Chúc Thanh Thần lái một chiếc xe thuê đi làm thủ tục mất hộ chiếu, hôm nay mặt trời vô cùng chói chang.
Cô đang suy nghĩ không biết nói tiếng anh như thế nào.
ID card là chứng minh thân phận, passport là hộ chiếu.
Nếu như họ hỏi cô làm sao lại mất hộ chiếu, cô định nói là vì hăng hái làm việc nghĩa mà rơi ở sân bay rồi... Nhưng mà nói bằng tiếng anh như thế nào?
Khi xe dừng ở bên ngoài đại sứ quán, may mắn thay cô đã nhìn thấy cứu tinh.
Kiều Khải đeo kính râm đứng ở ngoài cửa lớn, thấy Chúc Thanh Thần đến liền tháo kính, nở nụ cười tươi rói.
"Sao anh lại tới đây?" Chúc Thanh Thần hơi giật mình.
Kiều Khải buông tay: "Tiết Định sợ cô bất đồng ngôn ngữ lại không quen với quy trình làm việc bên này nên nhờ tôi đến giúp cô."
"Anh ấy nói khi nào?"
"Tối hôm qua." Kiều Khải nháy mắt: "Sợ tôi đổi ý, hôm nay Tiết Định còn gọi điện giục tôi dậy sớm."
Chúc Thanh Thần nở nụ cười: "Thế thì làm phiền anh rồi!"
Người đàn ông kia rất chu đáo, cô thầm nghĩ.
Đã có Kiều Khải nên toàn bộ quá trình Chúc Thanh Thần cứ làm bình hoa là được rồi. Kiều Khải hình như quen biết người của đại sứ quán, quá trình làm việc khá dễ dàng.
Nửa tiếng sau, hai người thuận lợi rời khỏi đại sứ quán.
Vì muốn cảm ơn, Chúc Thanh Thần mời Kiều Khải đi ăn trưa.
"Anh ăn không?"
Kiều Khải là người sảng khoái, dùng giọng Đông Bắc nói với cô: "Ăn, ăn, ăn, không ăn là ngu rồi!"
Anh ta cũng không khách khí lên xe của Chúc Thanh Thần, nói: "Phía trước 8km có một thị trấn nhỏ, cả Israel chỉ có một quán ăn đồ Trung Quốc ở đó, hương vị vô cùng đặc biệt."
Chúc Thanh Thần hỏi: "Anh rất hay đi ăn à?"
"Không, tôi ở đây hơn một năm rồi nhưng mới đến đó ăn có hai lần."
"Anh nói hương vị rất ngon mà, sao anh chỉ đến có hai lần?"
"Đúng là rất ngon, nhưng ăn một bữa thì vô cùng lõm ví, nếu không phải cô mời thì tôi cũng không đi đâu!" Anh ta không biết xấu hổ nói.
"...."
Kiều Khải lại lải nhải một lúc, rồi tự bật nhạc trên radio, vừa rung đùi vừa hát theo suốt đường đi.
Nhóm nữ Spice Girls có giọng hát vô cùng nhẹ nhàng, êm ái, mà Kiều Khải là một người đàn ông Đông Bắc, giọng cực kỳ thô.
Chúc Thanh Thần chỉ biết im lặng lái xe, buồn cười mà không dám cười.
Quán ăn đồ Trung ở ngay mặt đường.
Hai người vừa xuống xe bỗng nhiên có mấy đứa bé bẩn thỉu từ chỗ tối chạy ra, tóm lấy tay áo Chúc Thanh Thần nói ồn ào gì đó.
Cô bị dọa sợ khẽ kêu lên một tiếng, cũng không hiểu bọn chúng đang nói gì.
Kiều Khải vội lấy mấy viên kẹo trong túi đưa cho bọn chúng: "Go away!" (Đi đi)
Mấy đứa trẻ này da đều đen bóng vì phơi nắng quá nhiều, chân tay thì gầy tong teo, đứa cầm đầu cũng chỉ khoảng bảy tám tuổi, đôi mắt to, đen trắng rõ ràng. Lấy được kẹo rồi, bọn chúng lại ồn ào tản ra.
Bọn chúng giống như là đến không hình, đi không tiếng, trong chốc lát xuất hiện rồi lại biến mất vào một nơi bí mật nào đó.
Chúc Thanh Thần hơi kinh ngạc.
Kiều Khải giải thích: "Phía trước là chiến khu, thường xuyên có xung đột vũ trang. Càng đến gần chiến khu càng có nhiều trẻ con lang thang, mà không riêng gì trẻ nhỏ, cả người lớn cũng thế, bởi vì không còn nhà, không có nơi để về nên chỉ còn cách trôi dạt khắp nơi.
"Cho kẹo thì bọn chúng tốt hơn sao?"
"Không phải. Bọn chúng vây quanh cô ồn ào là vì thấy cô mang theo máy ảnh, chúng tưởng cô là phóng viên, nhà báo. Phóng viên chúng tôi thường phỏng vấn phụ nữ và trẻ em, những hình ảnh này sẽ được cả thế giới nhìn thấy, họ sẽ ý thức được chiến tranh đáng sợ đến nhường nào. Vì để bọn trẻ con phối hợp phỏng vấn, chúng tôi thường mang theo kẹo, cho nên bọn chúng nhìn thấy máy ảnh nhất định sẽ chạy ra đòi kẹo."
Tim Chúc Thanh Thần bỗng nhiên loạn nhịp.
Lại nhìn về hướng bọn trẻ xuất hiện, đã không còn hình bóng chúng nữa.
Quán ăn Kiều Khải đề nghị này quả không tệ, đồ ăn Tứ Xuyên cay đến mức làm Chúc Thanh Thần chảy cả nước mắt.
Hai người đang ăn được một nửa thì tiếng còi báo động vang lên.
Khách hàng trong quán ăn vội vã chạy ra ngoài.
Kiều Khải biến sắc, dặn dò Chúc Thanh Thần: "Cô ở yên đây, đừng di chuyển, tôi đi ra xem sao." Rồi lập tức chạy ra cửa.
Kiều Khải đi rồi, Chúc Thanh Thần cũng không chịu ngồi im đợi, lập tức đi ra cửa xem xét, chỉ thấy khói dày đặc trên các trạm gác, mùi thuốc súng nồng nặc.
Tiếng cảnh báo còn quanh quẩn trong không trung, làm người ta nghe thấy mà bất an.
Người trên đường cái chạy tán loạn, bất ngờ nhất là những người phục vụ trong nhà hàng, mấy phút trước vẫn còn mặc đồng phục, mấy phút sau đã thay áo chống đạn, cầm súng ống chạy về phía trạm gác.
Toàn dân Israel cầm súng chuẩn bị chiến đấu.
Lúc trước Chúc Thanh Thần chỉ được nghe qua, hôm nay cô được tận mắt chứng kiến một trận chiến.
Kiều Khải chạy ra ngoài xem xét vẫn không thấy quay lại.
Chúc Thanh Thần đứng trong đám người hoảng loạn, nhìn màn khói mờ mênh mang xung quanh.
Phiến quân tập kích.
Quân đội phản kích.
Cô có thể đoán ra trạm canh gác nơi tiền tuyến đang xảy ra chuyện gì.
Chỉ trong vài phút, cảnh tượng hỗn loạn trên đường phố hoàn toàn biến mất.
Một số người trốn vào nhà, một số đi theo những người tiến quân phía trước, trên đường chỉ còn mấy đứa trẻ lang thang.
Nhìn thấy máy ảnh, bọn trẻ lại lao đến tóm áo Chúc Thanh Thần nói gì đó ồn ào, giống như không hề nhớ bọn chúng vừa bám lấy cô cách đây không lâu.
Bởi vì bọn chúng chỉ nhìn máy ảnh chứ không nhìn người.
Cô bị một đám trẻ con bao vây.
Cầm đầu vẫn là đứa bé sáu bảy tuổi kia, nó thò tay vào túi áo cô, mắt đầy hy vọng, miệng chỉ lẩm bẩm một từ: "Bon bon."
Bon bon trong tiếng Pháp nghĩa là kẹo.
Chúc Thanh Thần xem phim hay thấy từ này nên biết.
Nhưng cô không phải phóng viên, cô không mang theo kẹo trong người.
Từ phía trạm gác vẫn truyền đến những tiếng nổ mạnh cùng tiếng súng dày đặc, không có ai để ý đến bọn trẻ đang chạy loạn ở đây, không ai biết chúng có gặp nguy hiểm hay không.
Cô nắm lấy tay đứa bé và nói: "Stay here, I"ll be back with bon bon." (Đứng im đây, chị sẽ đi và mang kẹo lại cho các em.)
Bọn trẻ sung sướng nhảy cẫng lên hoan hô.
Cô quay người, chạy về hướng cửa hàng tiện lợi 24 giờ gần đó.
Nhưng bên trong cửa hàng không có người, ông chủ, nhân viên hay khách hàng đều chạy đi hết rồi. Cô đi nhanh đến khay đồ ăn vặt phía trước, cầm lấy một túi kẹo đường đủ màu sắc xanh đỏ vàng trắng đen.
Ngay lúc này, trên đường cái vang lên âm thanh của những chiếc xe quân sự bọc thép hạng nặng, cô nghe thấy những tiếng súng chói tai vang lên. Những chiếc xe đi xa dần, toàn bộ không gian trở nên im lặng. Cả đường phố không có một tiếng động.
Sự im lặng này so với những ồn ào lúc trước còn đáng sợ hơn rất nhiều.
Chúc Thanh Thần vô thức nắm chặt túi kẹo trong tay, lao ra khỏi cửa hàng.
Dưới ánh nắng, tại vị trí bọn trẻ đợi cô khi nãy, cô không thấy chúng đâu, chỉ nhìn thấy đứa bé cầm đầu.
Trên con đường hoang vu, đứa bé nằm trên nền xi măng lạnh lẽo. Đứa bé sáu, bảy tuổi với làn da đen bóng vì phơi nắng quá nhiều, quần áo vừa cũ vừa bẩn không nhìn ra hình dạng ban đầu, chân tay gầy nhỏ tong teo, đầu lại rất lớn, nổi bật nhất là cái bụng căng phồng.
Đây là tác phẩm của đói khát, là hình ảnh tiêu biểu của cực khổ.
Đứa bé nằm im bên cạnh đường không hề nhúc nhích. Chỉ mấy phút trước, nó còn túm lấy Chúc Thanh Thần đòi kẹo.
Chúc Thanh Thần nắm chặt gói kẹo trong tay, tiến gần đứa bé hơn một chút.
Những chiếc xe quân sự đã nghênh ngang đi xa, tiếng súng cũng đã biến mất.
Đi đến gần, cô mới thấy trên ngực đứa bé bị trúng đạn, máu chảy ra đỏ cả thân người. Hai mắt nó mở lớn, dường như đang nhìn cô, lại giống như đang nhìn lên bầu trời Israel xanh thẳm, con mắt đen trắng rõ ràng của nó chỉ còn lại sự sợ hãi.
Trong đầu cô chỉ còn hỗn loạn, tay bất chợt buông lỏng, gọi kẹo rơi xuống đất vang lên một tiếng: "Bịch."
Túi kẹo quá nặng, rơi xuống nằm im trong bụi đất.
Đứa bé không nhúc nhích, có lẽ đã chết rồi.
Nhưng cô không tin, run rẩy ngồi xuống, đưa tay xem hơi thở đứa bé, "Don"t die, get up, get up...!!! (Đừng chết mà, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi...)
Ngón tay cô không cảm nhận được hơi thở của đứa bé.
Toàn thân lạnh toát, cô run run đưa tay chặn lại vết thương vẫn đang chảy máu trên ngực đứa bé, muốn giữ lại tính mạng đang trôi đi của nó.
Cô thà là thấy nó tóm áo, lôi túi cô đòi kẹo.
Nếu cho cô một cơ hội quay lại, cô sẽ đưa nó cùng cô đi vào cửa hàng tiện lợi, cô tuyệt đối không để nó ở lại đây như thế.
Bầu trời Israel bỗng tối sầm, bụi đất bay tứ tung, cuốn thành từng xoáy bay lên.
Kiều Khải từ xa chạy lại, lớn tiếng nói: "Ở đây vẫn còn nổ súng nữa, lực lượng quân đội không đủ, chúng ta đi thôi."
Anh ta là phóng viên chuyên nghiệp.
Ngay cả khi không mang máy ảnh, anh ta cũng chạy vào đội quân phụ cận chụp hình bằng điện thoại.
Kiều Khải chạy rất nhanh, chớp mắt đã đến cửa hàng ăn đồ Trung Quốc.
Chạy hơn mười bước, Kiều Khải đột ngột dừng bước vì anh ta nhìn thấy một đứa bé nằm trên mặt đất còn Chúc Thanh Thần ngồi bên cạnh, ngây ngốc dùng hai tay che ngực đứa bé lại, trên tay đã đầy máu đỏ.
Kiều Khải há hốc miệng nghi vấn, muốn hỏi một câu.
Nhưng anh ta chỉ có thể nhìn về phía trước như người đang diễn kịch câm, miệng cứ mở lớn kinh ngạc, mấp máy môi mà không thể nói thành lời.
Anh ta ở Israel đã hơn một năm, đã từng đi qua nhiều chiến trường, cũng đã nhìn thấy người chết dưới pháo súng nhiều lần. Lúc này, anh ta không cần hỏi, cũng không cần nói gì.
Anh ta cúi đầu nhìn đứa bé, cũng nhìn thấy gói kẹo rơi trên mặt đất.
Anh ta biết rõ chuyện gì đã xảy ra.
Anh ta cũng đã từng trải qua và anh ta cũng đã hành động như Chúc Thanh Thần bây giờ.
"Chúng ta phải đi thôi." Anh ta trầm giọng nói, đưa tay kéo Chúc Thanh Thần đứng dậy.
Chúc Thanh Thần lảo đảo một cái, nhưng vẫn không chịu đứng dậy, cô vẫn đưa tay muốn cứu đứa bé.
Phía trạm gác xa xa lại vang lên tiếng súng. Từ trong màn khói dày đặc xuất hiện những chiếc máy bay quân sự, không phải một mà là rất nhiều.
Anh ta quay đầu lại nhìn, hai bắp tay bắt đầu căng cứng... Anh ta dùng lực nắm lấy tay Chúc Thanh Thần đẩy cô vào trong xe: "Đứa bé chết rồi."
Đứa bé chết rồi.
Lời nói này quá tàn nhẫn, nhưng anh ta bắt buộc phải nói với Chúc Thanh Thần, giống như Tiết Định đã từng đánh anh ta một quyền thật mạnh, cũng từng câu từng chữ nói với anh ta những lời ấy.
Chúc Thanh Thần im lặng, cuối cùng cũng chịu ngồi yên trong xe.
Bàn tay cô đầy máu, những giọt máu theo ngón tay nhỏ từng giọt, từng giọt im lặng rơi xuống sàn xe.
Kiều Khải ngồi lại ghế lái, sập cửa thật mạnh, bây giờ anh ta lái xe.
Anh ta vừa dậm chân ga vừa gọi cho Tiết Định, nói hết sự việc vừa xảy ra.
Chiến tranh tàn khốc làm người ta quên đi cách sống vốn có, bao nhiêu cảm xúc cần thổ lộ.
Từ đầu tới cuối Chúc Thanh Thần không nói một câu.
Cô chỉ im lặng ngồi bên ghế lái phụ, đôi mắt nhìn kính chiếu hậu, thi thể đứa bé xa dần xa dần tầm mắt cô, đầu óc cô lúc này hoàn toàn trống rỗng.
Là cô dặn đứa bé đứng im chỗ đó chờ cô.
Cô nghĩ rằng đứng im đó đứa bé sẽ không nguy hiểm.
Nhưng đứa bé đã chết.
Toàn thân Chúc Thanh Thần rét run, cả người như mất dần độ ấm, trái tim cứ quặn thắt lại từng hồi.
Chỉ có những giọt máu trên tay dường như nóng lên, nóng dần lên, cô cảm giác như bỏng cháy cả hai tay đến nỗi run rẩy.
*
Hơn hai giờ chiều, xe dừng ở đầu ngõ nhà Tiết Định.
Trên tường vẫn là những bông hoa giấy rực rỡ, hai vợ chồng già vẫn ngồi ở cửa ra vào. Bà cụ đang xay cà phê, ông cụ đeo kính lão đọc báo.
Israel sau 12 giờ nắng chói chang, gió thổi lay lay giàn hoa giấy, những cánh hoa rụng đầy mặt đất.
Chúc Thanh Thần xuống xe, trong ánh mắt đã không còn ấm áp như trước.
Cô đi về hướng nhà Tiết Định.
Kiều Khải đuổi theo cô: "Để tôi đưa cô lên nhà."
"Không cần."
"Tôi... nhân tiện nói với Tiết Định mọi chuyện xảy ra."
"Vừa nãy anh đã nói hết trong điện thoại rồi mà?"
"Nhưng mà..."
Chúc Thanh Thần ngước mắt nhìn Kiều Khải, trong mắt là sự tĩnh lặng, "Anh không về đưa tin đi, ở đây tốn thời gian với tôi làm gì?"
"Tôi..." Anh ta chần chừ, muốn hỏi cô có sao không.
Cô lại nói trước anh ta: "Anh yên tâm, tôi không sao."
Kiều Khải nhìn cô, đành thỏa hiệp: "...Vậy thì tốt."
Anh ta thật sự có chuyện phải làm, liếc mắt nhìn Chúc Thanh Thần, xác định cô không sao mời quay lưng chạy ra phía ngoài ngõ.
Chúc Thanh Thần đứng im tại chỗ rất lâu.
Cô không muốn bây giờ phải đi ngay vào hành lang âm u, bên ngoài ánh nắng đang chói chang, có thể xua tan bớt lạnh lẽo trong lòng cô.
Người qua đường đều nhìn cô với ánh mặt kinh ngạc.
Cô cúi đầu mới nhớ ra tay cô vẫn còn những vết máu loang lổ.
Máu cũng đã khô rồi.
Cô không biết rằng Tiết Định cũng đang đứng yên lặng trên ban công tầng hai nhìn cô. Cô không đi lên, anh cũng không gọi, chỉ bình tĩnh nhìn bóng dáng cô như vậy.
Trong điện thoại, Kiều Khải nói rất ngắn gọn nhưng cũng không bỏ sót điều gì.
Phiến quân tấn công khu quân sự, máy bay chiến đấu cũng xuất hiện, Kiều Khải đi chụp ảnh hiện trường ném bom, trong lúc đó Chúc Thanh Thần ở lại tận mắt nhìn thấy một đứa bé bị chết do trúng đạn.
Tiết Định cúi đầu nhìn người con gái đứng trong ngõ nhỏ.
Cô chậm rãi thu tay lại, bình tĩnh đi vào bên trong hành lang, biến mất khỏi tầm mắt của anh.
Anh quay đầu chăm chú nhìn về cửa ra vào, nhưng mãi lâu sau cũng không thấy tiếng mở cửa.
*
Chúc Thanh Thần đứng sau cánh cửa, nhìn chằm chằm vết máu giữa các ngón tay.
Cô ra sức lau lên quần, nhưng lau mãi không hết.
Cô không muốn đi vào. Cũng không biết đi đâu.
Cô tựa đầu vào cánh cửa gỗ, trước mặt hiện lên hình ảnh đứa bé có đôi mắt đen trắng rõ ràng chết không nhắm mắt.
Bỗng mấy giây sau, cửa gỗ phát ra tiếng kêu ken két.
Người bên trong đang mở cửa.
Cô không kịp phản ứng, đầu đang tựa vào cửa, cửa mở rồi cô lập tức mất đi trọng tâm, đổ người vào bên trong.
Cũng may Tiết Định đứng ngay sau cánh cửa, dang hai tay đỡ được cô.
Chúc Thanh Thần nghĩ rằng mình sẽ ngã xuống đất, vội nhắm tịt hai mắt, cho đến khi cảm giác chạm vào quần áo mới phát hiện có người đỡ mình.
Cô mở mắt, phát hiện mình ngã vào lồng ngực Tiết Định, cô cuống quít đứng thẳng người dậy.
"Tôi..."
"Đi rửa tay đi." Anh thu tay lại, nhìn đôi bàn tay đầy máu của cô nói.
Chúc Thanh Thần không lên tiếng, đi thẳng tới nhà vệ sinh.
Đi đến cửa phòng cô lại quay đầu nói: "Tôi còn muốn đi tắm."
Anh gật đầu, đi vào phòng ngủ, lấy khăn tắm ra đưa cho cô: "Khăn sạch."
"Cảm ơn."
Cô nhận lấy khăn tắm rồi biến mất sau cánh cửa.
Đã nửa tiếng trôi qua, mặt trời cũng đã lặn.
Tiết Định ngồi trong phòng khách, nhìn đồng hồ không biết bao nhiêu lần, cuối cùng bám lấy thành ghế đứng dậy đi đến bên ngoài nhà vệ sinh.
"Chúc Thanh Thần!" Anh gõ cửa.
Bên trong không có tiếng trả lời.
Anh đứng đó một lúc lâu, bình tĩnh nói: "Nếu cô còn không trả lời, tôi sẽ mở cửa đi vào."
Bên trong tiếng nước chảy ào ào, giọng cô không trong trẻo như bình thường mà có chút khàn khà và bối rối.
"Tôi bị tê cóng, không đứng dậy được."
"Cô tắm bằng nước lạnh sao?"
"Không có nước nóng!"
Tiết Định bỗng nhớ ra hôm trước bình nóng lạnh không vào điện, anh định đi mua cái mới nhưng mà sau đó lại bị thương nên quên mất.
Không có nước nóng cũng không lên tiếng gọi anh.
Nửa tiếng đã trôi qua rồi. Nước vẫn đang chảy ào ào.
Anh suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: "Vậy tôi đi vào."
"Đừng..."
Cô mới nói một tiếng kháng cự thì anh đã xoay nắm cửa bước vào.
Anh còn không thèm nhắm mắt mà nhìn thẳng vào cô.
Trong nháy mắt cô cảm thấy từ trong ra ngoài trần truồng đều bị anh nhìn hết.
Thật sự là từ trong ra ngoài.
Chúc Thanh Thần chật vật ngồi trong góc, mặc kệ cho nước lạnh như băng xả từ đầu đến chân. Cô nghĩ rằng như vậy có thể làm cô tỉnh táo lại, có thể làm tan đi những lo lắng, bất an và hoảng sợ trưa nay.
Nhưng nước quá lạnh.
Đến khi cô nhận ra thì chân tay đã tê cóng, run rẩy không đứng dậy được, còn ngã trên mặt đất thành tư thế nửa quỳ nửa ngồi.
Tiết Định từng bước đi tới, tắt vòi hoa sen đi, ống tay áo bị ướt một nửa, trên mặt cũng dính đầy nước.
"Đi một chút cũng không được sao?"
Cô thử đứng lên, nhưng bẹp một cái lại ngã xuống, chỉ biết khổ sở mà lắc đầu.
Toàn thân đông cứng, không thể động đậy.
Tiết Định đứng đó nhìn cảnh này.
Lẽ ra anh phải thấy buồn cười, cười cô ngày ngày tỏ ra ương ngạnh như vậy nhưng kết quả là đi tắm cũng không tự lo được. Nhưng anh không thể cười được mà trong lòng lại thắt lại.
Cô co ro ngồi đó, toàn thân ướt sũng, tóc cũng xõa ra ướt sũng.
Nhỏ bé, mong manh.
Mắt cô đã ngân ngấn nước mắt.
Tiết Định không nói gì, môi mỏng mím chặt, trong nháy mắt xoay người ngồi xổm xuống, đưa tay ra phía sau ôm lấy cô, vai anh chạm vào đầu gối cô, cô không có cách nào khác rơi vào lồng ngực anh.
"Lưng của anh..." Cô khó khăn lắm mới kêu lên được một tiếng đã bị anh nâng mông, ôm cô vào ngực với tư thế rất kỳ quái.
Giống như ôm một đứa bé sơ sinh.
Cô đang suy nghĩ không biết nói tiếng anh như thế nào.
ID card là chứng minh thân phận, passport là hộ chiếu.
Nếu như họ hỏi cô làm sao lại mất hộ chiếu, cô định nói là vì hăng hái làm việc nghĩa mà rơi ở sân bay rồi... Nhưng mà nói bằng tiếng anh như thế nào?
Khi xe dừng ở bên ngoài đại sứ quán, may mắn thay cô đã nhìn thấy cứu tinh.
Kiều Khải đeo kính râm đứng ở ngoài cửa lớn, thấy Chúc Thanh Thần đến liền tháo kính, nở nụ cười tươi rói.
"Sao anh lại tới đây?" Chúc Thanh Thần hơi giật mình.
Kiều Khải buông tay: "Tiết Định sợ cô bất đồng ngôn ngữ lại không quen với quy trình làm việc bên này nên nhờ tôi đến giúp cô."
"Anh ấy nói khi nào?"
"Tối hôm qua." Kiều Khải nháy mắt: "Sợ tôi đổi ý, hôm nay Tiết Định còn gọi điện giục tôi dậy sớm."
Chúc Thanh Thần nở nụ cười: "Thế thì làm phiền anh rồi!"
Người đàn ông kia rất chu đáo, cô thầm nghĩ.
Đã có Kiều Khải nên toàn bộ quá trình Chúc Thanh Thần cứ làm bình hoa là được rồi. Kiều Khải hình như quen biết người của đại sứ quán, quá trình làm việc khá dễ dàng.
Nửa tiếng sau, hai người thuận lợi rời khỏi đại sứ quán.
Vì muốn cảm ơn, Chúc Thanh Thần mời Kiều Khải đi ăn trưa.
"Anh ăn không?"
Kiều Khải là người sảng khoái, dùng giọng Đông Bắc nói với cô: "Ăn, ăn, ăn, không ăn là ngu rồi!"
Anh ta cũng không khách khí lên xe của Chúc Thanh Thần, nói: "Phía trước 8km có một thị trấn nhỏ, cả Israel chỉ có một quán ăn đồ Trung Quốc ở đó, hương vị vô cùng đặc biệt."
Chúc Thanh Thần hỏi: "Anh rất hay đi ăn à?"
"Không, tôi ở đây hơn một năm rồi nhưng mới đến đó ăn có hai lần."
"Anh nói hương vị rất ngon mà, sao anh chỉ đến có hai lần?"
"Đúng là rất ngon, nhưng ăn một bữa thì vô cùng lõm ví, nếu không phải cô mời thì tôi cũng không đi đâu!" Anh ta không biết xấu hổ nói.
"...."
Kiều Khải lại lải nhải một lúc, rồi tự bật nhạc trên radio, vừa rung đùi vừa hát theo suốt đường đi.
Nhóm nữ Spice Girls có giọng hát vô cùng nhẹ nhàng, êm ái, mà Kiều Khải là một người đàn ông Đông Bắc, giọng cực kỳ thô.
Chúc Thanh Thần chỉ biết im lặng lái xe, buồn cười mà không dám cười.
Quán ăn đồ Trung ở ngay mặt đường.
Hai người vừa xuống xe bỗng nhiên có mấy đứa bé bẩn thỉu từ chỗ tối chạy ra, tóm lấy tay áo Chúc Thanh Thần nói ồn ào gì đó.
Cô bị dọa sợ khẽ kêu lên một tiếng, cũng không hiểu bọn chúng đang nói gì.
Kiều Khải vội lấy mấy viên kẹo trong túi đưa cho bọn chúng: "Go away!" (Đi đi)
Mấy đứa trẻ này da đều đen bóng vì phơi nắng quá nhiều, chân tay thì gầy tong teo, đứa cầm đầu cũng chỉ khoảng bảy tám tuổi, đôi mắt to, đen trắng rõ ràng. Lấy được kẹo rồi, bọn chúng lại ồn ào tản ra.
Bọn chúng giống như là đến không hình, đi không tiếng, trong chốc lát xuất hiện rồi lại biến mất vào một nơi bí mật nào đó.
Chúc Thanh Thần hơi kinh ngạc.
Kiều Khải giải thích: "Phía trước là chiến khu, thường xuyên có xung đột vũ trang. Càng đến gần chiến khu càng có nhiều trẻ con lang thang, mà không riêng gì trẻ nhỏ, cả người lớn cũng thế, bởi vì không còn nhà, không có nơi để về nên chỉ còn cách trôi dạt khắp nơi.
"Cho kẹo thì bọn chúng tốt hơn sao?"
"Không phải. Bọn chúng vây quanh cô ồn ào là vì thấy cô mang theo máy ảnh, chúng tưởng cô là phóng viên, nhà báo. Phóng viên chúng tôi thường phỏng vấn phụ nữ và trẻ em, những hình ảnh này sẽ được cả thế giới nhìn thấy, họ sẽ ý thức được chiến tranh đáng sợ đến nhường nào. Vì để bọn trẻ con phối hợp phỏng vấn, chúng tôi thường mang theo kẹo, cho nên bọn chúng nhìn thấy máy ảnh nhất định sẽ chạy ra đòi kẹo."
Tim Chúc Thanh Thần bỗng nhiên loạn nhịp.
Lại nhìn về hướng bọn trẻ xuất hiện, đã không còn hình bóng chúng nữa.
Quán ăn Kiều Khải đề nghị này quả không tệ, đồ ăn Tứ Xuyên cay đến mức làm Chúc Thanh Thần chảy cả nước mắt.
Hai người đang ăn được một nửa thì tiếng còi báo động vang lên.
Khách hàng trong quán ăn vội vã chạy ra ngoài.
Kiều Khải biến sắc, dặn dò Chúc Thanh Thần: "Cô ở yên đây, đừng di chuyển, tôi đi ra xem sao." Rồi lập tức chạy ra cửa.
Kiều Khải đi rồi, Chúc Thanh Thần cũng không chịu ngồi im đợi, lập tức đi ra cửa xem xét, chỉ thấy khói dày đặc trên các trạm gác, mùi thuốc súng nồng nặc.
Tiếng cảnh báo còn quanh quẩn trong không trung, làm người ta nghe thấy mà bất an.
Người trên đường cái chạy tán loạn, bất ngờ nhất là những người phục vụ trong nhà hàng, mấy phút trước vẫn còn mặc đồng phục, mấy phút sau đã thay áo chống đạn, cầm súng ống chạy về phía trạm gác.
Toàn dân Israel cầm súng chuẩn bị chiến đấu.
Lúc trước Chúc Thanh Thần chỉ được nghe qua, hôm nay cô được tận mắt chứng kiến một trận chiến.
Kiều Khải chạy ra ngoài xem xét vẫn không thấy quay lại.
Chúc Thanh Thần đứng trong đám người hoảng loạn, nhìn màn khói mờ mênh mang xung quanh.
Phiến quân tập kích.
Quân đội phản kích.
Cô có thể đoán ra trạm canh gác nơi tiền tuyến đang xảy ra chuyện gì.
Chỉ trong vài phút, cảnh tượng hỗn loạn trên đường phố hoàn toàn biến mất.
Một số người trốn vào nhà, một số đi theo những người tiến quân phía trước, trên đường chỉ còn mấy đứa trẻ lang thang.
Nhìn thấy máy ảnh, bọn trẻ lại lao đến tóm áo Chúc Thanh Thần nói gì đó ồn ào, giống như không hề nhớ bọn chúng vừa bám lấy cô cách đây không lâu.
Bởi vì bọn chúng chỉ nhìn máy ảnh chứ không nhìn người.
Cô bị một đám trẻ con bao vây.
Cầm đầu vẫn là đứa bé sáu bảy tuổi kia, nó thò tay vào túi áo cô, mắt đầy hy vọng, miệng chỉ lẩm bẩm một từ: "Bon bon."
Bon bon trong tiếng Pháp nghĩa là kẹo.
Chúc Thanh Thần xem phim hay thấy từ này nên biết.
Nhưng cô không phải phóng viên, cô không mang theo kẹo trong người.
Từ phía trạm gác vẫn truyền đến những tiếng nổ mạnh cùng tiếng súng dày đặc, không có ai để ý đến bọn trẻ đang chạy loạn ở đây, không ai biết chúng có gặp nguy hiểm hay không.
Cô nắm lấy tay đứa bé và nói: "Stay here, I"ll be back with bon bon." (Đứng im đây, chị sẽ đi và mang kẹo lại cho các em.)
Bọn trẻ sung sướng nhảy cẫng lên hoan hô.
Cô quay người, chạy về hướng cửa hàng tiện lợi 24 giờ gần đó.
Nhưng bên trong cửa hàng không có người, ông chủ, nhân viên hay khách hàng đều chạy đi hết rồi. Cô đi nhanh đến khay đồ ăn vặt phía trước, cầm lấy một túi kẹo đường đủ màu sắc xanh đỏ vàng trắng đen.
Ngay lúc này, trên đường cái vang lên âm thanh của những chiếc xe quân sự bọc thép hạng nặng, cô nghe thấy những tiếng súng chói tai vang lên. Những chiếc xe đi xa dần, toàn bộ không gian trở nên im lặng. Cả đường phố không có một tiếng động.
Sự im lặng này so với những ồn ào lúc trước còn đáng sợ hơn rất nhiều.
Chúc Thanh Thần vô thức nắm chặt túi kẹo trong tay, lao ra khỏi cửa hàng.
Dưới ánh nắng, tại vị trí bọn trẻ đợi cô khi nãy, cô không thấy chúng đâu, chỉ nhìn thấy đứa bé cầm đầu.
Trên con đường hoang vu, đứa bé nằm trên nền xi măng lạnh lẽo. Đứa bé sáu, bảy tuổi với làn da đen bóng vì phơi nắng quá nhiều, quần áo vừa cũ vừa bẩn không nhìn ra hình dạng ban đầu, chân tay gầy nhỏ tong teo, đầu lại rất lớn, nổi bật nhất là cái bụng căng phồng.
Đây là tác phẩm của đói khát, là hình ảnh tiêu biểu của cực khổ.
Đứa bé nằm im bên cạnh đường không hề nhúc nhích. Chỉ mấy phút trước, nó còn túm lấy Chúc Thanh Thần đòi kẹo.
Chúc Thanh Thần nắm chặt gói kẹo trong tay, tiến gần đứa bé hơn một chút.
Những chiếc xe quân sự đã nghênh ngang đi xa, tiếng súng cũng đã biến mất.
Đi đến gần, cô mới thấy trên ngực đứa bé bị trúng đạn, máu chảy ra đỏ cả thân người. Hai mắt nó mở lớn, dường như đang nhìn cô, lại giống như đang nhìn lên bầu trời Israel xanh thẳm, con mắt đen trắng rõ ràng của nó chỉ còn lại sự sợ hãi.
Trong đầu cô chỉ còn hỗn loạn, tay bất chợt buông lỏng, gọi kẹo rơi xuống đất vang lên một tiếng: "Bịch."
Túi kẹo quá nặng, rơi xuống nằm im trong bụi đất.
Đứa bé không nhúc nhích, có lẽ đã chết rồi.
Nhưng cô không tin, run rẩy ngồi xuống, đưa tay xem hơi thở đứa bé, "Don"t die, get up, get up...!!! (Đừng chết mà, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi...)
Ngón tay cô không cảm nhận được hơi thở của đứa bé.
Toàn thân lạnh toát, cô run run đưa tay chặn lại vết thương vẫn đang chảy máu trên ngực đứa bé, muốn giữ lại tính mạng đang trôi đi của nó.
Cô thà là thấy nó tóm áo, lôi túi cô đòi kẹo.
Nếu cho cô một cơ hội quay lại, cô sẽ đưa nó cùng cô đi vào cửa hàng tiện lợi, cô tuyệt đối không để nó ở lại đây như thế.
Bầu trời Israel bỗng tối sầm, bụi đất bay tứ tung, cuốn thành từng xoáy bay lên.
Kiều Khải từ xa chạy lại, lớn tiếng nói: "Ở đây vẫn còn nổ súng nữa, lực lượng quân đội không đủ, chúng ta đi thôi."
Anh ta là phóng viên chuyên nghiệp.
Ngay cả khi không mang máy ảnh, anh ta cũng chạy vào đội quân phụ cận chụp hình bằng điện thoại.
Kiều Khải chạy rất nhanh, chớp mắt đã đến cửa hàng ăn đồ Trung Quốc.
Chạy hơn mười bước, Kiều Khải đột ngột dừng bước vì anh ta nhìn thấy một đứa bé nằm trên mặt đất còn Chúc Thanh Thần ngồi bên cạnh, ngây ngốc dùng hai tay che ngực đứa bé lại, trên tay đã đầy máu đỏ.
Kiều Khải há hốc miệng nghi vấn, muốn hỏi một câu.
Nhưng anh ta chỉ có thể nhìn về phía trước như người đang diễn kịch câm, miệng cứ mở lớn kinh ngạc, mấp máy môi mà không thể nói thành lời.
Anh ta ở Israel đã hơn một năm, đã từng đi qua nhiều chiến trường, cũng đã nhìn thấy người chết dưới pháo súng nhiều lần. Lúc này, anh ta không cần hỏi, cũng không cần nói gì.
Anh ta cúi đầu nhìn đứa bé, cũng nhìn thấy gói kẹo rơi trên mặt đất.
Anh ta biết rõ chuyện gì đã xảy ra.
Anh ta cũng đã từng trải qua và anh ta cũng đã hành động như Chúc Thanh Thần bây giờ.
"Chúng ta phải đi thôi." Anh ta trầm giọng nói, đưa tay kéo Chúc Thanh Thần đứng dậy.
Chúc Thanh Thần lảo đảo một cái, nhưng vẫn không chịu đứng dậy, cô vẫn đưa tay muốn cứu đứa bé.
Phía trạm gác xa xa lại vang lên tiếng súng. Từ trong màn khói dày đặc xuất hiện những chiếc máy bay quân sự, không phải một mà là rất nhiều.
Anh ta quay đầu lại nhìn, hai bắp tay bắt đầu căng cứng... Anh ta dùng lực nắm lấy tay Chúc Thanh Thần đẩy cô vào trong xe: "Đứa bé chết rồi."
Đứa bé chết rồi.
Lời nói này quá tàn nhẫn, nhưng anh ta bắt buộc phải nói với Chúc Thanh Thần, giống như Tiết Định đã từng đánh anh ta một quyền thật mạnh, cũng từng câu từng chữ nói với anh ta những lời ấy.
Chúc Thanh Thần im lặng, cuối cùng cũng chịu ngồi yên trong xe.
Bàn tay cô đầy máu, những giọt máu theo ngón tay nhỏ từng giọt, từng giọt im lặng rơi xuống sàn xe.
Kiều Khải ngồi lại ghế lái, sập cửa thật mạnh, bây giờ anh ta lái xe.
Anh ta vừa dậm chân ga vừa gọi cho Tiết Định, nói hết sự việc vừa xảy ra.
Chiến tranh tàn khốc làm người ta quên đi cách sống vốn có, bao nhiêu cảm xúc cần thổ lộ.
Từ đầu tới cuối Chúc Thanh Thần không nói một câu.
Cô chỉ im lặng ngồi bên ghế lái phụ, đôi mắt nhìn kính chiếu hậu, thi thể đứa bé xa dần xa dần tầm mắt cô, đầu óc cô lúc này hoàn toàn trống rỗng.
Là cô dặn đứa bé đứng im chỗ đó chờ cô.
Cô nghĩ rằng đứng im đó đứa bé sẽ không nguy hiểm.
Nhưng đứa bé đã chết.
Toàn thân Chúc Thanh Thần rét run, cả người như mất dần độ ấm, trái tim cứ quặn thắt lại từng hồi.
Chỉ có những giọt máu trên tay dường như nóng lên, nóng dần lên, cô cảm giác như bỏng cháy cả hai tay đến nỗi run rẩy.
*
Hơn hai giờ chiều, xe dừng ở đầu ngõ nhà Tiết Định.
Trên tường vẫn là những bông hoa giấy rực rỡ, hai vợ chồng già vẫn ngồi ở cửa ra vào. Bà cụ đang xay cà phê, ông cụ đeo kính lão đọc báo.
Israel sau 12 giờ nắng chói chang, gió thổi lay lay giàn hoa giấy, những cánh hoa rụng đầy mặt đất.
Chúc Thanh Thần xuống xe, trong ánh mắt đã không còn ấm áp như trước.
Cô đi về hướng nhà Tiết Định.
Kiều Khải đuổi theo cô: "Để tôi đưa cô lên nhà."
"Không cần."
"Tôi... nhân tiện nói với Tiết Định mọi chuyện xảy ra."
"Vừa nãy anh đã nói hết trong điện thoại rồi mà?"
"Nhưng mà..."
Chúc Thanh Thần ngước mắt nhìn Kiều Khải, trong mắt là sự tĩnh lặng, "Anh không về đưa tin đi, ở đây tốn thời gian với tôi làm gì?"
"Tôi..." Anh ta chần chừ, muốn hỏi cô có sao không.
Cô lại nói trước anh ta: "Anh yên tâm, tôi không sao."
Kiều Khải nhìn cô, đành thỏa hiệp: "...Vậy thì tốt."
Anh ta thật sự có chuyện phải làm, liếc mắt nhìn Chúc Thanh Thần, xác định cô không sao mời quay lưng chạy ra phía ngoài ngõ.
Chúc Thanh Thần đứng im tại chỗ rất lâu.
Cô không muốn bây giờ phải đi ngay vào hành lang âm u, bên ngoài ánh nắng đang chói chang, có thể xua tan bớt lạnh lẽo trong lòng cô.
Người qua đường đều nhìn cô với ánh mặt kinh ngạc.
Cô cúi đầu mới nhớ ra tay cô vẫn còn những vết máu loang lổ.
Máu cũng đã khô rồi.
Cô không biết rằng Tiết Định cũng đang đứng yên lặng trên ban công tầng hai nhìn cô. Cô không đi lên, anh cũng không gọi, chỉ bình tĩnh nhìn bóng dáng cô như vậy.
Trong điện thoại, Kiều Khải nói rất ngắn gọn nhưng cũng không bỏ sót điều gì.
Phiến quân tấn công khu quân sự, máy bay chiến đấu cũng xuất hiện, Kiều Khải đi chụp ảnh hiện trường ném bom, trong lúc đó Chúc Thanh Thần ở lại tận mắt nhìn thấy một đứa bé bị chết do trúng đạn.
Tiết Định cúi đầu nhìn người con gái đứng trong ngõ nhỏ.
Cô chậm rãi thu tay lại, bình tĩnh đi vào bên trong hành lang, biến mất khỏi tầm mắt của anh.
Anh quay đầu chăm chú nhìn về cửa ra vào, nhưng mãi lâu sau cũng không thấy tiếng mở cửa.
*
Chúc Thanh Thần đứng sau cánh cửa, nhìn chằm chằm vết máu giữa các ngón tay.
Cô ra sức lau lên quần, nhưng lau mãi không hết.
Cô không muốn đi vào. Cũng không biết đi đâu.
Cô tựa đầu vào cánh cửa gỗ, trước mặt hiện lên hình ảnh đứa bé có đôi mắt đen trắng rõ ràng chết không nhắm mắt.
Bỗng mấy giây sau, cửa gỗ phát ra tiếng kêu ken két.
Người bên trong đang mở cửa.
Cô không kịp phản ứng, đầu đang tựa vào cửa, cửa mở rồi cô lập tức mất đi trọng tâm, đổ người vào bên trong.
Cũng may Tiết Định đứng ngay sau cánh cửa, dang hai tay đỡ được cô.
Chúc Thanh Thần nghĩ rằng mình sẽ ngã xuống đất, vội nhắm tịt hai mắt, cho đến khi cảm giác chạm vào quần áo mới phát hiện có người đỡ mình.
Cô mở mắt, phát hiện mình ngã vào lồng ngực Tiết Định, cô cuống quít đứng thẳng người dậy.
"Tôi..."
"Đi rửa tay đi." Anh thu tay lại, nhìn đôi bàn tay đầy máu của cô nói.
Chúc Thanh Thần không lên tiếng, đi thẳng tới nhà vệ sinh.
Đi đến cửa phòng cô lại quay đầu nói: "Tôi còn muốn đi tắm."
Anh gật đầu, đi vào phòng ngủ, lấy khăn tắm ra đưa cho cô: "Khăn sạch."
"Cảm ơn."
Cô nhận lấy khăn tắm rồi biến mất sau cánh cửa.
Đã nửa tiếng trôi qua, mặt trời cũng đã lặn.
Tiết Định ngồi trong phòng khách, nhìn đồng hồ không biết bao nhiêu lần, cuối cùng bám lấy thành ghế đứng dậy đi đến bên ngoài nhà vệ sinh.
"Chúc Thanh Thần!" Anh gõ cửa.
Bên trong không có tiếng trả lời.
Anh đứng đó một lúc lâu, bình tĩnh nói: "Nếu cô còn không trả lời, tôi sẽ mở cửa đi vào."
Bên trong tiếng nước chảy ào ào, giọng cô không trong trẻo như bình thường mà có chút khàn khà và bối rối.
"Tôi bị tê cóng, không đứng dậy được."
"Cô tắm bằng nước lạnh sao?"
"Không có nước nóng!"
Tiết Định bỗng nhớ ra hôm trước bình nóng lạnh không vào điện, anh định đi mua cái mới nhưng mà sau đó lại bị thương nên quên mất.
Không có nước nóng cũng không lên tiếng gọi anh.
Nửa tiếng đã trôi qua rồi. Nước vẫn đang chảy ào ào.
Anh suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: "Vậy tôi đi vào."
"Đừng..."
Cô mới nói một tiếng kháng cự thì anh đã xoay nắm cửa bước vào.
Anh còn không thèm nhắm mắt mà nhìn thẳng vào cô.
Trong nháy mắt cô cảm thấy từ trong ra ngoài trần truồng đều bị anh nhìn hết.
Thật sự là từ trong ra ngoài.
Chúc Thanh Thần chật vật ngồi trong góc, mặc kệ cho nước lạnh như băng xả từ đầu đến chân. Cô nghĩ rằng như vậy có thể làm cô tỉnh táo lại, có thể làm tan đi những lo lắng, bất an và hoảng sợ trưa nay.
Nhưng nước quá lạnh.
Đến khi cô nhận ra thì chân tay đã tê cóng, run rẩy không đứng dậy được, còn ngã trên mặt đất thành tư thế nửa quỳ nửa ngồi.
Tiết Định từng bước đi tới, tắt vòi hoa sen đi, ống tay áo bị ướt một nửa, trên mặt cũng dính đầy nước.
"Đi một chút cũng không được sao?"
Cô thử đứng lên, nhưng bẹp một cái lại ngã xuống, chỉ biết khổ sở mà lắc đầu.
Toàn thân đông cứng, không thể động đậy.
Tiết Định đứng đó nhìn cảnh này.
Lẽ ra anh phải thấy buồn cười, cười cô ngày ngày tỏ ra ương ngạnh như vậy nhưng kết quả là đi tắm cũng không tự lo được. Nhưng anh không thể cười được mà trong lòng lại thắt lại.
Cô co ro ngồi đó, toàn thân ướt sũng, tóc cũng xõa ra ướt sũng.
Nhỏ bé, mong manh.
Mắt cô đã ngân ngấn nước mắt.
Tiết Định không nói gì, môi mỏng mím chặt, trong nháy mắt xoay người ngồi xổm xuống, đưa tay ra phía sau ôm lấy cô, vai anh chạm vào đầu gối cô, cô không có cách nào khác rơi vào lồng ngực anh.
"Lưng của anh..." Cô khó khăn lắm mới kêu lên được một tiếng đã bị anh nâng mông, ôm cô vào ngực với tư thế rất kỳ quái.
Giống như ôm một đứa bé sơ sinh.
/44
|