Cực Sủng, Tiểu Phụ Điền Viên

Chương 66 - Thân Phận

/201


Người tới hơn hai mươi người, trong tay lắc đại đao, phản chiếu dưới ánh lửa, lạnh lẽo lòng người. Thấy còn có một mỹ nhân, càng thêm hưng phấn đảo quanh xe ngựa.

Ha ha, đại ca, hôm nay thật đúng là vận khí tốt, mỹ nữ như vậy, dứt khoát mang về làm đại tẩu chúng ta đi!

Ha ha ha ha , chung quanh một tràng tiếng hô hào hưởng ứng.

Đại Hồ Tử cầm đầu, thích chí cười lên, Được! Ca ca ghi cho các ngươi một công! Phát nhiều tiền thưởng hơn một chút. Ha ha ha ha.

Trương Đại Thúc giương cánh tay, che chắn Bảo Nhi ở phía sau, nhẹ buông tay, bầu trời đêm lập tức phát ra một đóa hoa trắng.

Không tốt, hắn đang phát tín hiệu! Mau lên! , Đại Hồ Tử có chút kinh ngạc gào thét, không ngờ một phu xe bình thường còn có đồ chơi này, nhất định không thể coi thường.

Bảo Nhi không có thời gian suy nghĩ quá nhiều, trong lòng rất khẩn trương, nhiều người như vậy, Trương Đại Thúc đi đứng bất tiện, một mình nàng chỉ có thể ứng phó mấy người.

Hai người cùng lúc giương đao về phía Trương Đại Thúc, Bảo Nhi vừa định ngăn cản, Trương Đại Thúc đã tung ra hai chưởng, hai người kia còn chưa kịp kêu lên, miệng liền phun máu tươi, tê liệt ngã xuống đất. Người vây quanh kinh hô một trận, lui về phía sau hai bước co rúm lại.

Bảo Nhi có chút chưa hồi hồn, theo sát ở phía sau Trương Đại Thúc. Thủ lĩnh kia dẫn đầu vọt tới, còn chưa có đến gần, thì nghe một tiếng lẹt xẹt vang lên, một vòng người lập tức quỳ hai đầu gối xuống đất, ôm hai chân, lăn lộn kêu rên.

Khi thấy bóng dáng màu trắng kia gần tới trước mặt thì Bảo Nhi há hốc mồm, ngây người. Ai có thể nói cho nàng biết, đây rốt cuộc là tình trạng gì vậy?

Bảo Nhi, không sợ, tướng công ở đây! , lập tức được hơi thở quen thuộc kia bao quanh, được ôm vào xe ngựa.

Bên ngoài tiếng kêu khóc đã biến mất một cách kỳ lạ, xe ngựa tiếp tục vững vàng đi về phía trước.

Bảo Nhi trừng mắt to nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú quen thuộc kia, không nháy mắt một cái. Đây là tướng công mỗi ngày nấu cơm giặt giũ cho nàng kia sao?

Bảo Nhi, đừng sợ, tướng công ở đây! , thấp giọng dụ dỗ, hôn khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt kia một cái, ôm càng chặt hơn.

Cái đầu nhỏ kia giãy ra, sờ sờ gương mặt đó, Chàng là Nhạc Mặc sao?

Nhạc Mặc vuốt trán, nhếch môi, hơi nhíu mắt, mang theo tà mị trước sau như một, Chẳng lẽ Bảo Nhi không biết tướng công sao?

Giọng điệu trêu chọc này, trừ nam nhân kia, còn có thể là ai?

Tức giận tránh ra, Chàng rốt cuộc là ai? , thật sự rất muốn mắng người, trong đầu nảy ra một suy nghĩ, mình bị lừa, còn bị lừa rất thảm!

Nhạc Mặc lại kéo bé con kia vào trong ngực, Chàng buông ra! Chàng là tên khốn kiếp! , hiện tại Bảo Nhi rất cần tỉnh táo, đầu nàng không xoay chuyển được.

Nhạc Mặc có chút vô tội mặc cho bé con kia vứt sang một bên, nhẹ giọng nói, Bảo Nhi, trở về ta sẽ từ từ giải thích cho nàng, có được không? Đổi lấy chỉ là một cái thờ ơ.

Một lát sau, thấy bé con kia không có căng chặt như vậy nữa, hơi nhích tới gần một chút, Bảo Nhi, tướng công chính là tướng công! Vĩnh viễn đều như thế!

Chàng cách xa ta một chút! , gầm lên giận dữ , mỗ nam chỉ đành phải lại lui về chỗ cũ, có chút thương tâm chau mày lại.

Bảo Nhi giống như đang ở trong mây mù, ai có thể nói cho nàng biết, đây là thế nào? Tướng công của nàng không phải là nông dân trồng trà bình thường sao? Mới vừa rồi kia là chuyện gì xảy ra? Tại sao bay tới được? Còn dẫn theo một đám người áo đen.

Trương Đại Thúc không phải là một lão đầu què sao? Tại sao chân cũng không què, vừa ra tay, trực tiếp giết chết hai người?

Cái thế giới này như thế nào? Còn có bao nhiêu thứ nàng không biết?

Bảo Nhi một đường đều bị vây trong trạng thái ngây dại, xe ngựa dừng lại rồi, cũng không biết, Nhạc Mặc không dám trực tiếp đưa tay ôm người, chăm chú nhìn nàng.

Theo khe hở của rèm, mới biết đã đến Phượng Y Các, muốn đứng dậy mới biết chân đã tê cứng, suýt nữa ngã quỵ, Nhạc Mặc trực tiếp ôm người vào trong ngực, ôm xuống xe.

Bảo Nhi cũng không còn giãy giụa, tùy hắn ôm lên lầu.

Nhạc Mặc đứng ở bên giường, không chớp mắt nhìn bé con kia.

Bảo Nhi, tướng công không biết nên nên bắt đầu nói từ đâu. Tướng công vĩnh viễn đều là tướng công, những chuyện khác, nàng từ từ sẽ biết. Nắm lấy bàn tay múp míp nhỏ bé kia, trái tim lơ lửng mới xem như buông xuống.

Ngây ngốc một đường, hiện tại trong đầu mới bắt đầu vận hành, nàng thật sự không cần để ý những thứ khác, nàng chỉ biết, bất kể người đàn ông này là ai, cũng sẽ vẫn yêu mình sâu đậm như cũ, cái này đã đủ rồi, không phải sao?

Kéo chăn ra, ngã xuống giường, tối nay có chút chấn động, bây giờ nàng cần tiêu hóa một chút. Nhạc Mặc nhẹ nhàng cởi giày cho nàng, cũng lên giường. Muốn ôm nàng vào trong ngực, suy nghĩ một chút, vẫn nên để cho nàng yên lặng sẽ tốt hơn. Nằm ở bên cạnh, nhìn sườn mặt của nàng.

Khi Bảo Nhi tỉnh lại, lại lăn vào trong ngực người ta, áo ngoài cũng bị cởi ra, chỉ mặc một cái áo trong.

Ngẩn đầu lên, nhìn kỹ gương mặt tuấn tú kia, không tự chủ phủ lên đỉnh lông mày của hắn, phác hoạ qua lại.

Đây là nam nhân của nàng, người thân duy nhất đời này, cũng là người yêu nàng nhất. Bất kể thân phận của hắn là cái gì, hắn vẫn là hắn, là lão công của nàng.

Mỗ nam phúc hắc, vốn đã tỉnh dậy từ sớm, nhưng có chút bất an, không biết nữ nhân nhà hắn sẽ phản ứng ra sao. Khi cảm nhận được tiếp xúc thân mật kia thì khóe miệng không tự chủ nhếch lên, gợn lên một gợn sóng nhỏ.

Thò tay đè lại đầu nhỏ kia, chụp lên môi anh đào kia, quấn lấy cái lưỡi thơm tho ấy, triền miên mút vào. Cho đến khi khuôn mặt nhỏ nhắn đó có chút đỏ lên, mới thu hồi đầu lưỡi, lật người đè người xuống dưới thân.

Bảo Nhi được cơ hội, cuối cùng có thể hít


/201

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status