Chương 57: Ai chân to, ai lên trước 3
Editor: Hanna
Hai ly kem khẳng định không thể so với cả thùng được, chờ Tiểu Chấp Mặc và Tiểu Quỷ Đạm lau khô miệng, lại đợi cô sửa sang lại quần áo đứng dậy, Tần Như Ca vẫn còn đang ăn.
Lúc Tiểu Quỷ Đạm đi qua bàn của bạn học, đang lúc cân nhắc xem có nên chào cô ta đi trước hay không, Tần Như Ca lại lên tiếng trước "Hứa Đạm Đạm"
Trong phòng hệ thống sưởi bật hơi cao, mặt của hai cô bé đều đỏ bừng.
Tần Như Ca lôi kéo tay của Tiểu Quỷ Đạm, không do dự đem con rối treo ở trên cổ mình lấy xuống, đưa cho Tiểu Quỷ Đạm, ~trong giọng nói mang theo chút ngượng ngùng: "Năm nay là năm con khỉ, đây là Tôn Ngộ Không mất 80 đồng mới có thể gắp được đó, chẳng phải bạn vẫn thích Mỹ Hầu Vương sao? Tặng cho bạn......"
Dứt lời, cô ta lo lắng Tiểu Đạm Đạm không cần, trực tiếp nhét vào trong lòng cô.
"Này......"
Mắt Tiểu Đạm Đạm sáng rực lên, cầm trong tay con thú bông, không nói cũng biết là thích rồi, lại có chút do dự.
Cô ngẩng đầu liếc mắt nhìn Ninh Chấp Mặc một cái, thấy cậu bé không có nhíu mày, sau một lúc trầm mặc, khóe môi mỉm cười nhận lấy.
"Cám ơn bạn!"
Tần Như Ca cười, "Bạn không chê là tốt rồi!"
"Tôi sẽ không ghét bỏ, chỉ cần là Mỹ Hầu Vương, tôi cũng sẽ không ghét bỏ!"
Cô gái nhỏ trả lời đương nhiên, bộ dáng nghiêm túc, khiến cho ba mẹ Tần Như Ca đều nở nụ cười.
Chẳng lẽ không phải nói không chê quà của Tần Như Ca sao?
Cô gái nhỏ này thật là thú vị!
Biết mình nói hớ, cô gái nhỏ đem con Mỹ Hầu Vương túm đến bên người.
Đã qua nửa ngày rồi, thế nhưng cũng không có bay hơi hay bị thủng.
Tiểu Quỷ Đạm nhìn qua, tựa hồ có chút không nỡ, lại như trước lôi xuống, đem sợi dây ở trên cổ tay mình gỡ xuống, đưa đến trước mặt Tần Như Ca.
"Này, đáp lễ."
"Không cần......" Tần Như Ca liên tục xua tay, trên khuôn mặt nhỏ nhắn sáng lên.
Quả bóng này đặc biệt ở chỗ, trên đỉnh đầu Tề Thiên Đại Thánh có hai cái lông, thật dài lúc lắc, thần khí hiện ra như thật.
Tiểu Quỷ Đạm đoán được tâm tư Tần Như Ca.
Nghĩ muốn, lại lo lắng đoạt nhân sở yêu (đoạt cái mà người khác yêu thích).
Quả thật, ở cái tuổi còn không biết truy đuổi thần tượng, Tiểu Quỷ Đạm yêu thương Tề Thiên Đại Thánh gần như cố chấp.
Cô cười cười, học bộ dáng Tần Như Ca lúc trước, đem quả bóng nhét vào trong tay đối phương, "Bạn nhận lấy đi, chúng ta sẽ là bạn."
Tiếng nói vừa dứt, Tần Như Ca còn chưa kịp nói gì, Tiểu Quỷ Đạm đã muốn lôi cánh tay của Ninh Chấp Mặc đi ra ngoài, đi tới cửa, còn nghiêng đầu sang chỗ khác hướng cô làm cái mặt quỷ, "Bạn đừng trả lại cho tôi ha, tôi muốn đi chỗ khác chơi, mang theo bóng bay không tiện."
Tiểu Chấp Mặc nhìn toàn bộ quá trình cô cùng Tần Như Ca từ giả bộ đến nhiệt tình, lúc giúp cô đẩy cửa, cuối cùng không nhịn được, nhíu mày: "Mỹ Hầu Vương quan trọng, hay là anh quan trọng?"
"Anh......" Cô gái nhỏ thốt ra.
Ninh Chấp Mặc sắc mặt lúc này mới tốt một chút.
Giây tiếp theo, thanh âm mềm mại của Tiểu Đạm Đạm lại vang lên, tràn đầy trêu tức.
"Đương nhiên không có quan trọng bằng Mỹ Hầu Vương......"
Ninh Chấp Mặc hung hăng xách cái mũ của cô một chút, nâng mắt nhớ tới cô gái nhỏ nói hoạt động cho Tần Như Ca lúc nãy, khuôn mặt tuấn tú khổng khỏi đỏ lên, nhẹ giọng hỏi: "Em định đi đâu chơi sao?"
"Đương nhiên!"
Cô gái nhỏ khẳng định, theo tầm mắt anh nhìn qua.
Trên tấm biển treo những quả bóng màu sắc rực rỡ, viết mấy chữ to.
Trình độ nhận biết chữ của Tiểu Chấp Mặc đã có thể hoàn toàn kiểm soát.
Tay nhỏ bé núc ních thịt của cô chỉ về phía xa, đọc từng chữ một: "Cuộc thi hôn môi?"
Sau khi đọc xong, Tiểu Quỷ Đạm nuốt một ngụm nước bọt, có chút mộng......
/141
|