Vào lúc đó, Thường Bạch Song đứng bên ngoài phòng của cô, liên tiếp gõ cửa nhiều lần, nhưng không hề nghe được tiếng của cô, ông ấy rất sợ cô xảy ra việc gì. Từ ngay hôm đó trở đi, con gái bảo bối dường như không đi ra khỏi phòng. Cơm cũng không ăn. Nước cũng không uống. Con gái ông dù gì cũng là con gái làm sao chịu nổi được đây?
Đột nhiên. Cánh cửa mở ra, Thường Tiểu Niệm mở cửa đi ra, gương mặt xinh đẹp bây giờ trở thành một khuôn mặt vừa nhìn đã thấy kinh tởm. Hai mắt thâm quần, tóc tai rối bù, gương mặt trắng bệnh, không cảm xúc.
Thường Bạch Song sốt ruột hỏi:"Con gái, con vẫn ổn chứ, con làm sao vậy? Nhìn con rất xanh xao?"
Thường Tiểu Niệm nhìn Thường Bạch Song, mỉm cười khác lạ:"Con vẫn ổn, con muốn đi gặp mẹ, ba đừng đi theo con".
"Nhưng mà....."
Thường Bạch Song rất lo lắng cho cô con gái này, có khi nào con gái như vậy đâu?
Nếu đã yêu thì nên nói ra, giấu trong lòng làm gì? Chỉ hại bản thân thêm đau khổ mà thôi.
"Ba yên tâm, con lo cho mình được, đêm qua con mơ thấy mẹ, mẹ nói, mẹ rất nhớ con, mẹ muốn gặp con".
Càng nghe ông càng thấy lo sợ cho cô, lời nói lẫn hành động của cô khiến ông vô cùng khó hiểu. Đừng bảo, con gái ông nghỉ quẩn.
Thường Tiểu Niệm không nói gì nữa, đi lấy xe lái đi, Thường Bạch Song lắc đầu bác bỏ suy nghĩ kia, con gái ông sẽ không ngu ngốc như vậy đâu?
Cô vừa đi khỏi, thì có một người gọi điện đến:"Thiếu chủ, có tin tốt, cô ấy vừa lái xe bỏ đi, ngài mau đuổi theo".
Mộ Cẩn Thiên bậc dậy:"Cô ấy đi đâu?"
"Không rõ, nhưng mà tôi đang đi theo, để tôi gửi địa chỉ cụ thể cho ngài".
"Ừ"
- ting.
Tiếng ting qua điện thoại của anh, rất nhanh Mộ Cẩn Thiên vác áo, lái xe đi theo địa điểm kia.
Tiểu Niệm, anh nhớ em?
Chạy được một lúc cô đến nơi, trước mắt cô là một ngôi mộ màu đen, sạch sẽ, trên phần mộ có hình ảnh một cô gái giống cô đôi chút, đang nở nụ cười tươi tắn, chỉ cần thấy liền cơ tan nỗi buồn, Thường Tiểu Niệm đến gần, tay đặt lên tấm ảnh đã phai màu kia:"Mẹ,con nhớ mẹ, mẹ đang ở đâu, tại sao mẹ không ở bên cạnh Niệm Niệm nữa, đêm qua mơ thấy mẹ, con đã ước đó là sự thật, con nhớ mẹ lắm?"
Từ đằng xa, Mộ Cẩn Thiên ngồi trong xe, anh đã đến nơi từ lâu, thuộc hạ đã đi khuất, anh lặng nhìn cô, thấy cô khóc, thấy cô buồn như vậy anh cũng buồn theo, chẳng những vậy, anh còn đau gấp trăm lần cô.
Thường Tiểu Niệm lấy tay lau nước mắt, cô phát hiện hình như nãy giờ có người đang quan sát cô, ánh mắt rất nóng ran và buồn tâm.
- ---
Đột nhiên. Cánh cửa mở ra, Thường Tiểu Niệm mở cửa đi ra, gương mặt xinh đẹp bây giờ trở thành một khuôn mặt vừa nhìn đã thấy kinh tởm. Hai mắt thâm quần, tóc tai rối bù, gương mặt trắng bệnh, không cảm xúc.
Thường Bạch Song sốt ruột hỏi:"Con gái, con vẫn ổn chứ, con làm sao vậy? Nhìn con rất xanh xao?"
Thường Tiểu Niệm nhìn Thường Bạch Song, mỉm cười khác lạ:"Con vẫn ổn, con muốn đi gặp mẹ, ba đừng đi theo con".
"Nhưng mà....."
Thường Bạch Song rất lo lắng cho cô con gái này, có khi nào con gái như vậy đâu?
Nếu đã yêu thì nên nói ra, giấu trong lòng làm gì? Chỉ hại bản thân thêm đau khổ mà thôi.
"Ba yên tâm, con lo cho mình được, đêm qua con mơ thấy mẹ, mẹ nói, mẹ rất nhớ con, mẹ muốn gặp con".
Càng nghe ông càng thấy lo sợ cho cô, lời nói lẫn hành động của cô khiến ông vô cùng khó hiểu. Đừng bảo, con gái ông nghỉ quẩn.
Thường Tiểu Niệm không nói gì nữa, đi lấy xe lái đi, Thường Bạch Song lắc đầu bác bỏ suy nghĩ kia, con gái ông sẽ không ngu ngốc như vậy đâu?
Cô vừa đi khỏi, thì có một người gọi điện đến:"Thiếu chủ, có tin tốt, cô ấy vừa lái xe bỏ đi, ngài mau đuổi theo".
Mộ Cẩn Thiên bậc dậy:"Cô ấy đi đâu?"
"Không rõ, nhưng mà tôi đang đi theo, để tôi gửi địa chỉ cụ thể cho ngài".
"Ừ"
- ting.
Tiếng ting qua điện thoại của anh, rất nhanh Mộ Cẩn Thiên vác áo, lái xe đi theo địa điểm kia.
Tiểu Niệm, anh nhớ em?
Chạy được một lúc cô đến nơi, trước mắt cô là một ngôi mộ màu đen, sạch sẽ, trên phần mộ có hình ảnh một cô gái giống cô đôi chút, đang nở nụ cười tươi tắn, chỉ cần thấy liền cơ tan nỗi buồn, Thường Tiểu Niệm đến gần, tay đặt lên tấm ảnh đã phai màu kia:"Mẹ,con nhớ mẹ, mẹ đang ở đâu, tại sao mẹ không ở bên cạnh Niệm Niệm nữa, đêm qua mơ thấy mẹ, con đã ước đó là sự thật, con nhớ mẹ lắm?"
Từ đằng xa, Mộ Cẩn Thiên ngồi trong xe, anh đã đến nơi từ lâu, thuộc hạ đã đi khuất, anh lặng nhìn cô, thấy cô khóc, thấy cô buồn như vậy anh cũng buồn theo, chẳng những vậy, anh còn đau gấp trăm lần cô.
Thường Tiểu Niệm lấy tay lau nước mắt, cô phát hiện hình như nãy giờ có người đang quan sát cô, ánh mắt rất nóng ran và buồn tâm.
- ---
/89
|