Trận đánh nhau ở chợ bán thức ăn này không phải là lần đầu trong đời của Chúc Thanh Thần, nhưng lại là lần đầu cô hoàn toàn mất đi lý trí, hận không thể đánh chết đối phương trong trận này.
Nói đến là thấy buồn cười, người cô muốn đánh chết dĩ nhiên là bố ruột của cô.
Châm chọc cỡ nào!
Từ nhỏ cô đã không có sự bảo vệ của bố, mẹ lại sống trong uất ức, ngay cả bản thân mình cũng không bảo vệ được, làm sao mà bảo vệ cô được?
Bởi vì tính tình quá cứng rắn, cô đánh nhau với mấy đứa nhỏ trong khu đánh nhau, bị con trai trong trường học bắt nạt, từ trước đến nay vẫn là cô tự mình xắn tay áo ra trận, cho dù mặt mũi đầy vết thương cũng muốn cho đối phương mất mặt.
Thế nhưng những năm cô năm tuổi, bất kể cô dốc sức liều mạng như thế nào, cũng chưa bao giờ có ý nghĩ muốn đánh chết đối phương.
Lúc này, mặt cô chảy máu.
Ống tay áo bị xé nát một đoạn, lộ ra cánh tay trắng như tuyết, bên trên là những vết thương xanh xanh tím tím, nhếch nhác không thể tả.
Còn Khương Du bị chảy máu mũi, mạnh mẽ ôm lấy Chúc Hải Sơn, không cho ông ta tiếp tục ra tay.
Máu mũi chảy xuống ngực bà, chảy trên cánh tay Chúc Hải Sơn, nhất thời không phân biệt được ai là người bị thương.
Mà Chúc Hải Sơn vì thoát khỏi khống chế của Khương Du, húc đầu vào người bà.
Toàn bộ người dân trong chợ đều vây lại xem, người già không dám tiến lên sợ bị thương.
Cuối cùng vẫn là mấy thanh niên trẻ tuổi xông lên, mỗi người một tay, cuối cùng cũng tách ba người ra.
Mặc dù Chúc Sơn Hải bị người khác giữ lại, vẫn không ngừng nói mấy lời ngông cuồng, ông ta nói muốn đánh chết cái đồ vô dụng Chúc Thanh Thần, đánh chết đồ hèn hạ Khương Du.
Một phút này cô động thủ xông lên, Chúc Thanh Thần giống như mất lý trí, từ trước đến nay chưa bao giờ có xúc động mãnh liệt như vậy, chỉ muốn đánh ngã người đàn ông này, giơ tay đánh đến mức không còn sức, không còn sức cãi lại mới thôi.
Bao nhiêu năm ân oán, bao nhiên năm thù hận.
Hình như bọn họ đã sớm đoán được nhất định sẽ có một ngày như hôm nay.
Nhưng khi cô bị người ta kéo ra, cách xa khoảng 2m, trông thấy rõ ràng bộ dáng Chúc Sơn Hải dữ tợn lại đột nhiên không giãy giụa nữa.
Cô cứ đứng yên tại chỗ như vậy, toàn thân đều là rau quả nát và vết nước.
Vẫn không nhúc nhích.
Khuôn mặt kia và cô cũng giống nhau năm sáu phần, ai cũng có thể nhìn ra hai người có quan hệ huyết thống.
Suy cho cùng vận mệnh cũng không có ý tốt, ngày hôm nay mới để cho bọn họ đi đến bước này?
Trong khu chợ ồn ào xôn xao dơ bẩn như này, cô, Chúc Thanh Thần và bố mẹ ruột của mình lại lâm vào hoàn cảnh buồn cười này, hận không thể đánh nhau một mất một còn, hận không thể kết thúc xích mích của nhau.
Cô thờ ơ lạnh lùng nhìn dáng vẻ thờ hổn hển của Chúc Sơn Hải, đột nhiên nở nụ cười,
Quay đầu, nhẹ giọng hỏi Khương Du vẫn đang chảy máu mũi, "Mẹ, cuộc hôn nhân này, đến bây giờ mẹ vẫn không muốn ly hôn sao?"
Khương Du đứng ở đó, bà thẳng vào cô.
Con gái của bà, con bé này cực kỳ tinh tường, cho dù khi bé không được chú trọng về ăn mặc, từ đó đến giờ lúc nào cũng sạch sẽ, rất có lòng tự trọng. Nhưng trước mặt bà, cả mặt và cả người Chúc Thanh Thần đều dơ bẩn, dơ bẩn không chịu nổi.
Trên mặt chảy máu, ống tay áo bị xé nát, mà ngay cả bờ vai cũng bị lộ ra.
Bà cho là mình đã sớm chết lặng.
Mặc kệ Chúc Sơn Hải làm bà tổn thương như thế nào, bà đều cố gắng coi bản thân là điểm mấu chốt, sống chết không chịu ly hôn.
Thế nhưng mà giây phút này, khi bà nhìn thấy bộ dạng của Chúc Thanh Thần, trong lòng giống như bị lăng trì (1), cắt từng miếng từng miếng thịt của bà.
(1) Lăng trì: hình phạt thời xa xưa, trước tiên là chặt bỏ tay chân, sau đó mới chặt đầu.
Bà chảy máu mũi, muốn gào khóc, nhưng lại cảm thấy nước mắt đã khô cạn, một giọt nước mắt cũng không chảy ra được.
Có lẽ là chảy quá nhiều rồi, hôm nay nước mắt đã không thể tiếp tục rơi nữa.
Phờ phạc dưới ánh mặt trời dữ dội, Khương Du trống rỗng gật đầu.
Ánh mắt chuyển sang nhìn Chúc Sơn Hải, bà giống như cái xác không hồn, cuối cùng cũng nói ra được một câu mà nhiều năm bà không chịu mở miệng ra nói: "Chúc Sơn Hải, chúng ta ly hôn đi."
*
Nửa năm sau, Chúc Thanh Thần vì chuyện này mà chạy suýt nữa gãy chân. Nguyên nhân là Chúc Sơn Hải vui vẻ đồng ý ly hôn, điều kiện tiên quyết là, vợ chồng hai bên chia tài sản.
Kết hôn gần hai mươi năm, Chúc Sơn Hải chưa bao giờ đem về nhà một đồng tiền nào, ngược lại hàng tháng còn quay về tìm Khương Du đòi tiền.
Không đưa tiền liền đánh.
Khương Du là nhân viên siêu thị, phụ trách khu giường, nhân viên làm theo tháng tiền lương ít ỏi, ngoài chi phí sinh hoạt trong gia đình, còn phải không ngừng trợ cấp cho Chúc Sơn Hải.
Hai mươi lăm năm, ngoại trừ phòng ở cũ trong căn nhà kia, bọn họ chỉ có hai bàn tay trắng.
Phòng ở khu nội thành cũ, xây trong sân, vài gia đình sống trong một cái sân.
Mấy năm gần đây chính phủ phát triển ngành du lịch, "Lâm viên Tô Châu cổ" của bọn họ cũng không cho phá bỏ và dời đi nơi khác, nhưng lại bắt đầu vẻ vang, trên thực tế ở bên trong khổ không thể tả.
Trời mưa xuống thấm nước, mặt trời rực rỡ cũng ướt át, quần áo phơi nắng đều dễ dàng bị mốc.
Chúc Sơn Hải rất sảng khoái, mở miệng liền nói, "Hoặc là đưa phòng ở cho tôi, hai người chuyển ra ngoài; hoặc là phòng ở là của hai người, hai người đưa 30 vạn cho tôi."
Ba mươi vạn.
Đừng nói là ba mươi vạn, cho dù một vạn, Khương Du cũng không đưa.
Vậy nếu chuyển ra thì đi đâu?
Chuyển ra ngoài thì ở đâu? Lại tiếp tục ở nhà dì Hai quấy rầy gia đình dì?
Vụ ly hôn này bị đưa ra tòa, Chúc Thanh Thần và bố bị thẩm vấn trước tòa, từng lần bạo hành gia đình đều được kể ra, thậm chí cả chuyện ngoại tình của Chúc Sơn Hải cũng được kể lại rất chi tiết.
Nhưng pháp luật cũng có lỗ hổng.
Pháp luật không bảo vệ được cô và Khương Du.
Luật pháp hôn nhân quy định rất rõ ràng, nếu lấy lý do một bên ngoại tình, muốn yêu cầu chia thêm tài sản thì phải cung cấp chứng cứ ngoại tình một các chính xác nhất.
Luật sư giải thích rất rõ ràng: "Cái chứng cứ này phải là bắt gian tại giường, trò chuyện thì không được tính, người khác làm chứng cũng không tính."
Vì vậy nửa năm qua, qua ba lần mở tòa, bỏ ra số tiền đáng kể cho luật sư, phí kiện tụng, tòa án lần nào cũng phán quyết vợ chồng hai bên chia đều tài sản.
Chúc Thanh Thần bất đắc dĩ bắt đầu bôn ba khắp nơi tìm chứng cứ.
Nhưng cuộc hôn nhân này ngày càng tệ, Chúc Sơn Hải thì có quyền về nhà, vừa trở về nhà thì đập đông phá tây, cắt đứt đường truyền điện thoại, khiến cho bầu không khí trong nhà càng ngột ngạt.
Chúc Thanh Thần không quay trở lại thành phố Du, mà ở lại huyện Thương, vừa làm nhiếp ảnh gia độc lập, chụp ảnh cô dâu, chân dung nghệ thuật, vừa bận về việc bôn ba tìm chứng cứ.
Vào cuối thu, cô nghe ngóng được Chúc Sơn Hải và người đàn bà kia thuê phòng cũ ở Thành Nam, hai người ở cùng một chỗ.
Ngựa không dừng vó đã đến lúc dừng lại.
Nhưng mà mấy lần đi ra ngoài, Chúc Sơn Hải đều rất thận trọng, luôn luôn đuổi cô đi ra ngoài, hận không thể đập phá hết máy ảnh của cô.
Căn bản cô cũng không chụp được cái gì có thể làm chứng cứ.
Pháp luật lạnh như băng đứng ở kia, như ngọn núi, cô đâu thể nào vượt qua núi cao để chụp hình trên giường của Chúc Sơn Hải và người đàn bà kia?
Việc ly hôn cứ giằng co qua lại.
Trong chớp mắt đã đến đầu mùa đông.
Ngày lập đông ấy, nhiệt độ huyện Thương hạ xuống thấp, âm u lạnh lẽo đến thấu xương.
Chúc Thanh Thần và Khương Du ở nhà ăn cơm tối.
Bởi vì Khương Du trở về sau khi tan việc ở siêu thị đã là chín giờ tối, bữa cơm tối này ăn cực muộn.
Hai người ngồi đối diện nhau, đúng lúc đang ăn thì có người ở ngoài gõ cửa.
Nói là gõ cửa nhưng thật ra lại là phá cửa, sức lực lớn, cái căn phòng ngói cũ này dường như sắp bị ông ta phá hỏng rồi.
Hai người lập tức thay đổi sắc mặt.
Chúc Thanh Thần đứng dậy khom lưng nhìn qua khe cửa, quả nhiên, bên ngoài là Chúc Sơn Hải.
Từ lúc bắt đầu đi kiện cáo, cô đã thay đổi khóa phòng, phòng ngừa Chúc Sơn Hải trở về.
Nhưng hôn nhân luôn luôn không có cách không có thành, Chúc Sơn Hải không lấy được tiền, mỗi tháng ông ta đều đến làm loạn.
Lúc này, ông ta ở bên ngoài đập cửa, đập một lúc vẫn không thấy mở, đành mở mồm ồn ào: "Mở cửa cho bố!"
Chúc Thanh Thần đứng phía sau cửa, lạnh như băng nói: "Bố tôi đã chết từ lâu rồi, từ khi tôi chui từ trong bụng mẹ ra, đã chưa bao giờ thấy mặt bố."
Nói như thế nào để chọc giận người khác, Chúc Thanh Thần có rất nhiều cách.
Quả nhiên, Chúc Sơn Hải nổi giận, tiếng đập cửa càng ngày càng lớn.
Hàng xóm xung quanh đều bị tiếng động làm cho giật mình.
Hàng xóm láng giềng đã mấy chục năm, không ai không biết chuyện ngoại tình của nhà họ, náo loạn mở cửa sổ ra xem, cũng không đi ra.
Đi ra cũng làm được gì đâu?
Cũng không giúp được gì.
Huống chi nhiều năm như vậy, bọn họ vừa ra giảng hòa đã bị người nhà này làm càn khiến cho bực dọc.
Bên tay phải nhà họ là gia đình họ Trương, người phụ nữ trung niên ló cái đầu ra ngoài, không kiên nhẫn mà hét lên: "Nhà bên kia, nói nhỏ một chút! Con gái tôi sang năm thi đại học, có chuyện gì thì mấy người đóng cửa lại rồi giải quyết, đừng làm ầm lên ảnh hưởng đến người khác!"
Chúc Thanh Thần ngừng một lát, nghe thấy người đàn ông bên ngoài kia không kiêng nể cái gì mà đập cửa.
Giống như đã đoán trước cô không ra ngoài, luôn luôn trốn ở bên trong.
Khương Du ngồi ở bàn ăn, vẻ mặt rất bình tĩnh, "Mở cửa đi, để cho ông ta vào. Dù sao trong phòng này cũng không có đồ vật đáng giá gì, ông ta thích đập thì cho ông ta đập, không sao cả."
Chúc Thanh Thần nhìn bà một lát, không nói gì.
Ừ, đồ vật thì có thể tùy tiện đập, nhưng nhỡ mà ông ta muốn động thủ đánh người thì sao?
Nửa năm nay cơ thể Khương Du càng lúc càng không tốt, bị phong thấp nghiêm trọng, sau khi bắt đầu mùa đông các đốt ngón tay đau nhức, hàng đêm đều không ngủ được.
Chúc Thanh Thần không thể để bà và Chúc Sơn Hải xảy ra xung đột.
Cắn răng, cô đi vào phòng bếp lấy cái cán lăn bột ra, bất ngờ mở cửa.
Cô tự mình đi ra ngoài, rầm một tiếng khóa cửa lại.
Không cho Khương Du đi ra.
Trong sân, người đàn ông đã đứng ở đấy, nói khoác không biết ngượng mồm: "Tháng này không có tiền rồi, nói mẹ mày ra ngoài đưa tiền đi."
Tiền.
Tiền.
Tiền.
Cả đời của ông ta, đối với tiểu tam là chân ái, đối với tiền là bố ruột, chỉ có đối với cô và Khương Du thì không có chút tình cảm nào.
Trong sân, tất cả các gia đình khác đều mở cửa sổ, hoặc là đứng sau cánh cửa khép hờ, không chớp mắt nhìn bọn họ.
Người phụ nữ nhà họ Trương kia vẫn đứng đó nhìn chằm chằm, nếu bọn họ mà càng ầm ĩ hơn, bà ta sẽ nhanh chóng báo cảnh sát.
Việc này bà ta đã từng trải qua, báo cảnh sát rất nhiều lần, cảnh sát đều thấy bọn họ phiền chết rồi, lần nào cũng đều làm tư tưởng giáo dục. Nhưng mấy người nhà này vẫn chứng nào tật nấy, nói mãi cũng không thông.
Chúc Thanh Thần giữ cái cán lăn bột sau lưng, tay kia chỉ hướng ra ngoài cửa, "Đi ra ngoài nói."
Chúc Sơn Hải biết rõ cô kiêng kị cái gì, nhất định không đi ra ngoài, "Mày lấy tiền ra đây, nếu không thì tao cũng sẽ không ra ngoài."
Cô muốn giữ thể diện, còn ông ta không thèm giữ thể diện.
Ông ta chính xác là như vậy, dù sao ông ta cũng đã sớm là người tàn phế, ngày qua ngày, căn bản không có lo lắng gì cho sau này.
Việc này vẫn giống y như ngày trước, không thay đổi.
Sau cùng vẫn giằng co, vẫn nên đụng chạm tay chân để xong việc.
Bọn họ mắng chửi nhau rồi lao vào đấm đá.
Khương Du đi ra giúp đỡ, Chúc Thanh Thần lại càng sốt ruột hơn.
Dưới tình thế cấp bách, cô cầm cái cán lăn bột đập vào người Chúc Sơn Hải, từ đầu xuống thân, một mạch đuổi ông ta ra cửa lớn trước sân nhỏ.
Chúc Sơn Hải thẹn quá hóa giận, ngay lập tức không để ý đến cô cầm cán lăn bột đập, một tay bắt được hai cánh tay của cô, dùng sức đẩy cô ra ngoài sân.
Cánh cửa ở sân làm bằng gỗ, phía dưới là mấy bậc thềm đá bằng phẳng, bởi vì cũng được nhiều năm nên đã sớm bị mài mòn đến trơn trượt. Chúc Thanh Thần bị trượt chân ở bậc cửa, lập tức mất đi trọng tâm.
Cô đột ngột ngã khỏi thềm.
Ngoài sân là ngõ hẻm nhỏ hẹp, chỉ cho một xe đi qua.
Vùng này là khu thành phố cũ, vừa đến đêm đông, người đi đường cực ít, nhà nhà đều ở trong nhà sưởi ấm.
Đèn đường cũng đặc biệt tối mờ.
Chúc Thanh Thần ngã sấp xuống dưới thềm đá, thứ chạm đất chính là cổ tay phải, đau đến tê tâm phế liệt. Cán lăn bột tuột khỏi tay, lăn vài vòng về phía trước.
Đó là vật để cô dùng phòng thân, khi nó rời khỏi tay, tầm mắt của cô vô thức nhìn theo hướng nó lăn.
Cũng vì vậy, cô thấy cái cán bóng loáng làm bằng gỗ lăn vài vòng về phía trước, tiếng nó đâm vào chân ai đó, không cam lòng lung lay hai cái, sau đó bỗng dừng lại.
Đập vào mắt cô chính là đôi giày da dành cho nam giới.
Đen bóng.
Cô đau đến mức chảy nước mắt, chống đỡ cơ thể ngẩng đầu lên nhìn.
Trong ngõ nhỏ chật hẹp, ánh đèn đường u ám lại mông lung. Có một người đàn ông đứng ở đó, cách cô chừng vài mét, cái bóng của người đó như bị bóng đèn kéo dài vô hạn.
Lòng bàn tay đặt lên phiến đá lạnh như băng, chỗ cổ tay vẫn còn đau đớn.
Cô khó khăn ngẩng đầu lên nhìn người kia, lúc tầm mắt chạm vào anh, thì cả người cô run lên bần bật, biểu cảm cứng lại.
Như thế nào mà lại...
Không, không có khả năng...
Không thể không nghĩ tới lúc gặp lại anh lại trong hoàn cảnh này.
Cô không chỉ một lần nghi ngờ đời này có thể còn có cơ hội gặp lại nhau lần nữa.
Dù sao đi nữa cũng không nghĩ tới, khi gặp lại nhau, sẽ là cảnh tượng thế này...
Đầu mùa đông ướt lạnh ẩm ướt, cô bị bố ruột đẩy ra khỏi cửa, té ngã trong hẻm, khổ sở không thể tả, ngẩng đầu nhìn lên lại nhìn thấy Tiết Định.
Phảng phất giống như đang ở trong mộng.
________________________
Bình chọn và follow cho tui có cái động lực đuy <3
Nói đến là thấy buồn cười, người cô muốn đánh chết dĩ nhiên là bố ruột của cô.
Châm chọc cỡ nào!
Từ nhỏ cô đã không có sự bảo vệ của bố, mẹ lại sống trong uất ức, ngay cả bản thân mình cũng không bảo vệ được, làm sao mà bảo vệ cô được?
Bởi vì tính tình quá cứng rắn, cô đánh nhau với mấy đứa nhỏ trong khu đánh nhau, bị con trai trong trường học bắt nạt, từ trước đến nay vẫn là cô tự mình xắn tay áo ra trận, cho dù mặt mũi đầy vết thương cũng muốn cho đối phương mất mặt.
Thế nhưng những năm cô năm tuổi, bất kể cô dốc sức liều mạng như thế nào, cũng chưa bao giờ có ý nghĩ muốn đánh chết đối phương.
Lúc này, mặt cô chảy máu.
Ống tay áo bị xé nát một đoạn, lộ ra cánh tay trắng như tuyết, bên trên là những vết thương xanh xanh tím tím, nhếch nhác không thể tả.
Còn Khương Du bị chảy máu mũi, mạnh mẽ ôm lấy Chúc Hải Sơn, không cho ông ta tiếp tục ra tay.
Máu mũi chảy xuống ngực bà, chảy trên cánh tay Chúc Hải Sơn, nhất thời không phân biệt được ai là người bị thương.
Mà Chúc Hải Sơn vì thoát khỏi khống chế của Khương Du, húc đầu vào người bà.
Toàn bộ người dân trong chợ đều vây lại xem, người già không dám tiến lên sợ bị thương.
Cuối cùng vẫn là mấy thanh niên trẻ tuổi xông lên, mỗi người một tay, cuối cùng cũng tách ba người ra.
Mặc dù Chúc Sơn Hải bị người khác giữ lại, vẫn không ngừng nói mấy lời ngông cuồng, ông ta nói muốn đánh chết cái đồ vô dụng Chúc Thanh Thần, đánh chết đồ hèn hạ Khương Du.
Một phút này cô động thủ xông lên, Chúc Thanh Thần giống như mất lý trí, từ trước đến nay chưa bao giờ có xúc động mãnh liệt như vậy, chỉ muốn đánh ngã người đàn ông này, giơ tay đánh đến mức không còn sức, không còn sức cãi lại mới thôi.
Bao nhiêu năm ân oán, bao nhiên năm thù hận.
Hình như bọn họ đã sớm đoán được nhất định sẽ có một ngày như hôm nay.
Nhưng khi cô bị người ta kéo ra, cách xa khoảng 2m, trông thấy rõ ràng bộ dáng Chúc Sơn Hải dữ tợn lại đột nhiên không giãy giụa nữa.
Cô cứ đứng yên tại chỗ như vậy, toàn thân đều là rau quả nát và vết nước.
Vẫn không nhúc nhích.
Khuôn mặt kia và cô cũng giống nhau năm sáu phần, ai cũng có thể nhìn ra hai người có quan hệ huyết thống.
Suy cho cùng vận mệnh cũng không có ý tốt, ngày hôm nay mới để cho bọn họ đi đến bước này?
Trong khu chợ ồn ào xôn xao dơ bẩn như này, cô, Chúc Thanh Thần và bố mẹ ruột của mình lại lâm vào hoàn cảnh buồn cười này, hận không thể đánh nhau một mất một còn, hận không thể kết thúc xích mích của nhau.
Cô thờ ơ lạnh lùng nhìn dáng vẻ thờ hổn hển của Chúc Sơn Hải, đột nhiên nở nụ cười,
Quay đầu, nhẹ giọng hỏi Khương Du vẫn đang chảy máu mũi, "Mẹ, cuộc hôn nhân này, đến bây giờ mẹ vẫn không muốn ly hôn sao?"
Khương Du đứng ở đó, bà thẳng vào cô.
Con gái của bà, con bé này cực kỳ tinh tường, cho dù khi bé không được chú trọng về ăn mặc, từ đó đến giờ lúc nào cũng sạch sẽ, rất có lòng tự trọng. Nhưng trước mặt bà, cả mặt và cả người Chúc Thanh Thần đều dơ bẩn, dơ bẩn không chịu nổi.
Trên mặt chảy máu, ống tay áo bị xé nát, mà ngay cả bờ vai cũng bị lộ ra.
Bà cho là mình đã sớm chết lặng.
Mặc kệ Chúc Sơn Hải làm bà tổn thương như thế nào, bà đều cố gắng coi bản thân là điểm mấu chốt, sống chết không chịu ly hôn.
Thế nhưng mà giây phút này, khi bà nhìn thấy bộ dạng của Chúc Thanh Thần, trong lòng giống như bị lăng trì (1), cắt từng miếng từng miếng thịt của bà.
(1) Lăng trì: hình phạt thời xa xưa, trước tiên là chặt bỏ tay chân, sau đó mới chặt đầu.
Bà chảy máu mũi, muốn gào khóc, nhưng lại cảm thấy nước mắt đã khô cạn, một giọt nước mắt cũng không chảy ra được.
Có lẽ là chảy quá nhiều rồi, hôm nay nước mắt đã không thể tiếp tục rơi nữa.
Phờ phạc dưới ánh mặt trời dữ dội, Khương Du trống rỗng gật đầu.
Ánh mắt chuyển sang nhìn Chúc Sơn Hải, bà giống như cái xác không hồn, cuối cùng cũng nói ra được một câu mà nhiều năm bà không chịu mở miệng ra nói: "Chúc Sơn Hải, chúng ta ly hôn đi."
*
Nửa năm sau, Chúc Thanh Thần vì chuyện này mà chạy suýt nữa gãy chân. Nguyên nhân là Chúc Sơn Hải vui vẻ đồng ý ly hôn, điều kiện tiên quyết là, vợ chồng hai bên chia tài sản.
Kết hôn gần hai mươi năm, Chúc Sơn Hải chưa bao giờ đem về nhà một đồng tiền nào, ngược lại hàng tháng còn quay về tìm Khương Du đòi tiền.
Không đưa tiền liền đánh.
Khương Du là nhân viên siêu thị, phụ trách khu giường, nhân viên làm theo tháng tiền lương ít ỏi, ngoài chi phí sinh hoạt trong gia đình, còn phải không ngừng trợ cấp cho Chúc Sơn Hải.
Hai mươi lăm năm, ngoại trừ phòng ở cũ trong căn nhà kia, bọn họ chỉ có hai bàn tay trắng.
Phòng ở khu nội thành cũ, xây trong sân, vài gia đình sống trong một cái sân.
Mấy năm gần đây chính phủ phát triển ngành du lịch, "Lâm viên Tô Châu cổ" của bọn họ cũng không cho phá bỏ và dời đi nơi khác, nhưng lại bắt đầu vẻ vang, trên thực tế ở bên trong khổ không thể tả.
Trời mưa xuống thấm nước, mặt trời rực rỡ cũng ướt át, quần áo phơi nắng đều dễ dàng bị mốc.
Chúc Sơn Hải rất sảng khoái, mở miệng liền nói, "Hoặc là đưa phòng ở cho tôi, hai người chuyển ra ngoài; hoặc là phòng ở là của hai người, hai người đưa 30 vạn cho tôi."
Ba mươi vạn.
Đừng nói là ba mươi vạn, cho dù một vạn, Khương Du cũng không đưa.
Vậy nếu chuyển ra thì đi đâu?
Chuyển ra ngoài thì ở đâu? Lại tiếp tục ở nhà dì Hai quấy rầy gia đình dì?
Vụ ly hôn này bị đưa ra tòa, Chúc Thanh Thần và bố bị thẩm vấn trước tòa, từng lần bạo hành gia đình đều được kể ra, thậm chí cả chuyện ngoại tình của Chúc Sơn Hải cũng được kể lại rất chi tiết.
Nhưng pháp luật cũng có lỗ hổng.
Pháp luật không bảo vệ được cô và Khương Du.
Luật pháp hôn nhân quy định rất rõ ràng, nếu lấy lý do một bên ngoại tình, muốn yêu cầu chia thêm tài sản thì phải cung cấp chứng cứ ngoại tình một các chính xác nhất.
Luật sư giải thích rất rõ ràng: "Cái chứng cứ này phải là bắt gian tại giường, trò chuyện thì không được tính, người khác làm chứng cũng không tính."
Vì vậy nửa năm qua, qua ba lần mở tòa, bỏ ra số tiền đáng kể cho luật sư, phí kiện tụng, tòa án lần nào cũng phán quyết vợ chồng hai bên chia đều tài sản.
Chúc Thanh Thần bất đắc dĩ bắt đầu bôn ba khắp nơi tìm chứng cứ.
Nhưng cuộc hôn nhân này ngày càng tệ, Chúc Sơn Hải thì có quyền về nhà, vừa trở về nhà thì đập đông phá tây, cắt đứt đường truyền điện thoại, khiến cho bầu không khí trong nhà càng ngột ngạt.
Chúc Thanh Thần không quay trở lại thành phố Du, mà ở lại huyện Thương, vừa làm nhiếp ảnh gia độc lập, chụp ảnh cô dâu, chân dung nghệ thuật, vừa bận về việc bôn ba tìm chứng cứ.
Vào cuối thu, cô nghe ngóng được Chúc Sơn Hải và người đàn bà kia thuê phòng cũ ở Thành Nam, hai người ở cùng một chỗ.
Ngựa không dừng vó đã đến lúc dừng lại.
Nhưng mà mấy lần đi ra ngoài, Chúc Sơn Hải đều rất thận trọng, luôn luôn đuổi cô đi ra ngoài, hận không thể đập phá hết máy ảnh của cô.
Căn bản cô cũng không chụp được cái gì có thể làm chứng cứ.
Pháp luật lạnh như băng đứng ở kia, như ngọn núi, cô đâu thể nào vượt qua núi cao để chụp hình trên giường của Chúc Sơn Hải và người đàn bà kia?
Việc ly hôn cứ giằng co qua lại.
Trong chớp mắt đã đến đầu mùa đông.
Ngày lập đông ấy, nhiệt độ huyện Thương hạ xuống thấp, âm u lạnh lẽo đến thấu xương.
Chúc Thanh Thần và Khương Du ở nhà ăn cơm tối.
Bởi vì Khương Du trở về sau khi tan việc ở siêu thị đã là chín giờ tối, bữa cơm tối này ăn cực muộn.
Hai người ngồi đối diện nhau, đúng lúc đang ăn thì có người ở ngoài gõ cửa.
Nói là gõ cửa nhưng thật ra lại là phá cửa, sức lực lớn, cái căn phòng ngói cũ này dường như sắp bị ông ta phá hỏng rồi.
Hai người lập tức thay đổi sắc mặt.
Chúc Thanh Thần đứng dậy khom lưng nhìn qua khe cửa, quả nhiên, bên ngoài là Chúc Sơn Hải.
Từ lúc bắt đầu đi kiện cáo, cô đã thay đổi khóa phòng, phòng ngừa Chúc Sơn Hải trở về.
Nhưng hôn nhân luôn luôn không có cách không có thành, Chúc Sơn Hải không lấy được tiền, mỗi tháng ông ta đều đến làm loạn.
Lúc này, ông ta ở bên ngoài đập cửa, đập một lúc vẫn không thấy mở, đành mở mồm ồn ào: "Mở cửa cho bố!"
Chúc Thanh Thần đứng phía sau cửa, lạnh như băng nói: "Bố tôi đã chết từ lâu rồi, từ khi tôi chui từ trong bụng mẹ ra, đã chưa bao giờ thấy mặt bố."
Nói như thế nào để chọc giận người khác, Chúc Thanh Thần có rất nhiều cách.
Quả nhiên, Chúc Sơn Hải nổi giận, tiếng đập cửa càng ngày càng lớn.
Hàng xóm xung quanh đều bị tiếng động làm cho giật mình.
Hàng xóm láng giềng đã mấy chục năm, không ai không biết chuyện ngoại tình của nhà họ, náo loạn mở cửa sổ ra xem, cũng không đi ra.
Đi ra cũng làm được gì đâu?
Cũng không giúp được gì.
Huống chi nhiều năm như vậy, bọn họ vừa ra giảng hòa đã bị người nhà này làm càn khiến cho bực dọc.
Bên tay phải nhà họ là gia đình họ Trương, người phụ nữ trung niên ló cái đầu ra ngoài, không kiên nhẫn mà hét lên: "Nhà bên kia, nói nhỏ một chút! Con gái tôi sang năm thi đại học, có chuyện gì thì mấy người đóng cửa lại rồi giải quyết, đừng làm ầm lên ảnh hưởng đến người khác!"
Chúc Thanh Thần ngừng một lát, nghe thấy người đàn ông bên ngoài kia không kiêng nể cái gì mà đập cửa.
Giống như đã đoán trước cô không ra ngoài, luôn luôn trốn ở bên trong.
Khương Du ngồi ở bàn ăn, vẻ mặt rất bình tĩnh, "Mở cửa đi, để cho ông ta vào. Dù sao trong phòng này cũng không có đồ vật đáng giá gì, ông ta thích đập thì cho ông ta đập, không sao cả."
Chúc Thanh Thần nhìn bà một lát, không nói gì.
Ừ, đồ vật thì có thể tùy tiện đập, nhưng nhỡ mà ông ta muốn động thủ đánh người thì sao?
Nửa năm nay cơ thể Khương Du càng lúc càng không tốt, bị phong thấp nghiêm trọng, sau khi bắt đầu mùa đông các đốt ngón tay đau nhức, hàng đêm đều không ngủ được.
Chúc Thanh Thần không thể để bà và Chúc Sơn Hải xảy ra xung đột.
Cắn răng, cô đi vào phòng bếp lấy cái cán lăn bột ra, bất ngờ mở cửa.
Cô tự mình đi ra ngoài, rầm một tiếng khóa cửa lại.
Không cho Khương Du đi ra.
Trong sân, người đàn ông đã đứng ở đấy, nói khoác không biết ngượng mồm: "Tháng này không có tiền rồi, nói mẹ mày ra ngoài đưa tiền đi."
Tiền.
Tiền.
Tiền.
Cả đời của ông ta, đối với tiểu tam là chân ái, đối với tiền là bố ruột, chỉ có đối với cô và Khương Du thì không có chút tình cảm nào.
Trong sân, tất cả các gia đình khác đều mở cửa sổ, hoặc là đứng sau cánh cửa khép hờ, không chớp mắt nhìn bọn họ.
Người phụ nữ nhà họ Trương kia vẫn đứng đó nhìn chằm chằm, nếu bọn họ mà càng ầm ĩ hơn, bà ta sẽ nhanh chóng báo cảnh sát.
Việc này bà ta đã từng trải qua, báo cảnh sát rất nhiều lần, cảnh sát đều thấy bọn họ phiền chết rồi, lần nào cũng đều làm tư tưởng giáo dục. Nhưng mấy người nhà này vẫn chứng nào tật nấy, nói mãi cũng không thông.
Chúc Thanh Thần giữ cái cán lăn bột sau lưng, tay kia chỉ hướng ra ngoài cửa, "Đi ra ngoài nói."
Chúc Sơn Hải biết rõ cô kiêng kị cái gì, nhất định không đi ra ngoài, "Mày lấy tiền ra đây, nếu không thì tao cũng sẽ không ra ngoài."
Cô muốn giữ thể diện, còn ông ta không thèm giữ thể diện.
Ông ta chính xác là như vậy, dù sao ông ta cũng đã sớm là người tàn phế, ngày qua ngày, căn bản không có lo lắng gì cho sau này.
Việc này vẫn giống y như ngày trước, không thay đổi.
Sau cùng vẫn giằng co, vẫn nên đụng chạm tay chân để xong việc.
Bọn họ mắng chửi nhau rồi lao vào đấm đá.
Khương Du đi ra giúp đỡ, Chúc Thanh Thần lại càng sốt ruột hơn.
Dưới tình thế cấp bách, cô cầm cái cán lăn bột đập vào người Chúc Sơn Hải, từ đầu xuống thân, một mạch đuổi ông ta ra cửa lớn trước sân nhỏ.
Chúc Sơn Hải thẹn quá hóa giận, ngay lập tức không để ý đến cô cầm cán lăn bột đập, một tay bắt được hai cánh tay của cô, dùng sức đẩy cô ra ngoài sân.
Cánh cửa ở sân làm bằng gỗ, phía dưới là mấy bậc thềm đá bằng phẳng, bởi vì cũng được nhiều năm nên đã sớm bị mài mòn đến trơn trượt. Chúc Thanh Thần bị trượt chân ở bậc cửa, lập tức mất đi trọng tâm.
Cô đột ngột ngã khỏi thềm.
Ngoài sân là ngõ hẻm nhỏ hẹp, chỉ cho một xe đi qua.
Vùng này là khu thành phố cũ, vừa đến đêm đông, người đi đường cực ít, nhà nhà đều ở trong nhà sưởi ấm.
Đèn đường cũng đặc biệt tối mờ.
Chúc Thanh Thần ngã sấp xuống dưới thềm đá, thứ chạm đất chính là cổ tay phải, đau đến tê tâm phế liệt. Cán lăn bột tuột khỏi tay, lăn vài vòng về phía trước.
Đó là vật để cô dùng phòng thân, khi nó rời khỏi tay, tầm mắt của cô vô thức nhìn theo hướng nó lăn.
Cũng vì vậy, cô thấy cái cán bóng loáng làm bằng gỗ lăn vài vòng về phía trước, tiếng nó đâm vào chân ai đó, không cam lòng lung lay hai cái, sau đó bỗng dừng lại.
Đập vào mắt cô chính là đôi giày da dành cho nam giới.
Đen bóng.
Cô đau đến mức chảy nước mắt, chống đỡ cơ thể ngẩng đầu lên nhìn.
Trong ngõ nhỏ chật hẹp, ánh đèn đường u ám lại mông lung. Có một người đàn ông đứng ở đó, cách cô chừng vài mét, cái bóng của người đó như bị bóng đèn kéo dài vô hạn.
Lòng bàn tay đặt lên phiến đá lạnh như băng, chỗ cổ tay vẫn còn đau đớn.
Cô khó khăn ngẩng đầu lên nhìn người kia, lúc tầm mắt chạm vào anh, thì cả người cô run lên bần bật, biểu cảm cứng lại.
Như thế nào mà lại...
Không, không có khả năng...
Không thể không nghĩ tới lúc gặp lại anh lại trong hoàn cảnh này.
Cô không chỉ một lần nghi ngờ đời này có thể còn có cơ hội gặp lại nhau lần nữa.
Dù sao đi nữa cũng không nghĩ tới, khi gặp lại nhau, sẽ là cảnh tượng thế này...
Đầu mùa đông ướt lạnh ẩm ướt, cô bị bố ruột đẩy ra khỏi cửa, té ngã trong hẻm, khổ sở không thể tả, ngẩng đầu nhìn lên lại nhìn thấy Tiết Định.
Phảng phất giống như đang ở trong mộng.
________________________
Bình chọn và follow cho tui có cái động lực đuy <3
/44
|