Edit: Sun520.Lê.Quý.Đôn
Lúc nhân viên phục vụ kia đưa đồ ăn vốn cũng có chút bối rối, nếu như nói nữ sinh lầu dưới không phải khách rất quen thuộc của nhà hàng, cô ta cũng sẽ không đưa món ăn đến bàn khác.
Lúc này thấy khách không có tức giận, còn để cho cô ta bưng đồ ăn thừa trở về đáp lễ đối phương, trong lòng cũng vui vẻ một chút.
Nhìn dáng vẻ này, hai vị khách này không dễ đối phó à? Chỉ là, rõ ràng mình phục vụ một bàn lầu dưới không so sánh được với hai vị khách trước mặt này.
Hơn nữa nữ sinh này nói chuyện, vóc người đẹp không nói, vẻ ngoài cũng là tuyệt đẹp, hơn nữa khí chất này càng thêm cao quý, chính là thiên kim của một đại gia tộc nào đó mới đúng?
Nhân viên phục vụ lịch sự đồng ý, làm theo lời dặn của Cảnh Vân Chiêu.
"Bạn cũng rất hư hỏng nha, Diệp Thanh rất sợ mất sĩ diện, bạn lại đưa hành lá trộn đậu hũ còn sót lại, trong lòng cô ta ước gì bạn một nghèo hai trắng không đủ khả năng để ăn một bữa cơm đó, bạn lại dứt khoát trực tiếp làm mất mặt như vậy! Đúng rồi, lúc mình tới có nghe được, một bàn kia của Diệp Thanh ghi rõ là 1600 đồng, nói cách khác, chúng ta đưa món ăn này đi, là trị giá bằng một bàn món ăn của cô ta đó!" Tiêu Hải Thanh cười càng vui sướng hơn, giống như đã thấy dáng vẻ Diệp Thanh giận sôi lên vậy.
Cảnh Vân Chiêu kéo khóe môi: "Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, mình thật sự không muốn trêu chọc cô ta."
Diệp Thanh nhằm vào chính mình đơn giản là có hai nguyên nhân.Sun520.Lê.Quý.Đôn
Thứ nhất, thành tích của cô vẫn là đứng nhất toàn trường, trong cùng một lớp, Diệp Thanh lớp phó học tập tuyệt đối là trực tiếp không bằng cô.
Thứ hai, có lẽ là vì Tưởng Hạ.
Diệp Thanh thích Tưởng Hạ là mọi người đều biết sự thật, nhưng Tưởng Hạ lại thích Kiều Hồng Diệp, vì Kiều Hồng Diệp quản nhiều chuyện của cô, mà Diệp Thanh lấy mình làm người trung tâm, khẳng định cho là giữa cô và Tưởng Hạ có quan hệ mờ ám gì đó, hơn nữa hoàn cảnh gia đình của cô, càng làm cho Diệp Thanh cảm thấy, sự tồn tại của cô vũ nhục cuộc sống đầy tự hào của cô ta.
"Cảnh Vân Chiêu, có ai đã từng nói rằng bạn thay đổi rất nhiều hay không? Mình có ấn tượng sâu sắc với bạn, trước kia chính là học giỏi, bên ngoài truyền ra bạn lợi hại như vậy, nhưng trên thực tế thì, ai có thể bắt nạt, nhưng gần đây giống như không phải như vậy, bạn thật sự lợi hại, mấy lần bị người bắt nạt cũng không ăn thua thiệt, suýt nữa gây ra án mạng lớn, nhưng chỉ là chọc ra chút mùi tanh mà thôi, không có ảnh hưởng gì cả." Tiêu Hải Thanh nói xong, không nhịn được giơ lên ngón tay cái, mặt than thở.
Hai mắt Cảnh Vân Chiêu cong lên một chút: "Bạn không phải lợi hại sao? Câu nói đầu tiên có thể dọa được Tưởng Hạ run rẩy cả người."
Còn nữa, kiếp trước còn phát triển thành một nữ cường nhân cao siêu nữa chứ, mặc dù danh tiếng không tốt trong phương diện tình cảm, nhưng vẫn lợi hại không ai dám trêu chọc.
"Hai ta muốn thổi phồng lẫn nhau như vậy hay sao? Mình sẽ đỏ mặt đấy nha!" Tiêu Hải Thanh cười to nói.
"Thật sao? Là rượu đỏ gây ra đấy chứ?" Cảnh Vân Chiêu cũng vui vẻ nói, đưa tay chạm vào ly của Tiêu Hải Thanh, uống một hơi cạn sạch.
Không khí càng cay càng tốt, nhưng đại sảnh bên kia, Diệp Thanh đã bị lửa giận làm đầu óc choáng váng.
Cảm thấy mất mặt, trên mặt nóng hừng hực, ngượng đến luống cuống!
Cảnh Vân Chiêu, da mặt thật là dày mà, không biết bưng đồ ăn thừa từ nơi nào đến, dùng để nhục nhã cô ta!
"Tại sao khách sạn các người lại như vậy hả?! Người khác bảo các người đưa cái gì tới đây thì các người sẽ đưa nó tới đây hay sao? Đây chính là đồ ăn thừa đã dính nước miếng của người khác rồi, ai biết bên trong có bao nhiêu vi khuẩn chứ, không chừng trên người mới vừa rồi dùng bữa còn có bệnh nữa đấy!" Diệp Thanh cũng không nể mặt mũi, nói chuyện chanh chua.
Ngồi ở bên cạnh nàng Tưởng Hạ nhíu mày một cái: "Diệp Thanh, bạn đừng ầm ĩ, các bạn học đều ở đây, rất khó coi."
Diệp Thanh vừa nghe, càng đau lòng: "Thế nào khó coi? Còn có chuyện khó coi hơn chuyện người dùng đồ ăn thừa vũ nhục hay sao? Mình tốt bụng đưa cho cô ta một món đắt tiền, cô ta tặng cho mình cái gì đây? Nếu cô ta thật sự có bản lãnh, sao không tặng cá chưa ăn qua? Cố tình đưa đồ ăn thừa, cảm thấy mình là tên ăn xin sao?!"
Lúc nhân viên phục vụ kia đưa đồ ăn vốn cũng có chút bối rối, nếu như nói nữ sinh lầu dưới không phải khách rất quen thuộc của nhà hàng, cô ta cũng sẽ không đưa món ăn đến bàn khác.
Lúc này thấy khách không có tức giận, còn để cho cô ta bưng đồ ăn thừa trở về đáp lễ đối phương, trong lòng cũng vui vẻ một chút.
Nhìn dáng vẻ này, hai vị khách này không dễ đối phó à? Chỉ là, rõ ràng mình phục vụ một bàn lầu dưới không so sánh được với hai vị khách trước mặt này.
Hơn nữa nữ sinh này nói chuyện, vóc người đẹp không nói, vẻ ngoài cũng là tuyệt đẹp, hơn nữa khí chất này càng thêm cao quý, chính là thiên kim của một đại gia tộc nào đó mới đúng?
Nhân viên phục vụ lịch sự đồng ý, làm theo lời dặn của Cảnh Vân Chiêu.
"Bạn cũng rất hư hỏng nha, Diệp Thanh rất sợ mất sĩ diện, bạn lại đưa hành lá trộn đậu hũ còn sót lại, trong lòng cô ta ước gì bạn một nghèo hai trắng không đủ khả năng để ăn một bữa cơm đó, bạn lại dứt khoát trực tiếp làm mất mặt như vậy! Đúng rồi, lúc mình tới có nghe được, một bàn kia của Diệp Thanh ghi rõ là 1600 đồng, nói cách khác, chúng ta đưa món ăn này đi, là trị giá bằng một bàn món ăn của cô ta đó!" Tiêu Hải Thanh cười càng vui sướng hơn, giống như đã thấy dáng vẻ Diệp Thanh giận sôi lên vậy.
Cảnh Vân Chiêu kéo khóe môi: "Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, mình thật sự không muốn trêu chọc cô ta."
Diệp Thanh nhằm vào chính mình đơn giản là có hai nguyên nhân.Sun520.Lê.Quý.Đôn
Thứ nhất, thành tích của cô vẫn là đứng nhất toàn trường, trong cùng một lớp, Diệp Thanh lớp phó học tập tuyệt đối là trực tiếp không bằng cô.
Thứ hai, có lẽ là vì Tưởng Hạ.
Diệp Thanh thích Tưởng Hạ là mọi người đều biết sự thật, nhưng Tưởng Hạ lại thích Kiều Hồng Diệp, vì Kiều Hồng Diệp quản nhiều chuyện của cô, mà Diệp Thanh lấy mình làm người trung tâm, khẳng định cho là giữa cô và Tưởng Hạ có quan hệ mờ ám gì đó, hơn nữa hoàn cảnh gia đình của cô, càng làm cho Diệp Thanh cảm thấy, sự tồn tại của cô vũ nhục cuộc sống đầy tự hào của cô ta.
"Cảnh Vân Chiêu, có ai đã từng nói rằng bạn thay đổi rất nhiều hay không? Mình có ấn tượng sâu sắc với bạn, trước kia chính là học giỏi, bên ngoài truyền ra bạn lợi hại như vậy, nhưng trên thực tế thì, ai có thể bắt nạt, nhưng gần đây giống như không phải như vậy, bạn thật sự lợi hại, mấy lần bị người bắt nạt cũng không ăn thua thiệt, suýt nữa gây ra án mạng lớn, nhưng chỉ là chọc ra chút mùi tanh mà thôi, không có ảnh hưởng gì cả." Tiêu Hải Thanh nói xong, không nhịn được giơ lên ngón tay cái, mặt than thở.
Hai mắt Cảnh Vân Chiêu cong lên một chút: "Bạn không phải lợi hại sao? Câu nói đầu tiên có thể dọa được Tưởng Hạ run rẩy cả người."
Còn nữa, kiếp trước còn phát triển thành một nữ cường nhân cao siêu nữa chứ, mặc dù danh tiếng không tốt trong phương diện tình cảm, nhưng vẫn lợi hại không ai dám trêu chọc.
"Hai ta muốn thổi phồng lẫn nhau như vậy hay sao? Mình sẽ đỏ mặt đấy nha!" Tiêu Hải Thanh cười to nói.
"Thật sao? Là rượu đỏ gây ra đấy chứ?" Cảnh Vân Chiêu cũng vui vẻ nói, đưa tay chạm vào ly của Tiêu Hải Thanh, uống một hơi cạn sạch.
Không khí càng cay càng tốt, nhưng đại sảnh bên kia, Diệp Thanh đã bị lửa giận làm đầu óc choáng váng.
Cảm thấy mất mặt, trên mặt nóng hừng hực, ngượng đến luống cuống!
Cảnh Vân Chiêu, da mặt thật là dày mà, không biết bưng đồ ăn thừa từ nơi nào đến, dùng để nhục nhã cô ta!
"Tại sao khách sạn các người lại như vậy hả?! Người khác bảo các người đưa cái gì tới đây thì các người sẽ đưa nó tới đây hay sao? Đây chính là đồ ăn thừa đã dính nước miếng của người khác rồi, ai biết bên trong có bao nhiêu vi khuẩn chứ, không chừng trên người mới vừa rồi dùng bữa còn có bệnh nữa đấy!" Diệp Thanh cũng không nể mặt mũi, nói chuyện chanh chua.
Ngồi ở bên cạnh nàng Tưởng Hạ nhíu mày một cái: "Diệp Thanh, bạn đừng ầm ĩ, các bạn học đều ở đây, rất khó coi."
Diệp Thanh vừa nghe, càng đau lòng: "Thế nào khó coi? Còn có chuyện khó coi hơn chuyện người dùng đồ ăn thừa vũ nhục hay sao? Mình tốt bụng đưa cho cô ta một món đắt tiền, cô ta tặng cho mình cái gì đây? Nếu cô ta thật sự có bản lãnh, sao không tặng cá chưa ăn qua? Cố tình đưa đồ ăn thừa, cảm thấy mình là tên ăn xin sao?!"
/180
|