Chương 7.2: Quên đi, nhiều lời vô ích
"Ba tôi đâu?" Cô hỏi thẳng.
"Ba của con ư? Không phải mẹ đã nói, ba con đang ở nước ngoài dưỡng bệnh sao!" Lâm Văn Nhã vô tội nói.
"Hôm qua lúc bà đẩy tôi lên xe hoa, không phải nói với tôi rằng ba chỉ là nhất thời không về kịp, hôm nay ông ấy sẽ trở lại gặp tôi sao? Bà gạt tôi!" Cái gì mà ngày đầu tiên về lại mặt, đều do cô thuận miệng nói ra chỉ là muốn mau về nhà để gặp được ba.
Lâm Văn Nhã quạt cây quạt nhanh hơn: "Mẹ nói này Thiển Tịch, con cũng không phải không biết ba con bị bệnh nặng, vốn dĩ muốn về tiễn con xuất giá, thế nhưng bác sĩ không cho. Con cũng phải thông cảm cho ông ấy một chút."
"A… bà gạt tôi cứ việc nói thẳng, hà tất bịa ra những lời hoang đường như vậy? Bà đến cùng giấu ba tôi ở nơi nào! Tôi muốn gặp ba, tôi muốn gặp ba!" Cô trả giá nhiều như vậy vì trở về gặp ba, kém chút bị người ta vũ nhục, cuối cùng làm cho đầu rơi máu chảy thì mới có thể về nhà, cuối cùng lại thành giỏ trúc hứng nước, uổng công dã tràng.
"Ồn ào cái gì? Chờ ba của mày khỏi bệnh, tự nhiên sẽ trở về." Lâm Văn Nhã không còn kiên nhẫn nữa.
A…
Lâm Văn Nhã, bà diễn đi, cứ tiếp tục diễn đi, bệnh gì cơ chứ, ở nước ngoài dưỡng bệnh? Bà giấu ba tôi đi, sau đó gả tôi đi nhằm chiếm đoạt gia sản nhà họ Phong mà thôi.
"Tôi nhất định sẽ tìm được ba." Cô cố nén đau thương trong lòng, hất đầu chạy ra ngoài cửa. Ở chung với Lâm Văn Nhã sẽ chỉ làm cô cảm thấy buồn nôn hơn mà thôi.
Ba, rốt cuộc người ở đâu? Có biết con gái xuất giá không? Làm thế nào mới có thể gặp lại người…?
Một mình túng quẫn chạy trên đường.
Cô có chút ngơ ngơ ngác ngác, đột nhiên, đôi mắt rơi vào bóng lưng cao lớn bên lề đường, ba? Bóng lưng kia giống như ba của cô vậy!
"Ba…" Thiển Tịch bước nhanh đuổi theo.
Còn chưa đuổi kịp, người kia đã bước lên trên một chiếc xe. Phong Thiển Tịch tranh thủ thời gian cũng ngăn lại một chiếc taxi: "Lái xe, phiền anh đuổi theo chiếc xe phía trước cho tôi."
Hai chiếc xe chạy nhanh trên đường, cuối cùng dừng trước cửa một quán bar.
Chỉ thấy người kia bước nhanh đi vào quán bar, Thiển Tịch cũng không lo được nhiều như vậy, đuổi theo đi vào.
Bây giờ mới vừa đến chạng vạng tối, là thời điểm náo nhiệt nhất của quán bar, tiếng nhạc ầm ĩ vang lên bên tai, ánh đèn mờ nhạt nhìn thập phần u ám.
"Ba… ba... " Phong Thiển Tịch đuổi theo tấm lưng kia lẫn vào trong đám người, vì quá gấp gáp nên cô liên tục đụng trúng nhiều người.
"Này, con đàn bà kia! Dừng lại! Mẹ nhà mày đụng tao xong liền muốn đi?" Đột nhiên một bàn tay bắt lấy cổ tay của cô, một tay kéo cô về phía này.
"Thật xin lỗi, tôi có chút việc gấp." Cô vội vàng xin lỗi, muốn hất tay hắn ta ra tiếp tục đuổi theo.
"Một câu thật xin lỗi liền xong? Này… anh em, mau nhìn, thì ra là một mỹ nhân nha!"
Mắt thấy người mà mình đuổi theo đã biến mất trong đám người, Thiển Tịch lòng nóng như lửa đốt: "Mau buông tôi ra!"
Gã đàn ông ôm eo cô nói: "Đến đây, hầu hạ mấy người chúng ta uống vài chén, uống xong, liền thả cô em đi."
Ba bốn người đàn ông bao vây xung quanh cô.
"Các người, các người muốn làm gì? Tránh ra." Phong Thiển Tịch đẩy tên ôm cô ra.
"Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt? Hôm nay phải bắt cô hầu hạ cho tốt mấy người bọn ta." Nói rồi, mấy tên đàn ông cưỡng ép lôi kéo cô đến ngồi xuống cạnh cái ghế dài.
"Các người muốn làm gì? Ặc ặc…" Cô nói chưa dứt lời, đã bị tên đàn ông cầm bình rượu rót trực tiếp vào trong miệng.
Ngoài cửa quán bar.
"Chủ tịch Nam Cung, thật ngại quá, là tôi nhớ sai địa điểm, để ngài đi khách sạn một chuyến tay không, Trương tổng chúng tôi vẫn đang ở trong phòng bao đợi ngài." Tên thư kí đứng khom lưng trước cửa khách sạn, miệng không ngừng xin lỗi.
/1929
|