Chương 55: Chân ai to, ai lên trước 1
Editor: Hanna
Hốc mắt dâng lên sương mù, người đàn ông xoay người, mở hai tay ra.
Anh ta đột nhiên rất muốn ôm hai đứa trẻ này một chút, ý thức cj mình làm cái gì, động tác ngượng ngùng dừng lại giữa không trung.
Lúc này, cô gái nhỏ lại bước từng bước nhỏ từ từ lại đây, đi theo phía sau là Tiểu Chấp Mặc trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Sau đó, cùng nhau đi cà nhắc.
Ôm lễ độ mà ấm áp.
Tiểu Quỷ Đạm cười mặt mày cong cong, con ngươi trong suốt chứa ánh sáng tinh tế, như ánh mặt trời, lập tức chiếu sáng thế giới của Mộc Dịch.
Anh ta thụ sủng nhược kinh, vội vàng từ trong túi lấy ra một gói giấy ăn mới, dùng miệng xé ra, đưa tới trước mặt hai đứa trẻ, thật ngượng ngùng nở nụ cười: "Này, tự mình lấy ra lau đi, quần áo chú rất bẩn......"
Tiểu Quỷ Đạm nhìn chằm chằm vào ánh mắt anh ta, dừng lại vài giây, nghiêm túc lắc đầu: "Ôn Tình nói, người có ánh mắt sạch sẽ sẽ không bẩn, chú, chú không bẩn......"
Anh không bẩn sao?
Mộc Dịch có chút hoảng hốt, có chút xuất thần.
Tiểu Đạm Đạm và Tiểu Chấp Mặc đã tiếp tục đi tiếp, quả bóng Mỹ Hầu Vương kia nhanh chóng chìm vào trong biển người.
Nếu không phải trên laptop vẫn còn hàng chữ kia, Mộc Dịch thậm chí sẽ cho rằng, cuộc gặp gỡ bất ngờ này, là một giấc mộng vô cùng kinh diễm.
................................
Cô gái nhỏ ôm cánh tay người nào đó, cười hì hì lấy lòng: "Ninh Uông Uông, thật xin lỗi, em hiểu lầm anh......"
Đưa tay cọ cọ một chút cái mũi của cô, Tiểu Chấp Mặc bất đắc dĩ lại dung túng: "Em nha, như thế nào lại không tin tưởng anh chứ ~? Uh ~?"
Tiếng hừ cuối cùng kia vào trong tai cô gái nhỏ, tê tê dại dại.
Bên tai Tiểu Quỷ Đạm nóng lên, ngương ngùng: "Cùng lắm thì lát nữa mời anh ăn kem ly."
Nói được thật trịnh trọng.
Tiểu Chấp Mặc liếc cô một cái, rất không khách khí vạch trần: "Khẳng định không phải là chính em muốn ăn đấy chứ?"
Tiểu Đạm Đạm nuốt một ngụm nước bọt, phản bác: "Em là muốn mời anh, sau đó mua một tặng một, tiện thể ăn một cái......Ông nội nhân dân tệ không phải đã nói tiết kiệm là quang vinh lãng phí là xấu hổ hay sao?"
Đunga như dự liệu, Tiểu Chấp Mặc nhíu mày, lúm dồng tiền trên má phải như có như không.
"Em xác định trên người em có tiền sao?"
Tiểu Đạm Đạm khoát tay áo, từ chối cho ý kiến, đương nhiên: "Trên người anh có tiền là được."
Tiểu Chấp Mặc không nhịn được, đưa tay nhẹ nhàng đập một cái vào ót cô, nhắc nhở cô nàng: "Vừa mới thấy cái chú đẹp trai kia, em không phải đã đem tất cả tiền của anh cho nhà người ta rồi sao, còn nói anh không có lương tâm đấy?"
Cái giọng điệu này, rất kỳ quái......
Cô gái nhỏ rụt cổ, run rẩy cả người nổi da gà, mãnh liệt cảm thấy Ninh Uông Uông lúc này, Thật giống như con ......Uông Uông.
Nhưng cô gái nhỏ cơ trí sẽ không nói ra.
"Vừa rồi anh mua cho em bóng bay, không phải còn 5 đồng tiền lẻ sao? Hôm nay ngày 18, Dicos mua một tặng một, 5 đồng là đủ rồi!"
Sau khi phân tích xong, Tiểu Quỷ Đạm ý thức được mình trù tính rất giỏi, hướng người nào đó nháy mắt ra hiệu muốn khen ngợi.
Tiểu Chấp Mặc quyết đoán coi thường: "Chúng ta không phải ngồi xe về nhà sao?"
Hỏi xong anh liền hối hận, đầu óc anh như thế nào đây, lại phản đối cái người chỉ hi vọng ăn vặt này.
Quả nhiên____
"Ăn rồi nói sau, anh thật dong dài!"
Tiểu Quỷ Đạm ghét bỏ nói.
Giây tiếp theo, quả quyết kéo anh vào một quán mùi gà chiên bay bốn phía.
Đa số mọi người đều cho rằng những món ăn mỹ vị này là những đồ ăn không tốt cho sức khỏe, mà đặc quyền ngày nghỉ cùng lễ mừng năm mới, tạo thành việc bây giờ người ngồi kín hết chỗ rồi.
Có khoảng 10 người xếp hàng gọi cơm, hàng ngũ chậm rãi tiến về phía trước, mỗi người đều dẫn theo đứa bé, trên tay đều bưng đĩa thức ăn đầy.
Cô gái nhỏ hung hăng hít vài hơi, cầm 5 đồng trong tay, không ngừng tự mình mặc niệm: "Mình chỉ có thể mua kem ly......Mình chỉ có thể mua kem ly......"
"Ninh Chấp Mặc, Hứa Đạm Đạm, hai người cũng tới nhà hàng dành cho gia đình này sao?"
Một cái âm thanh trẻ con vang lên bên cạnh hai người, có chút quen thuộc......
/141
|