Chương 59: Ai chân to, ai lên trước 5
Editor: Hanna
Ôn Tình có tậ xấu là thích tùy tiện để một ít tiền lẻ trong quần áo của Tiểu Qủy Đạm, rốt cuộc đến hôm nay mới sửa thành thói quen tốt.
Thần xui quỷ khiến Tiểu Quỷ Đạm lại tham gia cuộc thi, trong tay cầm mũ đột nhiên mấy chục đồng tiền rơi ra từ trong mũ, quyết định muốn làm đại gia một phen.
Vì thế......
Lộ ra góc nhỏ trên bàn, bày ra hai ly chỉ động vào không đến một phần ba, Quỷ Đạm nào đó cùng Uông Uông nào đó mắt to trừng đôi mắt nhỏ.
Anh lại ăn một chút......
Cô gái nhỏ vuốt cái bụng tròn vo, sau khi ăn uống thỏa mãn tâm tình không thể không tốt lên, ánh mắt dịu dàng mềm mại nhìn qua.
Không dám khen tặng danh hiệu kẻ sành ăn......
Tiểu Chấp Mặc chứa ý cười, mặt nghiêng nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, thời gian không còn sớm nữa.
Tiểu Quỷ Đạm suy nghĩ chợt lóe lên,xúc động với cơ trí của mình: "Chúng ta có thể đóng gói mang về, mang về cho Meo Meo nhà tiểu Phách Vương!"
Tiểu Chấp Mặc sau một lúc trầm mặc, chậm rãi nở nụ cười: "Ừ được."
Nhà Tiểu Phách Vương trước khi lên tiểu học đã ra nước ngoài.
Bởi vì ba cậu ta từng bị Tiểu Quỷ Đạm lý giải thành vấn đề mẫn cảm là "hai con rùa đen"
Vẫn cười đùa cùng náo loạn không nhìn thấy cô người hầu nhỏ, cô gái nhỏ buồn bực không vui giằng co với Tiểu Chấp Mặc một trận, mới khôi phục lại.
Meo Meo là con mèo Scotland mà Tiểu Phách Vương nuôi, lúc chủ đi rồi vẫn bệnh không ngừng, cô gái nhỏ muốn nhận nuôi cũng lực bất tòng tâm, cũng chỉ có thể để nó ở cửa hàng thú cưng.
Mặc dù Tiểu Chấp Mặc mỗi tuần đều cùng cô đi xem, nhưng cũng ngàm hiểu không có đề cập đến Tiểu Phách Vương.
Bởi vì, đó là lần biệt ly đầu tiên trong cuộc đời của Tiểu Quỷ Đạm.
Cách hơn nửa vòng trái đất, cũng xem như từ nay về sau bặt vô âm tín.
Tô nhẹ lại viết nhạt.
Cửa hàng thú cưng ở bên cạnh đại viện, cách một cái hoa viên.
...................................
Màn đên mùa đông vốn là buông xuống rất nhanh, đợi hai đứa trẻ chơi với Meo Meo một trận, lúc giải quyết xong đồ ăn ra đến ngoài cửa hàng thú cưng thì trời đã tối đen.
Từng dãy từng dãy đèn đường sáng lên, đèn đuốc sáng trưng, đem cảnh vật hai bên đường trở nên mông lung.
Ghế dài, hàng cây thẳng tắp, anh cùng cô.
Trong lòng bàn tay truyền đến ấm áp của nhau, chầm chậm đá hòn đá nhỏ giẫm lên con kiến nhỏ, trong lòng Tiểu Đạm Đạm, khó có được lúc trầm tĩnh.
Muốn nói cái gì đó, lại không biết mở miệng như thế nào.
Cô sợ tối, lúc qua đường chỗ dưới bóng tàng cây thì anh liền đem cô kéo vào trong lòng, dùng động tác quen thuộc nói cho cô biết.
Có anh ở đây, không phải sợ.
Cô gái nhỏ mâu quang hơi hơi lóe lên, rốt cục hỏi ra, thanh âm nhẹ nhàng, có chút không rõ.
"Toan Toan, anh cũng sẽ có một ngày rời đi giống như Tiểu Phách Vương sao?"
Cước bộ dừng một chút, Tiểu Chấp Mặc buông lỏng cánh tay đang xách gà chiên ra.
Túi liền rơi trong nháy mắt, anh đem cô ôm vào lòng.
Tư thế trước sau như một, mặt của cô áp vào ngực trái của anh.
Đó là nơi cách trái tim anh gần nhất.
Thình thịch, thình thịch.
Không biết sao, cô gái nhỏ đột nhiên cảm thấy cái mũi có chút khó chịu, tiếng nói thản nhiên từ trên đỉnh đầu truyền đến.
Theo gió đêm, bay vào trong tai, cũng bay vào trong lòng cô.
"Ít nhất, anh sẽ cố gắng hết khả năng của mình."
"Thật sao."
Như trước là đôi mắt thật to kia, sạch sẽ không chút gợn sóng, phản chiếu hình bóng của anh, cũng hiện rõ sự yếu ớt của cô.
Cô đang sợ, sợ có một ngày mất đi anh.
Tiểu Phách Vương là bạn bè, có thể chữa khỏi.
Anh là Toan Toan, cô thậm chí chỉ nghĩ đến thôi cũng không dám tưởng tượng.
Tiểu Chấp Mặc cứ như vậy lẳng lặng nhìn, nhìn ánh sáng kia chợt sáng lại tắt, giống như ngôi sao.
Cuối cùng, còn không có nhịn được.
Anh thật cẩn thận nâng mặt của cô, tư thái quý trọng.
Giây tiếp theo, mềm mại đánh úp.
Khác với vừa mới chạm vào liền tách ra như trước, cũng tựa hồ là muốn hôn giống như khi tham gia thi hôn thật, môi mỏng của anh che kín môi dưới của cô gái nhỏ bắt đầu hơi hơi dùng sức......
/141
|