Là cái gì?
Ngọc Huyết, Ngọc Huyết có thể giải bách độc, thiên hạ này, chỉ có một người có. Chỉ tiếc, xa tận chân trời.
……………
Tướng công, thuốc kia thật sự có thể chứ? , đôi mắt vốn ảm đạm lại có thần thái như ngày trước.
Bảo Nhi, tướng công có từng lừa gạt nàng không? Y thuật của Mặc Thương không ai bằng, nhất định có thể. Cầm khăn, thấm nước ấm, nhẹ nhàng lau khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt cho nàng, dịu dàng nói, Ngày mai nhất định sẽ tỉnh lại, sẽ tốt hơn.
Ừhm, ừhm, ôm chặt eo Nhạc Mặc, dựa vào trong ngực Nhạc Mặc, Tướng công, cám ơn chàng! . Nhạc Mặc không có lên tiếng, nhếch môi, ôm lấy bé con trong ngực thật chặt. Chỉ cần nàng ở bên cạnh, ta sẽ dốc toàn lực ứng phó.
Trong lòng Bảo Nhi rất rõ ràng, lần này Nhạc Mặc nhất định là vận dụng rất nhiều người, không biết có ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn hay không. Nghĩ đi nghĩ lại, thấy hơi mệt hai mắt nhắm nghiền lại. Nhạc Mặc nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại kia, trong mắt hiện lên kiên nghị cùng phức tạp.
Trời còn chưa sáng, Bảo Nhi liền tỉnh, Nhạc Mặc không có ở bên cạnh. Vội vàng mang giày vào, đi qua tây sương hậu đường. Nha hoàn bà tử đã chờ đợi ở bên cạnh, Lý viên ngoại tựa vào một bên giường, nửa mở mắt, thấy Bảo Nhi tới, lập tức muốn đứng dậy. Bảo Nhi vội vàng đi lên đỡ một phen, chỉ qua có mấy ngày mà thôi, người thật giống như đã già đi rất nhiều tuổi.
Lý phu nhân đang gục ở bên mép giường, Lý Tuyết Diên dường như còn đang ngủ, thoạt nhìn hình như trên mặt đã hồng nhuận lên không ít, không tái nhợt giống như hôm qua. Bảo Nhi có chút áy náy nhìn người ngủ say kia một cái, hôm qua không biết tại sao nàng ngủ mất, vốn định cùng Nhạc Mặc trò chuyện một lát nữa sẽ tới.
Lý phu nhân nhường chỗ cho Bảo Nhi, ra hiệu cho nha đầu bên cạnh đi xuống bưng chút thức ăn lên, Bảo Nhi xua xua tay, úp sấp bên cạnh đầu Lý Tuyết Diên, lẳng lặng nghe thử một lát. Trái tim kéo căng cũng đã nới lỏng, ít nhất là nàng ấy thật sự là đang ngủ.
Chủ tử, hôm qua có người theo dõi chúng ta, chỉ là xin chủ tử yên tâm, toàn bộ đã xử lý. Một nam nhân áo đen chắp tay khom người ở một bên.
Nhạc Mặc chơi đùa ngọc quyết trong tay, khẽ nhếch khóe môi, Tất cả đều phát triển theo hướng ngươi hy vọng, có hài lòng không? Giọng nói như nhẹ nhàng đơn giản nhưng lại mang theo lạnh lùng.
Thuộc hạ không dám! Thuộc hạ chỉ là… nam nhân áo đen lập tức quỳ xuống, muốn giải thích, lại bị Nhạc Mặc giơ tay ngăn lại.
Qua rồi, ta không muốn bàn tới nữa. Nếu nhận ta là chủ tử của ngươi, ta không muốn nhìn thấy chuyện phát sinh vượt quá lần nữa. Giọng nói lạnh nhạt, xen lẫn uy nghiêm bất khả xâm phạm.
Thuộc hạ nhất định chỉ nhận chủ tử là chủ, không dám vượt qua! , trong mắt thuần chất nghiêm túc của nam nhân áo đen tràn đầy kiên nghị.
Lý phu nhân nhận lấy cháo từ trong tay nha hoàn, bưng lên trước mặt Bảo Nhi, ý bảo Bảo Nhi ăn trước nhân lúc còn nóng. Bảo Nhi cười một tiếng, nhận lấy cháo để qua chiếc kỷ trà bên cạnh giường.
Bảo Nhi kéo cái tay khô gầy kia ra, nhẹ nhàng xoa xoa, nhưng không ngờ Lý Tuyết Diên mở mắt ra. Bảo Nhi hưng phấn nhoài lên phía trên đầu nàng, đối diện mặt của nàng, Lý phu nhân và Lý viên ngoại cũng kích động nhích lại gần.
Lý Tuyết Diên xoay mắt một cái, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên gương mặt trên đầu kia, Khát… . Bảo Nhi nghe thấy rốt cuộc mềm nhũn ra, vô lực gục xuống bên mép giường, Lý phu nhân khóc không thành tiếng căn dặn nha đầu bưng trà, ôm Lý viên ngoại không ngừng chảy nước mắt, Lý viên ngoại cũng quay mặt đi, đưa tay lau một cái.
Bảo Nhi đỡ Lý Tuyết Diên dậy rót nước cho nàng, Bảo Nhi vốn định từ từ đút nàng uống, ai ngờ nàng khát như thế kia, được rồi, vì vậy dứt khoát trút hết vào trong.
Sau khi Lý Tuyết Diên uống hết nước xong rốt cuộc tinh thần đã tỉnh táo, yếu ớt lại quay về phía Bảo Nhi kêu đói, Lý phu nhân ở một bên vui mừng chuyển cháo qua, Bảo Nhi đút từng muỗng từng muỗng.
Nha đầu chết tiệt kia, ta cho tỷ biết, tỷ tỷ ta lần đầu tiên hầu hạ người, về sau tỷ đừng làm cho ta nửa chết nửa sống như vậy nữa! Nếu có lần sau nữa, thì tỷ cứ đi xuống dưới thành thật đàng hoàng, ngày lễ ngày tết, tỷ tỷ ta sẽ nhớ đốt nhiều giấy tiền vàng bạc cho tỷ. Nói xong, liếc mắt một cái, thì khóe mắt nhìn thấy Lý phu nhân ở bên cạnh. Lúc này Bảo Nhi mới ý thức được mình nói sai, phụ mẫu người ta đang ở bên cạnh giường, tại sao lại nói ra lời này, có chút xấu hổ nhìn Lý phu nhân cười cười. Lý phu nhân mắt chứa ý cười, nhẹ nhàng vuốt đầu Bảo Nhi.
Lý Tuyết Diên vừa khỏi bệnh, cũng không thể ăn quá nhiều. Nữ nhân kia thì no rồi, còn Bảo Nhi thì đói bụng, thật may là Lý phu nhân căn dặn phòng bếp làm nhiều thức ăn, Bảo Nhi giải quyết ngay ở bên cạnh giường Lý Tuyết Diên.
Bảo Nhi, cho ta miếng thịt đi, Lý Tuyết Diên duỗi cổ không nháy mắt một cái nhìn cháo thịt Bảo Nhi đưa vào trong miệng.
Bảo Nhi cười múc một muỗng đưa tới bên miệng nàng, khi nàng há miệng thì vội vàng thu lại, đưa vào miệng mình. Lý Tuyết Diên trừng mắt to, giận dữ nhìn. Bảo Nhi trực tiếp bỏ qua ánh mắt cản trở kia, cứ thế ăn.
Lý phu nhân nhìn hai người đùa giỡn, khóe mắt ánh lên ý cười, dịch dịch góc chăn cho khuê nữ mình nói: Diên nhi, con bây giờ vẫn không thể ăn thịt, chờ thân thể con tốt rồi, nương căn dặn phòng bếp làm cho con một bàn thịt, muốn ăn bao nhiêu cũng được.
Lý viên ngoại vẫn ngồi ở một bên, khóe mắt tràn đầy nếp nhăn chứa đầy yêu thương nhìn sang đây, chỉ cần nữ nhi vẫn còn, về sau nàng muốn làm cái gì cũng thuận theo nàng hết, nàng khỏe mạnh, vui vẻ, là được rồi.
Bệnh tình của Lý Tuyết Diên từ từ khôi phục, Bảo Nhi đã mấy ngày không có trở về Phượng Y Các, mỗi ngày lúc trời tối Nhạc Mặc đều sẽ tới đây ở với nàng một lát. Suy cho cùng cũng là ở trong nhà người ta, phu thê đều ở rất không hợp lễ. Nhạc Mặc gần như không có về, phần nhiều là dừng chân ở tư trạch. Trừ bố trí một vài chuyện cần thiết ra, phần nhiều là một mình cầm sách vùi ở trên giường.
Gấm vóc trắng thuần thêu hoa văn tơ vàng, mái tóc đen tùy ý buông xuống trên đầu vai, mắt phượng khẽ nhếch, sóng mắt lưu chuyển nhàn nhạt ưu tư. Chiếc mũi ngọc thẳng đứng, đôi môi mỏng mím nhẹ, khóe môi nhếch lên nhàn nhạt lạnh nhạt. Da thịt trắng trong dôi ra rất dễ dàng làm cho người ta sinh ra cảm giác thác loạn, diễm tuyệt vô song.
Đầu đêm, tiếng chim kêu trầm thấp vang lên trên mái ngói xanh trên mái nhà, bốn gốc đình các trong sân giơ lên, giống như có thể ôm lấy màn trời. Đèn lồng bị gió đêm thổi mãnh liệt đung đưa, ngọn lửa chợt sáng chợt tối. Đứng trước cửa sổ, thông qua cửa sổ giấy thật mỏng nhìn đình viện mơ hồ, nhíu nhẹ chân mày, trong lòng bỗng dâng lên nổi cô tịch.
Tối nay mưa rào, thời tiết lạnh
Ngọc Huyết, Ngọc Huyết có thể giải bách độc, thiên hạ này, chỉ có một người có. Chỉ tiếc, xa tận chân trời.
……………
Tướng công, thuốc kia thật sự có thể chứ? , đôi mắt vốn ảm đạm lại có thần thái như ngày trước.
Bảo Nhi, tướng công có từng lừa gạt nàng không? Y thuật của Mặc Thương không ai bằng, nhất định có thể. Cầm khăn, thấm nước ấm, nhẹ nhàng lau khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt cho nàng, dịu dàng nói, Ngày mai nhất định sẽ tỉnh lại, sẽ tốt hơn.
Ừhm, ừhm, ôm chặt eo Nhạc Mặc, dựa vào trong ngực Nhạc Mặc, Tướng công, cám ơn chàng! . Nhạc Mặc không có lên tiếng, nhếch môi, ôm lấy bé con trong ngực thật chặt. Chỉ cần nàng ở bên cạnh, ta sẽ dốc toàn lực ứng phó.
Trong lòng Bảo Nhi rất rõ ràng, lần này Nhạc Mặc nhất định là vận dụng rất nhiều người, không biết có ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn hay không. Nghĩ đi nghĩ lại, thấy hơi mệt hai mắt nhắm nghiền lại. Nhạc Mặc nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại kia, trong mắt hiện lên kiên nghị cùng phức tạp.
Trời còn chưa sáng, Bảo Nhi liền tỉnh, Nhạc Mặc không có ở bên cạnh. Vội vàng mang giày vào, đi qua tây sương hậu đường. Nha hoàn bà tử đã chờ đợi ở bên cạnh, Lý viên ngoại tựa vào một bên giường, nửa mở mắt, thấy Bảo Nhi tới, lập tức muốn đứng dậy. Bảo Nhi vội vàng đi lên đỡ một phen, chỉ qua có mấy ngày mà thôi, người thật giống như đã già đi rất nhiều tuổi.
Lý phu nhân đang gục ở bên mép giường, Lý Tuyết Diên dường như còn đang ngủ, thoạt nhìn hình như trên mặt đã hồng nhuận lên không ít, không tái nhợt giống như hôm qua. Bảo Nhi có chút áy náy nhìn người ngủ say kia một cái, hôm qua không biết tại sao nàng ngủ mất, vốn định cùng Nhạc Mặc trò chuyện một lát nữa sẽ tới.
Lý phu nhân nhường chỗ cho Bảo Nhi, ra hiệu cho nha đầu bên cạnh đi xuống bưng chút thức ăn lên, Bảo Nhi xua xua tay, úp sấp bên cạnh đầu Lý Tuyết Diên, lẳng lặng nghe thử một lát. Trái tim kéo căng cũng đã nới lỏng, ít nhất là nàng ấy thật sự là đang ngủ.
Chủ tử, hôm qua có người theo dõi chúng ta, chỉ là xin chủ tử yên tâm, toàn bộ đã xử lý. Một nam nhân áo đen chắp tay khom người ở một bên.
Nhạc Mặc chơi đùa ngọc quyết trong tay, khẽ nhếch khóe môi, Tất cả đều phát triển theo hướng ngươi hy vọng, có hài lòng không? Giọng nói như nhẹ nhàng đơn giản nhưng lại mang theo lạnh lùng.
Thuộc hạ không dám! Thuộc hạ chỉ là… nam nhân áo đen lập tức quỳ xuống, muốn giải thích, lại bị Nhạc Mặc giơ tay ngăn lại.
Qua rồi, ta không muốn bàn tới nữa. Nếu nhận ta là chủ tử của ngươi, ta không muốn nhìn thấy chuyện phát sinh vượt quá lần nữa. Giọng nói lạnh nhạt, xen lẫn uy nghiêm bất khả xâm phạm.
Thuộc hạ nhất định chỉ nhận chủ tử là chủ, không dám vượt qua! , trong mắt thuần chất nghiêm túc của nam nhân áo đen tràn đầy kiên nghị.
Lý phu nhân nhận lấy cháo từ trong tay nha hoàn, bưng lên trước mặt Bảo Nhi, ý bảo Bảo Nhi ăn trước nhân lúc còn nóng. Bảo Nhi cười một tiếng, nhận lấy cháo để qua chiếc kỷ trà bên cạnh giường.
Bảo Nhi kéo cái tay khô gầy kia ra, nhẹ nhàng xoa xoa, nhưng không ngờ Lý Tuyết Diên mở mắt ra. Bảo Nhi hưng phấn nhoài lên phía trên đầu nàng, đối diện mặt của nàng, Lý phu nhân và Lý viên ngoại cũng kích động nhích lại gần.
Lý Tuyết Diên xoay mắt một cái, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên gương mặt trên đầu kia, Khát… . Bảo Nhi nghe thấy rốt cuộc mềm nhũn ra, vô lực gục xuống bên mép giường, Lý phu nhân khóc không thành tiếng căn dặn nha đầu bưng trà, ôm Lý viên ngoại không ngừng chảy nước mắt, Lý viên ngoại cũng quay mặt đi, đưa tay lau một cái.
Bảo Nhi đỡ Lý Tuyết Diên dậy rót nước cho nàng, Bảo Nhi vốn định từ từ đút nàng uống, ai ngờ nàng khát như thế kia, được rồi, vì vậy dứt khoát trút hết vào trong.
Sau khi Lý Tuyết Diên uống hết nước xong rốt cuộc tinh thần đã tỉnh táo, yếu ớt lại quay về phía Bảo Nhi kêu đói, Lý phu nhân ở một bên vui mừng chuyển cháo qua, Bảo Nhi đút từng muỗng từng muỗng.
Nha đầu chết tiệt kia, ta cho tỷ biết, tỷ tỷ ta lần đầu tiên hầu hạ người, về sau tỷ đừng làm cho ta nửa chết nửa sống như vậy nữa! Nếu có lần sau nữa, thì tỷ cứ đi xuống dưới thành thật đàng hoàng, ngày lễ ngày tết, tỷ tỷ ta sẽ nhớ đốt nhiều giấy tiền vàng bạc cho tỷ. Nói xong, liếc mắt một cái, thì khóe mắt nhìn thấy Lý phu nhân ở bên cạnh. Lúc này Bảo Nhi mới ý thức được mình nói sai, phụ mẫu người ta đang ở bên cạnh giường, tại sao lại nói ra lời này, có chút xấu hổ nhìn Lý phu nhân cười cười. Lý phu nhân mắt chứa ý cười, nhẹ nhàng vuốt đầu Bảo Nhi.
Lý Tuyết Diên vừa khỏi bệnh, cũng không thể ăn quá nhiều. Nữ nhân kia thì no rồi, còn Bảo Nhi thì đói bụng, thật may là Lý phu nhân căn dặn phòng bếp làm nhiều thức ăn, Bảo Nhi giải quyết ngay ở bên cạnh giường Lý Tuyết Diên.
Bảo Nhi, cho ta miếng thịt đi, Lý Tuyết Diên duỗi cổ không nháy mắt một cái nhìn cháo thịt Bảo Nhi đưa vào trong miệng.
Bảo Nhi cười múc một muỗng đưa tới bên miệng nàng, khi nàng há miệng thì vội vàng thu lại, đưa vào miệng mình. Lý Tuyết Diên trừng mắt to, giận dữ nhìn. Bảo Nhi trực tiếp bỏ qua ánh mắt cản trở kia, cứ thế ăn.
Lý phu nhân nhìn hai người đùa giỡn, khóe mắt ánh lên ý cười, dịch dịch góc chăn cho khuê nữ mình nói: Diên nhi, con bây giờ vẫn không thể ăn thịt, chờ thân thể con tốt rồi, nương căn dặn phòng bếp làm cho con một bàn thịt, muốn ăn bao nhiêu cũng được.
Lý viên ngoại vẫn ngồi ở một bên, khóe mắt tràn đầy nếp nhăn chứa đầy yêu thương nhìn sang đây, chỉ cần nữ nhi vẫn còn, về sau nàng muốn làm cái gì cũng thuận theo nàng hết, nàng khỏe mạnh, vui vẻ, là được rồi.
Bệnh tình của Lý Tuyết Diên từ từ khôi phục, Bảo Nhi đã mấy ngày không có trở về Phượng Y Các, mỗi ngày lúc trời tối Nhạc Mặc đều sẽ tới đây ở với nàng một lát. Suy cho cùng cũng là ở trong nhà người ta, phu thê đều ở rất không hợp lễ. Nhạc Mặc gần như không có về, phần nhiều là dừng chân ở tư trạch. Trừ bố trí một vài chuyện cần thiết ra, phần nhiều là một mình cầm sách vùi ở trên giường.
Gấm vóc trắng thuần thêu hoa văn tơ vàng, mái tóc đen tùy ý buông xuống trên đầu vai, mắt phượng khẽ nhếch, sóng mắt lưu chuyển nhàn nhạt ưu tư. Chiếc mũi ngọc thẳng đứng, đôi môi mỏng mím nhẹ, khóe môi nhếch lên nhàn nhạt lạnh nhạt. Da thịt trắng trong dôi ra rất dễ dàng làm cho người ta sinh ra cảm giác thác loạn, diễm tuyệt vô song.
Đầu đêm, tiếng chim kêu trầm thấp vang lên trên mái ngói xanh trên mái nhà, bốn gốc đình các trong sân giơ lên, giống như có thể ôm lấy màn trời. Đèn lồng bị gió đêm thổi mãnh liệt đung đưa, ngọn lửa chợt sáng chợt tối. Đứng trước cửa sổ, thông qua cửa sổ giấy thật mỏng nhìn đình viện mơ hồ, nhíu nhẹ chân mày, trong lòng bỗng dâng lên nổi cô tịch.
Tối nay mưa rào, thời tiết lạnh
/201
|