1ừa rồi, câu nói kia của cô rõ ràng là đã đắc tội với thái tử gia, bây giờ chỉ biết trông chờ vào cái cây lớn Hoắc Hoành có thể che mưa chắn gió cho mình thôi.
“Tôi muốn hỏi, DNA nghĩa là gì?”
“DNA ư?” Nhiếp Nhiên không khỏi nhíu mày trước câu hỏi bất ngờ của hắn.
Giữa tiệc tối lại đi hỏi DNA là cái gì làm gì? Hơn nữa, cô thấy được, khi Hoắc Mân nói tới từ DNA kia, ánh mắt rõ ràng lại liếc nhìn sang Hoắc Hoành.
Có âm mưu gì sao?
Tuy rằng cô không biết Hoắc Mân nghĩ gì, nhưng giác quan thứ sáu mách bảo cho Nhiếp Nhiên rằng, chuyện này nhất định có vấn đề.
Roth ở bên cạnh nghe được chính tiếng mẹ đẻ của mình thì đắc ý nói: “Câu hỏi vui của Đại3thiếu nói chẳng buồn cười tí nào, ai mà không biết DNA là gì chứ, là gien di truyền thôi mà.”
“Thế nó dùng để làm gì?” Nụ cười của Hoắc Mân vẫn không đổi, lại hỏi thêm một câu.
Nhiếp Nhiên nhíu mày trầm tư một chút, vừa rồi hắn liếc nhìn Hoắc Hoành, lại hỏi tới DNA, chẳng lẽ chuyện này... chẳng lẽ là...
Cô cẩn thận hỏi: “Không phải Đại thiếu muốn nói là giám định huyết thống đấy chứ?”
“Đúng là thông minh, vừa nói đã trúng.” Hoắc Mân lập tức vỗ tay khen ngợi. Trong sảnh lớn, tiếng vỗ tay vang dội của Hoắc Mân hoàn toàn thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Rốt cuộc Hoắc Mân định làm gì thế?
“Vậy nếu kết quả giám định huyết thống là 100% không phải, vậy có phải nghĩa là bọn họ2không có quan hệ cha con hay không?”
Lời này vừa được nói ra, những người còn đang chìm đắm trong mơ hồ lập tức hiểu được một chút.
Nhưng không ai dám ngờ là Hoắc Mân lại nói tới đề tài này trong thời khắc quan trọng nhất này.
Cho dù ngài Hoắc có yêu thương con cỡ nào đi nữa, nhưng làm thế có khác nào tát thẳng vào mặt ông ta chứ?
Trong ánh mắt nhìn chăm chú của đám người kia, Nhiếp Nhiên gật đầu, khó khăn nói: “Nếu kết quả không sai, thì đúng là như thế.”
“A Mân, hôm nay là lễ kỉ niệm thành lập Hoắc thị, cũng là ngày vui của mấy chú và ba cháu, cháu đừng có gây rối vào lúc này.” Lão Nhị nghe đến đó, trên cơ bản đã biết Hoắc Mân muốn làm gì1tiếp theo, ông ta quát khẽ một câu.
Loại chuyện này nói riêng là được rồi, ai lại đi nói ra chuyện đáng xấu hổ ấy trước mặt bao nhiêu người, hơn nữa một khi đã ầm ĩ lên thì rất khó cứu vãn được.
Hoắc Mân thưởng thức ly rượu trong tay, “Chú Hai à, sao cháu lại dám gây rối chứ? Hết thảy những gì cháu làm chỉ là muốn ba được vui vẻ mà thôi.”
“Cháu làm thế mà còn bảo là cho ba cháu vui à?” Lão Nhị trừng mắt nhìn hắn. Quả thực đến ông ta còn không dám nhìn sắc mặt của anh Cả vào lúc này.
Sợ đến lúc đó, có khi cả cái bàn tiệc cũng bị anh cả hất đổ luôn ấy chứ.
“Đương nhiên!” Hoắc Mân gật đầu. Hắn chậm rãi đứng lên, nói với toàn bộ1mọi người trong sảnh tiệc, “Trước đây mấy hôm, có người mang tới cho cháu mấy thứ, sau khi cháu xem xong cũng không biết phải làm thế nào. Cho nên hôm nay, có mặt tất cả các chú ở đây, cháu mới cố ý nói ra để xin ý kiến của các chú.”
/1464
|