Thường Tiểu Niệm leo xuống giường, cô đứng bên cửa sổ, vén tấm màn màu trắng lên, thật anh đang ở bên dưới.
Cả người anh tựa vào mũi xe mui trần, tư thế đứng có thể thấy được khí chất riêng biệt của một người quản lí cấp cao và một thiếu chủ đầy uy quyền.
Bỗng nhiên, anh nhìn lên chỗ cô đang đứng, nói vào điện thoại:"Cô không xuống thì tôi vào bên trong đó".
Thường Tiểu Niệm cuốn quýt:"Anh, anh ở đó đi, tôi xuống ngay".
Ừm! Mà cô có gì phải tỏ ra sợ hãi như vậy?
Giống như cô đang vụng trộm yêu đương sợ bị nhìn thấy vậy?
Nhưng mà, Mộ Cẩn Thiên nói thật, anh sẽ vào đây thật đó, đến chừng đó để ba thấy thì cô khó lòng giải thích, vì vậy xuống dưới cho chắc.
Thường Tiểu Niệm lấy một cái áo choàng, khoát vào người, dù chỉ năm giờ sáng mà trời đã bắt đầu lạnh rồi, cũng gần đông nên không thể tránh khỏi. Vậy mà Mộ Cẩn Thiên không hề có áo choàng hay bất kì thứ gì, anh cứ như vậy mà đứng đợi cô, anh mình đồng da sắt sao?
Thường Tiểu Niệm mở cổng, cô nhìn anh, vẫn gương mặt không cảm xúc đó:"Anh muốn gặp tôi là vì chuyện gì?"
Cô chỉ thấy, Mộ Cẩn Thiên bước đến gần cô, anh vang tay ôm cô, đầu cô dán chặt vào vòm ngực to lớn của hắn, rất ấm áp, cô cũng không thấy lạnh nữa.
Mộ Cẩn Thiên nói:"Tiểu Niệm, tôi không thể nào ngủ được ".
Anh khó ngủ thì có liên quan gì đến cô chứ?
Mộ Cẩn Thiên nói tiếp:"Vì tôi rất nhớ cô, nhớ không thể ngủ được, cho nên phải đến đây, ôm cô, nhìn cô rồi mới mãn nguyện".
Cái gì đang diễn ra thế này?
Không phải Mộ Cẩn Thiên thích cô đấy chứ?
Không, không, không có khả năng, anh có nhiều cô gái xinh đẹp xếp hành theo như vậy,cô không phải là mẫu người của Mộ Cẩn Thiên.
"Trước hết, anh nên buông tôi ra?'_Thường Tiểu Niệm trở lại sự lạnh nhạt của mình.
Mộ Cẩn Thiên buông cô ra:"Tiểu Niệm, cô quá vô tình".
"Mộ Cẩn Thiên, anh bị sốt rồi sao? Tôi càng nghe anh nói càng không hiểu gì cả".
"Tiểu Niệm? Là cô giả vờ không hiểu, chứ không phải không hiểu".
Mộ Cẩn Thiên nói xong, rồi bỏ đi.
Cái ôm lúc nãy, đã vô tình lọt vào mắt của Thường Trình Kiên. Do ở cự li rất xa cho nên hắn không thể nhìn rõ mặt của anh.
Mà hình ảnh cả hai ôm nhau như vậy khiến hắn thật sự rất khó chịu.
- ----
Cả người anh tựa vào mũi xe mui trần, tư thế đứng có thể thấy được khí chất riêng biệt của một người quản lí cấp cao và một thiếu chủ đầy uy quyền.
Bỗng nhiên, anh nhìn lên chỗ cô đang đứng, nói vào điện thoại:"Cô không xuống thì tôi vào bên trong đó".
Thường Tiểu Niệm cuốn quýt:"Anh, anh ở đó đi, tôi xuống ngay".
Ừm! Mà cô có gì phải tỏ ra sợ hãi như vậy?
Giống như cô đang vụng trộm yêu đương sợ bị nhìn thấy vậy?
Nhưng mà, Mộ Cẩn Thiên nói thật, anh sẽ vào đây thật đó, đến chừng đó để ba thấy thì cô khó lòng giải thích, vì vậy xuống dưới cho chắc.
Thường Tiểu Niệm lấy một cái áo choàng, khoát vào người, dù chỉ năm giờ sáng mà trời đã bắt đầu lạnh rồi, cũng gần đông nên không thể tránh khỏi. Vậy mà Mộ Cẩn Thiên không hề có áo choàng hay bất kì thứ gì, anh cứ như vậy mà đứng đợi cô, anh mình đồng da sắt sao?
Thường Tiểu Niệm mở cổng, cô nhìn anh, vẫn gương mặt không cảm xúc đó:"Anh muốn gặp tôi là vì chuyện gì?"
Cô chỉ thấy, Mộ Cẩn Thiên bước đến gần cô, anh vang tay ôm cô, đầu cô dán chặt vào vòm ngực to lớn của hắn, rất ấm áp, cô cũng không thấy lạnh nữa.
Mộ Cẩn Thiên nói:"Tiểu Niệm, tôi không thể nào ngủ được ".
Anh khó ngủ thì có liên quan gì đến cô chứ?
Mộ Cẩn Thiên nói tiếp:"Vì tôi rất nhớ cô, nhớ không thể ngủ được, cho nên phải đến đây, ôm cô, nhìn cô rồi mới mãn nguyện".
Cái gì đang diễn ra thế này?
Không phải Mộ Cẩn Thiên thích cô đấy chứ?
Không, không, không có khả năng, anh có nhiều cô gái xinh đẹp xếp hành theo như vậy,cô không phải là mẫu người của Mộ Cẩn Thiên.
"Trước hết, anh nên buông tôi ra?'_Thường Tiểu Niệm trở lại sự lạnh nhạt của mình.
Mộ Cẩn Thiên buông cô ra:"Tiểu Niệm, cô quá vô tình".
"Mộ Cẩn Thiên, anh bị sốt rồi sao? Tôi càng nghe anh nói càng không hiểu gì cả".
"Tiểu Niệm? Là cô giả vờ không hiểu, chứ không phải không hiểu".
Mộ Cẩn Thiên nói xong, rồi bỏ đi.
Cái ôm lúc nãy, đã vô tình lọt vào mắt của Thường Trình Kiên. Do ở cự li rất xa cho nên hắn không thể nhìn rõ mặt của anh.
Mà hình ảnh cả hai ôm nhau như vậy khiến hắn thật sự rất khó chịu.
- ----
/89
|