Lúc Bảo Nhi có chút ý thức, thì cảm thấy cổ họng đau gay gắt, nói ra câu gì, chính mình cũng không có nghe thấy, thế mới biết cổ họng có vấn đề rồi. Bên trong nhà lờ mờ, không biết giờ gì rồi. Nhạc Mặc vẫn còn ngủ ở bên cạnh, cả người Bảo Nhi vô lực, thật vất vả bò dậy.
Bảo Nhi, vẫn còn rất sớm Nhạc Mặc nói một câu không rõ ràng. Ta muốn uống nước thật gian nan lên tiếng ớ ớ.
Nhạc Mặc chợt giật mình tỉnh giấc, Bảo Nhi, nàng làm sao vậy?
Bảo Nhi bóp cổ họng, chỉ chỉ bình trà trên bàn. Nhạc Mặc cuống quít phủ thêm áo trong, rót cho Bảo Nhi ly nước.
Uống một ly, vẫn cảm thấy không thoải mái. Lắc lắc đầu nặng nề, vô lực dựa vào ngực Nhạc Mặc.
Bảo Nhi, nàng làm sao vậy? Thấy sắc mặt Bảo Nhi có chút tái nhợt, Nhạc Mặc khẩn trương đưa tay thăm dò một chút.
Bảo Nhi, chúng ta mặc quần áo trước, nói xong liền nhanh chóng mặc từng cái một cho Bảo Nhi, đắp kín chăn.
Nhạc Mặc không kịp mặc áo ngoài, nhóm lửa, lấy Bà Bà Đinh ( bồ công anh) trong hộp ra, bỏ thêm nước vào, nấu.
Bảo Nhi, nào, uống chén thuốc này trước. Nhạc Mặc ôm Bảo Nhi vào trong ngực, vừa thổi thuốc, vừa gọi Bảo Nhi.
Bảo Nhi uống một hớp, thế nhưng nuối không trôi, quá đắng. Nhạc Mặc lại thử một lần nữa nhưng Bảo Nhi vẫn phun ra. Nhìn bảo bối ỉu xìu, Nhạc Mặc vô cùng tự trách. Nhất định là tối hôm qua không chú ý, mới nhiễm lạnh.
Không có cách nào, Nhạc Mặc đành phải tự mình uống một hớp lớn, trực tiếp miệng đối miệng rót xuống, Bảo Nhi không muốn, Nhạc Mặc đành phải giữ chặt cái đầu nhỏ, đút từng ngụm.
Chờ Bảo Nhi uống thuốc xong, Nhạc Mặc vội vàng ra cửa, đi tìm Trương Đại Thúc.
Tướng công, ta không sao, ngủ một giấc là được rồi Bảo Nhi xoa đầu nhìn Nhạc Mặc đang thu dọn quần áo.
Bảo Nhi, nàng nằm xuống, chúng ta phải vào trấn một chuyến. Cầm chắc quần áo, trực tiếp ôm lấy người.
Lúc đi ngang qua nhà Hà Hoa nhờ nương Hà Hoa trông giúp nhà cửa một chút, không trì hoãn nữa, trực tiếp đi vào trấn.
Đêm qua mưa to, con đường rất lầy lội, rất nhiều lúc Nhạc Mặc cũng phải xuống xe, đẩy ở phía sau. Chờ đến khi
Bảo Nhi, vẫn còn rất sớm Nhạc Mặc nói một câu không rõ ràng. Ta muốn uống nước thật gian nan lên tiếng ớ ớ.
Nhạc Mặc chợt giật mình tỉnh giấc, Bảo Nhi, nàng làm sao vậy?
Bảo Nhi bóp cổ họng, chỉ chỉ bình trà trên bàn. Nhạc Mặc cuống quít phủ thêm áo trong, rót cho Bảo Nhi ly nước.
Uống một ly, vẫn cảm thấy không thoải mái. Lắc lắc đầu nặng nề, vô lực dựa vào ngực Nhạc Mặc.
Bảo Nhi, nàng làm sao vậy? Thấy sắc mặt Bảo Nhi có chút tái nhợt, Nhạc Mặc khẩn trương đưa tay thăm dò một chút.
Bảo Nhi, chúng ta mặc quần áo trước, nói xong liền nhanh chóng mặc từng cái một cho Bảo Nhi, đắp kín chăn.
Nhạc Mặc không kịp mặc áo ngoài, nhóm lửa, lấy Bà Bà Đinh ( bồ công anh) trong hộp ra, bỏ thêm nước vào, nấu.
Bảo Nhi, nào, uống chén thuốc này trước. Nhạc Mặc ôm Bảo Nhi vào trong ngực, vừa thổi thuốc, vừa gọi Bảo Nhi.
Bảo Nhi uống một hớp, thế nhưng nuối không trôi, quá đắng. Nhạc Mặc lại thử một lần nữa nhưng Bảo Nhi vẫn phun ra. Nhìn bảo bối ỉu xìu, Nhạc Mặc vô cùng tự trách. Nhất định là tối hôm qua không chú ý, mới nhiễm lạnh.
Không có cách nào, Nhạc Mặc đành phải tự mình uống một hớp lớn, trực tiếp miệng đối miệng rót xuống, Bảo Nhi không muốn, Nhạc Mặc đành phải giữ chặt cái đầu nhỏ, đút từng ngụm.
Chờ Bảo Nhi uống thuốc xong, Nhạc Mặc vội vàng ra cửa, đi tìm Trương Đại Thúc.
Tướng công, ta không sao, ngủ một giấc là được rồi Bảo Nhi xoa đầu nhìn Nhạc Mặc đang thu dọn quần áo.
Bảo Nhi, nàng nằm xuống, chúng ta phải vào trấn một chuyến. Cầm chắc quần áo, trực tiếp ôm lấy người.
Lúc đi ngang qua nhà Hà Hoa nhờ nương Hà Hoa trông giúp nhà cửa một chút, không trì hoãn nữa, trực tiếp đi vào trấn.
Đêm qua mưa to, con đường rất lầy lội, rất nhiều lúc Nhạc Mặc cũng phải xuống xe, đẩy ở phía sau. Chờ đến khi
/201
|