiếp đi qua đoạt cây bút của Nhạc Mặc. Nhạc Mặc đành phải khuất phục, thổi đèn.
Đêm nay, Bảo Nhi kể chuyện xưa cho vi phu được không? Nhạc Mặc ôm Bảo Nhi nằm ở trên giường.
Bảo Nhi đối mặt với ánh mắt của Nhạc Mặc, Vậy ta kể chuyện xưa về một tiểu cô nương cho chàng nghe nhé.
Có một cô bé, mới sinh ra không bao lâu, phụ mẫu bởi vì một lần ngoài ý muốn rời đi nhân thế, chỉ có ông bà nội nuôi dưỡng, bọn họ rất cưng chiều nàng, dạy dỗ nàng làm người thế nào, quan trọng hơn là phải sống vui vẻ ra sao. Hai người quan trọng nhất trong sinh mạng của nàng vào lúc nàng học đại học lần lượt qua đời, nàng khóc rất thương tâm, trong cái thế giới kia nàng không còn người thân nữa. Trôi qua rất nhiều đêm dài sa sút chán nản, cho đến một ngày, thấy được thư bà nội để lại cho nàng. Bà nội nói với nàng, sẽ ở trên trời nhìn nàng, bất kể gặp phải khó khăn như thế nào đều muốn nàng phải sống vui vẻ, bởi vì chỉ có nàng vui vẻ, ông bà nội mới có thể an tâm. Từ ngày ấy trở đi, nàng giống như biến thành một người
/201
|