Lúc Hề Hi tiễn cha Hề Bá Niên rời đi thì cô cảm thấy tâm tình của ông ta không nhẹ nhõm giống như lúc tới. Không biết có phải ảo giác hay không, đột nhiên cô lại cảm thấy trên mặt được bảo dưỡng kĩ càng của ông ta có thêm vài phần tang thương.
Cha, gần đây cha có đúng hạn đi bệnh viện kiểm tra thân thể không đấy?
Hề Bá Niên cười cười với con gái: Chuyện con dặn dò ta nào dám không nghe? Tuần trước mới vừa kiểm tra rồi, kết quả vô cùng tốt.
À, vậy thì được, chờ thân thể anh tốt lên, về sau con sẽ bồi ngài đi bệnh viện.
Dù sao anh con vĩnh viễn xếp trước ta phải không? Ông ta tựa như thuận miệng trêu ghẹo. Hề Hi mím môi trầm mặc một chút, sau đó nói: Dạ.
Nói không ra là thất vọng hay là cái gì, Hề Bá Niên có chút phức tạp nhìn con gái, Hề Hi không dấu vết lấy giúp ông ta sợi tóc bạc trên vai xuống, lại vỗ vỗ lên: Nhưng ngài là cha ruột con, nếu như thật sự có việc, cho dù là lên núi đao xuống biển lửa con cũng không hai lời.
Hề Bá Niên bị cô chọc cười: “Sao ta có thể cam lòng để cho con lên núi đao xuống biển lửa được? Nói xong lại lắc đầu một cái: Ba người các con, giống ta nhất chính là anh con, ta lại hiểu rõ con nhất, Hề Tễ tuổi quá nhỏ, nó còn là đứa bé, con có anh trai, nó cũng cần mẹ.
Hề Hi cố làm như không biết ý tứ trong lời nói của ông ta, bĩu môi: Con thấy sao lời này của ngài lại kỳ cục như vậy! Nó có cần mẹ hay không có quan hệ gì với con, con là kiếp đứa bé không có mẹ, nói ra có thể nó còn hạnh phúc hơn con nhiều. Thấy cha ruột bị nghẹn lời, cô còn nói: Ngài thương con con biết rõ, con khẳng định cũng sẽ hiếu thuận với ngài, yên tâm đi, con gái của ngài không làm sói mắt trắng đâu à!
Đây là cái gì với cái gì thế. Hề Bá Niên dở khóc dở cười, cảm thấy quả thật con gái không biết những chuyện này, yên tâm, nếu không lấy tính khí của cô, khả năng đã sớm nổi trận lôi đình rồi.
Sau khi tiễn cha ruột đi, Hề Hi đến phòng anh trai, Hề Duy đang gọi điện thoại, cô nghe ra là gọi cho Phùng Tranh. Chờ trong chốc lát, mãi tới khi anh trai cúp điện thoại mới có chút không kịp chờ đợi hỏi: Như thế nào, thái độ của cha là gì?
Vừa mới bắt đầu còn chết cũng không chịu nhận, sau đó lại thẹn quá thành giận, cuối cùng là vênh vênh váo váo.
Hề Hi nháy mắt mấy cái: Cho nên?
Ông ấy không muốn anh xen vào việc của người khác, bảo anh dưỡng thương cho thật tốt, tiếp theo về công ty làm trâu làm ngựa.
Cứ như vậy?! Ông ấy cứ thích dùng tiền bẩn như vậy! Sao trước kia em lại không nhìn ra, ông ấy còn là thần giữ của cơ đấy!
Hề Hi giận đến không kiềm được, lại cảm thấy thất vọng, đột nhiên cảm thấy cha trở nên rất xa lạ, hết sức không phù hợp với hình tượng có chút thanh cao trong quá khứ.
Anh, vậy Sầm Úy thì sao? Coi như ông ấy nhìn ở chỗ Hề Tễ tuổi nhỏ, chẳng lẽ ngay cả một chút bày tỏ cũng không có? Anh là thiếu chút nữa thì......
Hề Duy không lên tiếng, chỉ cười, sau này cô sẽ biết đáp án.
Vậy về sau chúng ta làm thế nào? Hề Hi giống như mê man, cô không biết về sau nên đi nơi nào, sợ hãi trong nội tâm vào lúc này đạt tới độ cao lịch sử mới. Vốn cho là cha sẽ nghe theo khuyên bảo, lại không nghĩ rằng đáp án lại làm cho lòng người băng giá như vậy. Cô không phải một người hết sức thiện lương, nhưng cũng giống như phần lớn người bình thường vô cùng chán ghét tội phạm phạm pháp, hơn nữa phần tử phạm tội lại là cha ruột, điều này khiến người ta thật sự rất khó tiếp nhận.
Đại nghĩa diệt thân cô không làm được, bỏ mặc cũng không làm được, lúc này mới thật sự cảm nhận được mình vô năng cùng mềm yếu.
Hề Duy cầm bàn tay của em gái, an ủi siết chặt bàn tay của cô: Thuận theo tự nhiên đi, đừng suy nghĩ quá nhiều, chuyện này chúng ta không thể ra sức.
Nhưng ngộ nhỡ ông ấy bị bắt ——
Mỗi người cũng nên vì quyết định của mình mà phụ trách, cha cứ khư khư cố chấp thì chúng ta có biện pháp gì? Hề Hi, anh trai sẽ để lại đường lui, coi như tình huống không xong cũng sẽ không dính líu đến chúng ta.
Hề Hi tâm tình phức tạp, cảm thấy anh trai tỉnh táo đến mức dọa người, nếu như là người bình thường gặp phải chuyện như vậy đã sớm gấp đến độ giơ chân, hoảng sợ không chịu nổi một ngày, nhưng anh trai lại không, anh ta vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, thật giống như nếu một khắc sau cha
Cha, gần đây cha có đúng hạn đi bệnh viện kiểm tra thân thể không đấy?
Hề Bá Niên cười cười với con gái: Chuyện con dặn dò ta nào dám không nghe? Tuần trước mới vừa kiểm tra rồi, kết quả vô cùng tốt.
À, vậy thì được, chờ thân thể anh tốt lên, về sau con sẽ bồi ngài đi bệnh viện.
Dù sao anh con vĩnh viễn xếp trước ta phải không? Ông ta tựa như thuận miệng trêu ghẹo. Hề Hi mím môi trầm mặc một chút, sau đó nói: Dạ.
Nói không ra là thất vọng hay là cái gì, Hề Bá Niên có chút phức tạp nhìn con gái, Hề Hi không dấu vết lấy giúp ông ta sợi tóc bạc trên vai xuống, lại vỗ vỗ lên: Nhưng ngài là cha ruột con, nếu như thật sự có việc, cho dù là lên núi đao xuống biển lửa con cũng không hai lời.
Hề Bá Niên bị cô chọc cười: “Sao ta có thể cam lòng để cho con lên núi đao xuống biển lửa được? Nói xong lại lắc đầu một cái: Ba người các con, giống ta nhất chính là anh con, ta lại hiểu rõ con nhất, Hề Tễ tuổi quá nhỏ, nó còn là đứa bé, con có anh trai, nó cũng cần mẹ.
Hề Hi cố làm như không biết ý tứ trong lời nói của ông ta, bĩu môi: Con thấy sao lời này của ngài lại kỳ cục như vậy! Nó có cần mẹ hay không có quan hệ gì với con, con là kiếp đứa bé không có mẹ, nói ra có thể nó còn hạnh phúc hơn con nhiều. Thấy cha ruột bị nghẹn lời, cô còn nói: Ngài thương con con biết rõ, con khẳng định cũng sẽ hiếu thuận với ngài, yên tâm đi, con gái của ngài không làm sói mắt trắng đâu à!
Đây là cái gì với cái gì thế. Hề Bá Niên dở khóc dở cười, cảm thấy quả thật con gái không biết những chuyện này, yên tâm, nếu không lấy tính khí của cô, khả năng đã sớm nổi trận lôi đình rồi.
Sau khi tiễn cha ruột đi, Hề Hi đến phòng anh trai, Hề Duy đang gọi điện thoại, cô nghe ra là gọi cho Phùng Tranh. Chờ trong chốc lát, mãi tới khi anh trai cúp điện thoại mới có chút không kịp chờ đợi hỏi: Như thế nào, thái độ của cha là gì?
Vừa mới bắt đầu còn chết cũng không chịu nhận, sau đó lại thẹn quá thành giận, cuối cùng là vênh vênh váo váo.
Hề Hi nháy mắt mấy cái: Cho nên?
Ông ấy không muốn anh xen vào việc của người khác, bảo anh dưỡng thương cho thật tốt, tiếp theo về công ty làm trâu làm ngựa.
Cứ như vậy?! Ông ấy cứ thích dùng tiền bẩn như vậy! Sao trước kia em lại không nhìn ra, ông ấy còn là thần giữ của cơ đấy!
Hề Hi giận đến không kiềm được, lại cảm thấy thất vọng, đột nhiên cảm thấy cha trở nên rất xa lạ, hết sức không phù hợp với hình tượng có chút thanh cao trong quá khứ.
Anh, vậy Sầm Úy thì sao? Coi như ông ấy nhìn ở chỗ Hề Tễ tuổi nhỏ, chẳng lẽ ngay cả một chút bày tỏ cũng không có? Anh là thiếu chút nữa thì......
Hề Duy không lên tiếng, chỉ cười, sau này cô sẽ biết đáp án.
Vậy về sau chúng ta làm thế nào? Hề Hi giống như mê man, cô không biết về sau nên đi nơi nào, sợ hãi trong nội tâm vào lúc này đạt tới độ cao lịch sử mới. Vốn cho là cha sẽ nghe theo khuyên bảo, lại không nghĩ rằng đáp án lại làm cho lòng người băng giá như vậy. Cô không phải một người hết sức thiện lương, nhưng cũng giống như phần lớn người bình thường vô cùng chán ghét tội phạm phạm pháp, hơn nữa phần tử phạm tội lại là cha ruột, điều này khiến người ta thật sự rất khó tiếp nhận.
Đại nghĩa diệt thân cô không làm được, bỏ mặc cũng không làm được, lúc này mới thật sự cảm nhận được mình vô năng cùng mềm yếu.
Hề Duy cầm bàn tay của em gái, an ủi siết chặt bàn tay của cô: Thuận theo tự nhiên đi, đừng suy nghĩ quá nhiều, chuyện này chúng ta không thể ra sức.
Nhưng ngộ nhỡ ông ấy bị bắt ——
Mỗi người cũng nên vì quyết định của mình mà phụ trách, cha cứ khư khư cố chấp thì chúng ta có biện pháp gì? Hề Hi, anh trai sẽ để lại đường lui, coi như tình huống không xong cũng sẽ không dính líu đến chúng ta.
Hề Hi tâm tình phức tạp, cảm thấy anh trai tỉnh táo đến mức dọa người, nếu như là người bình thường gặp phải chuyện như vậy đã sớm gấp đến độ giơ chân, hoảng sợ không chịu nổi một ngày, nhưng anh trai lại không, anh ta vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, thật giống như nếu một khắc sau cha
/76
|