Ngoài cửa sổ trời sáng, tuyết cũng đã tan bớt, Chúc Thanh Thần cũng tỉnh lại từ sớm.
Ngây người nhìn trần nhà mất mấy giây rốt cục cũng nhớ ra được bản thân đang ở chỗ nào.
Cô đang ở Bắc Kinh, trong nhà của Tiết Định.
Sau khi tỉnh dậy, không phải đứng lên rửa mặt, cũng không phải xuống giường mặc quần áo mà là hồi tưởng chuyện xảy ra đêm qua, sau đó không nặng không nhẹ vỗ vỗ lên mặt vài cái.
Có cảm giác, vẫn còn tỉnh táo.
Xem ra không phải nằm mơ.
Chúc Thanh Thần chậm rãi, chậm rãi vùi đầu vào trong chăn, co người lại rồi cười rộ lên, cong người như con tôm luộc.
Tim đập thình thịch không dứt, mặt đỏ ửng đến mang tai, hình ảnh trêu đùa chọc ghẹo đêm qua dần dần hiện lên trước mắt. Cuối cùng cô không nhịn được đưa tay lên che mặt, trong đầu không ngừng nhớ lại những chuyện đã xảy ra.
Lần đầu tiên trong đời cô được nếm thử hương vị của niềm vui mừng hạnh phúc đến phát điên.
Cả trái tim như muốn nổ tung ra.
Cô chỉ hận không thể chết ngạt trong chăn, chết trong hạnh phúc như vậy thì thật không có gì đáng để oán hận.
Nhưng rồi cuối cùng vẫn chậm rãi bò dậy, tập trung suy nghĩ xem phải lấy bộ dạng gì để đối mặt với anh, hay cứ tự nhiên mà nói chào buổi sáng.
Phải, không cần ngại ngùng, không cần kiểu cách.
Tốt nhất thì cứ tùy tiện dựa lưng vào tường mà nháy mắt với anh mấy cái, hỏi: "Có muốn một nụ hôn chào buổi sáng không?"
Nghĩ tới đây, cô sung sướng cười thành tiếng.
Đi lại vài vòng quanh phòng, lại gọi tên Tiết Định vài lần nhưng vẫn không thấy bóng dáng người đàn ông ấy đâu.
Cô mạnh dạn đẩy cửa phòng ngủ đang khép hờ ra, chỉ thấy chăn gối xộc xệch trên giường, trong phòng sớm đã trống không, không một bóng người.
Kỳ quái, mới sáng sớm mà anh ấy đã đi đâu?
Lát sau, cô nghe thấy một loạt tiếng động ngoài cửa truyền đến.
Là tiếng mở cửa.
Cô đoán là Tiết Định đã trở về, trong lòng rung động, áo khoác cũng không kịp mặc, cứ như vậy mặc quần áo ngủ bộ dạng xun xoe chạy ra ngoài, kết quả lại thấy Lưu Học Anh.
Cô đứng khựng lại, trợn tròn mắt.
Chúc Thanh Thần cũng không ngốc, trước mắt là người phụ nữ trung niên khí chất xuất chúng, tuổi tác phù hợp, khuôn mặt cũng giống Tiết Định mấy phần.
Có vẻ như chính là mẹ anh.
Chủ nhà không ở nhà, thân phận của cô cũng chưa được xác định mà trên người lại còn đang mặc đồ ngủ của bà ấy.
Cái này thật quá khó xử rồi.
Lưu Học Anh hơi dừng lại một chút, trên mặt biểu lộ chút khó hiểu rõ ràng.
"Cô là..."
Chúc Thanh Thần ngang ngược 26 năm cuối cùng trong buổi sáng nay cũng đã quay trở lại dáng vẻ ban đầu, cô co chân lại, vững vàng đứng chào.
"Thưa bác, cháu là... bạn của Tiết Định."
*
Hai tách trà nóng, một đĩa trái cây.
Lưu Học Anh chuẩn bị tốt những thứ này rồi cùng Chúc Thanh Thần ngồi đối diện ở trên ghế sofa trò chuyện giết thời gian.
Cô bình tĩnh, thẳng thắn nói, trong nụ cười mang theo ba phần thân thiết, bảy phần nhiệt tình, không có chút nói cười tùy tiện.
Cô gái ấy không phải là? Con trai đã đến tuổi thành gia lập nghiệp, khó khăn lắm mới dẫn một người khác giới về nhà qua đêm, bà chỉ thiếu mỗi việc thắp hương bái Phật cám ơn trời đất, làm sao mà khó chịu cho được?
Trái lại, Chúc Thanh Thần lại rất xấu hổ.
Thật quá xấu hổ.
Ngủ dậy còn chưa rửa mặt, lại cho rằng Tiết Định đã trở về mà vui sướng chạy ra đón, kết quả là đối diện với phụ huynh bằng bộ dạng lôi thôi, luộm thuộm.
Thừa dịp Lưu Học Anh đi pha trà, cô nhanh chóng lấy tay thay lược, sửa lại mái tóc đang rối tung như ổ gà, vội vàng vào nhà thay quần áo, khuôn mặt xám xịt, chỉ thiếu điều khắc lên mặt hai chữ to: Muốn chết.
Cuộc trò chuyện của hai người thẳng thắn mà nhanh gọn.
"Cháu tên gì?"
"Chúc Thanh Thần ạ." (Chúc Thanh Thần nghĩ: Nguy rồi, liệu bác ấy có nghĩ đây là cái tên kỳ lạ không?)
"Quen biết ở đâu?"
"Israel ạ." (Chúc Thanh Thần nghĩ: Tình cảm mạnh mẽ, dễ gây hiểu lầm.)
"Quen nhau bao lâu rồi?"
"Gần một năm ạ." (Chúc Thanh Thần nghĩ: Trợn mắt nói dối, khụ khụ, dù sao qua năm cũng coi như một năm.)
"Cháu là người ở đâu?"
"Thành phố Du ạ." (Chúc Thanh Thần nghĩ: Tốt xấu gì đây cũng là thủ đô, đối mặt với người thành phố, cô cũng không nghĩ sẽ nói là huyện Thương...)
"Tại sao cháu tới Bắc Kinh?"
"Vì là người miền Nam chưa từng được thấy tuyết, lại vì Tiết Định trước đó có qua thăm cháu nên cháu cũng có qua có lại, vừa qua thăm vừa thuận tiện ngắm cảnh." (Chúc Thanh Thần nghĩ: Nên nói rõ là anh chủ động tìm cô trước thì cô mới tới đây, tránh để người ta nghĩ con gái mà chủ động như vậy là không thích hợp.)
Chúc Thanh Thần cảm giác mình rất nhanh trí, đối đáp trôi chảy.
Nhưng khi ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của mẹ Tiết Định, khóe miệng ẩn hiện nụ cười đầy ẩn ý và đôi mắt không khác gì Tiết Định kia đã rõ ràng viết ba chữ "Bác hiểu mà", chỉ là không nói ra.
Cô ngượng ngùng, mặt đỏ phừng phừng.
Tiết Định đáng chết, Tiết Định xấu xa, sáng sớm không biết chạy đi đâu để cô một mình trong nhà, lại còn đúng lúc phu nhân Lưu Học Anh đến.
Lưu Học Anh nhìn dáng vẻ của Chúc Thanh Thần cũng đoán được chắc vừa mới rời khỏi giường, chưa ăn sáng.
Hai người không quá quen, cũng chẳng hề nói chuyện nhiều, thông tin cơ bản cần thiết cũng đã trao đổi xong, nên không còn lời nào để nói. Bà định đứng dậy đi làm bữa sáng.
Chúc Thanh Thần nhắm mắt theo đuôi, thấp thỏm nói: "Làm sao có thể làm phiền bác như vậy ạ? Bác cứ để cháu tự làm được rồi ạ!"
Lưu Học Anh quay đầu cười, "Cháu cứ ra xem TV hay chơi điện thoại đi, để bác chuẩn bị cho cháu một bữa sáng chuẩn Bắc Kinh."
Cũng đã sớm nghe Tiết Định nói bố mẹ anh đều là những thành phần trí thức người Bắc Kinh, một người làm ở đại sứ quán, một người lãnh đạo trong ngành công nghiệp tin tức, Chúc Thanh Thần không nghĩ có thể tiếp xúc với những người giỏi như vậy.
Nào biết hôm nay lại có thể gặp mặt, thật sự là ngoài ý muốn.
Trong giờ phút quan trọng này, cô còn đắm chìm trong những hình ảnh hạnh phúc, giây phút gần gũi với Tiết Định đêm hôm qua, trong lòng đều tràn ngập sự vui mừng, thoáng nghĩ, mẹ chồng tương lai dường như cũng rất tốt bụng...
Không, bát tự còn chưa trao đổi, làm sao đã thành mẹ chồng tương lai rồi?
Cô quýnh lên.
Quẩy tròn chiên, sữa đậu nành cũng đã chuẩn bị xong, Lưu Học Anh bày thức ăn lên bàn, Tiết Định vẫn còn chưa trở về.
Chúc Thanh Thần nhắn cho Tiết Định vài tin nhưng cũng không thấy anh trả lời.
Bà liền hỏi: "Không bằng cháu gọi cho Tiết Định đi?"
Vừa dứt lời, ngoài cửa lại truyền đến tiếng động.
Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới.
Đạp tuyết bước vào, Tiết Định đã trở về.
Anh đẩy cửa phòng khép hờ ra, bước vào phòng khách, ngẩng đầu liền thấy trên bàn ăn có hai người.
Hơi dừng lại một chút.
Lưu Học Anh cười hỏi: "Lại là trong Tân Hoa Xã có việc nên sáng sớm đã gọi con tới sao? Nhanh lên qua đây, mọi người vẫn chưa ăn sáng đâu, đều đang chờ con đấy."
Chúc Thanh Thần cũng nhìn Tiết Định, rất muốn dùng mắt gửi gắm sự phẫn nộ vì sao không nói một câu đã biến mất để cô ở lại một mình đối diện với phụ huynh, nhưng ngoài miệng vẫn phải tỏ ra hết sức "dịu dàng" hỏi một câu: "Ra ngoài sớm tại sao cũng không nói với em một câu?"
Căn phòng ấm áp, hòa thuận vui vẻ, hương thơm thức ăn bay trong không khí.
Hai người phụ nữ đều nhìn anh một cách sống động.
Tiết Định đứng vững, rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói nhưng bỗng nhiên tất cả đều nghẹn lại không nói ra được.
Mái tóc Chúc Thanh Thần rối bời, mẹ đeo tạp dề tự mình chuẩn bị bữa sáng...
Anh đổi dép, chỉ nói: "Con ăn rồi, hai người cứ ăn đi... Con đi thay quần áo."
Chuyện đột nhiên xảy ra, anh ra ngoài suốt đêm, cũng không có tâm trạng lo lắng buổi sáng mẹ sẽ trở về, lại vô tình gặp được Chúc Thanh Thần, rơi vào tình huống xấu hổ này.
Trên thực tế thì ngay cả lúc này, anh cũng không có bất kỳ suy nghĩ gì để lưu ý đến điều này.
Tiết Định trở về phòng, đóng cửa, cởi áo khoác ngoài, người mặc trang phục nghiêm trang ngồi trên giường, mắt nhìn tuyết rơi trắng xóa ngoài cửa sổ.
Tuyết rơi lớn cả đêm, người tuyết đêm qua đã bị anh đè nát, bây giờ chẳng sót lại chút gì.
Trước mắt hiện lên hình ảnh cô ngồi trong đống tuyết, cô cứ như vậy chăm chú nhìn anh, ánh mắt tràn ngập sự trách móc. Đêm qua hoang đường, đêm qua vội vã, tất cả đều hiện lên trong đầu Tiết Định nhưng cũng không thể làm anh cảm thấy thư giãn và thoải mái hơn.
Dọc đường trở về thật ra cũng đã suy nghĩ rất nhiều.
Lòng anh đã quyết.
Chỉ là lúc này ngồi trong căn phòng đó, nghe tiếng mẹ và Chúc Thanh Thần trò chuyện không đầu không cuối, nói cách làm quẩy tròn chiên thế nào, sữa đậu nành ra sao, rồi ở trong phòng bếp cùng làm sữa đậu nành...
Trong lòng vẫn không khỏi buồn bã.
Anh ngồi ở mép giường, tay chống gối, lưng hơi gù xuống, lấy gói thuốc lá từ đầu giường ra, châm lửa đưa lên mép.
Từ trước tới nay anh chưa từng hút thuốc trong phòng.
Chỉ là bây giờ, anh biết bước ra khỏi cánh cửa này, anh nhất định phải có quyết định rõ ràng, không thể không dứt khoát.
Bên ngoài trời đã sáng, tuyết dày trước sân cũng đã tan gần hết.
Tiết Định ngây người nhìn sân trắng xóa, khói thuốc lá xộc vào cổ họng, khổ không thể tả.
*
Hút xong điếu thuốc, Tiết Định thay quần áo khác đi ra ngoài.
Nhìn Chúc Thanh Thần ăn được kha khá, anh đứng ở bên cạnh bàn ăn, cúi đầu nhìn cô, "Rửa mặt đi, chúng ta ra ngoài."
Lưu Học Anh ngạc nhiên hỏi: "Bên ngoài lạnh như thế hai đứa còn định đi đâu?"
Chúc Thanh Thần mờ mịt nhìn anh.
Tuy gặp phụ huynh không nằm trong kế hoạch của cô, nhưng dù sao gặp cũng đã gặp, vậy mà sao đến việc tối thiểu là giới thiệu mà Tiết Định cũng không làm, bây giờ còn kéo cô đi đâu? Trong lòng cô hiểu rõ, Tiết Định là người lười biếng nhưng cũng được giáo dục đàng hoàng, làm sao lại không nói một tiếng đã để cô đi.
Tiết Định lời ít ý nhiều: "Ra sân bay."
Cho dù là Lưu Học Anh hay Chúc Thanh Thần đều phải ngẩn người.
Lưu Học Anh vội hỏi: "Không phải là hôm qua mới đến Bắc Kinh sao? Con cũng không dẫn người ta đi dạo một chút, sao lại muốn người ta về rồi?"
Tiết Định không nhìn Chúc Thanh Thần, chỉ nói với mẹ: "Cô ấy có chuyện khẩn cấp tìm con, tối hôm qua đã giải quyết rồi. Sang năm mới, nhà nhà đều phải đoàn tụ, con cũng không muốn giữ cô ấy lại."
Dừng một chút, anh bổ sung một câu: "Tối hôm qua cô ấy vội tới, bên ngoài lại là tuyết lớn, không có phương tiện đi lại nên mới ngủ nhờ một đêm."
Nói mấy câu cũng đủ phủi sạch quan hệ của hai người.
Lưu Học Anh ngây người, nhìn Chúc Thanh Thần lại nhìn con trai, đột nhiên không hiểu gì.
Chẳng lẽ, thực sự là bà đã lầm?
Và người kinh ngạc nhất, chính là Chúc Thanh Thần.
Mắt cô nhìn chằm chằm vào đôi đũa cầm trên tay, không dám nhìn Tiết Định, cố gắng thử suy nghĩ xem tình huống này là gì.
Nếu nói là anh không muốn vội vàng thừa nhận mối quan hệ của hai người trước mắt mẹ, có thể nói cô là bạn, nhưng ngay cả quan hệ bạn bè anh cũng bỏ qua, chỉ nói cô tìm anh vì có chuyện khẩn cấp. Bây giờ "chuyện khẩn cấp" giải quyết rồi, thì muốn tiễn cô ra sân bay?
Tiết Định không phải người nóng vội, hai người chưa từng xác định quan hệ chắc chắn sẽ không gấp gáp mà lấy thân phận bạn gái để giới thiệu cô với người nhà, điều này trong lòng Chúc Thanh Thần cũng đã biết rõ.
Có thể lúc này Tiết Định nóng lòng muốn phủ nhận quan hệ của hai người, dường như đêm qua cùng lắm chỉ là một giấc chiêm bao mà thôi.
Đây là điều mà cho dù như thế nào Chúc Thanh Thần cũng không nghĩ đến.
Cô nhìn gương mặt bình tĩnh của anh, trong lòng dần dần trầm xuống, đặt đũa xuống, đứng dậy.
Tất cả tình cảm ôm ấp trong lòng chớp mắt đóng thành băng.
"Em đi rửa mặt." Cô nhìn anh, tiếng nói vui vẻ hạnh phúc và niềm vui biến mất, tấm áo giáp vững chắc cô khoác lên mình suốt 26 năm qua sau khi gặp Tiết Định, sau đêm qua đã hoàn toàn tháo xuống.
Nhưng giờ khắc này, cô lại biến thành nữ chiến sĩ ấy.
*
Gió tuyết Bắc Kinh đã tan hết, mặt trời đỏ rực từ từ mọc lên ở phía Đông, biến mặt đất trắng xóa trở nên huy hoàng, xán lạn.
Chúc Thanh Thần lễ phép chào tạm biệt Lưu Học Anh rồi theo Tiết Định bước ra ngoài.
Tuyết đọng dưới chân đã bắt đầu tan ra.
Cô vô thức quay đầu, muốn từ trong màu trắng nhợt kia tìm ra người tuyết hôm qua, nhưng đến cùng lại chẳng thể tìm thấy gì. Ngẩng đầu lại thấy bóng lưng trước mắt, người đàn ông này luôn rất kiên cường, lạnh lùng, khác hẳn với đêm qua.
Anh cũng không quay đầu lại mà chỉ đi về phía ngõ nhỏ, còn cô lại đứng dưới cây ngô đồng kia.
"Tiết Định." Cô gọi anh.
Người đàn ông dừng bước, quay đầu nhìn cô.
Cô nhìn anh chẳng chút cảm xúc, đôi mắt ẩn giấu tâm sự người ta nhìn không thấu, chậm rãi siết chặt tay, "Đã xảy ra chuyện gì à?"
"..."
"Anh hối hận, phải không?"
Tuyết đọng dưới cây ngô đồng, hôm qua cô cũng mặc áo khoác trắng đứng ở đây, mái tóc buông xõa sau lưng, khuôn mặt trong trẻo. Lông mày dày mà gọn, đôi mắt đen mà sáng, làn da trắng gần như trong suốt.
Cho tới bây giờ cô cũng không thích trang điểm nhưng ngũ quan bình thường đều rất đẹp, Khương Du cũng đẹp nhưng nét đẹp của bà lại là nét đẹp mong manh, dễ vỡ. Cái đẹp của Chúc Thanh Thần là kiên cường và cố chấp. Chính điều này khiến cô không chỉ đẹp mà còn mang đậm khí chất mạnh mẽ.
Không giống như hôm qua, gương mặt cô chẳng còn ý cười, chỉ có hai tay siết chặt buông thõng bên người, trên mặt khó che giấu được sự khẩn trương và lo nghĩ.
Anh biết cô đang lo lắng điều gì, đang lo sợ điều gì.
Nhưng Tiết Định lại nhìn cô, gật đầu.
"Ừ."
Anh nghe thấy giọng nói lạnh lùng và kiên quyết của mình, thốt ra câu trả lời mà cô sợ nhất.
~~~ Tác giả có lời muốn nói: Về cơ bản, chút sóng gió nhỏ trong chương này đã xong, nửa truyện còn lại có tên là "Nhật ký ngàn dặm theo đuổi chồng, thuần phục chồng, ngủ với chồng".
Ngây người nhìn trần nhà mất mấy giây rốt cục cũng nhớ ra được bản thân đang ở chỗ nào.
Cô đang ở Bắc Kinh, trong nhà của Tiết Định.
Sau khi tỉnh dậy, không phải đứng lên rửa mặt, cũng không phải xuống giường mặc quần áo mà là hồi tưởng chuyện xảy ra đêm qua, sau đó không nặng không nhẹ vỗ vỗ lên mặt vài cái.
Có cảm giác, vẫn còn tỉnh táo.
Xem ra không phải nằm mơ.
Chúc Thanh Thần chậm rãi, chậm rãi vùi đầu vào trong chăn, co người lại rồi cười rộ lên, cong người như con tôm luộc.
Tim đập thình thịch không dứt, mặt đỏ ửng đến mang tai, hình ảnh trêu đùa chọc ghẹo đêm qua dần dần hiện lên trước mắt. Cuối cùng cô không nhịn được đưa tay lên che mặt, trong đầu không ngừng nhớ lại những chuyện đã xảy ra.
Lần đầu tiên trong đời cô được nếm thử hương vị của niềm vui mừng hạnh phúc đến phát điên.
Cả trái tim như muốn nổ tung ra.
Cô chỉ hận không thể chết ngạt trong chăn, chết trong hạnh phúc như vậy thì thật không có gì đáng để oán hận.
Nhưng rồi cuối cùng vẫn chậm rãi bò dậy, tập trung suy nghĩ xem phải lấy bộ dạng gì để đối mặt với anh, hay cứ tự nhiên mà nói chào buổi sáng.
Phải, không cần ngại ngùng, không cần kiểu cách.
Tốt nhất thì cứ tùy tiện dựa lưng vào tường mà nháy mắt với anh mấy cái, hỏi: "Có muốn một nụ hôn chào buổi sáng không?"
Nghĩ tới đây, cô sung sướng cười thành tiếng.
Đi lại vài vòng quanh phòng, lại gọi tên Tiết Định vài lần nhưng vẫn không thấy bóng dáng người đàn ông ấy đâu.
Cô mạnh dạn đẩy cửa phòng ngủ đang khép hờ ra, chỉ thấy chăn gối xộc xệch trên giường, trong phòng sớm đã trống không, không một bóng người.
Kỳ quái, mới sáng sớm mà anh ấy đã đi đâu?
Lát sau, cô nghe thấy một loạt tiếng động ngoài cửa truyền đến.
Là tiếng mở cửa.
Cô đoán là Tiết Định đã trở về, trong lòng rung động, áo khoác cũng không kịp mặc, cứ như vậy mặc quần áo ngủ bộ dạng xun xoe chạy ra ngoài, kết quả lại thấy Lưu Học Anh.
Cô đứng khựng lại, trợn tròn mắt.
Chúc Thanh Thần cũng không ngốc, trước mắt là người phụ nữ trung niên khí chất xuất chúng, tuổi tác phù hợp, khuôn mặt cũng giống Tiết Định mấy phần.
Có vẻ như chính là mẹ anh.
Chủ nhà không ở nhà, thân phận của cô cũng chưa được xác định mà trên người lại còn đang mặc đồ ngủ của bà ấy.
Cái này thật quá khó xử rồi.
Lưu Học Anh hơi dừng lại một chút, trên mặt biểu lộ chút khó hiểu rõ ràng.
"Cô là..."
Chúc Thanh Thần ngang ngược 26 năm cuối cùng trong buổi sáng nay cũng đã quay trở lại dáng vẻ ban đầu, cô co chân lại, vững vàng đứng chào.
"Thưa bác, cháu là... bạn của Tiết Định."
*
Hai tách trà nóng, một đĩa trái cây.
Lưu Học Anh chuẩn bị tốt những thứ này rồi cùng Chúc Thanh Thần ngồi đối diện ở trên ghế sofa trò chuyện giết thời gian.
Cô bình tĩnh, thẳng thắn nói, trong nụ cười mang theo ba phần thân thiết, bảy phần nhiệt tình, không có chút nói cười tùy tiện.
Cô gái ấy không phải là? Con trai đã đến tuổi thành gia lập nghiệp, khó khăn lắm mới dẫn một người khác giới về nhà qua đêm, bà chỉ thiếu mỗi việc thắp hương bái Phật cám ơn trời đất, làm sao mà khó chịu cho được?
Trái lại, Chúc Thanh Thần lại rất xấu hổ.
Thật quá xấu hổ.
Ngủ dậy còn chưa rửa mặt, lại cho rằng Tiết Định đã trở về mà vui sướng chạy ra đón, kết quả là đối diện với phụ huynh bằng bộ dạng lôi thôi, luộm thuộm.
Thừa dịp Lưu Học Anh đi pha trà, cô nhanh chóng lấy tay thay lược, sửa lại mái tóc đang rối tung như ổ gà, vội vàng vào nhà thay quần áo, khuôn mặt xám xịt, chỉ thiếu điều khắc lên mặt hai chữ to: Muốn chết.
Cuộc trò chuyện của hai người thẳng thắn mà nhanh gọn.
"Cháu tên gì?"
"Chúc Thanh Thần ạ." (Chúc Thanh Thần nghĩ: Nguy rồi, liệu bác ấy có nghĩ đây là cái tên kỳ lạ không?)
"Quen biết ở đâu?"
"Israel ạ." (Chúc Thanh Thần nghĩ: Tình cảm mạnh mẽ, dễ gây hiểu lầm.)
"Quen nhau bao lâu rồi?"
"Gần một năm ạ." (Chúc Thanh Thần nghĩ: Trợn mắt nói dối, khụ khụ, dù sao qua năm cũng coi như một năm.)
"Cháu là người ở đâu?"
"Thành phố Du ạ." (Chúc Thanh Thần nghĩ: Tốt xấu gì đây cũng là thủ đô, đối mặt với người thành phố, cô cũng không nghĩ sẽ nói là huyện Thương...)
"Tại sao cháu tới Bắc Kinh?"
"Vì là người miền Nam chưa từng được thấy tuyết, lại vì Tiết Định trước đó có qua thăm cháu nên cháu cũng có qua có lại, vừa qua thăm vừa thuận tiện ngắm cảnh." (Chúc Thanh Thần nghĩ: Nên nói rõ là anh chủ động tìm cô trước thì cô mới tới đây, tránh để người ta nghĩ con gái mà chủ động như vậy là không thích hợp.)
Chúc Thanh Thần cảm giác mình rất nhanh trí, đối đáp trôi chảy.
Nhưng khi ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của mẹ Tiết Định, khóe miệng ẩn hiện nụ cười đầy ẩn ý và đôi mắt không khác gì Tiết Định kia đã rõ ràng viết ba chữ "Bác hiểu mà", chỉ là không nói ra.
Cô ngượng ngùng, mặt đỏ phừng phừng.
Tiết Định đáng chết, Tiết Định xấu xa, sáng sớm không biết chạy đi đâu để cô một mình trong nhà, lại còn đúng lúc phu nhân Lưu Học Anh đến.
Lưu Học Anh nhìn dáng vẻ của Chúc Thanh Thần cũng đoán được chắc vừa mới rời khỏi giường, chưa ăn sáng.
Hai người không quá quen, cũng chẳng hề nói chuyện nhiều, thông tin cơ bản cần thiết cũng đã trao đổi xong, nên không còn lời nào để nói. Bà định đứng dậy đi làm bữa sáng.
Chúc Thanh Thần nhắm mắt theo đuôi, thấp thỏm nói: "Làm sao có thể làm phiền bác như vậy ạ? Bác cứ để cháu tự làm được rồi ạ!"
Lưu Học Anh quay đầu cười, "Cháu cứ ra xem TV hay chơi điện thoại đi, để bác chuẩn bị cho cháu một bữa sáng chuẩn Bắc Kinh."
Cũng đã sớm nghe Tiết Định nói bố mẹ anh đều là những thành phần trí thức người Bắc Kinh, một người làm ở đại sứ quán, một người lãnh đạo trong ngành công nghiệp tin tức, Chúc Thanh Thần không nghĩ có thể tiếp xúc với những người giỏi như vậy.
Nào biết hôm nay lại có thể gặp mặt, thật sự là ngoài ý muốn.
Trong giờ phút quan trọng này, cô còn đắm chìm trong những hình ảnh hạnh phúc, giây phút gần gũi với Tiết Định đêm hôm qua, trong lòng đều tràn ngập sự vui mừng, thoáng nghĩ, mẹ chồng tương lai dường như cũng rất tốt bụng...
Không, bát tự còn chưa trao đổi, làm sao đã thành mẹ chồng tương lai rồi?
Cô quýnh lên.
Quẩy tròn chiên, sữa đậu nành cũng đã chuẩn bị xong, Lưu Học Anh bày thức ăn lên bàn, Tiết Định vẫn còn chưa trở về.
Chúc Thanh Thần nhắn cho Tiết Định vài tin nhưng cũng không thấy anh trả lời.
Bà liền hỏi: "Không bằng cháu gọi cho Tiết Định đi?"
Vừa dứt lời, ngoài cửa lại truyền đến tiếng động.
Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới.
Đạp tuyết bước vào, Tiết Định đã trở về.
Anh đẩy cửa phòng khép hờ ra, bước vào phòng khách, ngẩng đầu liền thấy trên bàn ăn có hai người.
Hơi dừng lại một chút.
Lưu Học Anh cười hỏi: "Lại là trong Tân Hoa Xã có việc nên sáng sớm đã gọi con tới sao? Nhanh lên qua đây, mọi người vẫn chưa ăn sáng đâu, đều đang chờ con đấy."
Chúc Thanh Thần cũng nhìn Tiết Định, rất muốn dùng mắt gửi gắm sự phẫn nộ vì sao không nói một câu đã biến mất để cô ở lại một mình đối diện với phụ huynh, nhưng ngoài miệng vẫn phải tỏ ra hết sức "dịu dàng" hỏi một câu: "Ra ngoài sớm tại sao cũng không nói với em một câu?"
Căn phòng ấm áp, hòa thuận vui vẻ, hương thơm thức ăn bay trong không khí.
Hai người phụ nữ đều nhìn anh một cách sống động.
Tiết Định đứng vững, rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói nhưng bỗng nhiên tất cả đều nghẹn lại không nói ra được.
Mái tóc Chúc Thanh Thần rối bời, mẹ đeo tạp dề tự mình chuẩn bị bữa sáng...
Anh đổi dép, chỉ nói: "Con ăn rồi, hai người cứ ăn đi... Con đi thay quần áo."
Chuyện đột nhiên xảy ra, anh ra ngoài suốt đêm, cũng không có tâm trạng lo lắng buổi sáng mẹ sẽ trở về, lại vô tình gặp được Chúc Thanh Thần, rơi vào tình huống xấu hổ này.
Trên thực tế thì ngay cả lúc này, anh cũng không có bất kỳ suy nghĩ gì để lưu ý đến điều này.
Tiết Định trở về phòng, đóng cửa, cởi áo khoác ngoài, người mặc trang phục nghiêm trang ngồi trên giường, mắt nhìn tuyết rơi trắng xóa ngoài cửa sổ.
Tuyết rơi lớn cả đêm, người tuyết đêm qua đã bị anh đè nát, bây giờ chẳng sót lại chút gì.
Trước mắt hiện lên hình ảnh cô ngồi trong đống tuyết, cô cứ như vậy chăm chú nhìn anh, ánh mắt tràn ngập sự trách móc. Đêm qua hoang đường, đêm qua vội vã, tất cả đều hiện lên trong đầu Tiết Định nhưng cũng không thể làm anh cảm thấy thư giãn và thoải mái hơn.
Dọc đường trở về thật ra cũng đã suy nghĩ rất nhiều.
Lòng anh đã quyết.
Chỉ là lúc này ngồi trong căn phòng đó, nghe tiếng mẹ và Chúc Thanh Thần trò chuyện không đầu không cuối, nói cách làm quẩy tròn chiên thế nào, sữa đậu nành ra sao, rồi ở trong phòng bếp cùng làm sữa đậu nành...
Trong lòng vẫn không khỏi buồn bã.
Anh ngồi ở mép giường, tay chống gối, lưng hơi gù xuống, lấy gói thuốc lá từ đầu giường ra, châm lửa đưa lên mép.
Từ trước tới nay anh chưa từng hút thuốc trong phòng.
Chỉ là bây giờ, anh biết bước ra khỏi cánh cửa này, anh nhất định phải có quyết định rõ ràng, không thể không dứt khoát.
Bên ngoài trời đã sáng, tuyết dày trước sân cũng đã tan gần hết.
Tiết Định ngây người nhìn sân trắng xóa, khói thuốc lá xộc vào cổ họng, khổ không thể tả.
*
Hút xong điếu thuốc, Tiết Định thay quần áo khác đi ra ngoài.
Nhìn Chúc Thanh Thần ăn được kha khá, anh đứng ở bên cạnh bàn ăn, cúi đầu nhìn cô, "Rửa mặt đi, chúng ta ra ngoài."
Lưu Học Anh ngạc nhiên hỏi: "Bên ngoài lạnh như thế hai đứa còn định đi đâu?"
Chúc Thanh Thần mờ mịt nhìn anh.
Tuy gặp phụ huynh không nằm trong kế hoạch của cô, nhưng dù sao gặp cũng đã gặp, vậy mà sao đến việc tối thiểu là giới thiệu mà Tiết Định cũng không làm, bây giờ còn kéo cô đi đâu? Trong lòng cô hiểu rõ, Tiết Định là người lười biếng nhưng cũng được giáo dục đàng hoàng, làm sao lại không nói một tiếng đã để cô đi.
Tiết Định lời ít ý nhiều: "Ra sân bay."
Cho dù là Lưu Học Anh hay Chúc Thanh Thần đều phải ngẩn người.
Lưu Học Anh vội hỏi: "Không phải là hôm qua mới đến Bắc Kinh sao? Con cũng không dẫn người ta đi dạo một chút, sao lại muốn người ta về rồi?"
Tiết Định không nhìn Chúc Thanh Thần, chỉ nói với mẹ: "Cô ấy có chuyện khẩn cấp tìm con, tối hôm qua đã giải quyết rồi. Sang năm mới, nhà nhà đều phải đoàn tụ, con cũng không muốn giữ cô ấy lại."
Dừng một chút, anh bổ sung một câu: "Tối hôm qua cô ấy vội tới, bên ngoài lại là tuyết lớn, không có phương tiện đi lại nên mới ngủ nhờ một đêm."
Nói mấy câu cũng đủ phủi sạch quan hệ của hai người.
Lưu Học Anh ngây người, nhìn Chúc Thanh Thần lại nhìn con trai, đột nhiên không hiểu gì.
Chẳng lẽ, thực sự là bà đã lầm?
Và người kinh ngạc nhất, chính là Chúc Thanh Thần.
Mắt cô nhìn chằm chằm vào đôi đũa cầm trên tay, không dám nhìn Tiết Định, cố gắng thử suy nghĩ xem tình huống này là gì.
Nếu nói là anh không muốn vội vàng thừa nhận mối quan hệ của hai người trước mắt mẹ, có thể nói cô là bạn, nhưng ngay cả quan hệ bạn bè anh cũng bỏ qua, chỉ nói cô tìm anh vì có chuyện khẩn cấp. Bây giờ "chuyện khẩn cấp" giải quyết rồi, thì muốn tiễn cô ra sân bay?
Tiết Định không phải người nóng vội, hai người chưa từng xác định quan hệ chắc chắn sẽ không gấp gáp mà lấy thân phận bạn gái để giới thiệu cô với người nhà, điều này trong lòng Chúc Thanh Thần cũng đã biết rõ.
Có thể lúc này Tiết Định nóng lòng muốn phủ nhận quan hệ của hai người, dường như đêm qua cùng lắm chỉ là một giấc chiêm bao mà thôi.
Đây là điều mà cho dù như thế nào Chúc Thanh Thần cũng không nghĩ đến.
Cô nhìn gương mặt bình tĩnh của anh, trong lòng dần dần trầm xuống, đặt đũa xuống, đứng dậy.
Tất cả tình cảm ôm ấp trong lòng chớp mắt đóng thành băng.
"Em đi rửa mặt." Cô nhìn anh, tiếng nói vui vẻ hạnh phúc và niềm vui biến mất, tấm áo giáp vững chắc cô khoác lên mình suốt 26 năm qua sau khi gặp Tiết Định, sau đêm qua đã hoàn toàn tháo xuống.
Nhưng giờ khắc này, cô lại biến thành nữ chiến sĩ ấy.
*
Gió tuyết Bắc Kinh đã tan hết, mặt trời đỏ rực từ từ mọc lên ở phía Đông, biến mặt đất trắng xóa trở nên huy hoàng, xán lạn.
Chúc Thanh Thần lễ phép chào tạm biệt Lưu Học Anh rồi theo Tiết Định bước ra ngoài.
Tuyết đọng dưới chân đã bắt đầu tan ra.
Cô vô thức quay đầu, muốn từ trong màu trắng nhợt kia tìm ra người tuyết hôm qua, nhưng đến cùng lại chẳng thể tìm thấy gì. Ngẩng đầu lại thấy bóng lưng trước mắt, người đàn ông này luôn rất kiên cường, lạnh lùng, khác hẳn với đêm qua.
Anh cũng không quay đầu lại mà chỉ đi về phía ngõ nhỏ, còn cô lại đứng dưới cây ngô đồng kia.
"Tiết Định." Cô gọi anh.
Người đàn ông dừng bước, quay đầu nhìn cô.
Cô nhìn anh chẳng chút cảm xúc, đôi mắt ẩn giấu tâm sự người ta nhìn không thấu, chậm rãi siết chặt tay, "Đã xảy ra chuyện gì à?"
"..."
"Anh hối hận, phải không?"
Tuyết đọng dưới cây ngô đồng, hôm qua cô cũng mặc áo khoác trắng đứng ở đây, mái tóc buông xõa sau lưng, khuôn mặt trong trẻo. Lông mày dày mà gọn, đôi mắt đen mà sáng, làn da trắng gần như trong suốt.
Cho tới bây giờ cô cũng không thích trang điểm nhưng ngũ quan bình thường đều rất đẹp, Khương Du cũng đẹp nhưng nét đẹp của bà lại là nét đẹp mong manh, dễ vỡ. Cái đẹp của Chúc Thanh Thần là kiên cường và cố chấp. Chính điều này khiến cô không chỉ đẹp mà còn mang đậm khí chất mạnh mẽ.
Không giống như hôm qua, gương mặt cô chẳng còn ý cười, chỉ có hai tay siết chặt buông thõng bên người, trên mặt khó che giấu được sự khẩn trương và lo nghĩ.
Anh biết cô đang lo lắng điều gì, đang lo sợ điều gì.
Nhưng Tiết Định lại nhìn cô, gật đầu.
"Ừ."
Anh nghe thấy giọng nói lạnh lùng và kiên quyết của mình, thốt ra câu trả lời mà cô sợ nhất.
~~~ Tác giả có lời muốn nói: Về cơ bản, chút sóng gió nhỏ trong chương này đã xong, nửa truyện còn lại có tên là "Nhật ký ngàn dặm theo đuổi chồng, thuần phục chồng, ngủ với chồng".
/44
|