Cưng Chiều Cô Vợ Nhỏ Nham Hiểm

Chương 14.1: Bị bắt trở về

/1929


Chương 14.1: Bị bắt trở về


Dưới lầu.


"Thiển Tịch, cậu làm sao vậy? Sao lại chật vật như thế này?" Vương Kha Nhi bị bộ dạng của Phong Thiển Tịch dọa tới sợ, tóc tai hỗn độn, quần áo xốc xếch, hốc mắt rưng rưng còn hằn lên tia máu.


Phong Thiển Tịch bắt lấy tay Vương Kha Nhi: "Đi, Kha Nhi, chúng ta đi."


Không còn cố kỵ điều gì, cô kéo Vương Kha Nhi ra khỏi phòng khách, cứ một đường mà chạy, chỉ nghĩ phải rời khỏi cái nhà kia.


"Thiển Tịch, rốt cuộc làm sao vậy? Là Nam Cung tiên sinh không muốn giữ tớ lại sao? Không vấn đề gì đâu, cùng lắm tớ lại nghĩ cách đi chỗ khác."


"Kha Nhi, trừ tớ ra, cậu cũng không còn chỗ nào khác để đi. Cậu bỏ nhà đi, tớ cũng theo cậu bỏ nhà đi, cậu phải ở ngoài đường, tớ cũng theo cậu ở ngoài đường." Tôn nghiêm là cái gì? Tôn nghiêm tuy rằng không thể làm ra cơm để ăn nhưng mà có thể làm tổn thương trái tim của một người. Bị vũ nhục như vậy, cô không biết mình còn có gì luyến tiếc để tiếp tục ở đó bị anh chà đạp.


Hai người đi trên đường cứ có cảm giác như đang đi vào cõi thần tiên, cũng may là vẫn còn có người bên cạnh, sẽ không sợ cô đơn.


Mắt thấy sắc trời càng ngày càng tối, hai người liền tìm một chỗ nghỉ chân mà không tìm được, đành phải ngồi nghỉ ở một công viên.


Mặt trời đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa, ánh trăng chậm rãi chiếu rọi màn đêm yên lặng.


Lúc này Nam Cung gia đã sớm chuẩn bị cơm chiều.

 

Sau khi Phong Thiển Tịch chạy đi, Nam Cung Tuyệt cũng không có rời khỏi thư phòng, mãi đến giờ cơm mới đi xuống, anh đi thẳng đến nhà ăn, mắt lam sắc bén liếc nhìn khắp nơi một lượt.


"Cô ấy đâu?"


"Chủ nhân, phu nhân mang theo bạn bè ra ngoài rồi ạ." 


"Vẫn chưa quay về?"


"Dạ đúng rồi ạ."


Ngồi bên bàn ăn, Nam Cung Tuyệt vẫn không động đũa, sau một hồi, anh vỗ bàn đứng dậy, nét mặt toát lên vẻ lạnh lẽo làm đám hầu gái xung quanh sợ tới mức cúi thấp đầu.


"Tất cả đi tìm cho tôi, mặc kệ là bao lâu, cũng phải mang cô ấy về đây!" Anh ra lệnh, người phụ nữ này thà bỏ nhà ra đi cũng không muốn ăn nói khép nép cầu xin anh sao? Được lắm, tính tình rất quật cường!


"Dạ!" Nhóm hầu gái cung kính khom lưng.


Trời càng ngày càng tối, công viên cũng đã vắng người. ‘Hắt xì!’

"Thiển Tịch, cậu vẫn ổn chứ? Có phải là lạnh quá hay không?" Vương Kha Nhi nhanh tay ôm lấy cô.


"Không sao, cũng không lạnh lắm." Phong Thiển Tịch hít hít cái mũi, không có nhà để về cũng đành, lúc cô đi lại không mang theo tiền, bây giờ trên người không có một xu, xem ra tối hôm nay chỉ có thể ngủ tạm ở đây một đêm.


"Thiển Tịch, tớ rất xin lỗi cậu, là tớ đã liên lụy cậu, cậu cùng Nam Cung tiên sinh hạnh phúc như vậy, lại không nghĩ sẽ vì tớ mà cãi nhau."


"Kha Nhi, cậu đừng tự trách, không liên quan đến cậu." Cô đã hoàn thành yêu cầu của Nam Cung Tuyệt, chỉ là bị vũ nhục như vậy làm cô không cam lòng.

 

‘Lộp bộp lộp bộp’, đột nhiên mưa rơi xuống, lúc đầu chỉ là vài hạt mưa nho nhỏ, rất nhanh đã trở thành một cơn mưa to tầm tã.


Trong công viên cơ hồ không tìm được chỗ trú mưa, hai người bị mưa dội như gà rớt vào nồi canh, hoảng loạn vội chạy trong mưa, vẫn không tìm được một chỗ để tránh.


"Thiển, Thiển Tịch… Tớ… Đi không được nữa." Bước chân Vương Kha Nhi dừng lại, thở hổn hển mấy hơi, sau đó ngã ra đất.


"Kha Nhi, Kha Nhi!" Cô ngồi xổm xuống, ôm lấy thân thể đang ngất đi của Vương Kha Nhi kêu lớn, nhưng dù có kêu bao nhiêu, cũng không gọi cô ta tỉnh dậy được.


 


/1929

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status