Chỉ còn vỏn vẹn ba ngày nữa là đến ngày mà anh và Đàm Hy sẽ đính hôn. Hai bên gia đình ai cũng nôn nóng, chờ đợi đến cái ngày đó, chỉ riêng anh, Mộ Cẩn Thiên luôn có thái độ thờ ơ, lạnh lùng hơn lúc trước. Hầu như không thấy anh nở một nụ cười nào, nó giống như rất hiếm hoi.
Lúc này,ba anh đi tìm anh, anh thì đang ở trong phòng nằm lì ra đó, tay anh cần một bức ảnh đã được đóng khung vừa vặn, người con gái trong ảnh chụp rất ư là tự nhiên, tựa như là chụp lén, đó chỉ có thể là Thường Tiểu Niệm. Mộ Cẩn Thiên đa phần đều có ảnh của cô. Nhưng toàn là ảnh chụp không minh chính, đa phần chỉ là chụp một cách lén lút.
Hình của cô đều được Mộ Cẩn Thiên đóng khung rồi bỏ vào tủ trưng bày, nếu như để ý kĩ sẽ thấy.
Cánh cửa mở toang ra bởi ba của anh, Mộ Cẩn Thiên nghe tiếng động, bởi vì giường của anh được ngăn cách bởi một bức tường, nên nếu mở cửa phải đi mở thêm một cánh cửa nữa mới vào được. Mộ Cẩn Thiên liền nhanh chóng để hình của cô xuống gối, sau đó giả vờ nằm đọc sách:"Là ai?"
Ba anh đứng bên ngoài cửa:"Là ba đây, mở cửa cho ba, ba có chuyện muốn nòi với con"..
Mộ Cẩn Thiên đặt quyển sách xuống, ngồi dậy đi mở cửa, hành động của anh rất nặng nề, cánh cửa được mở ra, ba anh lặng nhìn anh một cái rồi ngồi xuống ghế, Mộ Cẩn Thiên ngồi bịch lên giường:"Ba có chuyện gì cần nói ạ?"
"Hình như ba thấy từ khi đồng ý hôn sự với Đàn gia thì con trở nên rất khác, con cảm thấy khó chịu hay là vướng bận gì sao?"
Mộ Cẩn Thiên dù rất muốn nói là đúng như vậy, nhưng mà vẫn vì ba nên anh không nói ra được. Mộ Cẩn Thiên đành nói dối ba anh""Không phải như ba nghĩ đâu, việc đính hôn con thấy rất vui, còn việc mà dạo gần đây con không được vui liên quan đến tổ chức, có một vài người trà trộn vào làm nội gián, cho nên con rất đau đầu tìm ra họ".
Ba anh thở dài:"Con đừng dấu ba, con cứ nói thật đi! Con không thích hôn sự này đúng không? Ba là ba con. Nên ba hiểu rõ tính cách của con".
Mộ Cẩn Thiên cười:"Ba yên tâm, con đã chấp nhậm lấy con gái của Đàm gia thì con không nuốt lời, ba hãy chờ đến ngày con đính hôn đi, cũng đừng suy nghĩ nhiều vì con nữa, con lớn rồi, con có thể đặt ra đường đi của cuộc đời mình mà".
"Như vậy thì tốt, ba còn tưởng con không thích Đàm Hy, ba thấy con bé cũng rất tốt lại còn ngoan ngoãn".
Mộ Cẩn Thiên cười ngoài mặt, nhưng bên trong nội tâm thì trái lại, anh thầm nghĩ, ba anh đã thích cô ta như vậy anh cũng không tiện nói cjo ba biết rõ bộ mặt thật của cô ta, một người còn mưu mô nham hiểm vô cùng, bề ngoài chỉ là che đậy cho sự độc ác bên trong.
"Nếu như con thấy vui vậy xuống dưới nhà đi, Đàm Hy muốn gặp con đó".
"À, thì ra là cô ta kêu ba anh lên đây để tìm anh"_Mộ Cẩn Thiên nghĩ.
"Được lắm!".
"Vâng, con xuống cùng ba".
Mộ Cẩn Thiên đỡ ba anh đứng dậy. Rồi cả hai đi xuống lầu, bên dưới đang được mọi người tấc bậc chuẩn bị, trang trí cho buổi đính hôn, rất ồn ào và nhộn nhịp. Nhưng anh thì lại thấy khó chịu, bực tức đến như vậy.
Ba anh cười đùa nhìn Đàm Hy:"Ba đã hoàn thành việc con đưa ra, hãy cùng chồng tương lai đi chơi đi, bồi đắp thêm tình cảm".
"Vâng, cảm ơn ba ạ?"
Đàm Hy khoát lấy tay anh, nũng nĩu trước mặt biết bao nhiêu kẻ hầu người hạ:"Chồng? Em và anh đi ăn đi có được không?"
"Tôi không đói!"_Mộ Cẩn Thiên lạnh nhạt đáp, âm thanh không quá lớn, đủ để cả hai nghe thấy, đến cả cái liếc mắt anh cũng không nhìn cô ta một cái.
Sự lẳng lơ, đến cả sự trở trên của cô ta đã hiện ra như vậy,đến nhà chồng tương lai mà ăn mặc như gái bao, còn trang điểm một cách đậm nét như vậy, không sợ sẽ để lại tai tiếng cho Mộ gia anh sao?
"Vậy thì đi chơi!"
"Không có hứng thú".
Lúc này,ba anh đi tìm anh, anh thì đang ở trong phòng nằm lì ra đó, tay anh cần một bức ảnh đã được đóng khung vừa vặn, người con gái trong ảnh chụp rất ư là tự nhiên, tựa như là chụp lén, đó chỉ có thể là Thường Tiểu Niệm. Mộ Cẩn Thiên đa phần đều có ảnh của cô. Nhưng toàn là ảnh chụp không minh chính, đa phần chỉ là chụp một cách lén lút.
Hình của cô đều được Mộ Cẩn Thiên đóng khung rồi bỏ vào tủ trưng bày, nếu như để ý kĩ sẽ thấy.
Cánh cửa mở toang ra bởi ba của anh, Mộ Cẩn Thiên nghe tiếng động, bởi vì giường của anh được ngăn cách bởi một bức tường, nên nếu mở cửa phải đi mở thêm một cánh cửa nữa mới vào được. Mộ Cẩn Thiên liền nhanh chóng để hình của cô xuống gối, sau đó giả vờ nằm đọc sách:"Là ai?"
Ba anh đứng bên ngoài cửa:"Là ba đây, mở cửa cho ba, ba có chuyện muốn nòi với con"..
Mộ Cẩn Thiên đặt quyển sách xuống, ngồi dậy đi mở cửa, hành động của anh rất nặng nề, cánh cửa được mở ra, ba anh lặng nhìn anh một cái rồi ngồi xuống ghế, Mộ Cẩn Thiên ngồi bịch lên giường:"Ba có chuyện gì cần nói ạ?"
"Hình như ba thấy từ khi đồng ý hôn sự với Đàn gia thì con trở nên rất khác, con cảm thấy khó chịu hay là vướng bận gì sao?"
Mộ Cẩn Thiên dù rất muốn nói là đúng như vậy, nhưng mà vẫn vì ba nên anh không nói ra được. Mộ Cẩn Thiên đành nói dối ba anh""Không phải như ba nghĩ đâu, việc đính hôn con thấy rất vui, còn việc mà dạo gần đây con không được vui liên quan đến tổ chức, có một vài người trà trộn vào làm nội gián, cho nên con rất đau đầu tìm ra họ".
Ba anh thở dài:"Con đừng dấu ba, con cứ nói thật đi! Con không thích hôn sự này đúng không? Ba là ba con. Nên ba hiểu rõ tính cách của con".
Mộ Cẩn Thiên cười:"Ba yên tâm, con đã chấp nhậm lấy con gái của Đàm gia thì con không nuốt lời, ba hãy chờ đến ngày con đính hôn đi, cũng đừng suy nghĩ nhiều vì con nữa, con lớn rồi, con có thể đặt ra đường đi của cuộc đời mình mà".
"Như vậy thì tốt, ba còn tưởng con không thích Đàm Hy, ba thấy con bé cũng rất tốt lại còn ngoan ngoãn".
Mộ Cẩn Thiên cười ngoài mặt, nhưng bên trong nội tâm thì trái lại, anh thầm nghĩ, ba anh đã thích cô ta như vậy anh cũng không tiện nói cjo ba biết rõ bộ mặt thật của cô ta, một người còn mưu mô nham hiểm vô cùng, bề ngoài chỉ là che đậy cho sự độc ác bên trong.
"Nếu như con thấy vui vậy xuống dưới nhà đi, Đàm Hy muốn gặp con đó".
"À, thì ra là cô ta kêu ba anh lên đây để tìm anh"_Mộ Cẩn Thiên nghĩ.
"Được lắm!".
"Vâng, con xuống cùng ba".
Mộ Cẩn Thiên đỡ ba anh đứng dậy. Rồi cả hai đi xuống lầu, bên dưới đang được mọi người tấc bậc chuẩn bị, trang trí cho buổi đính hôn, rất ồn ào và nhộn nhịp. Nhưng anh thì lại thấy khó chịu, bực tức đến như vậy.
Ba anh cười đùa nhìn Đàm Hy:"Ba đã hoàn thành việc con đưa ra, hãy cùng chồng tương lai đi chơi đi, bồi đắp thêm tình cảm".
"Vâng, cảm ơn ba ạ?"
Đàm Hy khoát lấy tay anh, nũng nĩu trước mặt biết bao nhiêu kẻ hầu người hạ:"Chồng? Em và anh đi ăn đi có được không?"
"Tôi không đói!"_Mộ Cẩn Thiên lạnh nhạt đáp, âm thanh không quá lớn, đủ để cả hai nghe thấy, đến cả cái liếc mắt anh cũng không nhìn cô ta một cái.
Sự lẳng lơ, đến cả sự trở trên của cô ta đã hiện ra như vậy,đến nhà chồng tương lai mà ăn mặc như gái bao, còn trang điểm một cách đậm nét như vậy, không sợ sẽ để lại tai tiếng cho Mộ gia anh sao?
"Vậy thì đi chơi!"
"Không có hứng thú".
/89
|