Không khỏi có chút cảm giác có lòng không đủ lực, một Phượng Y Các thật sự còn chưa đủ! Cần tìm một vài đường ra mới được, hoặc là có thể nghĩ biện pháp tìm yêu nghiệt kia bắt chẹt một khoản, một món đồ bằng ngọc kia, có giá trị hơn đồ ở Phượng Y Các của nàng nhiều. Nói không chừng, hắn không chỉ có những thứ đó!
Ta đói quá… , một tên ăn xin nghiên dựa vào một bên, tóc tai lộn xộn trên mặt đen thùi lùi nắm mép váy Bảo Nhi.
Ngươi làm sao vậy? , Bảo Nhi không có tránh ra, ngồi xổm người xuống, nhìn bộ dạng chừng hai mươi tuổi không thiếu tay thiếu chân, tại sao lại không nhúc nhích được thế?
Chân ta đau, không đi được, tên ăn xin kia lập tức bày ra vẻ vô tội mở ánh mắt ngập nước long lanh nhìn Bảo Nhi, tay vẫn như cũ nắm mép váy không thả.
Chân đau à, hay là đi y quán xem một chút đi, , nói xong thuận tay chọt một cái, nhỏ giọng lầm bầm, Chẳng lẽ là bị viêm xương gì đó nhỉ…
Trong đôi mắt trong trẻo của tên ăn xin kia mang theo vẻ đùa giỡn, rốt cuộc không kiềm được cong khóe môi lên, ngay sau đó tăng thêm mấy tiếng kêu đau đớn.
Ngươi đừng cử động, ta sẽ mang ngươi đi y quán, đứng dậy muốn kêu Hổ Tử đánh xe ngựa tới, tên ăn xin kia vội kéo mép váy Bảo Nhi lại, ngước gương mặt bụi bặm đáng thương lên, Ta muốn ăn cơm trước, sắp chết đói rồi… ôm chân Bảo Nhi bắt đầu làm nũng.
Được được được, ta đi chuẩn bị chút thức ăn cho ngươi trước, Bảo Nhi lau cái trán đổ mồ hôi một cái.
Ngươi sẽ không không trở lại chứ? , trong đôi mắt trong sáng kia lộ ra vẻ nghi ngờ. Bảo Nhi thò tay gạt lại mái tóc rối bời kia cho hắn, người đã lớn như vậy, tại sao giống như trẻ con thiếu hụt cảm giác an toàn như vậy.
Lập tức trở lại liền, ở đây đừng đi đâu nhé. Không nhịn được thả nhẹ giọng nói, cho hắn một ánh mắt an ủi.
Múc thêm cho hắn một chén cháo, lấy một cái bánh bao. Thế nhưng người kia vẫn như cũ bất động nhìn, ngẹo đầu tựa vào trên tường.
Nhận lấy, phát ngốc sao?
Tay ta đau, ngươi đút ta, lại bày ra bộ dạng vô tội đáng thương kia, Bảo Nhi nhìn cũng không phản cảm, còn có chút đau lòng.
Ăn bánh bao, hay là uống cháo? , ngồi xuống bận thềm bên cạnh hắn, lấy bánh bao bỏ vào cái chén không để qua một bên.
Uống cháo, tên ăn xin kia nở một nụ cười sáng rỡ, trên mặt hiện lên hai má lúm đồng tiền nhàn nhạt. Nắng ấm trút xuống trong sân viện rộng rãi, xua đi lạnh lẽo cuối mùa thu. Nhìn nụ cười xinh đẹp này, tâm tình Bảo Nhi cũng thoải mái theo.
Múc lấy cháo, đưa tới bên miệng của hắn, tên ăn xin kia thoáng cái ngốc trệ, hồi phục lại nhanh chóng che giấu cảm xúc, buông rèm mắt xuống, ngậm vào trong miệng.
Uống xong cháo, tên ăn xin kia thoải mái vuốt bụng, có chút kiêu ngạo nói: Ngày mai ngươi phải đến, nếu không ta sẽ bị chết đói.
Sau ót Bảo Nhi xuất mấy đường vạch đen, Ta dẫn ngươi đi y quán trước đã , nói xong liền kêu Hổ Tử tới đây. Lúc quay đầu lại thì đâu còn người nữa, chỉ còn lại chén cháo trống trơn.
Bảo Nhi không khỏi đấm eo, khóe miệng giật giật, tên lừa đảo!
Lúc trở lại Phượng Y Các, Bảo Nhi thật là vui mừng, Tú Tú đang ngồi ở tiền đường đợi nàng, dẫn người lên lầu, bản tính Bảo Nhi lập tức lộ rõ, có chút điên cuồng lôi kéo Tú Tú nhìn trái nhìn phải một chút.
Tẩu xem tẩu vui mừng nhiệt tình thế kia, một chút cũng không thay đổi, vốn tưởng rằng tẩu làm bà chủ rồi bản tính có thể thay đổi, rốt cuộc lại giống như một đứa trẻ con. Tú Tú vội vàng ấn cái người đang hăng hái kia ngồi xuống giường, mình cũng ngồi xuống.
Bảo Nhi tò mò úp sấp trước mặt Tú Tú, có chút thất vọng nhìn cái bụng kia, Tại sao còn chưa to lên, không phải đã hai tháng rồi sao?
Tú Tú cười liếc nàng một cái, Nào có nhanh như vậy, nếu không chưa đến mười tháng bụng của ta sẽ vỡ ra luôn à!
Bảo Nhi sáng tỏ gật đầu một cái, vẻ mặt nghiêm túc nói, Ngươi nhất định phải chú ý thân thể nhiều hơn, không thể làm mệt nghĩa tử ta đấy, chuyện quần áo ngươi cũng đừng bận bịu, đã làm lâu như vậy, giao cho bọn họ là được.
Thân thể của ta ta biết rõ, còn chưa có gấp gáp làm mẫu thân đâu! Về sau sinh ra, tẩu cũng không thể chiều hư nó đấy!
Bảo Nhi nhíu mày, Dĩ nhiên sẽ không, ta muốn dạy nó đọc sách cho giỏi, đến lúc đó dụ dỗ mấy tiểu cô nương trở về, ha ha!
Chỉ có tẩu không đứng đắn, không biết tướng công nhà tẩu làm sao chịu được tẩu! , Tú Tú tức giận chỉ đầu Bảo Nhi một cái, Bảo Nhi giả bộ bị thương, ngã xuống giường.
Dẫn theo Tú Tú đi tìm Hà Hoa, cơm trưa cũng giải quyết ở Mộc Diệp Trang. Nghĩa mẫu còn nói bảo người làm trong nhà đi gọi Nhạc Mặc tới, Bảo Nhi không cho, thật không biết tướng công nhà nàng đã chạy đi đâu, cả ngày lẫn đêm không thấy bóng dáng.
Buổi chiều ba người cùng đi dạo phố, Bảo Nhi còn mua cho nghĩa tử chưa ra đời một cái khóa bạc. Vốn định đi dạo hết buổi chiều, nhưng cân nhắc đến Tú Tú đang mang thai, vẫn nên nghỉ ngơi nhiều mới tốt, mua chút đồ cần thiết, liền cùng nhau trở về Phượng Y Các.
Buổi trưa Đại Ngưu ở cửa hàng mộc giúp Nhị Ngưu làm ít thứ, nên không có đi theo các nàng, đến gần tối lại tới đón Tú Tú. Hiện tại nhà Tú Tú cũng có xe ngựa của mình, qua lại cũng dễ dàng hơn, thừa dịp mặt trời còn chưa xuống núi, liền chuẩn bị đi về.
Bảo Nhi có chút không nỡ đưa người đến đầu đường, Bảo Nhi, trở về đi, sau này ta tới cũng dễ dàng, chờ thân mình ổn, là có thể thường tới.
Ngươi tốt nhất nên dưỡng thai, ta sẽ trở về thăm ngươi, muốn cái gì trực tiếp căn dặn Hổ Tử là được, lúc hắn đi giao đơn hàng, có thể mang về cho ngươi. Hai mắt lại nhìn cái bụng vẫn còn bằng phẳng, dặn dò.
Cho đến khi xe ngựa kia không còn nhìn thấy bóng dáng, thở phào một cái, cảm nhận ánh nắng chiều rột rửa. Nghiêng đầu, nhìn nhìn cái bóng dài trên đất kia, hạnh phúc đạp bước đi, khóe môi nở nụ cười, một mình say sưa đi về.
Nữ nhân nhà ai dáng dấp động lòng người thế kia? , mỗ nam nhếch môi, tà mị nâng cái cằm phấn nộn lên.
Bảo Nhi cười có chút giảo hoạt, Nhạc Mặc không khỏi thu hồi bộ dạng trêu đùa kia, trên chân lập tức truyền đến một trận đau đớn. Đạp người ta một cái xong, mỗ nữ nhân hả hê thong thả bước, tiếp tục đi về phía trước. Nhạc Mặc nhíu đuôi mắt, đuổi theo bóng dáng kia.
Bảo Nhi, sau này chuyện phát cháo giao cho bọn họ làm
Ta đói quá… , một tên ăn xin nghiên dựa vào một bên, tóc tai lộn xộn trên mặt đen thùi lùi nắm mép váy Bảo Nhi.
Ngươi làm sao vậy? , Bảo Nhi không có tránh ra, ngồi xổm người xuống, nhìn bộ dạng chừng hai mươi tuổi không thiếu tay thiếu chân, tại sao lại không nhúc nhích được thế?
Chân ta đau, không đi được, tên ăn xin kia lập tức bày ra vẻ vô tội mở ánh mắt ngập nước long lanh nhìn Bảo Nhi, tay vẫn như cũ nắm mép váy không thả.
Chân đau à, hay là đi y quán xem một chút đi, , nói xong thuận tay chọt một cái, nhỏ giọng lầm bầm, Chẳng lẽ là bị viêm xương gì đó nhỉ…
Trong đôi mắt trong trẻo của tên ăn xin kia mang theo vẻ đùa giỡn, rốt cuộc không kiềm được cong khóe môi lên, ngay sau đó tăng thêm mấy tiếng kêu đau đớn.
Ngươi đừng cử động, ta sẽ mang ngươi đi y quán, đứng dậy muốn kêu Hổ Tử đánh xe ngựa tới, tên ăn xin kia vội kéo mép váy Bảo Nhi lại, ngước gương mặt bụi bặm đáng thương lên, Ta muốn ăn cơm trước, sắp chết đói rồi… ôm chân Bảo Nhi bắt đầu làm nũng.
Được được được, ta đi chuẩn bị chút thức ăn cho ngươi trước, Bảo Nhi lau cái trán đổ mồ hôi một cái.
Ngươi sẽ không không trở lại chứ? , trong đôi mắt trong sáng kia lộ ra vẻ nghi ngờ. Bảo Nhi thò tay gạt lại mái tóc rối bời kia cho hắn, người đã lớn như vậy, tại sao giống như trẻ con thiếu hụt cảm giác an toàn như vậy.
Lập tức trở lại liền, ở đây đừng đi đâu nhé. Không nhịn được thả nhẹ giọng nói, cho hắn một ánh mắt an ủi.
Múc thêm cho hắn một chén cháo, lấy một cái bánh bao. Thế nhưng người kia vẫn như cũ bất động nhìn, ngẹo đầu tựa vào trên tường.
Nhận lấy, phát ngốc sao?
Tay ta đau, ngươi đút ta, lại bày ra bộ dạng vô tội đáng thương kia, Bảo Nhi nhìn cũng không phản cảm, còn có chút đau lòng.
Ăn bánh bao, hay là uống cháo? , ngồi xuống bận thềm bên cạnh hắn, lấy bánh bao bỏ vào cái chén không để qua một bên.
Uống cháo, tên ăn xin kia nở một nụ cười sáng rỡ, trên mặt hiện lên hai má lúm đồng tiền nhàn nhạt. Nắng ấm trút xuống trong sân viện rộng rãi, xua đi lạnh lẽo cuối mùa thu. Nhìn nụ cười xinh đẹp này, tâm tình Bảo Nhi cũng thoải mái theo.
Múc lấy cháo, đưa tới bên miệng của hắn, tên ăn xin kia thoáng cái ngốc trệ, hồi phục lại nhanh chóng che giấu cảm xúc, buông rèm mắt xuống, ngậm vào trong miệng.
Uống xong cháo, tên ăn xin kia thoải mái vuốt bụng, có chút kiêu ngạo nói: Ngày mai ngươi phải đến, nếu không ta sẽ bị chết đói.
Sau ót Bảo Nhi xuất mấy đường vạch đen, Ta dẫn ngươi đi y quán trước đã , nói xong liền kêu Hổ Tử tới đây. Lúc quay đầu lại thì đâu còn người nữa, chỉ còn lại chén cháo trống trơn.
Bảo Nhi không khỏi đấm eo, khóe miệng giật giật, tên lừa đảo!
Lúc trở lại Phượng Y Các, Bảo Nhi thật là vui mừng, Tú Tú đang ngồi ở tiền đường đợi nàng, dẫn người lên lầu, bản tính Bảo Nhi lập tức lộ rõ, có chút điên cuồng lôi kéo Tú Tú nhìn trái nhìn phải một chút.
Tẩu xem tẩu vui mừng nhiệt tình thế kia, một chút cũng không thay đổi, vốn tưởng rằng tẩu làm bà chủ rồi bản tính có thể thay đổi, rốt cuộc lại giống như một đứa trẻ con. Tú Tú vội vàng ấn cái người đang hăng hái kia ngồi xuống giường, mình cũng ngồi xuống.
Bảo Nhi tò mò úp sấp trước mặt Tú Tú, có chút thất vọng nhìn cái bụng kia, Tại sao còn chưa to lên, không phải đã hai tháng rồi sao?
Tú Tú cười liếc nàng một cái, Nào có nhanh như vậy, nếu không chưa đến mười tháng bụng của ta sẽ vỡ ra luôn à!
Bảo Nhi sáng tỏ gật đầu một cái, vẻ mặt nghiêm túc nói, Ngươi nhất định phải chú ý thân thể nhiều hơn, không thể làm mệt nghĩa tử ta đấy, chuyện quần áo ngươi cũng đừng bận bịu, đã làm lâu như vậy, giao cho bọn họ là được.
Thân thể của ta ta biết rõ, còn chưa có gấp gáp làm mẫu thân đâu! Về sau sinh ra, tẩu cũng không thể chiều hư nó đấy!
Bảo Nhi nhíu mày, Dĩ nhiên sẽ không, ta muốn dạy nó đọc sách cho giỏi, đến lúc đó dụ dỗ mấy tiểu cô nương trở về, ha ha!
Chỉ có tẩu không đứng đắn, không biết tướng công nhà tẩu làm sao chịu được tẩu! , Tú Tú tức giận chỉ đầu Bảo Nhi một cái, Bảo Nhi giả bộ bị thương, ngã xuống giường.
Dẫn theo Tú Tú đi tìm Hà Hoa, cơm trưa cũng giải quyết ở Mộc Diệp Trang. Nghĩa mẫu còn nói bảo người làm trong nhà đi gọi Nhạc Mặc tới, Bảo Nhi không cho, thật không biết tướng công nhà nàng đã chạy đi đâu, cả ngày lẫn đêm không thấy bóng dáng.
Buổi chiều ba người cùng đi dạo phố, Bảo Nhi còn mua cho nghĩa tử chưa ra đời một cái khóa bạc. Vốn định đi dạo hết buổi chiều, nhưng cân nhắc đến Tú Tú đang mang thai, vẫn nên nghỉ ngơi nhiều mới tốt, mua chút đồ cần thiết, liền cùng nhau trở về Phượng Y Các.
Buổi trưa Đại Ngưu ở cửa hàng mộc giúp Nhị Ngưu làm ít thứ, nên không có đi theo các nàng, đến gần tối lại tới đón Tú Tú. Hiện tại nhà Tú Tú cũng có xe ngựa của mình, qua lại cũng dễ dàng hơn, thừa dịp mặt trời còn chưa xuống núi, liền chuẩn bị đi về.
Bảo Nhi có chút không nỡ đưa người đến đầu đường, Bảo Nhi, trở về đi, sau này ta tới cũng dễ dàng, chờ thân mình ổn, là có thể thường tới.
Ngươi tốt nhất nên dưỡng thai, ta sẽ trở về thăm ngươi, muốn cái gì trực tiếp căn dặn Hổ Tử là được, lúc hắn đi giao đơn hàng, có thể mang về cho ngươi. Hai mắt lại nhìn cái bụng vẫn còn bằng phẳng, dặn dò.
Cho đến khi xe ngựa kia không còn nhìn thấy bóng dáng, thở phào một cái, cảm nhận ánh nắng chiều rột rửa. Nghiêng đầu, nhìn nhìn cái bóng dài trên đất kia, hạnh phúc đạp bước đi, khóe môi nở nụ cười, một mình say sưa đi về.
Nữ nhân nhà ai dáng dấp động lòng người thế kia? , mỗ nam nhếch môi, tà mị nâng cái cằm phấn nộn lên.
Bảo Nhi cười có chút giảo hoạt, Nhạc Mặc không khỏi thu hồi bộ dạng trêu đùa kia, trên chân lập tức truyền đến một trận đau đớn. Đạp người ta một cái xong, mỗ nữ nhân hả hê thong thả bước, tiếp tục đi về phía trước. Nhạc Mặc nhíu đuôi mắt, đuổi theo bóng dáng kia.
Bảo Nhi, sau này chuyện phát cháo giao cho bọn họ làm
/201
|