Nhạc Côn Bằng lôi kéo lão đầu tử kia lui về phía sau, cặp chân cũng bắt đầu phát run. Các ngươi sợ cái gì, nàng ta chỉ có một mình, bắt nàng ta lại nhanh lên!
Đám người kia liếc mắt nhìn nhau, từ từ nhích lại gần Bảo Nhi. Lý Tuyết Diên thấy tình hình không ổn, vội vàng nhảy ra ngoài, kề sát sau lưng Bảo Nhi.
Tỷ tới làm cái gì? Tỷ có được hay không đấy? Lúc này cũng không quên chế giễu một câu.
Muội đừng xem thường ta, ta từng học qua quyền cước, chuyện nhỏ! Trong lòng hưng phấn, rốt cuộc có thể triển khai bản lĩnh.
Ơ, có thể đánh mấy người?
Hai ba người không thành vấn đề, ta luyện chính là Nam Quyền. Còn muội?
Chắc ba bốn người, đừng kéo dài nữa, đánh nhanh thắng nhanh!
Mọi người cũng không quản từ đâu lại lồi ra một người, cầm sợi dây, vây quanh.
Trước đá, lên khuỷu tay, xoay đá, làm liền một mạch, người cầm sợi dây đã ngã xuống; một bên khác lên đầu gối xoay eo, vượt qua kéo cổ, đập cổ tay.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, cầm sợi dây trên đất lên, đánh một người, hạ một người. Cuối cùng, hai người bỏ qua tất cả ánh mắt kinh ngạc trên sân, buộc sợi dây vào cây.
Hừ hừ! Hai người đều vịn thân cây thở hổn hển.
Đám người trên sân kia, chạy thì chạy, trốn thì trốn, có người tuột mất giày chạy, cũng không dám quay đầu lại lấy.
Nhạc Côn Bằng đỡ lão đầu tử kia muốn chạy, Bảo Nhi dời bước qua, ngăn cản ở phía trước, vừa lấy tay áo lau mồ hôi, vừa nhướng mày nhìn hai người. Như thế nào? Chơi vui không?
Lúc Nhạc Mặc chạy tới thì chỉ thấy bé con kia đang ôm cánh tay, đùa giỡn hai người kia. Trên thân cây bên cạnh bảy hán tử sưng mặt sưng mũi bị cột lại. Vuốt trán, nhếch khóe môi. Nữ nhân nhà hắn đúng là bớt việc, không cần hắn động thủ.
Bảo Nhi thấy Nhạc Mặc tới, vội vàng thu hồi bộ dạng cà lơ phất phơ kia, Tướng công, chàng đã về rồi!
Nhạc Côn Bằng và lão đầu tử muốn dịch đến bên cạnh Nhạc Mặc, thế nhưng bị ánh mắt lạnh lùng kia áp bức trở lại.
Sao mệt mỏi thành như vậy? Móc khăn trong tay áo ra lau mặt cho nàng.
Lý Tuyết Diên quay về phía Bảo Nhi cắn răng, đây cũng quá khinh người, xem ta là không khí hả! Diễn ân ái, khi dễ người sao!
Không hay rồi, con à, nương tử của con nó… thê tử của trưởng thôn thở hổn hển chạy tới.
Nương, nương, Miêu Nhi thế nào? Con mắt Nhạc Côn Bằng muốn lồi ra ngoài, gấp gáp hỏi.
Miêu Nhi nó, cả người nó nóng lên, còn đang
Đám người kia liếc mắt nhìn nhau, từ từ nhích lại gần Bảo Nhi. Lý Tuyết Diên thấy tình hình không ổn, vội vàng nhảy ra ngoài, kề sát sau lưng Bảo Nhi.
Tỷ tới làm cái gì? Tỷ có được hay không đấy? Lúc này cũng không quên chế giễu một câu.
Muội đừng xem thường ta, ta từng học qua quyền cước, chuyện nhỏ! Trong lòng hưng phấn, rốt cuộc có thể triển khai bản lĩnh.
Ơ, có thể đánh mấy người?
Hai ba người không thành vấn đề, ta luyện chính là Nam Quyền. Còn muội?
Chắc ba bốn người, đừng kéo dài nữa, đánh nhanh thắng nhanh!
Mọi người cũng không quản từ đâu lại lồi ra một người, cầm sợi dây, vây quanh.
Trước đá, lên khuỷu tay, xoay đá, làm liền một mạch, người cầm sợi dây đã ngã xuống; một bên khác lên đầu gối xoay eo, vượt qua kéo cổ, đập cổ tay.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, cầm sợi dây trên đất lên, đánh một người, hạ một người. Cuối cùng, hai người bỏ qua tất cả ánh mắt kinh ngạc trên sân, buộc sợi dây vào cây.
Hừ hừ! Hai người đều vịn thân cây thở hổn hển.
Đám người trên sân kia, chạy thì chạy, trốn thì trốn, có người tuột mất giày chạy, cũng không dám quay đầu lại lấy.
Nhạc Côn Bằng đỡ lão đầu tử kia muốn chạy, Bảo Nhi dời bước qua, ngăn cản ở phía trước, vừa lấy tay áo lau mồ hôi, vừa nhướng mày nhìn hai người. Như thế nào? Chơi vui không?
Lúc Nhạc Mặc chạy tới thì chỉ thấy bé con kia đang ôm cánh tay, đùa giỡn hai người kia. Trên thân cây bên cạnh bảy hán tử sưng mặt sưng mũi bị cột lại. Vuốt trán, nhếch khóe môi. Nữ nhân nhà hắn đúng là bớt việc, không cần hắn động thủ.
Bảo Nhi thấy Nhạc Mặc tới, vội vàng thu hồi bộ dạng cà lơ phất phơ kia, Tướng công, chàng đã về rồi!
Nhạc Côn Bằng và lão đầu tử muốn dịch đến bên cạnh Nhạc Mặc, thế nhưng bị ánh mắt lạnh lùng kia áp bức trở lại.
Sao mệt mỏi thành như vậy? Móc khăn trong tay áo ra lau mặt cho nàng.
Lý Tuyết Diên quay về phía Bảo Nhi cắn răng, đây cũng quá khinh người, xem ta là không khí hả! Diễn ân ái, khi dễ người sao!
Không hay rồi, con à, nương tử của con nó… thê tử của trưởng thôn thở hổn hển chạy tới.
Nương, nương, Miêu Nhi thế nào? Con mắt Nhạc Côn Bằng muốn lồi ra ngoài, gấp gáp hỏi.
Miêu Nhi nó, cả người nó nóng lên, còn đang
/201
|