Chương 6.2: Anh muốn làm gì?
Nam Cung Tuyệt hít mạnh một hơi, mắt lam liếc nhìn cô gái đang nằm trên giường, ánh mắt lóe lên một tia thương xót khó hiểu…
Đầu đau quá, mắt cũng có cảm giác sưng đau, thật là khó chịu…
Cau chặt lông mày, cô cố gắng mở mắt ra, ánh mắt có chút mơ hồ, cô đã chết rồi sao? Nơi này là Thiên Đường? Hay là Địa Ngục?
"Phu nhân, cô tỉnh rồi?" Bên tai truyền đến một giọng nữ êm ái. Theo giọng nói, cô nghiêng đầu nhìn sang, đứng trước mặt cô là một bóng người, ánh mắt từ từ trở nên rõ ràng, là nữ hầu của nhà Nam Cung?
Thì ra vẫn chưa chết.
"Anh ta đâu?" Cô nhàn nhạt hỏi.
"Chủ nhân ở dưới phòng khách, nói là nếu cô tỉnh, liền mời cô xuống lầu." Nữ hầu cung kính nói.
Dẫn cô đi xuống lầu? Anh vẫn không chịu buông tha cho cô, Nam Cung Tuyệt, rốt cuộc con người anh vô tình đến mức độ nào? Phong Thiển Tịch chống đỡ thân thể ngồi dậy.
Nữ hầu lấy quần áo đẹp ra cho cô thay đổi. Để cho cô ngồi vào bàn trang điểm, trong gương, sắc mặt cô hết sức khó coi, trên trán còn mang băng vải.
"Tôi trước nay đều thế này, còn cần ăn mặc khác sao?" Thiển Tịch lạnh lùng hỏi.
"Vâng, thưa đây là do chủ nhân phân phó." Nữ hầu chải tóc cho cô, tóc mái được thả nghiêng một bên vừa vặn có thể che đi vết thương.
Anh rốt cuộc muốn làm gì? Lúc này lại cho cô ăn mặc đẹp là muốn đem cô đi tặng sao?
Được nữ hầu nâng đỡ, cô chậm rãi đi xuống lầu, sáng sớm anh đã ngồi trên ghế sô pha, trên tay đang lật tới lật lui tờ báo, thấy cô xuống, anh liền gấp tờ báo lại.
"Dậy rồi?" Anh thản nhiên nói.
Thiển Tịch không trả lời, ngoảnh mặt sang một bên, không nguyện ý tới gần anh dù chỉ một chút.
"Đã ba giờ chiều rồi, đi thôi." Nam Cung Tuyệt buông tờ báo xuống, đứng lên.
"Đi đâu?"
"Cô không phải muốn về nhà ngoại sao?" Nói rồi, mắt lam nhìn thoáng qua cô, sau đó rời khỏi phòng khách đi ngay ra cổng.
Thiển Tịch còn đứng tại chỗ, nghi ngờ nhìn qua bóng lưng của anh, chuyện gì xảy ra đây, làm sao anh lại đột nhiên thay đổi thái độ rồi? Còn nói muốn dẫn cô về nhà? Không phải là muốn đem cô đi bán chứ?
"Thất thần làm gì?" Nam Cung Tuyệt ngoái nhìn liếc qua cô.
"A, a." Cô có chút hoảng hốt, Thiển Tịch đuổi bám theo giống như một con mèo nhỏ nghe lời ngoan ngoãn đi theo anh.
Đi qua một đình viện rộng lớn, ở chỗ cửa chính đỗ một chiếc Limousine, một bên thuộc hạ cung kính mở cửa xe, Nam Cung tuyệt lên xe trước, cô cũng lên xe, lúc chân trước vừa mới bước vào, đầu đột nhiên ‘ong’ một cái, cả người đổ xuống, xong đời, đầu chạm đất nhất định sẽ đau chết.
‘Bộp…’ Thân thể cô va vào một cái lồng ngực rộng lớn mềm mại.
Phong Thiển Tịch ngẩng đầu, ôm lấy cô là Nam Cung Tuyệt? Cô phải chớp mắt mấy lần mới xác định thật không có hoa mắt, cái tên đàn ông băng lãnh này vậy mà từ trên xe nhảy xuống ôm lấy cô?
"An…" Nhìn lên người đàn ông lạnh lùng này, thân thể cô thoáng chốc trở nên cứng đờ.
Nam Cung Tuyệt một tay ôm thân mình nhỏ nhắn xinh xắn của cô lên, giống như là xách một con mèo nhỏ, đặt cô ngồi lên xe: "Còn lâu mới đến, cô ngủ một chút đi."
"Tôi…" Thiển Tịch có chút ấp úng, anh ngồi bên cạnh, cô có thể cảm nhận được từ trên người anh không ngừng truyền đến hơi thở lạnh lẽo, rất bá đạo cũng rất uy nghiêm, nhưng lại… có thêm một tia, nhu tình?
"Kêu cô ngủ thì ngủ, lấy đâu ra nhiều lời nhảm nhí vậy!" Nam Cung Tuyệt băng lãnh mở miệng, một tay cường ngạnh đè đầu cô nằm trên chân mình.
Thiển Tịch mở to hai mắt, anh thế nhưng lại muốn để cô nằm lên đùi sao?
/1929
|