Cố Hoành nói giải quyết, đương nhiên không phải tự mình ra trận, mà anh gọi điện thoại cho Đinh Văn, kêu chị ta xử lý, cũng đưa ra rất nhiều đề nghị hay.
Lúc anh gọi điện thoại, Đường Tử Thiến vẫn luôn chầu trực bên cạnh, nghe anh nói một cách bình tĩnh về các phương pháp đối phó, Đường Tử Thiến cảm thấy, nếu kêu anh đi làm tài chính, nhất định tùy tiện có thể kiếm được 100 triệu.
Ai nha! Thật là sùng bái anh.
Tối hôm đó, rất nhiều đàn anh đàn chị giới giải trí lên tiếng bày tỏ những nghi ngờ nhân phẩm của Cố Hoành đều là giả, mắng những tiểu nhân giở trò lừa gạt đảo lộn thị phi kia. Mấy người này không phải là minh tinh nhỏ bé tầm thường, mà là mấy lão làng thâm niên từng hợp tác với Cố Hoành, còn có nghệ thuật gia nổi tiếng, đạo diễn lớn các loại, đều là nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn.
Hôm sau, lại có video của rất nhiều phóng viên phỏng vấn nhân vật lớn nhỏ từng hợp tác với Cố Hoành. Mọi người một miệng nhất trí, đều nói con người Cố Hoành rất tốt, từ nhân vật đức cao vọng trọng(*), cho tới nhân viên và diễn viên quần chúng bình thường, anh đều rất có lễ độ. Hơn nữa anh vốn dĩ chính là người đứng ở chỗ cao, căn bản không cần phải chạy xuống phía dưới đá người khác một cước.
(*) Đức cao vọng trọng: có đức độ và danh vọng cao.
Còn chuyện Cố Hoành không đi thăm Kế Hạo Nhiên, nhân sĩ biết chuyện nói, là đạo diễn kêu bọn họ tăng ca thêm giờ quay phim, quay những cảnh còn lại xong rồi mới cùng đi thăm hỏi, nếu nói vô tình, như vậy, cả đoàn phim có hơn phân nửa đều như thế.
Trên mạng hướng gió theo đó thay đổi, mọi người cảm thấy bình luận ủng hộ Cố Hoành rất có đạo lý, nên đứng về phía anh lần nữa.
Kế Hạo Nhiên sau khi bị thương nằm viện, thì chưa từng công khai lên tiếng, anh ta bị bệnh, mọi người miễn cưỡng hiểu cho anh ta.
Thật ra Kế Hạo Nhiên bị thương không nghiêm trọng, gãy xương nhẹ, nghỉ ngơi một khoảng thời gian là được, cũng sẽ không có di chứng.
Chuyện lần này liên quan đến hai vị nam minh tinh có giá trị nhan sắc và độ nổi tiếng siêu cao, fans rất nhiều, độ hot nhất thời không giảm xuống, hơn nữa Kế Hạo Nhiên vẫn mãi không lên tiếng, rất nhiều người vẫn cứ cảm thấy mọi chuyện không đơn giản, bài viết mắng Cố Hoành vẫn không ít.
Đường Tử Thiến nhìn thấy, luôn muốn giận một trận, thường xuyên bị Cố Hoành tịch thu di động.
"Kêu em đừng xem những thứ này."
"Tôi nhịn không được, tôi muốn mắng người." Mỗi lần thấy bọn họ viết lung tung thì tức giận, bọn họ lại chưa từng tiếp xúc với Cố Hoành, dựa vào cái gì giả vờ bộ dáng rất hiểu biết nói đông nói tây, vô căn cứ. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Tuy tính cách của Cố Hoành hơi lãnh đạm, không biết chủ động thân thiết với người khác, nhưng anh rất chuyên nghiệp, cũng chưa bao giờ đùa bỡn đại bài, càng chưa từng nói xấu ai khinh thường ai. Anh rõ ràng là người sạch sẽ, quang minh chính đại hiếm có của giới giải trí.
Chủ yếu chính là, chuyện này hoàn toàn không liên quan với anh.
Thật là tai bay vạ gió(*).
(*) Tai bay vạ gió: tai vạ bất ngờ từ đâu đưa tới.
"Đường Tử Thiến."
"Hả?"
"Em như vậy, tôi sẽ cảm động." Cố Hoành lại cười nói.
Đường Tử Thiến nhất thời ngượng ngùng: "Tôi chỉ là gặp chuyện bất bình."
"Em là vì tôi bất bình."
"Không có, tôi là đối với chuyện không đối với người." Đường Tử Thiến không thừa nhận.
Cố Hoành cười không nói gì, nhưng rất rõ ràng, anh nhìn thấu lòng cô.
Đường Tử Thiến chột dạ nói sang chuyện khác: "Anh nói xem có phải có người ở sau lưng cố ý hắc anh không?" Không phải là một ID marketing vì để bắt mắt, mà là có người ở sau lưng chỉnh anh. Hai tính chất này không giống nhau.
Kế Hạo Nhiên không bày tỏ thái độ làm Đường Tử Thiến rất khó chịu, cộng thêm lần trước nhìn thấy chai rượu thuốc bị đập vỡ kia, cô nhịn không được, nghĩ nhiều.
Cố Hoành khẽ cười một tiếng: "Có cũng không sợ."
Cho nên anh cũng cảm thấy thật sự có người...
Không đợi Đường Tử Thiến nói tiếp, Cố Hoành vỗ vỗ vai cô, nói: "Em đừng mãi bận tâm những chuyện này, tôi không dễ dàng bị vặn ngã như vậy, lời đồn bên ngoài không thật, từ từ sẽ phai nhạt, chúng ta làm tốt việc của mình là được."
"Được không?" Đường Tử Thiến nhíu mày, cô cảm thấy lời đồn thật là đáng sợ.
Cố Hoành: "Có câu châm ngôn, tà không thắng chính."
"Nhưng mà..."
"Đừng nhưng mà, em nhíu mày nữa thì sẽ biến thành bà cụ non." Anh vươn ngón cái đè đè mi tâm của cô.
Nếu Cố Hoành thản nhiên như vậy, thì Đường Tử Thiến cũng không rối rắm thêm nữa. Cũng may sau đó, những bình luận không tốt càng ngày càng được nhiều bình luận ủng hộ Cố Hoành lấp đầy, Đường Tử Thiến cũng thông suốt rồi.
Sau khi thay đổi lấy cảnh, mỗi ngày Cố Hoành vẫn bận rộn với việc quay phim như cũ, ngoại trừ tin tức xã hội ra những chuyện khác anh đều không chú ý lắm.
Suất diễn của Kế Hạo Nhiên còn nhiều, bởi vì anh ta bị thương phải nghỉ ngơi, cho nên cần phải sắp xếp lịch trình lần nữa, chờ anh ta khỏi hẳn rồi quay bổ sung.
Nửa tháng sau Kế Hạo Nhiên xuất viện, một đám phóng viên canh giữ ở cửa bệnh viện.
Đây là lần đầu tiên anh ta xuất hiện trong tầm mắt của công chúng sau khi bị thương, phóng viên hỏi về nguyên nhân anh ta chấn thương dù nó đã lắng xuống. Song Kế Hạo Nhiên nói: "Chuyện qua rồi xin đừng nhắc lại, thật thật giả giả ai cũng không nói rõ được, chỉ hy vọng sau này có thể hoà bình."
Bởi vì câu nói thâm ý này của anh ta, giới giải trí lại bắt đầu hỗn loạn.
Đường Tử Thiến lâu rồi không tức giận, sau khi xem video phỏng vấn của anh ta, thì một lần nữa ăn không ngon.
"Đây là anh ta không ngại chuyện lớn sao?" Đường Tử Thiến buồn bực. Ở giới giải trí lâu như vậy, cô luôn bình tĩnh, sức nhẫn nại cũng rất tốt, nhưng mà không biết vì sao chuyện lần này cô đặc biệt dễ dàng tức giận.
Lý Húc bình tĩnh hơn cô, cười lạnh nói: "Anh ta đương nhiên không ngại chuyện lớn a, cô xem trên mạng lại hiện ra một đám người nói khen anh ta ủng hộ anh ta, thuận tiện dẫm boss chúng ta một cước. Ở cái giới này, cách leo lên trên tốt nhất là gì? Đó chính là dẫm những người cao hơn mình á."
Về điểm này, Đường Tử Thiến biết. Cô nhìn về phía Cố Hoành đang dửng dưng ăn cơm: "Boss của chúng ta sao anh ta muốn dẫm là có thể dẫm?"
Cố Hoành ngước mắt nhìn cô, cười một cái: "Còn tưởng rằng em không biết điểm này, mau đến ăn cơm. Thật vất vả nuôi mập một chút, đừng để đói rồi gầy."
"Tôi mập sao?" Đường Tử Thiến hoảng sợ che mặt mình lại, khó trách cô cảm thấy quần áo nhỏ đi, cô còn tưởng là quần áo rút lại.
Lúc ánh mắt nghi ngờ của cô lướt về phía Lý Húc, Lý Húc thành thật gật đầu: "Thật sự mập, nhưng mà chỉ là một chút xíu."
Đường Tử Thiến đột nhiên rất đau buồn, chạy đến trước gương cẩn thận đánh giá bản thân. Xác thật mặt cô tròn một vòng, ngày thường cô tưởng bị sưng, cô lại nhéo nhéo eo mình, hình như có mỡ rồi.
Không muốn ăn cơm.
"Lý Húc, hôm nay kết thúc công việc sớm phải không?" Cố Hoành nhàn nhạt hỏi.
Lý Húc: "Đúng vậy, nếu thuận lợi thì 6 7 giờ."
"Nghe nói gần đây có một tiệm lẩu nổi tiếng, thời tiết lạnh, tối nay chúng ta đi ăn đi."
"Ok!" Lý Húc rất hào hứng.
Đường Tử Thiến bị dụ dỗ, nhưng mà mỗi lần ăn lẩu đều sẽ ăn rất nhiều.
Cố Hoành không biết Đường Tử Thiến từ khi nào trở nên chú trọng dáng người như vậy, rõ ràng không lâu trước kia vẫn đặt chuyện ăn uống ở vị trí số 1, không sợ mập. Hết cách, anh phải sử dụng đòn sát thủ: "Đường Tử Thiến, nếu em không ăn uống đàng hoàng, trừ lương."
"Tại sao chứ?" Nào có đạo lý này.
Cố Hoành: "Bởi vì tôi thích mập mập."
Lại nói lời nói làm cho người ta tai đỏ tâm nóng, Đường Tử Thiến cố gắng giữ bình tĩnh, nói: "Lý Húc cũng không mập mà."
Con chốt thí Lý Húc bưng hộp cơm của anh ta lui về một góc, giảm bớt cảm giác tồn tại.
Cố Hoành mặt không đỏ tim không đập, nói: "Tôi không quan tâm cậu ta, tôi chỉ quan tâm em."
Lý Húc: "..." Anh ta cảm giác đã nhận một vạn điểm tổn thương, đau lòng bưng hộp cơm chạy ra ngoài.
Đường Tử Thiến cảm thấy sắp chống đỡ không được, ảnh đế buồn nôn trổi dậy thật là đáng sợ: "Cố tiên sinh, fans anh biết anh là người như vậy không?"
"Em biết là được."
Đường Tử Thiến: "Tôi muốn đưa anh ra ánh sáng."
Cố Hoành nhướng mày: "Em vui vẻ là được."
"Anh không sợ?"
"Em cũng không sợ, tôi đương nhiên không sợ."
Được rồi, Đường Tử Thiến chịu thua: "Anh nghiêm túc à?"
"Nghiêm túc." Nhìn thấy thần sắc phát sầu của Đường Tử Thiến, Cố Hoành nói tiếp: "Bây giờ quay phim quá bận, người cũng nhiều, tạm thời buông tha cho em."
Đường Tử Thiến: "..." Tạm thời buông tha cho cô là có ý gì? Nếu không buông tha, thì anh sẽ như thế nào?
Sao cô ngoại trừ có chút hoảng sợ, thì còn có chút mong chờ.
Cô hết cứu rồi.
Cô vẫn là đi ăn cơm.
*****
Đường Tử Thiến đã hơn một tháng không về nhà, nhưng hầu như ngày nào cũng sẽ gọi điện thoại cho mẹ.
"Thiến Thiến, có phải công việc rất vất vả không? Con phải chăm sóc bản thân mình cho tốt, ăn nhiều đồ ngon, đừng tiết kiệm tiền, bây giờ chúng ta không thiếu tiền, con cũng đừng cứ gửi tiền cho mẹ hoài, tự mình giữ lấy." Trong lời nói của Đặng Thục Vân đều là lo lắng con gái.
Đường Tử Thiến cười nói: "Mẹ! Công việc của con không vất vả chút nào, mẹ đừng lo lắng cho con, thật sự! Con không chỉ không vất vả, mà còn sống rất thoải mái, mỗi ngày đều ăn nhiều đồ ăn ngon, cũng mập rất nhiều đó."
"Ở trước mặt mẹ đừng cậy mạnh, có chuyện gì không vui có thể nói với mẹ. Chúng ta không sợ khó khăn." (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Đặng Thục Vân đi làm ở nhà trẻ, rất nhiều cô giáo trẻ tuổi ở nhà trẻ đều truy tinh, sau khi biết con gái bà làm trợ lý cho minh tinh, thì nói rất nhiều điều trong góc tối của giới giải trí cho bà nghe. Nói làm trợ lý vất vả, còn cứ nói chuyện trợ lý bị minh tinh bắt nạt.
Đường Tử Thiến bất đắc dĩ: "Mẹ, con không gạt mẹ, là thật sự. Lúc trước chưa nói với mẹ, con đã thay đổi boss, hiện tại anh ấy là minh tinh rất nổi tiếng, người vô cùng tốt, đối với con cũng rất tốt, mẹ đừng lo lắng."
"Sao lại đổi? Tại sao đổi?"
Đường Tử Thiến vẫn chưa nói chuyện này với Đặng Thục Vân chính là sợ bà nghĩ quá nhiều: "Bởi vì boss hiện tại của con cảm thấy con là một trợ lý tốt, thành thật, trách nhiệm lại đáng yêu, vì thế trả lương cao đào con đi rồi." Cô tự nhận không nói dối.
"Thật sự?" Đặng Thục Vân hoài nghi.
Đường Tử Thiến bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Mẹ, người đây là đang nghi ngờ sự đáng yêu của con à?"
Đặng Thục Vân nhịn không được bật cười: "Mẹ đương nhiên biết con đáng yêu, chỉ là có chuyện tốt như vậy sao?" Cho người khác công việc, khó tránh khỏi sẽ bị ủy khuất, minh tinh lại là chúng tinh phủng nguyệt(*) quán, chỉ sợ tính tình không tốt lắm.
(*) Chúng tinh phủng nguyệt: đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính, quý trọng.
"Con nói cho mẹ nghe, minh tinh con đi theo là ai." Đặng Thục Vân định kêu những cô giáo thành thật ở nhà trẻ giúp đỡ tìm hiểu một chút, nghe nói trên mạng cái gì cũng có thể tra ra.
Đường Tử Thiến thản nhiên cười một tiếng, không giấu diếm chút nào: "Anh ấy tên Cố Hoành, trước kia đề cập với mẹ, chính là minh tinh siêu cấp lợi hại lại siêu cấp đẹp trai đó." Lúc ấy, khi mẹ nhìn thấy bộ dáng của Cố Hoành, thì bởi vì sự đẹp trai khí chất của anh mà kinh ngạc.
Sau khi cô nói xong thì chờ Đặng Thục Vân đáp lại, nhưng mà đợi mãi không được: "Alo... Mẹ?"
"À." Đặng Thục Vân trong sự khiếp sợ khôi phục lại, bà kiềm chế tâm tình kích động, hỏi: "Cậu ấy... Rất tốt với con?"
"Dạ!" Giọng điệu của Đường Tử Thiến kiên định, tâm tình rất tốt. Cô không định nói chuyện xưa của Cố Hoành và ba cho mẹ biết, đây là chuyện riêng của minh tinh.
"Con biết vì sao cậu ấy đối xử tốt với con không?"
"Bởi vì con làm việc nghiêm túc a, chuyện danh tiếng của con ở trong ngành này rất tốt cũng không phải là gạt mẹ, đương nhiên, còn bởi vì con đáng yêu." Ở trước mặt mẹ, Đường Tử Thiến có thể tùy tiện khoác lác.
"Cậu ấy có nói gì với con không?"
"Anh ấy có thể nói gì, thì trao đổi bình thường giữa boss và nhân viên." Đường Tử Thiến hàm hồ cho qua, cô cảm thấy mẹ hơi kỳ lạ, nghi bà có phải biết anh chính là đứa trẻ mà ba đã từng giúp đỡ không, nhưng chuyện này trước kia cô có nghĩ tới, chắc chắn mẹ không biết Cố Hoành trông như thế nào.
Đặng Thục Vân hít sau một hơi, thư thái không ít: "Là cậu ấy chủ động yêu cầu con làm trợ lý cậu ấy?"
"Dạ."
Đặng Thục Vân thở phào nhẹ nhõm, trong lòng xúc động rất lớn, vừa là phiền muộn, vừa là vui mừng: "Vậy thì tốt... Vậy thì tốt rồi."
Lúc anh gọi điện thoại, Đường Tử Thiến vẫn luôn chầu trực bên cạnh, nghe anh nói một cách bình tĩnh về các phương pháp đối phó, Đường Tử Thiến cảm thấy, nếu kêu anh đi làm tài chính, nhất định tùy tiện có thể kiếm được 100 triệu.
Ai nha! Thật là sùng bái anh.
Tối hôm đó, rất nhiều đàn anh đàn chị giới giải trí lên tiếng bày tỏ những nghi ngờ nhân phẩm của Cố Hoành đều là giả, mắng những tiểu nhân giở trò lừa gạt đảo lộn thị phi kia. Mấy người này không phải là minh tinh nhỏ bé tầm thường, mà là mấy lão làng thâm niên từng hợp tác với Cố Hoành, còn có nghệ thuật gia nổi tiếng, đạo diễn lớn các loại, đều là nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn.
Hôm sau, lại có video của rất nhiều phóng viên phỏng vấn nhân vật lớn nhỏ từng hợp tác với Cố Hoành. Mọi người một miệng nhất trí, đều nói con người Cố Hoành rất tốt, từ nhân vật đức cao vọng trọng(*), cho tới nhân viên và diễn viên quần chúng bình thường, anh đều rất có lễ độ. Hơn nữa anh vốn dĩ chính là người đứng ở chỗ cao, căn bản không cần phải chạy xuống phía dưới đá người khác một cước.
(*) Đức cao vọng trọng: có đức độ và danh vọng cao.
Còn chuyện Cố Hoành không đi thăm Kế Hạo Nhiên, nhân sĩ biết chuyện nói, là đạo diễn kêu bọn họ tăng ca thêm giờ quay phim, quay những cảnh còn lại xong rồi mới cùng đi thăm hỏi, nếu nói vô tình, như vậy, cả đoàn phim có hơn phân nửa đều như thế.
Trên mạng hướng gió theo đó thay đổi, mọi người cảm thấy bình luận ủng hộ Cố Hoành rất có đạo lý, nên đứng về phía anh lần nữa.
Kế Hạo Nhiên sau khi bị thương nằm viện, thì chưa từng công khai lên tiếng, anh ta bị bệnh, mọi người miễn cưỡng hiểu cho anh ta.
Thật ra Kế Hạo Nhiên bị thương không nghiêm trọng, gãy xương nhẹ, nghỉ ngơi một khoảng thời gian là được, cũng sẽ không có di chứng.
Chuyện lần này liên quan đến hai vị nam minh tinh có giá trị nhan sắc và độ nổi tiếng siêu cao, fans rất nhiều, độ hot nhất thời không giảm xuống, hơn nữa Kế Hạo Nhiên vẫn mãi không lên tiếng, rất nhiều người vẫn cứ cảm thấy mọi chuyện không đơn giản, bài viết mắng Cố Hoành vẫn không ít.
Đường Tử Thiến nhìn thấy, luôn muốn giận một trận, thường xuyên bị Cố Hoành tịch thu di động.
"Kêu em đừng xem những thứ này."
"Tôi nhịn không được, tôi muốn mắng người." Mỗi lần thấy bọn họ viết lung tung thì tức giận, bọn họ lại chưa từng tiếp xúc với Cố Hoành, dựa vào cái gì giả vờ bộ dáng rất hiểu biết nói đông nói tây, vô căn cứ. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Tuy tính cách của Cố Hoành hơi lãnh đạm, không biết chủ động thân thiết với người khác, nhưng anh rất chuyên nghiệp, cũng chưa bao giờ đùa bỡn đại bài, càng chưa từng nói xấu ai khinh thường ai. Anh rõ ràng là người sạch sẽ, quang minh chính đại hiếm có của giới giải trí.
Chủ yếu chính là, chuyện này hoàn toàn không liên quan với anh.
Thật là tai bay vạ gió(*).
(*) Tai bay vạ gió: tai vạ bất ngờ từ đâu đưa tới.
"Đường Tử Thiến."
"Hả?"
"Em như vậy, tôi sẽ cảm động." Cố Hoành lại cười nói.
Đường Tử Thiến nhất thời ngượng ngùng: "Tôi chỉ là gặp chuyện bất bình."
"Em là vì tôi bất bình."
"Không có, tôi là đối với chuyện không đối với người." Đường Tử Thiến không thừa nhận.
Cố Hoành cười không nói gì, nhưng rất rõ ràng, anh nhìn thấu lòng cô.
Đường Tử Thiến chột dạ nói sang chuyện khác: "Anh nói xem có phải có người ở sau lưng cố ý hắc anh không?" Không phải là một ID marketing vì để bắt mắt, mà là có người ở sau lưng chỉnh anh. Hai tính chất này không giống nhau.
Kế Hạo Nhiên không bày tỏ thái độ làm Đường Tử Thiến rất khó chịu, cộng thêm lần trước nhìn thấy chai rượu thuốc bị đập vỡ kia, cô nhịn không được, nghĩ nhiều.
Cố Hoành khẽ cười một tiếng: "Có cũng không sợ."
Cho nên anh cũng cảm thấy thật sự có người...
Không đợi Đường Tử Thiến nói tiếp, Cố Hoành vỗ vỗ vai cô, nói: "Em đừng mãi bận tâm những chuyện này, tôi không dễ dàng bị vặn ngã như vậy, lời đồn bên ngoài không thật, từ từ sẽ phai nhạt, chúng ta làm tốt việc của mình là được."
"Được không?" Đường Tử Thiến nhíu mày, cô cảm thấy lời đồn thật là đáng sợ.
Cố Hoành: "Có câu châm ngôn, tà không thắng chính."
"Nhưng mà..."
"Đừng nhưng mà, em nhíu mày nữa thì sẽ biến thành bà cụ non." Anh vươn ngón cái đè đè mi tâm của cô.
Nếu Cố Hoành thản nhiên như vậy, thì Đường Tử Thiến cũng không rối rắm thêm nữa. Cũng may sau đó, những bình luận không tốt càng ngày càng được nhiều bình luận ủng hộ Cố Hoành lấp đầy, Đường Tử Thiến cũng thông suốt rồi.
Sau khi thay đổi lấy cảnh, mỗi ngày Cố Hoành vẫn bận rộn với việc quay phim như cũ, ngoại trừ tin tức xã hội ra những chuyện khác anh đều không chú ý lắm.
Suất diễn của Kế Hạo Nhiên còn nhiều, bởi vì anh ta bị thương phải nghỉ ngơi, cho nên cần phải sắp xếp lịch trình lần nữa, chờ anh ta khỏi hẳn rồi quay bổ sung.
Nửa tháng sau Kế Hạo Nhiên xuất viện, một đám phóng viên canh giữ ở cửa bệnh viện.
Đây là lần đầu tiên anh ta xuất hiện trong tầm mắt của công chúng sau khi bị thương, phóng viên hỏi về nguyên nhân anh ta chấn thương dù nó đã lắng xuống. Song Kế Hạo Nhiên nói: "Chuyện qua rồi xin đừng nhắc lại, thật thật giả giả ai cũng không nói rõ được, chỉ hy vọng sau này có thể hoà bình."
Bởi vì câu nói thâm ý này của anh ta, giới giải trí lại bắt đầu hỗn loạn.
Đường Tử Thiến lâu rồi không tức giận, sau khi xem video phỏng vấn của anh ta, thì một lần nữa ăn không ngon.
"Đây là anh ta không ngại chuyện lớn sao?" Đường Tử Thiến buồn bực. Ở giới giải trí lâu như vậy, cô luôn bình tĩnh, sức nhẫn nại cũng rất tốt, nhưng mà không biết vì sao chuyện lần này cô đặc biệt dễ dàng tức giận.
Lý Húc bình tĩnh hơn cô, cười lạnh nói: "Anh ta đương nhiên không ngại chuyện lớn a, cô xem trên mạng lại hiện ra một đám người nói khen anh ta ủng hộ anh ta, thuận tiện dẫm boss chúng ta một cước. Ở cái giới này, cách leo lên trên tốt nhất là gì? Đó chính là dẫm những người cao hơn mình á."
Về điểm này, Đường Tử Thiến biết. Cô nhìn về phía Cố Hoành đang dửng dưng ăn cơm: "Boss của chúng ta sao anh ta muốn dẫm là có thể dẫm?"
Cố Hoành ngước mắt nhìn cô, cười một cái: "Còn tưởng rằng em không biết điểm này, mau đến ăn cơm. Thật vất vả nuôi mập một chút, đừng để đói rồi gầy."
"Tôi mập sao?" Đường Tử Thiến hoảng sợ che mặt mình lại, khó trách cô cảm thấy quần áo nhỏ đi, cô còn tưởng là quần áo rút lại.
Lúc ánh mắt nghi ngờ của cô lướt về phía Lý Húc, Lý Húc thành thật gật đầu: "Thật sự mập, nhưng mà chỉ là một chút xíu."
Đường Tử Thiến đột nhiên rất đau buồn, chạy đến trước gương cẩn thận đánh giá bản thân. Xác thật mặt cô tròn một vòng, ngày thường cô tưởng bị sưng, cô lại nhéo nhéo eo mình, hình như có mỡ rồi.
Không muốn ăn cơm.
"Lý Húc, hôm nay kết thúc công việc sớm phải không?" Cố Hoành nhàn nhạt hỏi.
Lý Húc: "Đúng vậy, nếu thuận lợi thì 6 7 giờ."
"Nghe nói gần đây có một tiệm lẩu nổi tiếng, thời tiết lạnh, tối nay chúng ta đi ăn đi."
"Ok!" Lý Húc rất hào hứng.
Đường Tử Thiến bị dụ dỗ, nhưng mà mỗi lần ăn lẩu đều sẽ ăn rất nhiều.
Cố Hoành không biết Đường Tử Thiến từ khi nào trở nên chú trọng dáng người như vậy, rõ ràng không lâu trước kia vẫn đặt chuyện ăn uống ở vị trí số 1, không sợ mập. Hết cách, anh phải sử dụng đòn sát thủ: "Đường Tử Thiến, nếu em không ăn uống đàng hoàng, trừ lương."
"Tại sao chứ?" Nào có đạo lý này.
Cố Hoành: "Bởi vì tôi thích mập mập."
Lại nói lời nói làm cho người ta tai đỏ tâm nóng, Đường Tử Thiến cố gắng giữ bình tĩnh, nói: "Lý Húc cũng không mập mà."
Con chốt thí Lý Húc bưng hộp cơm của anh ta lui về một góc, giảm bớt cảm giác tồn tại.
Cố Hoành mặt không đỏ tim không đập, nói: "Tôi không quan tâm cậu ta, tôi chỉ quan tâm em."
Lý Húc: "..." Anh ta cảm giác đã nhận một vạn điểm tổn thương, đau lòng bưng hộp cơm chạy ra ngoài.
Đường Tử Thiến cảm thấy sắp chống đỡ không được, ảnh đế buồn nôn trổi dậy thật là đáng sợ: "Cố tiên sinh, fans anh biết anh là người như vậy không?"
"Em biết là được."
Đường Tử Thiến: "Tôi muốn đưa anh ra ánh sáng."
Cố Hoành nhướng mày: "Em vui vẻ là được."
"Anh không sợ?"
"Em cũng không sợ, tôi đương nhiên không sợ."
Được rồi, Đường Tử Thiến chịu thua: "Anh nghiêm túc à?"
"Nghiêm túc." Nhìn thấy thần sắc phát sầu của Đường Tử Thiến, Cố Hoành nói tiếp: "Bây giờ quay phim quá bận, người cũng nhiều, tạm thời buông tha cho em."
Đường Tử Thiến: "..." Tạm thời buông tha cho cô là có ý gì? Nếu không buông tha, thì anh sẽ như thế nào?
Sao cô ngoại trừ có chút hoảng sợ, thì còn có chút mong chờ.
Cô hết cứu rồi.
Cô vẫn là đi ăn cơm.
*****
Đường Tử Thiến đã hơn một tháng không về nhà, nhưng hầu như ngày nào cũng sẽ gọi điện thoại cho mẹ.
"Thiến Thiến, có phải công việc rất vất vả không? Con phải chăm sóc bản thân mình cho tốt, ăn nhiều đồ ngon, đừng tiết kiệm tiền, bây giờ chúng ta không thiếu tiền, con cũng đừng cứ gửi tiền cho mẹ hoài, tự mình giữ lấy." Trong lời nói của Đặng Thục Vân đều là lo lắng con gái.
Đường Tử Thiến cười nói: "Mẹ! Công việc của con không vất vả chút nào, mẹ đừng lo lắng cho con, thật sự! Con không chỉ không vất vả, mà còn sống rất thoải mái, mỗi ngày đều ăn nhiều đồ ăn ngon, cũng mập rất nhiều đó."
"Ở trước mặt mẹ đừng cậy mạnh, có chuyện gì không vui có thể nói với mẹ. Chúng ta không sợ khó khăn." (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Đặng Thục Vân đi làm ở nhà trẻ, rất nhiều cô giáo trẻ tuổi ở nhà trẻ đều truy tinh, sau khi biết con gái bà làm trợ lý cho minh tinh, thì nói rất nhiều điều trong góc tối của giới giải trí cho bà nghe. Nói làm trợ lý vất vả, còn cứ nói chuyện trợ lý bị minh tinh bắt nạt.
Đường Tử Thiến bất đắc dĩ: "Mẹ, con không gạt mẹ, là thật sự. Lúc trước chưa nói với mẹ, con đã thay đổi boss, hiện tại anh ấy là minh tinh rất nổi tiếng, người vô cùng tốt, đối với con cũng rất tốt, mẹ đừng lo lắng."
"Sao lại đổi? Tại sao đổi?"
Đường Tử Thiến vẫn chưa nói chuyện này với Đặng Thục Vân chính là sợ bà nghĩ quá nhiều: "Bởi vì boss hiện tại của con cảm thấy con là một trợ lý tốt, thành thật, trách nhiệm lại đáng yêu, vì thế trả lương cao đào con đi rồi." Cô tự nhận không nói dối.
"Thật sự?" Đặng Thục Vân hoài nghi.
Đường Tử Thiến bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Mẹ, người đây là đang nghi ngờ sự đáng yêu của con à?"
Đặng Thục Vân nhịn không được bật cười: "Mẹ đương nhiên biết con đáng yêu, chỉ là có chuyện tốt như vậy sao?" Cho người khác công việc, khó tránh khỏi sẽ bị ủy khuất, minh tinh lại là chúng tinh phủng nguyệt(*) quán, chỉ sợ tính tình không tốt lắm.
(*) Chúng tinh phủng nguyệt: đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính, quý trọng.
"Con nói cho mẹ nghe, minh tinh con đi theo là ai." Đặng Thục Vân định kêu những cô giáo thành thật ở nhà trẻ giúp đỡ tìm hiểu một chút, nghe nói trên mạng cái gì cũng có thể tra ra.
Đường Tử Thiến thản nhiên cười một tiếng, không giấu diếm chút nào: "Anh ấy tên Cố Hoành, trước kia đề cập với mẹ, chính là minh tinh siêu cấp lợi hại lại siêu cấp đẹp trai đó." Lúc ấy, khi mẹ nhìn thấy bộ dáng của Cố Hoành, thì bởi vì sự đẹp trai khí chất của anh mà kinh ngạc.
Sau khi cô nói xong thì chờ Đặng Thục Vân đáp lại, nhưng mà đợi mãi không được: "Alo... Mẹ?"
"À." Đặng Thục Vân trong sự khiếp sợ khôi phục lại, bà kiềm chế tâm tình kích động, hỏi: "Cậu ấy... Rất tốt với con?"
"Dạ!" Giọng điệu của Đường Tử Thiến kiên định, tâm tình rất tốt. Cô không định nói chuyện xưa của Cố Hoành và ba cho mẹ biết, đây là chuyện riêng của minh tinh.
"Con biết vì sao cậu ấy đối xử tốt với con không?"
"Bởi vì con làm việc nghiêm túc a, chuyện danh tiếng của con ở trong ngành này rất tốt cũng không phải là gạt mẹ, đương nhiên, còn bởi vì con đáng yêu." Ở trước mặt mẹ, Đường Tử Thiến có thể tùy tiện khoác lác.
"Cậu ấy có nói gì với con không?"
"Anh ấy có thể nói gì, thì trao đổi bình thường giữa boss và nhân viên." Đường Tử Thiến hàm hồ cho qua, cô cảm thấy mẹ hơi kỳ lạ, nghi bà có phải biết anh chính là đứa trẻ mà ba đã từng giúp đỡ không, nhưng chuyện này trước kia cô có nghĩ tới, chắc chắn mẹ không biết Cố Hoành trông như thế nào.
Đặng Thục Vân hít sau một hơi, thư thái không ít: "Là cậu ấy chủ động yêu cầu con làm trợ lý cậu ấy?"
"Dạ."
Đặng Thục Vân thở phào nhẹ nhõm, trong lòng xúc động rất lớn, vừa là phiền muộn, vừa là vui mừng: "Vậy thì tốt... Vậy thì tốt rồi."
/61
|