8h sáng, tôi vẫn còn ngủ còn hai con Tiểu Nhiên và Tiểu Linh đã đi dự lễ nghỉ hè từ sớm.
Tính cách tôi đó giờ không thích chỗ đông người, đặc biệt là ghét ồn ào, hễ tôi mà ra ngoài là bị soi mói chắc là do tôi quá đẹp ấy mà.
Tính toanggg, tôi đang nằm ở sopha điều chỉnh lại cái đồ mót tv mà hôm qua con ăn hại Tiểu Nhiên làm rơi thì bỗng dưng có tiếng chuông, tức tốc chạy ra.
- Xin chào, đây có phải là địa chỉ của người vừa đặt 3 cái pizza đây không?
- Vâng
Sau đó tôi và shipper nói chuyện phiếm, vì ở New York phải dùng tiếng anh, có lẽ anh ta thích tôi nên đã xin số điện thoại còn hẹn đi xem phim.
Đang ngồi nhâm nhi cái thứ hai thì bỗng nhiên có tin nhắn, tôi với tay lấy cái điện thoại đang để bên sopha kia, mở to mắt dòm thì bữa nay siêu thị lớn nhất New York đang sale hàng khủng.
Tức tốc chạy vào nhà vệ sinh thay đồ chải chuốt, bỏ cái bánh pizza còn ăn dở. Điều tuyệt vời nhất trong đời tôi là shopping và mơ ước là có ông chồng là chủ tịch nguyên cái siêu thị để đi mua đồ free cho sướng.
Vì hôm nay tôi làm biếng tột độ nên không lái chiếc xe cưng của mình đi, phải đi taxi. Đang chạy đi tìm cái shop sale đồ hiệu của mình
- Các anh phải tích cực kiểm duyệt đơn hàng lần này cho thật kĩ vào.
- Dạ thưa...
Chú quản lý chưa kịp nói hết thì hoảng hồn, vía bây mất tiêu vì ở đâu có một cô gái dám động vào người chủ tịch hờ của mình.
An Kỳ cau mầy nhưng mắt vẫn không nhìn xuống cô bé đang đâm đầu vào ngực mình, chú Ngô thì đứng kế bên, mồ hôi rơi nhễ nhãi.
- Không có mắt hả?
Tôi nói xong mới kịp ngước lên thì đầu óc tôi muốn choáng váng vì người đàn ông trước mặt mình quá đẹp, đẹp như một tổng tài trong tiểu thuyết, hình như anh ta là con lai Korean với Mĩ nên đôi mắt anh ta có màu ngọc bích.
Tôi tự chửi bản thân mình ngu sao hôm nay lại không mang cao gót để chiều cao của anh dìm tôi như vậy.
Đôi chân mầy anh càng lúc càng cau lại, đôi mắt lạnh lùng nhạy bén
- Biến.
Đẹp trai có, chắc cũng nhà giàu, cao có, điện nước đầy đủ mà mở miệng ra vô duyên thấy ớn
- Xin lỗi tôi mau
Tôi cũng cau mầy, lớn tiếng rồi đẩy anh ra phía sau
- Xin lỗi cô, phiền cô đi dùm cho
Chú Ngô đứng phía bên hắn không dám lên tiếng, chỉ dám nói câu đấy rồi cười gượng đẩy tôi đi về trước
Từ đó tôi ghim hắn, nhìn hắn là thấy sát khí xung quanh, đúng là tà ma phương nào xuất hiện không biết.
Tôi vẫn còn lưu luyến cái vẻ đẹp đó trong lòng, một người đàn ông phương tây, mái dấu phẩy, đôi mắt là điểm nổi bật nhất, thiên thần.
Tôi lựa đồ với tâm trạng bực bội, không hiểu sao hôm nay cái nào cũng không vừa ý tôi mặc dù hôm trước tôi lại muốn rinh nguyên cái shop về nhà nhưng sợ không có chỗ treo.
Đưa tay lên xem đồng hồ thì đã quá 10giờ, tôi tức tốc điện thoại hối hai con tiểu quỷ kia về nhà để thu dọn hành lí ra sân bay gấp.
Tính cách tôi đó giờ không thích chỗ đông người, đặc biệt là ghét ồn ào, hễ tôi mà ra ngoài là bị soi mói chắc là do tôi quá đẹp ấy mà.
Tính toanggg, tôi đang nằm ở sopha điều chỉnh lại cái đồ mót tv mà hôm qua con ăn hại Tiểu Nhiên làm rơi thì bỗng dưng có tiếng chuông, tức tốc chạy ra.
- Xin chào, đây có phải là địa chỉ của người vừa đặt 3 cái pizza đây không?
- Vâng
Sau đó tôi và shipper nói chuyện phiếm, vì ở New York phải dùng tiếng anh, có lẽ anh ta thích tôi nên đã xin số điện thoại còn hẹn đi xem phim.
Đang ngồi nhâm nhi cái thứ hai thì bỗng nhiên có tin nhắn, tôi với tay lấy cái điện thoại đang để bên sopha kia, mở to mắt dòm thì bữa nay siêu thị lớn nhất New York đang sale hàng khủng.
Tức tốc chạy vào nhà vệ sinh thay đồ chải chuốt, bỏ cái bánh pizza còn ăn dở. Điều tuyệt vời nhất trong đời tôi là shopping và mơ ước là có ông chồng là chủ tịch nguyên cái siêu thị để đi mua đồ free cho sướng.
Vì hôm nay tôi làm biếng tột độ nên không lái chiếc xe cưng của mình đi, phải đi taxi. Đang chạy đi tìm cái shop sale đồ hiệu của mình
- Các anh phải tích cực kiểm duyệt đơn hàng lần này cho thật kĩ vào.
- Dạ thưa...
Chú quản lý chưa kịp nói hết thì hoảng hồn, vía bây mất tiêu vì ở đâu có một cô gái dám động vào người chủ tịch hờ của mình.
An Kỳ cau mầy nhưng mắt vẫn không nhìn xuống cô bé đang đâm đầu vào ngực mình, chú Ngô thì đứng kế bên, mồ hôi rơi nhễ nhãi.
- Không có mắt hả?
Tôi nói xong mới kịp ngước lên thì đầu óc tôi muốn choáng váng vì người đàn ông trước mặt mình quá đẹp, đẹp như một tổng tài trong tiểu thuyết, hình như anh ta là con lai Korean với Mĩ nên đôi mắt anh ta có màu ngọc bích.
Tôi tự chửi bản thân mình ngu sao hôm nay lại không mang cao gót để chiều cao của anh dìm tôi như vậy.
Đôi chân mầy anh càng lúc càng cau lại, đôi mắt lạnh lùng nhạy bén
- Biến.
Đẹp trai có, chắc cũng nhà giàu, cao có, điện nước đầy đủ mà mở miệng ra vô duyên thấy ớn
- Xin lỗi tôi mau
Tôi cũng cau mầy, lớn tiếng rồi đẩy anh ra phía sau
- Xin lỗi cô, phiền cô đi dùm cho
Chú Ngô đứng phía bên hắn không dám lên tiếng, chỉ dám nói câu đấy rồi cười gượng đẩy tôi đi về trước
Từ đó tôi ghim hắn, nhìn hắn là thấy sát khí xung quanh, đúng là tà ma phương nào xuất hiện không biết.
Tôi vẫn còn lưu luyến cái vẻ đẹp đó trong lòng, một người đàn ông phương tây, mái dấu phẩy, đôi mắt là điểm nổi bật nhất, thiên thần.
Tôi lựa đồ với tâm trạng bực bội, không hiểu sao hôm nay cái nào cũng không vừa ý tôi mặc dù hôm trước tôi lại muốn rinh nguyên cái shop về nhà nhưng sợ không có chỗ treo.
Đưa tay lên xem đồng hồ thì đã quá 10giờ, tôi tức tốc điện thoại hối hai con tiểu quỷ kia về nhà để thu dọn hành lí ra sân bay gấp.
/13
|