“Em trai à, em giẫm lên quả mìn này cũng khéo thật đấy.”
Sau khi quan sát cẩn thận, Nghiêm Hoài Vũ không khỏi ai oán than thở một câu
Toàn bộ bàn chân đều giẫm trên quả mình, chỉ có một phần quả mìn lộ ra là bị chìm dưới đất
Đôi mắt sáng ngời của Khắc Lý đầy vẻ ngây thơ: “Khéo ở chỗ nào ạ? Là em giẫm lên màn này rất giỏi ạ? Mà khéo là gì?” “.” Mọi người im lặng
Trong thời khắc nguy cấp này không hợp để nói chuyện cười được đâu! Nghiêm Hoài Vũ cố gắng phớt lờ câu hỏi của nó, cúi đầu nhìn quả mìn kia: “Dùng một hòn đá tương tự chèn vào đi, như thế sẽ an toàn hơn một chút.” “Khó đấy, thằng bé đã giẫm hẳn lên quả mình rồi, diện tích tác dụng lực rộng như vậy, sợ là hòn đá không cân bằng được đâu.” Cổ Lâm phản bác
Hà Giai Ngọc ngồi xổm xuống, đồng tình: “Đúng thế, cậu hiểu biết thật đấy.” “Không..
không phải đâu, tại lúc đi học đã từng nghe giáo quan dạy thế, nói hòn đá chỉ dùng trong phạm vi diện tích nhỏ.” Cổ Lâm vội vàng xua tay, ngượng ngùng đáp
“Thế ư? Sao tôi lại không biết nhỉ?” Hà Giai Ngọc gãi đầu
Thi Sảnh liếc nhìn cô ta với vẻ ghét bỏ: “Người cứ lên lớp là ngủ như cậu thì làm sao mà biết được?” “Này!” Hiển nhiên Hà Giai Ngọc thấy rất mất mặt, lên tiếng kháng nghị
Thấy hai người lại sắp cãi cọ, Lý Kiều lạnh lùng nói một câu: “Đừng làm ồn!” Hà Giai Ngọc lập tức tắt điện
Lúc này, Kiều Duy mới lên tiếng: “Đúng thế, lực giẫm gần như bao trùm toàn bộ mặt trên, nếu dùng hòn đá để áp lực thay chân cậu bé, chỉ sợ sức nặng một khi không đều sẽ gây nổ ngay.” Nhất thời, tất cả mọi người đều lâm vào cục diện bế tắc
“Sao, đã nghĩ ra cách gì chưa?” Nhiếp Nhiên đứng từ xa thấy họ không hề ra tay là biết họ không dám hành động thiếu suy nghĩ, cô đi tới, lạnh lùng hỏi
“Gỡ ngòi nổ” Lý Kiêu trả lời bình tĩnh, ngắn gọn
“Nhưng rất nguy hiểm.” Thi Sảnh không nhịn được nói
“Nhưng không còn cách nào khác cả.” Lý Kiêu nói xong liền đi tới nhặt lấy con dao găm ở trên mặt đất cách đó không xa.
Con dao găm này là do người dân đảo vội vàng bỏ lại trong lúc chạy trốn ngay khi Khắc Lý giẫm trúng mìn
“Mọi người lùi hết về sau cả đi.” Cô ngồi xổm xuống, đang định tháo dỡ thì Nghiêm Hoài Vũ lại cướp lấy dao: “Để tôi, các cậu lùi về sau đi! Sao tôi có thể trơ mắt để con gái đi làm việc này chứ?” Sau đó, anh ta cúi thấp đầu rồi nhẹ nhàng, chậm rãi tháo dỡ vỏ ngoài của quả mìn
Thời gian chậm rãi trôi đi, Nghiêm Hoài Vũ nhếch môi, lưu loát tháo dỡ các phần của quả mìn ra
Nhiếp Nhiên nhìn thấy hết những động tác của anh ta
Mỗi một bước đều tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc, không sai một chút nào
Không hổ là lính từng ở lớp 1
Nhưng đúng lúc này, động tác của Nghiêm Hoài Vũ lại đột nhiên dừng lại, anh ta ngẩng đầu nhìn Khắc Lý.
Sau khi quan sát cẩn thận, Nghiêm Hoài Vũ không khỏi ai oán than thở một câu
Toàn bộ bàn chân đều giẫm trên quả mình, chỉ có một phần quả mìn lộ ra là bị chìm dưới đất
Đôi mắt sáng ngời của Khắc Lý đầy vẻ ngây thơ: “Khéo ở chỗ nào ạ? Là em giẫm lên màn này rất giỏi ạ? Mà khéo là gì?” “.” Mọi người im lặng
Trong thời khắc nguy cấp này không hợp để nói chuyện cười được đâu! Nghiêm Hoài Vũ cố gắng phớt lờ câu hỏi của nó, cúi đầu nhìn quả mìn kia: “Dùng một hòn đá tương tự chèn vào đi, như thế sẽ an toàn hơn một chút.” “Khó đấy, thằng bé đã giẫm hẳn lên quả mình rồi, diện tích tác dụng lực rộng như vậy, sợ là hòn đá không cân bằng được đâu.” Cổ Lâm phản bác
Hà Giai Ngọc ngồi xổm xuống, đồng tình: “Đúng thế, cậu hiểu biết thật đấy.” “Không..
không phải đâu, tại lúc đi học đã từng nghe giáo quan dạy thế, nói hòn đá chỉ dùng trong phạm vi diện tích nhỏ.” Cổ Lâm vội vàng xua tay, ngượng ngùng đáp
“Thế ư? Sao tôi lại không biết nhỉ?” Hà Giai Ngọc gãi đầu
Thi Sảnh liếc nhìn cô ta với vẻ ghét bỏ: “Người cứ lên lớp là ngủ như cậu thì làm sao mà biết được?” “Này!” Hiển nhiên Hà Giai Ngọc thấy rất mất mặt, lên tiếng kháng nghị
Thấy hai người lại sắp cãi cọ, Lý Kiều lạnh lùng nói một câu: “Đừng làm ồn!” Hà Giai Ngọc lập tức tắt điện
Lúc này, Kiều Duy mới lên tiếng: “Đúng thế, lực giẫm gần như bao trùm toàn bộ mặt trên, nếu dùng hòn đá để áp lực thay chân cậu bé, chỉ sợ sức nặng một khi không đều sẽ gây nổ ngay.” Nhất thời, tất cả mọi người đều lâm vào cục diện bế tắc
“Sao, đã nghĩ ra cách gì chưa?” Nhiếp Nhiên đứng từ xa thấy họ không hề ra tay là biết họ không dám hành động thiếu suy nghĩ, cô đi tới, lạnh lùng hỏi
“Gỡ ngòi nổ” Lý Kiêu trả lời bình tĩnh, ngắn gọn
“Nhưng rất nguy hiểm.” Thi Sảnh không nhịn được nói
“Nhưng không còn cách nào khác cả.” Lý Kiêu nói xong liền đi tới nhặt lấy con dao găm ở trên mặt đất cách đó không xa.
Con dao găm này là do người dân đảo vội vàng bỏ lại trong lúc chạy trốn ngay khi Khắc Lý giẫm trúng mìn
“Mọi người lùi hết về sau cả đi.” Cô ngồi xổm xuống, đang định tháo dỡ thì Nghiêm Hoài Vũ lại cướp lấy dao: “Để tôi, các cậu lùi về sau đi! Sao tôi có thể trơ mắt để con gái đi làm việc này chứ?” Sau đó, anh ta cúi thấp đầu rồi nhẹ nhàng, chậm rãi tháo dỡ vỏ ngoài của quả mìn
Thời gian chậm rãi trôi đi, Nghiêm Hoài Vũ nhếch môi, lưu loát tháo dỡ các phần của quả mìn ra
Nhiếp Nhiên nhìn thấy hết những động tác của anh ta
Mỗi một bước đều tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc, không sai một chút nào
Không hổ là lính từng ở lớp 1
Nhưng đúng lúc này, động tác của Nghiêm Hoài Vũ lại đột nhiên dừng lại, anh ta ngẩng đầu nhìn Khắc Lý.
/1464
|