Đồng học kia bị Cảnh Vân Chiêu nhìn chằm chằm cảm thấy sợ hãi, vội vàng cầm lấy tay đồng học bên cạnh rời đi, sợ Cảnh Vân Chiêu bị kích thích làm ra chuyện kinh khủng gì đó.
Cảnh Vân Chiêu khẽ cắn môi, kiếp trước cô chính là không quá lo những lời đồn đãi này, chuyện nhảm là một chuyện, cho nên mới dẫn đến tất cả mọi người đều hiểu lầm cô!
Nhớ tới gương mặt buồn nôn kia của Kiều Úy Dân, lúc này Cảnh Vân Chiêu nào dám chần chờ? Trực tiếp chạy về phía văn phòng.
Còn chưa đi tới cửa, liền nghe được giọng nói bá đạo của Kiều Úy Dân.
"Những lão sư như mấy người nói cái gì làm gương sáng cho người khác, tôi xem chính là nói bậy! Tùy ý lấy Cảnh Vân Chiêu cùng những tên côn đồ kia lui tới với nhau, hiện tại tốt rồi, thân thể trong sạch đều không còn rồi, tổn thất này mấy người tính sao đây! Cảnh Vân Chiêu không hiểu chuyện, tôi thấy mấy lão sư như mấy người cũng không tốt đâu!"
"Dù sao tôi mặc kệ, hôm nay tôi muốn dẫn nó về nhà, từ nay về sau, trường học này của mấy người tôi quyết không cho nó bước vào nữa bước! Cũng may là bây giờ không có mang thai đứa nhỏ, bằng không tôi sẽ đến bệnh viện tố cáo mấy người rồi!"
Kiều Úy Dân chỉ cao ngạo nói ngang, nhất là bây giờ biết rõ Cảnh Vân Chiêu quả nhiên không có tới trường học, càng là tin tưởng tràn đầy.
Lúc này Kiều Hồng Diệp cũng đang trong phòng, nghe xong Kiều Úy Dân nói như thế, trên mặt cũng có chút khó coi.
Cô là muốn cho Cảnh Vân Chiêu đuổi học, thật không nghĩ làm cho Kiều Úy Dân đắc tội những lão sư này, bằng không sau này cô làm sao sống được trong trường học đây?
"Ba... Đây chẳng qua là vấn đề của chị, trong trường học nhiều học sinh như vậy, cũng không thể nhìn chằm chằm từng giây từng phút..." Kiều Hồng Diệp lập tức vì lão sư đám giải vây nói.
Lúc này Kim lão sư đã tức giận trợn trắng mắt, cho tới bây giờ chưa thấy qua người đàn ông làm ba mà vô lại như vậy.
Quả nhiên chỉ là con nuôi, nếu là con gái ruột, ông ta có thể lớn tiếng la hét như vậy sao? !
"Mày câm miệng! Con nhỏ chết tiệt kia rốt cuộc mày hướng về ai đây hả! Nếu lại nói bậy mày cũng đừng đi học!" Kiều Úy Dân đang nổi nóng, quay đầu vừa quát, lập tức làm cho Kiều Hồng Diệp tắt âm thanh.
"Kiều tiên sinh, Cảnh Vân Chiêu là một học sinh tốt, chuyện của em ấy chúng tôi đã điều tra rõ, mấy tên lưu manh không có quan hệ gì với em ấy..." Chủ nhiệm lau mồ hôi trên trán, giải thích nói.
Thanh tích của Cảnh Vân Chiêu như vậy, chỉ cần sau này bồi dưỡng thật tốt, không có gì bất ngờ xảy ra, nhất định có thể thi đậu trường đại học tốt nhất, hạt giống tốt như vậy, phải là vì chuyện này đuổi học, chẳng phải là đáng tiếc?
Chủ nhiệm vừa nói vừa khách khí đưa lên một ly nước trà hy vọng ông ta bớt nóng, nhưng Kiều Úy Dân sao có thể nghe lọt? Trực tiếp gạt đổ ly trà, phát ra một tiếng giòn vang chói tai.
"Gì mà không có quan hệ! Tôi là ba của nó! Tôi có thể không biết đức hạnh của nó là gì sao! Cũng chỉ có mấy người chẳng phân biệt được thị phi, thay đổi đen trắng mới sẽ tin tưởng bó! Trong trường học đều truyền khắp nơi, thật coi tôi là người ngu?"
Kiều Úy Dân vẫn như trước không có chút thu liễm.
Sắc mặt Cảnh Vân Chiêu xanh mét, bước vào trong phòng.
Lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông khoác áo da kia, tàn nhẫn nói: "Ông là cha tôi sao? Kiều Úy Dân, con ruột của ông chỉ có hai người Kiều Hồng Diệp và Kiểu Tử Châu!"
Quát lạnh một tiếng làm cho những lão sư kia trong lòng chấn động, càng có lão sư vội vàng chạy ra đón, "Cảnh Vân Chiêu, em mau giải thích với ba của em, mấy tên lưu manh kia cảnh sát đã bắt được, muốn dẫn em đi nhận thức, nhất định có thể trả lại trong sạch cho em..."
Chuyện đó vừa nói, đôi mắt Kiều Hồng Diệp trừng lớn.
Bắt được? !
Hai cha con cô ta từ khi bước vào cửa không cho người ta cơ hội giải thích, căn bản không rõ ràng tung tích những tên lưu manh kia, nhất là Kiều Hồng Diệp, càng là không nghĩ tới trường học lại báo cảnh sát, trong lòng nhất thời khẩn trương lên.
Cảnh Vân Chiêu khẽ cắn môi, kiếp trước cô chính là không quá lo những lời đồn đãi này, chuyện nhảm là một chuyện, cho nên mới dẫn đến tất cả mọi người đều hiểu lầm cô!
Nhớ tới gương mặt buồn nôn kia của Kiều Úy Dân, lúc này Cảnh Vân Chiêu nào dám chần chờ? Trực tiếp chạy về phía văn phòng.
Còn chưa đi tới cửa, liền nghe được giọng nói bá đạo của Kiều Úy Dân.
"Những lão sư như mấy người nói cái gì làm gương sáng cho người khác, tôi xem chính là nói bậy! Tùy ý lấy Cảnh Vân Chiêu cùng những tên côn đồ kia lui tới với nhau, hiện tại tốt rồi, thân thể trong sạch đều không còn rồi, tổn thất này mấy người tính sao đây! Cảnh Vân Chiêu không hiểu chuyện, tôi thấy mấy lão sư như mấy người cũng không tốt đâu!"
"Dù sao tôi mặc kệ, hôm nay tôi muốn dẫn nó về nhà, từ nay về sau, trường học này của mấy người tôi quyết không cho nó bước vào nữa bước! Cũng may là bây giờ không có mang thai đứa nhỏ, bằng không tôi sẽ đến bệnh viện tố cáo mấy người rồi!"
Kiều Úy Dân chỉ cao ngạo nói ngang, nhất là bây giờ biết rõ Cảnh Vân Chiêu quả nhiên không có tới trường học, càng là tin tưởng tràn đầy.
Lúc này Kiều Hồng Diệp cũng đang trong phòng, nghe xong Kiều Úy Dân nói như thế, trên mặt cũng có chút khó coi.
Cô là muốn cho Cảnh Vân Chiêu đuổi học, thật không nghĩ làm cho Kiều Úy Dân đắc tội những lão sư này, bằng không sau này cô làm sao sống được trong trường học đây?
"Ba... Đây chẳng qua là vấn đề của chị, trong trường học nhiều học sinh như vậy, cũng không thể nhìn chằm chằm từng giây từng phút..." Kiều Hồng Diệp lập tức vì lão sư đám giải vây nói.
Lúc này Kim lão sư đã tức giận trợn trắng mắt, cho tới bây giờ chưa thấy qua người đàn ông làm ba mà vô lại như vậy.
Quả nhiên chỉ là con nuôi, nếu là con gái ruột, ông ta có thể lớn tiếng la hét như vậy sao? !
"Mày câm miệng! Con nhỏ chết tiệt kia rốt cuộc mày hướng về ai đây hả! Nếu lại nói bậy mày cũng đừng đi học!" Kiều Úy Dân đang nổi nóng, quay đầu vừa quát, lập tức làm cho Kiều Hồng Diệp tắt âm thanh.
"Kiều tiên sinh, Cảnh Vân Chiêu là một học sinh tốt, chuyện của em ấy chúng tôi đã điều tra rõ, mấy tên lưu manh không có quan hệ gì với em ấy..." Chủ nhiệm lau mồ hôi trên trán, giải thích nói.
Thanh tích của Cảnh Vân Chiêu như vậy, chỉ cần sau này bồi dưỡng thật tốt, không có gì bất ngờ xảy ra, nhất định có thể thi đậu trường đại học tốt nhất, hạt giống tốt như vậy, phải là vì chuyện này đuổi học, chẳng phải là đáng tiếc?
Chủ nhiệm vừa nói vừa khách khí đưa lên một ly nước trà hy vọng ông ta bớt nóng, nhưng Kiều Úy Dân sao có thể nghe lọt? Trực tiếp gạt đổ ly trà, phát ra một tiếng giòn vang chói tai.
"Gì mà không có quan hệ! Tôi là ba của nó! Tôi có thể không biết đức hạnh của nó là gì sao! Cũng chỉ có mấy người chẳng phân biệt được thị phi, thay đổi đen trắng mới sẽ tin tưởng bó! Trong trường học đều truyền khắp nơi, thật coi tôi là người ngu?"
Kiều Úy Dân vẫn như trước không có chút thu liễm.
Sắc mặt Cảnh Vân Chiêu xanh mét, bước vào trong phòng.
Lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông khoác áo da kia, tàn nhẫn nói: "Ông là cha tôi sao? Kiều Úy Dân, con ruột của ông chỉ có hai người Kiều Hồng Diệp và Kiểu Tử Châu!"
Quát lạnh một tiếng làm cho những lão sư kia trong lòng chấn động, càng có lão sư vội vàng chạy ra đón, "Cảnh Vân Chiêu, em mau giải thích với ba của em, mấy tên lưu manh kia cảnh sát đã bắt được, muốn dẫn em đi nhận thức, nhất định có thể trả lại trong sạch cho em..."
Chuyện đó vừa nói, đôi mắt Kiều Hồng Diệp trừng lớn.
Bắt được? !
Hai cha con cô ta từ khi bước vào cửa không cho người ta cơ hội giải thích, căn bản không rõ ràng tung tích những tên lưu manh kia, nhất là Kiều Hồng Diệp, càng là không nghĩ tới trường học lại báo cảnh sát, trong lòng nhất thời khẩn trương lên.
/180
|