Những ngày tiếp theo,mọi chuyện cũng chẳng thay đổi gì nhiềuDương Tử vẫn thế,vẫn cầm loa kêu cô lên phòng hội đồng vào mỗi sáng,vẫn bắt cô quét dọn sân bóng như mọi ngày,vẫn chạy xồng xộc vào lớp kéo cô xuống căn tin vào giờ ăn trưa,vẫn ép cô đi chơi vào mỗi ngày nghỉ,vẫn phát khùng khi thấy cô học nhóm cùng Vương Thiên...
Dẫu biết anh chính là Dương Khiêm,mối tình đầu,first love của cô nhưng khi nhìn mặt hắn vẫn thấy ghét,ghét tới mức chỉ muốn chạy đến cắn ột phát cho đỡ tức...
Nhưng dù sao,dù có ghét anh đến mấy thì khi có được tình yêu của anh cô vẫn thấy ấm lòng hơn bao giờ hết
Vào mỗi sáng,anh đến tận kí túc xá nữ đón cô đi học bằng xe đạp,đôi lúc còn bắt cô đèo đi cho bằng được...
Đến bữa sáng,bữa trưa,bữa tối,anh một mực đòi cô đi ăn chung...
Đôi lúc,thấy anh mệt,cô cũng xót,mới 17 tuổi thôi mà đã phải vừa lo chuyện ở trường vừa lo chuyện công ti...
Chiều nào cũng vậy,cô thường đến phòng hội đồng,đem cho anh một chai nước tăng lực và vài chiếc bánh ngọt mà cô tự nướng...
Mấy ngày đầu,cô tập làm bánh,khi thì bánh cháy khi thì thiếu đường,mùi vị rất tệ nhưng anh vẫn ăn rất ngon lành
Anh bảo: Nếu là bánh Tiểu Hy nướng cho anh thì chắc chắn sẽ rất ngon vì trong từng chiếc bánh có cả tình yêu mà Tiểu Hy dành cho anh
Cô cảm động chết mất,chị muốn chạy tới hôn liền một phát nhưng phải kìm nén vì ngại
Đôi lúc,anh trêu cô,cô ngượng,hận vì không có cái lỗ nào cho cô chui xuống nhưng vẫn thấy rất vui...
Mỗi chiều,anh chở cô về,không quên một cái hôn tạm biệt.Anh hôn ở má,ở trán,nếu bạo hơn thì hôn môi.Mỗi lần như thế,cô đỏ mặt tía tai,tưởng chừng những như cô là một đứa thân người đầu cà chua...
Chỉ cần như thế,như thế thôi là đã quá đủ để cô sung sướng hạnh phúc...
........
.....................
Chẳng mấy chốc,cô lên lớp 12.Khối 12 năm ngoái bước vào kì thi tốt nghiệp.Riêng Dương Tử,anh là hội trưởng thông minh xuất chúng,tài năng hơn người nên được miễn kì thi...
Vài ngày sau,Hàn Hy nhận được tin dữ
Anh thông báo rằng sẽ đi du học ở New york năm năm.Cô chết sốc,giận anh vô cùng
Ngày anh ra sân bay,vẫn còn giận,định bơ luôn không ra tiễn anh nhưng cơ thể cô không cho phép...
Chẳng hiểu sao,chân cô cứ chạy,chạy quãng đường hơn hai cây số để đến sân bay vào lúc anh sắp đi...
Dương Tử đứng ở sân bay,chốc chốc lại quay người lui mong sẽ được gặp ai đó...
Cô ấy không tới...
Có lẽ vẫn còn giận anh lắm,nhưng anh biết làm sao đây...
Chuyến bay đến New york sẽ xuất phát trong ít phút nữa.Xin nhắc lại,chuyến bay đến New york sẽ xuất phát trong ít phút nữa...
Anh ngây người,vẫn ngoái đầu nhìn lui,chờ đợi một tia hy vọng
Cô vẫn không tới...
Liệu cô có biết,trước khi đi,người anh muốn gặp nhất,chính là cô...
Ai đó bước đi,bóng lưng cô đơn lạnh lẽo cứ khuất dần..
Anh không hề biết,có người núp ở một góc,nhìn anh bước đi,nhìn chiếc máy bay đang mang thanh xuân của cô đi...
Tim cô quặn thắt,cô ước rằng anh sẽ ở đây,ước rằng anh sẽ ở cạnh cô,kể chuyện cho cô nghe
Nhưng ước mơ vẫn chỉ là mơ ước...
Anh đi rồi...
Trong năm năm,nơi này sẽ không có anh...
Sẽ không có người gọi cô lên phòng hội đồng vào mỗi sáng...
Sẽ không có người bắt cô dọn sân bóng...
Sẽ không có người chạy vù vào lớp kéo cô xuống căn tin
Sẽ không cô người phát khùng khi thấy cô ở cùng thằng khác...
Sẽ không có người đèo cô đi học..
Không có người hôn cô vào mỗi buổi chiều...
Tự dưng cảm thấy thế giới này thật rộng lớn,cảm thấy mùa đông bao trùm khắp nơi...
Lạnh lẽo,cô đơn lắm,có ai hiểu?
Có người bảo,tình yêu cũng có khi là chờ đợi một ai đó...
Người ta bảo,cô rất mạnh mẽ
Đúng rồi,cô là Hàn Nhược Hy,một Hàn Hy mạnh mẽ,kiên cường
Cô gái mạnh mẽ này sẽ không khóc,sẽ không rơi lệ
Trước khi đi,anh nói rằng: Xin em,chờ anh nhé,Khiêm ca sẽ trở về,thời gian trôi nhanh lắm,chỉ năm năm thôi,nhất định Khiêm ca sẽ trở lại,bắt em về làm vợ,hành hạ em suốt đời...hehe
Vẫn biết đó chỉ là câu nói nửa thật nữa đùa
Cô sẽ chờ anh,Tiểu Hy sẽ chờ Tử ca,chờ tới khi chết...
Dẫu biết anh chính là Dương Khiêm,mối tình đầu,first love của cô nhưng khi nhìn mặt hắn vẫn thấy ghét,ghét tới mức chỉ muốn chạy đến cắn ột phát cho đỡ tức...
Nhưng dù sao,dù có ghét anh đến mấy thì khi có được tình yêu của anh cô vẫn thấy ấm lòng hơn bao giờ hết
Vào mỗi sáng,anh đến tận kí túc xá nữ đón cô đi học bằng xe đạp,đôi lúc còn bắt cô đèo đi cho bằng được...
Đến bữa sáng,bữa trưa,bữa tối,anh một mực đòi cô đi ăn chung...
Đôi lúc,thấy anh mệt,cô cũng xót,mới 17 tuổi thôi mà đã phải vừa lo chuyện ở trường vừa lo chuyện công ti...
Chiều nào cũng vậy,cô thường đến phòng hội đồng,đem cho anh một chai nước tăng lực và vài chiếc bánh ngọt mà cô tự nướng...
Mấy ngày đầu,cô tập làm bánh,khi thì bánh cháy khi thì thiếu đường,mùi vị rất tệ nhưng anh vẫn ăn rất ngon lành
Anh bảo: Nếu là bánh Tiểu Hy nướng cho anh thì chắc chắn sẽ rất ngon vì trong từng chiếc bánh có cả tình yêu mà Tiểu Hy dành cho anh
Cô cảm động chết mất,chị muốn chạy tới hôn liền một phát nhưng phải kìm nén vì ngại
Đôi lúc,anh trêu cô,cô ngượng,hận vì không có cái lỗ nào cho cô chui xuống nhưng vẫn thấy rất vui...
Mỗi chiều,anh chở cô về,không quên một cái hôn tạm biệt.Anh hôn ở má,ở trán,nếu bạo hơn thì hôn môi.Mỗi lần như thế,cô đỏ mặt tía tai,tưởng chừng những như cô là một đứa thân người đầu cà chua...
Chỉ cần như thế,như thế thôi là đã quá đủ để cô sung sướng hạnh phúc...
........
.....................
Chẳng mấy chốc,cô lên lớp 12.Khối 12 năm ngoái bước vào kì thi tốt nghiệp.Riêng Dương Tử,anh là hội trưởng thông minh xuất chúng,tài năng hơn người nên được miễn kì thi...
Vài ngày sau,Hàn Hy nhận được tin dữ
Anh thông báo rằng sẽ đi du học ở New york năm năm.Cô chết sốc,giận anh vô cùng
Ngày anh ra sân bay,vẫn còn giận,định bơ luôn không ra tiễn anh nhưng cơ thể cô không cho phép...
Chẳng hiểu sao,chân cô cứ chạy,chạy quãng đường hơn hai cây số để đến sân bay vào lúc anh sắp đi...
Dương Tử đứng ở sân bay,chốc chốc lại quay người lui mong sẽ được gặp ai đó...
Cô ấy không tới...
Có lẽ vẫn còn giận anh lắm,nhưng anh biết làm sao đây...
Chuyến bay đến New york sẽ xuất phát trong ít phút nữa.Xin nhắc lại,chuyến bay đến New york sẽ xuất phát trong ít phút nữa...
Anh ngây người,vẫn ngoái đầu nhìn lui,chờ đợi một tia hy vọng
Cô vẫn không tới...
Liệu cô có biết,trước khi đi,người anh muốn gặp nhất,chính là cô...
Ai đó bước đi,bóng lưng cô đơn lạnh lẽo cứ khuất dần..
Anh không hề biết,có người núp ở một góc,nhìn anh bước đi,nhìn chiếc máy bay đang mang thanh xuân của cô đi...
Tim cô quặn thắt,cô ước rằng anh sẽ ở đây,ước rằng anh sẽ ở cạnh cô,kể chuyện cho cô nghe
Nhưng ước mơ vẫn chỉ là mơ ước...
Anh đi rồi...
Trong năm năm,nơi này sẽ không có anh...
Sẽ không có người gọi cô lên phòng hội đồng vào mỗi sáng...
Sẽ không có người bắt cô dọn sân bóng...
Sẽ không có người chạy vù vào lớp kéo cô xuống căn tin
Sẽ không cô người phát khùng khi thấy cô ở cùng thằng khác...
Sẽ không có người đèo cô đi học..
Không có người hôn cô vào mỗi buổi chiều...
Tự dưng cảm thấy thế giới này thật rộng lớn,cảm thấy mùa đông bao trùm khắp nơi...
Lạnh lẽo,cô đơn lắm,có ai hiểu?
Có người bảo,tình yêu cũng có khi là chờ đợi một ai đó...
Người ta bảo,cô rất mạnh mẽ
Đúng rồi,cô là Hàn Nhược Hy,một Hàn Hy mạnh mẽ,kiên cường
Cô gái mạnh mẽ này sẽ không khóc,sẽ không rơi lệ
Trước khi đi,anh nói rằng: Xin em,chờ anh nhé,Khiêm ca sẽ trở về,thời gian trôi nhanh lắm,chỉ năm năm thôi,nhất định Khiêm ca sẽ trở lại,bắt em về làm vợ,hành hạ em suốt đời...hehe
Vẫn biết đó chỉ là câu nói nửa thật nữa đùa
Cô sẽ chờ anh,Tiểu Hy sẽ chờ Tử ca,chờ tới khi chết...
/16
|