Thường Tiểu Niệm lúc này nghe rất rõ được có tiếng xe đang đến, chạy rất nhanh, nếu như cô đoán không lầm đó chỉ có thể là Mộ Cẩn Thiên mà thôi.
"Cứu viện đến rồi sao?"
Cô nói lẩm bẩm cô nghe.
Mộ Cẩn Thiên đỗ xe lại, ngay lập tức Đàm Hy mở cửa bước ra ôm chằm lấy anh, vùi đầu vào vòm ngực của anh, khóc lóc:"Em sợ lắm! Sợ anh không đến, sợ anh bỏ mặc em"
Thường Tiểu Niệm nhìn thấy hình ảnh hai người ôm nhau mà lòng đau như cắt. Tại sáo anh không đẩy cô ta ra.
"Anh xin lỗi! ".
Anh còn xin lỗi cô ta nữa sao?
Như vậy là anh cho cô là kẻ xấu?
Đàm Hy còn nhầm tưởng là anh đang nói với mình liền cười cười:"Anh không cần phải xin lỗi em đâu, em không trách anh, anh đến là được rồi!"
Nhưng thật ra, Mộ Cẩn Thiên đang nói với cô, Mộ Cẩn Thiên đẩy Đàm Hy ra, đi về phía cô, bốn mặt nhìn nhau không chút ngượng ngại""Thường Tiểu Niệm, anh xin lỗi"
Đàm Hy giận run cả người, anh không phải nói với cô ta mà nói với Thường Tiểu Niệm.
Thường Tiểu Niệm còn chưa hiểu gì thì bị Mộ Cẩn Thiên tóm lấy, môi kề môi, hai mắt cô mở to, cả cơ thể cứng đọng lại:"Anh...."
Mộ Cẩn Thiên rời bỏ môi cô trong lưu luyến:"Lần này nữa thôi, anh được hôn em rồi, anh thấy rất vui. Đây có thể xem như là lần cuối anh gặp em, sau này về làm vợ của người ta phải thật hạnh phúc đó, nếu anh biết em không hạnh phúc anh sẽ đến tìm hắn ta mà mắng, mà đánh hắn"
Thường Tiểu Niệm đã thấy Mộ Cẩn Thiên khóc. Anh khóc vì cô, khóc vì sự nuối tiếc tình cảm của hai người đấy?
Thì ra anh vẫn chưa phát hiện ra việc cô đang lừa anh, vậy được, đến chừng đó, em sẽ cho anh biết chồng em là ai?
"Cảm ơn anh, nhưng anh cũng nhớ kĩ, đem cô vợ kia của anh về nhà nhốt lại cho kĩ đừng để đi cắn người nữa, có ngày sẽ đỗ máu đấy!"
Dứt câu. Thường Tiểu Niệm lên xe rồi đi khuất. Mộ Cẩn Thiên cũng không còn gì lên xe, Đàm Hy đi theo, anh thu mình về làm một người lạnh nhạt:"Cô đi xe kia về".
"Nhưng nó nổ lốp rồi".
Mộ Cẩn Thiên suy xét rồi nói:"Lên xe đi"
- ----
"Chào cậu, cậu là Thường Trình Kiên? "
Trong một căn phòng tràn ngập mùi thuốc lá, độ vào mũi đến khó thở, cùng theo tiếng hơi thở của người đàn ông lạ mặt ngồi, ánh sáng chiếu không có một chút nào nên không nhận rõ gương mặt kia là ai?
Nhưng giọng nói có phần trung niên, Thường Trình Kiên:"Đúng là tôi. Nhưng ông là ai? Tại sao lại bắt tôi đến đây?"
Môi Kiên Thành gác tay lên bàn, chậm rãi nói:"Tôi muốn hợp tác cùng cậu làm một kế hoạch, đều có lợi cho cả hai"
Thường Trình Kiên khó hiểu:"Tôi và ông có quen biết nhau sao? Vả lại chúng ta thì có thể hợp tác việc gì?"
"Tôi biết cậu có thích một người chị gái tân Thường Tiểu Niệm, nhưng cậu có biết gì không? Đứa cháu ruột của tôi cũng thích cô bé đó, nói không chừng chúng nó đang yêu nhau, nếu như cậu hợp tác cùng tôi, làm cho tôi một chuyện, tôi sẽ giúp cậu có được người chị gái đó".
"Rốt cuộc ông là ai chứ? Đến cả việc tôi thích ai ông cũng nắm rõ"
"Cậu chỉ cần trả lời đồng ý hay không mà thôi!"
Thường Trình Kiên ngồi đắn đo suy nghĩ một lát lâu, dù gì hắn bây giờ cũng cần chiếm lấy được cô, dù cho cô có từ chối thì sao?
"Được, tôi đồng ý".
"Tốt lắm! Kế hoạch tôi đưa ra chính là cậu hãy tìm cách giết chết Thường Bạch Song, lúc đấy tôi sẽ giúp cậu có được con gái ông ta. Đem cô bé dâng đến miệng cậu!"
Lúc này, trong tám trí của Thường Trình Kiên chỉ tràn ngập hình ảnh cô, hình ảnh cô nằm trên chiếc giường đợi hắn thì háo hức tột cùng. dương v*t cũng căng cứng lên hẳn.
"Ông cho tôi thời gian một tuần".
"Được".
Vì lần trước,Mộ Kiên Thành đã để Thường Bạch Song thoát chết một lần nên chắc chắc ông ta đoán được Thường Bạch Song sẽ có chuẩn bị phòng vệ, rất khó bắt lại được lần nữa. Cho nên chỉ cần nhờ đến cậu con trai nuôi của ông ta mà thôi.
"Cứu viện đến rồi sao?"
Cô nói lẩm bẩm cô nghe.
Mộ Cẩn Thiên đỗ xe lại, ngay lập tức Đàm Hy mở cửa bước ra ôm chằm lấy anh, vùi đầu vào vòm ngực của anh, khóc lóc:"Em sợ lắm! Sợ anh không đến, sợ anh bỏ mặc em"
Thường Tiểu Niệm nhìn thấy hình ảnh hai người ôm nhau mà lòng đau như cắt. Tại sáo anh không đẩy cô ta ra.
"Anh xin lỗi! ".
Anh còn xin lỗi cô ta nữa sao?
Như vậy là anh cho cô là kẻ xấu?
Đàm Hy còn nhầm tưởng là anh đang nói với mình liền cười cười:"Anh không cần phải xin lỗi em đâu, em không trách anh, anh đến là được rồi!"
Nhưng thật ra, Mộ Cẩn Thiên đang nói với cô, Mộ Cẩn Thiên đẩy Đàm Hy ra, đi về phía cô, bốn mặt nhìn nhau không chút ngượng ngại""Thường Tiểu Niệm, anh xin lỗi"
Đàm Hy giận run cả người, anh không phải nói với cô ta mà nói với Thường Tiểu Niệm.
Thường Tiểu Niệm còn chưa hiểu gì thì bị Mộ Cẩn Thiên tóm lấy, môi kề môi, hai mắt cô mở to, cả cơ thể cứng đọng lại:"Anh...."
Mộ Cẩn Thiên rời bỏ môi cô trong lưu luyến:"Lần này nữa thôi, anh được hôn em rồi, anh thấy rất vui. Đây có thể xem như là lần cuối anh gặp em, sau này về làm vợ của người ta phải thật hạnh phúc đó, nếu anh biết em không hạnh phúc anh sẽ đến tìm hắn ta mà mắng, mà đánh hắn"
Thường Tiểu Niệm đã thấy Mộ Cẩn Thiên khóc. Anh khóc vì cô, khóc vì sự nuối tiếc tình cảm của hai người đấy?
Thì ra anh vẫn chưa phát hiện ra việc cô đang lừa anh, vậy được, đến chừng đó, em sẽ cho anh biết chồng em là ai?
"Cảm ơn anh, nhưng anh cũng nhớ kĩ, đem cô vợ kia của anh về nhà nhốt lại cho kĩ đừng để đi cắn người nữa, có ngày sẽ đỗ máu đấy!"
Dứt câu. Thường Tiểu Niệm lên xe rồi đi khuất. Mộ Cẩn Thiên cũng không còn gì lên xe, Đàm Hy đi theo, anh thu mình về làm một người lạnh nhạt:"Cô đi xe kia về".
"Nhưng nó nổ lốp rồi".
Mộ Cẩn Thiên suy xét rồi nói:"Lên xe đi"
- ----
"Chào cậu, cậu là Thường Trình Kiên? "
Trong một căn phòng tràn ngập mùi thuốc lá, độ vào mũi đến khó thở, cùng theo tiếng hơi thở của người đàn ông lạ mặt ngồi, ánh sáng chiếu không có một chút nào nên không nhận rõ gương mặt kia là ai?
Nhưng giọng nói có phần trung niên, Thường Trình Kiên:"Đúng là tôi. Nhưng ông là ai? Tại sao lại bắt tôi đến đây?"
Môi Kiên Thành gác tay lên bàn, chậm rãi nói:"Tôi muốn hợp tác cùng cậu làm một kế hoạch, đều có lợi cho cả hai"
Thường Trình Kiên khó hiểu:"Tôi và ông có quen biết nhau sao? Vả lại chúng ta thì có thể hợp tác việc gì?"
"Tôi biết cậu có thích một người chị gái tân Thường Tiểu Niệm, nhưng cậu có biết gì không? Đứa cháu ruột của tôi cũng thích cô bé đó, nói không chừng chúng nó đang yêu nhau, nếu như cậu hợp tác cùng tôi, làm cho tôi một chuyện, tôi sẽ giúp cậu có được người chị gái đó".
"Rốt cuộc ông là ai chứ? Đến cả việc tôi thích ai ông cũng nắm rõ"
"Cậu chỉ cần trả lời đồng ý hay không mà thôi!"
Thường Trình Kiên ngồi đắn đo suy nghĩ một lát lâu, dù gì hắn bây giờ cũng cần chiếm lấy được cô, dù cho cô có từ chối thì sao?
"Được, tôi đồng ý".
"Tốt lắm! Kế hoạch tôi đưa ra chính là cậu hãy tìm cách giết chết Thường Bạch Song, lúc đấy tôi sẽ giúp cậu có được con gái ông ta. Đem cô bé dâng đến miệng cậu!"
Lúc này, trong tám trí của Thường Trình Kiên chỉ tràn ngập hình ảnh cô, hình ảnh cô nằm trên chiếc giường đợi hắn thì háo hức tột cùng. dương v*t cũng căng cứng lên hẳn.
"Ông cho tôi thời gian một tuần".
"Được".
Vì lần trước,Mộ Kiên Thành đã để Thường Bạch Song thoát chết một lần nên chắc chắc ông ta đoán được Thường Bạch Song sẽ có chuẩn bị phòng vệ, rất khó bắt lại được lần nữa. Cho nên chỉ cần nhờ đến cậu con trai nuôi của ông ta mà thôi.
/89
|